Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 909

Chương 909
Chương 909

- Bệ hạ Roland… Roland?

Giọng nói giống như truyền đến từ nơi xa, nhẹ nhàng, chậm rãi mà mềm mại.

Cho đến khi cạnh tai cảm thấy hơi ngứa, bỗng nhiên Roland mới lấy lại tinh thần.

- Ngươi lại không tập trung rồi.

Nightingale nằm trước bàn dài nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Nàng hơi nghiêng đầu, một tay chống cằm, một tay đong đưa ngón trỏ trắng nõn. Hiển nhiên là vừa nãy nàng dùng chính ngón tay ngày chạm vào lỗ tai hắn.

-Ặc… Vậy à?

Roland khẽ hắng giọng, giả vờ như đang lật xem báo cáo thống kê nhận được.

- Chắc là do thời tiết hôm nay thích hợp để đi ngủ trưa thôi.

- Nhưng hôm nay không phải là ngày đầu tiên ngươi mấy tập trung người.

Nightingale xoay người nằm xuống ghế trong doanh trướng.

- Từ sau khi trở về từ giáo đường bóng, ngươi vẫn luôn như thế. Xảy ra chuyện gì à?

Roland muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng lời nói tới bên miệng lại dừng lại, nói dối không có hiệu quả với Nightingale. Hơn nữa, hắn cũng không có cách nào để lừa gạt chính bản thân mình… Cho dù gần một tuần đã trôi qua, nhưng hắn vẫn luôn không nghĩ rõ ràng chuyện này.

- Đúng là phát hiện ra vài vấn đề… Chỉ là, nó quá kỳ dị, ta cũng không biết phải giải thích thế nào.

- Nếu khó nói thì có thể không cần nói cho ta biết.

Nightingale ôm gáy nhìn trời và nói.

- Dù sao đầu của ta cũng không dùng tốt bằng đầu của ngươi, nói tám chín phần mười cũng không giúp được gì. Nếu là Anna, hẳn là có thể giúp đỡ…

- Ta cũng không nói cho nàng biết.

Roland lắc đầu cười khổ.

- Haiz… Vậy à?

Nightingale lập tức lật người lại.

- Vì sao?

- Bởi vì trình độ kỳ dị của chuyện này vượt quá phạm vi có thể lý giải của ta.

Hắn nói thẳng.

- Nhưng cố tình nó lại không ảnh hưởng đến chuyện gì, nói cách khác, nó chỉ là bối rối của cá nhân ra mà thôi. Nói cho nàng, ngoài việc tăng thêm phiền não cũng không có ý nghĩa gì cả.

- Thì ra là thế.

Nightingale khẽ chớp mắt, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng Roland biết nàng căn bản là không hiểu, chỉ là không nhận ra điều đó mà thôi.

- Vậy nên ngươi đừng nói với nàng chuyện ta vẫn luôn mất tập trung.

Hắn dặn dò.

- Mấy vấn đề này, ngoài chính bản thân ta thì không ai có thể giải quyết được.

- Hì hì, đương nhiên rồi!

Không biết vì sao, Nightingale bỗng nhiên trở lên vui vẻ. Đầu tiên, nàng vỗ ngực, rồi sau đó lại móc ra một miếng cá nướng từ trong túi nhỏ ném vào trong miệng, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.

Sau khi ổn định lại đối phương, Roland mới ngầm thở dài. Tuy đôi mắt hắn đang nhìn bảng thống kê, nhưng một chữ trên đó cũng không lọt vào trong mắt. Trong đầu vẫn luôn nghĩ về cảnh tượng trong mật thất của giáo đường.

Vì sao một nhân vật hư cấu ra lại xuất hiện ở thời kỳ đầ thành lập Hội Liên Hợp? Thậm chí, nhìn trong bức tranh, thời gian tồn tại của nàng còn sớm hơn một chút.

Xong việc, Roland dò hỏi Isabella, Akesha và Phyllis, nhưng đáp án có được đều là phủ nhận… Với Taquila, đoạn lịch sử đó đã quá xa xăm, không ai có thể nói ra bối cảnh bức tranh trên hội nghị thề ước là người và vật thế nào, chỉ có thể suy đoán nàng đã từng là một người có tiếng tăm lừng lẫy.

Hắn vẫn luôn cho rằng, người của thế giới trong mơ chia làm hai loại. Một loại là kẻ thua cuộc bị Angela cắn nuốt, bọn họ bị trói buộc trong tòa nhà linh hồn, có quan hệ vô cùng chặt chẽ với thế giới này. Đặc điểm rõ ràng nhất đó là có được vẻ ngoài gần như giống nhau, giống như bị trúng mảnh vỡ ký ức.

Loại người còn lại là người hư cấu, bọn họ đến từ trong chính bối cảnh của giấc mơ, một bộ phận lấy ra từ trong não của hắn, một bộ phận là do thế giới này tự sáng tạo ra.

Nhưng hiện giờ, nhận thức của hắn xảy ra dao động.

Theo cách nói của Isabella, tuổi thọ của Angela là từ khoảng hai trăm tuổi đến hai trăm năm mươi tuổi. Mà quá trình nàng hầu hạ Giáo hoàng cũng có ghi chép tương ứng, điểm này hắn sẽ không sai. Như vậy, vấn đề xuất hiện, nàng nghĩ gì về vị “trẻ mãi không già” này?

