- Hai bát mì bò kho tới đây!
Ông chủ với khuôn mặt hớn hở bê bát mì tới trước bàn, còn thuận tay dùng khăn lông lau mặt bàn… Hiển nhiên là Võ Đạo Gia quang lâm làm hắn cảm thấy tự hào, dù gì Garcia chính là người nổi tiếng của nhà ngang mà.
- Cảm ơn, lại thêm một phần trứng chiên.
Roland rút ra hai đôi đũa rồi nói.
- Mỗi người một quả.
- Có ngay!
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không mời con gái ăn sáng ở đây đâu.
Garcia trợn mắt.
- Khó trách bây giờ ngươi vẫn còn độc thân.
Đây là phỉ báng! Nếu không phải lòng trách nhiệm làm khó dễ, những phù thủy thần phạt đó đã sớm làm hắn…
- Ặc, lát nữa Angela còn phải đi học, ta phải cầm đồ ăn sáng về nữa, nếu quá xa thì sẽ…
- Ta biết, cho nên không có lần sau.
Garcia cắt ngang lời nói của hắn, nàng thành thạo bẻ ra chiếc đũa dùng một lần rồi trộn đều hành lá và thịt bò bên trên bát mì. Bát miến nhanh chóng biến thành một màu đỏ ngon miệng. Hơi thổi miếng đầu tiên, không nhai kỹ nuốt chậm mà trực tiếp cho vào miệng, giống như một dải ruy băng liên tục phát ra từng tiếng xì xụp.
Chỉ cần nghe thấy âm thanh đó, Roland đã cảm thấy muốn ăn hơn rất nhiều.
- Gì đây?
Hắn bĩu môi.
- Không phải cách ăn của ngươi rất thành thạo à? Ta còn tưởng rằng ngươi không ăn quen đồ ăn vặt lề đường cơ.
- Đó là ảo giác của ngươi.
Garcia nhún vai nói.
- Ta ở đây cũng gần mười năm rồi, có cửa hàng nhà ai ta chưa từng ăn chứ? Nhưng cửa hàng sạch sẽ rộng rãi là phép lịch sự của người mời khách, hơn nữa ta cũng không thích luôn bị người khác nhìn chằm chằm.
Roland phát hiện đúng là như thế. Không chỉ các khách hàng khác của quán, mà ngay cả người qua đương cũng tò mò nhìn về phía này… Dù sao mái tóc xám bạc và dáng người cân đối của Garcia thật sự hơi bắt mắt.
- Chuyện này… Đúng là sơ sót của ta.
- Vậy nên nói luôn chuyện chính đi.
Gracia lườm hắn.
- Ngươi vội vàng tìm ta làm gì? Hiệp hội Võ Đạo Gia cũng không làm việc trái pháp luật cho ngươi đâu.
Người này… Vì sao ánh mắt lại đề phòng như thế? Hôm qua mới trở về từ tổng bộ thì có thể làm chuyện gì trái pháp luật được đây. Lại nói, còn chuyện gì trái pháp luật hơn chứng nhận săn giết à?
Roland do dự một lát.
- Ta muốn gặp sư phụ của ngươi một lần, có thể hẹn thời gian giúp ta được không?
- Gì?
Đối phương nhất thời chưa phản ứng lại.
- Sư phụ của ngươi… Lam nữ sĩ.
Hắn thuận tiện bịa một lý do.
- Ta cảm thấy vô cùng áy náy vì lần trước lỡ hẹn nên muốn gặp trực tiếp xin lỗi nàng.
Garcia đánh giá hắn nửa ngày như chưa từng quen biết hắn vậy, cuối cùng nàng mới vẫy tay nói.
- Ồ? Bây giờ mới biết được sư phụ ta dẫn vào quan trọng thế nào rồi à? Nhưng ngươi tỉnh lại đi, nàng sẽ không gặp lại ngươi đâu.
- Có lẽ Lam nữ sĩ cũng không ghét ta như trong suy nghĩ của ngươi thì sao?
- Có phải ngươi còn định nói nàng hòa nhã nói với ngươi rất nhiều trong đại hội người mới?
Garcia không cho là đúng
- Đừng vọng tưởng, cơ hội đã bỏ lỡ sẽ không trở lại. Sư phụ ta cũng tuyệt đối không quan tâm tới một người không tuân thủ đúng thời gian, càng đừng nói tới chuyện gặp mặt.
- Ngươi cứ gọi điện thoại thử trước đi.
Roland kiên trì.
- Ngươi…
Hình như Garcia đã nhận ra điều gì đó.
- Ngươi không thật sự muốn xin lỗi nàng đúng không?
- Nếu có thể thỉnh giáo vài phương pháp huấn luyện của Võ Đạo Gia thì càng tốt.
Hắn giả vờ làm vẻ mặt nghiêm túc.
Người sau giật giật khóe miệng, đại để là muốn hắn hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ không thực tế này, cuối cùng nàng vẫn lấy điện thoại ra.
- Đúng rồi, số điện thoại của sư phụ ngươi là…
-Nói cho ngươi biết cũng vô dụng, không phải thẻ dữ liệu của hiệp hội thì không thể gọi tới tổng bộ đâu.
Garcia làm động tác tay im lặng.
- Alo, xin chào, là ta…
Nói chuyện chưa tới ba phút nàng đã cúp máy.
- Ta biết ngay là kết quả này.
- Thế nào?
- Đương nhiên là từ chối rồi! Còn trách móc ta một trận nữa.
Garcia tức giận nói.
- Hình tượng của ngươi trong cảm nhận của nàng đã hoàn toàn sụp đổ. Nhắc tới ngươi, giọng nói của nàng thấp xuống ít nhất tám độ.
Tại sao lại như vậy? Roland không khỏi cảm thấy hơi buồn bực. Dựa theo thái độ trên đại hội người mới, hiển nhiên là Lam không so đo chuyện hắn lỡ hẹn, ngược lại còn có ý coi trọng. Hắn vốn tưởng rằng mật ngữ của đối phương là phương pháo sử dụng lực lượng của tự nhiên đến mức cao thâm. Garcia không rõ cũng không có gì lạ, nhưng xem ra, chẳng lẽ lúc đó thật sự là ảo giác của hắn?
Ngay từ đầu hắn còn không một mực phải biết đáp án của câu đố, thậm chí còn hơi do dự khi đi vào thế giới trong mơ. Hiện giờ gặp phải suy sụp, làm hắn lại không muốn từ bỏ như vậy.
- Được thôi.
Roland uống một ngụm canh.
- Vậy bao giờ chúng ta lại tới tổng bộ một chuyến?
- Chờ ngươi một mình giải quyết sự kiện Erosion và trở thành Võ Đạo Gia chính thức… Bây giờ ngươi vẫn chỉ là người mới mới nhập môn mà thôi.
Roland thầm nghĩ, việc này đơn giản ngoài ý muốn. Nhưng bên ngoài hắn vẫn bình tĩnh nói.
- Ta chờ mong ngày đó sẽ đến. Đúng rồi, người còn nhớ lời dạo đầu của Lam nữ sĩ lúc chúng ta vừa xuống dưới nền đất không?
- Sao vậy?
- Nàng nói Trận Chiến Thần Ý cách chúng ta không xa là ý gì?
- Chuyện này à?
Garcia hơi bất đắc dĩ nói.
- Sư phụ của ta vô cùng thưởng thức một quyển sách viết về nửa thế kỷ trước, tên là “Lý do tồn tại”, cũng đề cử ta đọc. Trong quyển sách đó phỏng đoán về sự xuất hiện và diễn biến của văn minh… Đương nhiên, Thần Minh này cũng không phải là nhân vật nhân cách hóa, mà là một loại quy tắc, hoặc có thể nói là mục đích vạn vật kéo dài. Nhưng mấy chuyện này quá xa xăm, không liên quan gì tới chúng ta. Hơn nữa quyển sách này chỉ lưu truyền trong Hiệp hội Võ Đạo Gia cho nên dường như không có ai biết tới.
Nghe đến đó, Roland lại thấy hứng thú. Không thể nghi ngờ, đây là một quyển sách hắn chưa từng nhìn thấy… Điều này có nghĩa là nó được sáng tạo từ chính thế giới trong mơ.
- Có thể cho ta xem không?
-Sách ở tổng bộ, chờ tháng sau ta đi báo cáo công tác rồi tới thư viện mượn.
Garcia nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.
- Nếu như ta còn nhớ việc này.
Thấy lòng nghi ngờ của đối phương xuất hiện, Roland vội vàng gắp mì rồi lấy cớ rời khỏi cửa hàng trước.
Đợi đến ngày hôm sau kết thúc thế giới trong mơ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không tiếp xúc với Hiệp hội Võ Đạo Gia thì tất cả giấc mơ đều rất bình thường. Nhưng chỉ cần liên quan tới bọn họ, những chuyện kỳ quặc sẽ ùn ùn không dứt mà xuất hiện.
Tuy lần tìm kiếm này không quá thuận lợi, nhưng cuối cùng không phải không thu hoạch được gì. Huống chi phù thủy thần phạt chờ mong đã lâu lại được thể nghiệm tri giác khôi phục một lần nữa. Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng vui sướng của các nàng, chuyến này cũng không tính uổng phí.
Khi Roland đang định nhân thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn này mở thế giới trong mơ thêm mấy lần, đẩy mạnh tốc độ nhanh hơn. Lightning ôm một con đại bàng đuôi én bay vào doanh trướng của hắn.
- Bệ hạ, ngài có thư mật khẩn cấp.
Cô gái nhỏ lẩm bẩm.
- Là từ thành Neverwinter gửi tới.
Tây cảnh gửi thẳng tới? Đoạn hành trình này cũng không gần, chẳng lẽ thành Neverwinter xảy ra biến cố gì à?
Vì để tiết kiệm tài nguyên người đưa tin, những tin tức không quá khẩn cấp đều thông qua thuyền gửi về vương đô cũ, sau đó sẽ do nhóm người Tassa phụ trách chuyển gửi, ví dụ như báo cáo chính vụ…Mà đại bàng đuôi én lại là con vật có hình thể lớn nhất, tiêu hao cao nhất trong các loài động vật đưa tin. Ưu điểm là nó đứng trên đỉnh chuỗi đồ ăn, độ an toàn cao. Khuyết điểm là sẽ chiếm một số lượng đáng kể trong số lượng khống chế của phù thủy. Sử dụng một con ác điểu như vậy tương đương với ba con đại bàng xám, với Honey mà nói cũng có hơi cố sức.
Roland khẽ sờ động vật đưa tin đang uể oải không phấn chấn kia rồi cởi vòng đệm từ trên chân nó. Giây đầu tiên khi vừa trải tin ra, hắn không khỏi sững sờ.
Quân đội ma quỷ vậy mà lại xuất hiện ở vùng đất ma hoang trước dự kiến sao?