...
Ba ngày sau, khi Tilly thấy bốn người mặt đầy mỏi mệt, trong lòng cuối cùng cũng hết lo lắng. Từ dáng vẻ mặt xám mày tro của các nàng cùng với vẻ mặt cố gắng giữ nụ cười là có thể thấy được, mặc dù hành trình lần này không thiếu điều không lường trước được và mạo hiểm, nhưng nói tóm lại coi như an toàn , có thể rút lui toàn thân ở tình huống đi nhầm phương hướng và bị một đám đông ma quỷ phát hiện, đã có thể coi là rất may mắn.
Nhưng mà nhìn Ashes không hề hối hận chút nào, trong lòng nàng lập tức dâng lên cơn giận, ngay cả lời an ủi đến khóe miệng cũng mạnh mẽ biến thành lời trách cứ cứng rắn.
- Ta không nghĩ tới có người tự xưng là thân kinh bách chiến ở dã ngoại, kết quả ngay cả phương hướng cũng không thể phân biệt rõ.
Ngũ vương nữ tức giận nói:
- Năm đó ngươi chạy từ Hermes đến vương đô Greyfort như thế nào vậy? Không bị đi lệch đến tận cùng phía Nam thì thật đúng là kỳ lạ.
- À... Khi đó thường xuyên có truy binh của Giáo hội, bắt người ép hỏi một chút là sẽ biết.
Ashes buông tay.
- Hơn nữa lần này ta cảm thấy độ sai lệch cũng không phải quá lớn, ít nhất có thể thấy di tích Taquila, nếu như bọn họ xuất quân trên quy mô lớn thì chúng ta có thể chú ý đến...
- Không có đầy đủ Red Mist, bọn họ không có khả năng xuất quân trên quy mô lớn , chúng ta muốn đề phòng Khủng Thú phát động đánh bất ngờ, nhưng góc nhìn từ phía sau khiến thứ mà chúng ta có thể nhìn thấy nhiều nhất lại chỉ là cái đuôi của bọn nó!
- Tất cả mọi người bình yên vô sự chính là kết quả hết sức lý tưởng, hơn nữa vị trí này có lẽ cũng không bết bát như trong tưởng tượng.
Pasha xen vào nói:
- Hôm qua Bệ hạ Roland đã đuổi theo nhóm phù thủy đầu tiên, trong đó có Sylvia, nếu như vấn đề báo động trước được giải quyết thì cái góc nhìn từ phía sau này còn có thể giúp chúng ta phán đoán quy mô và quân tiếp viện kẻ địch, thế nên... Trước hết các vị đi về nghỉ ngơi thật tốt đi.
- Ồ? Bên Phương Bắc có tin tức mới?
Ashes nhíu mày nói:
- Nếu không thì ta sẽ không chỉ mắng ngươi hai câu đơn giản như vậy.
Tilly hừ một tiếng.
- Thật là... Đi đi!
- Đợi một chút.
Ashes dừng một chút, đầu tiên là liếc nhìn Pasha một cái, sau đó nở ra nụ cười như có như không rồi chạy về bên phía nàng.
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Không, không có gì.
Ashes bĩu môi nói:
Trở lại tháp phù thuỷ, Tilly vừa mới đóng cửa lại đã bị đối phương ôm cổ từ phía sau.
- Làm ngươi lo lắng rồi.
- Là Pasha nói với ngươi như vậy sao?
Tilly không quay đầu lại nói:
- Á, ngươi đoán được sao? Ashes hơi ngừng lại.
- Nhìn nét mặt của ngươi là ta biết ngay chuyện gì xảy ra.
Nàng đẩy cánh tay của Ashes ra.
- Nếu như ta đoán không sai, hẳn là Pasha nói mấy ngày qua ta không có nghỉ ngơi tốt, phần lớn thời gian đều canh giữ ở trước trung tâm ma lực nên khó tránh khỏi tâm trạng không ổn định, bảo ngươi bỏ qua cho thái độ của ta, lúc về an ủi ta thật tốt gì đó.
- … Lợi hại, đều đúng rồi.
Ashes thở dài nói:
- Như vậy thì lời xin lỗi đâu?
Nàng quay người lại.
- Không có.
Phù thủy siêu phàm lắc đầu.
- Không có?
Tilly mở to hai mắt nhìn.
- Thế nên ngươi làm cho ta lo lắng là đúng sao?
- Dù nói thế nào, ta cũng không thể để cho ngươi đi vào chỗ nguy hiểm, đây là chuyện ta đã quyết định từ trước.
- Ashes, ngươi không hiểu cái gì hết.
Tilly lập tức bị chọc tức đến nghiến răng.
- Nguy hiểm có thể tính toán được, cân nhắc được, trốn tránh được, người thực hiện chính là một phần trong tính toán, cho dù kế hoạch có hoàn mỹ đi nữa, người thực hiện hỏng bét cũng sẽ khiến cho tình huống trở nên rối tinh rối mù, hiểu chưa? Nếu như là ta mà nói, hành động này căn bản không được gọi là nguy hiểm!
- Tính toán, cân nhắc, trốn tránh... Ngươi càng lúc càng nói chuyện giống với Roland Wimbledon rồi.
Ashes nhún vai nói:
- Đừng có mà nói sang chuyện khác.
Ngũ vương nữ không hề dao động.
- Sự thật chẳng lẽ không phải như vậy sao?
- Nhưng điều ngoài ý muốn thì không có cách nào đoán trước, kể cả tỷ lệ nó phát sinh là cực kỳ bé nhỏ, ta cũng hy vọng ta sẽ là người gánh chịu, suy cho cùng trong cuộc đời này của ta thật sự đã có quá nhiều điều ngoài ý muốn.
Ashes cúi người, hai tay khoác lên đầu vai Tilly. Bởi vì chiều cao kém hơn, chỉ có như vậy nàng mới có thể nhìn thẳng với đối phương
- Ta có đầy đủ lý do để không xin lỗi, nếu lựa chọn ở lại chiến đấu với ma quỷ, càng ngày sẽ có càng nhiều tình huống ta tiến sâu vào chỗ nguy hiểm, lỡ như ta không thể trở về thì chẳng phải ta sẽ nợ ngươi rất nhiều lời xin lỗi sao?
- Này!
- Hãy nghe ta nói:
Vẻ mặt Ashes vô cùng nghiêm túc.
- Ta không thể làm được nhiều việc như ca ca ngươi, đối với ta mà nói con đường phù thủy phía trước cũng quá khó khăn, thế nên đây là chuyện duy nhất ta đã xác định đúng đắn. Nếu như ngươi đồng ý trở lại Đảo Trầm Thụy, hiển nhiên ta có thể bảo đảm không hề làm cho ngươi lo lắng nữa, nhưng ở chỗ này thì không được. Tất nhiên, nếu ngươi làm ta lo lắng, ta cũng sẽ không bắt ngươi nói lời xin lỗi.
Tilly phát hiện mình không biết nên nói cái gì mới đúng, nhìn tóc đen mắt vàng của Ashes, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác giờ phút này đối phương đáng tin hơn bao giờ hết.
Rõ ràng không phải như vậy mới đúng!
- Khụ khụ.
Nàng nghiêng đầu đi.
- Lần này coi như xong, đợi ngươi kể lại cả câu chuyện này cặn kẽ một lần, ta muốn tìm ra cuối cùng thì vấn đề xảy ra ở chỗ nào. Bây giờ ngươi đi tắm trước đi, mùi trên người sắp làm ta ngạt chết.
- Biết rồi.
Ashes thở dài một cái.
- Có muốn tắm cùng với ta không?
- Không phải bây giờ!
Nhìn người rời đi dứt khoát, Tilly giơ tay phải lên, mở bàn tay ra.
Chỗ bị nhẫn đâm rách da đã hoàn toàn khép lại, gần như không thể nhìn ra dấu vết đã từng bị thương, nhưng cho tới bây giờ ký ức về luồng đau nhói đột nhiên xuất hiện này vẫn có chút mới mẻ.
May mắn tình huống nàng lo lắng cuối cùng cũng không xuất hiện.
Có lẽ chỉ là mình lo lắng quá mức thôi, nàng nghĩ.
...
Khi Lorga tỉnh lại từ một giấc ngủ say dài dòng, cảm thấy toàn thân có một cảm giác sung sướng không nói nên lời, giống như là ngâm ở trong suối nước nóng ấm áp, choáng váng và đau đớn cũng không cánh mà bay.
Đúng rồi, là Nanawa Pine trở lại... Nàng mơ hồ nhớ lại chuyện phát sinh trước khi ngủ, cô bé đáng yêu kia thở hồng hộc chạy vào phòng, hình như dọc đường đi cũng chưa từng nghỉ ngơi, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy nàng chính là:
- Yên tâm ngủ đi, tỉnh dậy là có thể khôi phục bình thường.
Ngoại trừ nàng ra còn có đồng bạn trong đoàn mạo hiểm, các nàng nói ồn ào rất nhiều ở đầu giường, nhưng nàng không thể nhớ kỹ bất cứ câu nào.
Suy cho cùng cái loại cảm giác ma lực của Nanawa chảy qua thân thể nàng lúc này thật sự rất là thoải mái.
Như vậy bây giờ mình đã ổn rồi? Phải nói cảm ơn thật tốt với nàng mới được.
Lorga mở hai mắt ra, người đầu tiên nàng nhìn thấy là một nam tử tóc bạc..
Nàng ngẩn người:
- Đại... Tù trưởng?
- Là ta.
Roland gật đầu,
- Cảm giác khỏi hẳn như thế nào?
- Ta... không nói ra được.
Nàng thử hoạt động ngón tay, hơi trúc trắc một tí, ý thức nàng truyền đạt rằng không hề trở ngại chút nào.
- Hình như không có vấn đề gì. Ta ngủ bao lâu rồi? Nanawa đâu rồi? Còn có... Tay của ngài...
- À, chẳng qua là cảm thấy thú vị mà thôi, không cần để ý.
Roland rút tay từ trên tai sói của Lorga về.
- Ta vẫn luôn tò mò sờ bọn họ có cảm giác gì, có làm ngươi cảm thấy... Ừ, rất ngứa gì đó hay không.
- Không, đó chỉ là tai mà thôi.
Lorga kỳ quái nói:
- Nếu như ngài không chê vì nó quái dị, ta cảm thấy không có vấn đề gì.
Nói xong nàng còn lắc lắc tai dài.
- Tạm thời đủ rồi.
Đại tù trưởng ho khan hai tiếng
- Ngươi ngủ khoảng chừng ba ngày, đây cũng là thời gian thích ứng bình thường sau khi thân thể trọng thương và khỏi hẳn, dĩ nhiên không ngủ vậy thì cũng không sao, chẳng qua là sẽ hết sức mệt nhọc và khó chịu thôi.
Lorga có hơi kinh ngạc một chút.
- Ba ngày sao...
- Nếu như Nightfall không giải trừ cộng sinh thì có thể ngươi còn ngủ lâu hơn.
Roland cười cười.
- Thức tỉnh là bởi vì thân thể nhắc nhở ngươi, tí nữa ngươi sẽ cảm thấy bụng đói kêu vang.
- Đúng rồi, còn có tiểu thư Nightfall, ta phải nói cảm ơn với nàng...
Lang nữ muốn bò dậy, lại bị đối phương đè xuống nhẹ nhàng.
- Mấy cái này có thể từ từ rồi nói.
Roland mỉm cười nói,
- Nhưng mà trước đó, ta phải đại diện cho thành Neverwinter để nói cảm ơn với ngươi, làm không tệ, Lorga Burnflame, thành Neverwinter sẽ khen thưởng ngươi.