Người thuần khiết cũng không thể cắn nuốt một người từ tám trăm năm trước… Số tuổi của nàng với người thường thì có thể vô cùng đáng ngạc nhiên, nhưng đặt trong dòng sông lịch sử dài lâu thì không tính là gì.

Suy cho cùng, nàng là một nhân vật sinh ra từ thời đại giáo hội, chỉ so về bối phận, nhóm người Akesha đủ để làm bà của nàng.

Vậy là người trong tranh tự mình chạy vào trong thế giới trong mơ sao?

Ý tưởng này càng thêm không thể tưởng tượng nổi.

Một người cổ đại sống sót thế nào trong xã hội hiện đại, hơn nữa còn nguỵ trang đến mức không hề có một sơ hở nào? Nói nữa, trước khi giấc mơ còn chưa xuất hiện, linh hồn của nàng lại ở đâu?

Trừ chuyện này, vẻ ngoài của “Lam” cũng có thể bác bỏ suy đoán này.

Có thể nói nàng có khí chất không tầm thường, nhưng tuyệt đối không liên quan gì tới hai từ xinh đẹp. Điều này thuyết minh nàng không phải là một phù thuỷ… Đã không có năng lực quỷ dị, chẳng sợ lúc còn sống người này xuất sắc thết nào, sau khi chết trăm năm cũng sẽ chỉ hoá thành một nắm bụi đất.

Vứt hai ý tưởng bên trên đi, giải thích hợp lí nhất ngược lại là loại bình thường không có gì lạ. Cũng tức là hai người chỉ giống nhau khuôn mặt mà thôi, tất cả chỉ là trùng hợp.

Nếu chọn dùng ý tưởng này thì có thể giảm đi không ít phiền toái cho hắn. Nhưng trong lòng Roland vẫn luôn khó có thể thuyết phục bản thân mình… Đây thật sự chỉ là một lần trùng hợp đơn giản thôi sao?

Muốn bước thêm một bước để tìm kiếm câu trả lời, chỉ sợ còn phải gặp mặt trực tiếp mới được.

Nghĩ tới thế giới trong mơ càng trở nên không nắm rõ kia, Roland càng không tự giác mà cảm thấy kháng cự. Nhưng bị một bí mật không biết làm cho bối rối, cảm giác này cũng không dễ chịu lắm.

Chuyện nào ít có hại hơn thì chọn chuyện đó. Sau khi do dự gần một tuần, Roland cũng hạ quyết tâm.

Đương nhiên, trợ giúp hắn hạ quyết tâm còn có phù thuỷ thần phạt Taquila dùng mọi cách năn nỉ, cùng với thời gian chờ đợi nhàn rỗi sau khi đã đi dạo xong toàn bộ Thánh Thành Hermes.

Quá trình đi vào giấc mơ vẫn vô cùng quen thuộc, khi hắn mở mắt ra, ngày vẫn cứ dừng lại ở khoảng thời gian lúc trước hắn rời đi… Cho dù khoảng cách hai lần đã hơn một tháng, nhưng cảnh tượng xung quanh vẫn không hề thay đổi. Trên tủ đầu giường đặt một bức ảnh chụp chung của huấn luyện sinh, giống như hắn vừa mới về nhà từ Hiệp hội Võ Đạo Gia vậy.

Roland lấy di động ra, lướt tới số điện thoại của Garcia rồi ấn vào nút gọi.

Điện thoại nhanh chóng có người nghe, microphone bên kia truyền tới tiếng thở dốc nhẹ nhàng đều đều.

- Alo?

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này phía chân trời mới lộ ra một chút bụng cá trắng.

- Ngươi đang tập thể dục buổi sáng à?

- Biết thì đừng nói mấy câu vô nghĩa.

Giọng điệu của Garcia vẫn ghét bỏ như vậy, nhưng so với lúc trước đã không còn cảm giác lạnh lùng muốn cách xa người nghìn dặm.

- Có chuyện gì à?

- Ừ, ta có một vấn đề muốn nói với ngươi, bây giờ thế nào? Ta lập tức tới chỗ ngươi, thuận tiện mời ngươi ăn sáng luôn.

- Gấp gáp vậy à?

Đối phương im lặng một lát.

- Vậy ngươi xuống dưới đi, ta ở ngay ngõ nhỏ trước nhà ngang.

- Chờ ta.

Roland cúp máy, mặc quần áo bằng một tốc độ nhanh chóng rồi chạy ra khỏi phòng. Khi đi qua phòng khách, hắn nhìn thấy Angela với khuôn mặt lim dim, quần áo xộc xệch. Hiển nhiên là nàng mới bò dậy từ trên giường không lâu, áo ngủ nhăn nhúm trượt xuống lộ ra một nửa bả vai trắng nõn, dưới chân lại đang đeo một đôi dép lê của nam kích cỡ khá rộng… Không phải nghi ngờ chính là của hắn.

Hắn đỡ trán lắc đầu, không thể không dừng bước chân rồi xoay người giúp cô bé sửa sang lại cổ áo.

- Từ từ… Đợi lát nữa ta sẽ đi nấu bữa sáng…

Angela nói mơ hồ không rõ.

- Không cần, lát nữa ta sẽ cầm đồ ăn sáng lên, ngươi rửa mặt xong chờ ăn là được.

Roland nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, sau khi đẩy người vào trong phòng vệ sinh mới vội vàng ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment