Lúc mọi người xung quanh xe lửa nhìn trái nhìn phải, phía tây đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo thê lương!
- U – u --
Mọi người không khỏi sững sờ ở tại chỗ.
Vậy mà lại là cảnh giới hào trình độ cao nhất!
Wendy là người thứ nhất phản ứng lại
- Bệ hạ, mong ngươi lập tức trở về thành bảo tránh nguy hiểm!
Mà khiến Roland cảm thấy hơi ngoài ý muốn chính là, Tilly và Ashes cũng rất nhanh áp sát bên cạnh hắn, trong đó người Siêu Phàm che chắn hai người ở phía sau, mà Tilly bắt được cổ tay của hắn.
Giữa cổ tay nhất thời truyền đến xúc cảm kim loại lạnh như băng.
Hắn cúi đầu, chỉ thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Tilly đã lưu chuyển tràn đầy lam quang, rõ ràng chỉ cần tình huống có điều không đúng, nàng sẽ mang theo mình bay thẳng xuống khu vực khai thác mỏ.
Không biết vì sao, rõ ràng trong giây phút nguy cơ này, hắn lại cảm thấy có chút không yên lòng, ngược lại lực chú ý càng đặt trên người chủ nhân của bàn tay này.
Khác với Nightingale không hề giữ lại chút lòng tin nào, hắn biết rõ Tilly cũng không thật sự xem hắn là anh trai.
Nói dối luôn rất khó giấu được người thất khiếu Linh Lung.
Cho dù nàng có thể xưng hô như vậy trước mặt mình, chẳng qua là cách làm duy trì quan hệ hiện có .
Trên thực tế, quan hệ của hai người vẫn tựa như che một tầng voan mỏng, mơ hồ khó có thể phân biệt, càng đừng nhắc đến Ashes luôn không nóng không lạnh đối với hắn-- cho dù sườn núi trong vương cung kết xuống cũng không liên quan tới hắn, nhưng cái nồi đen này e rằng muốn giải thích cũng không cách nào nói được. Bởi vì hắn đã lừa gạt trước, yêu cầu quá nhiều cũng không tốt, nhưng hiện tại không khỏi có cảm giác bụi bậm rơi xuống đất.
Có lẽ đối với Tilly mà nói, cho dù không phải người cùng huyết thống, đơn thuần làm đồng minh, cũng đáng để tin cậy và khẳng định nhỉ.
- Đúng vậy, nơi này cách quá gần tường thành biên cảnh, vẫn mong ngươi mau chóng rời đi!
- Vệ binh, vệ binh ở đâu?
- Đều qua đây vì bệ hạ mở đường!
Lúc này những người khác cũng phản ứng lại, đều lớn tiếng reo lên.
Phối hợp với tiếng cảnh báo vang vọng giữa không trung, nhất thời hiện trường hiện ra có chút hỗn loạn.
Bị không khí khẩn trương của mọi người cuốn hút, cuối cùng Roland cũng phục hồi lại tinh thần, hắn không khỏi nhíu mày... Chẳng lẽ quân cảnh vệ phát hiện tung tích ma quỷ?
Hắn nhìn về hướng phía tây khu mỏ North Slope-- hiện giờ người phụ trách canh phòng chính là Sylvia, tính khả thi mà xuất hiện lầm báo rất thấp, có thể làm cho bộ đội biên phòng kéo vang cảnh báo cao nhất, tám chín phần mười có lẽ là ma quỷ không sai. Nhưng bọn chúng không phải thiếu Red Mist, ở trạng thái hôn mê sao? Hay là nói di tích Taquila lại chuyển đến tiếp viện mới?
Tuy rằng rất muốn tự mình đi lên tường thành nhìn thử, nhưng mà hiện giờ Nightingale không ở đây, Đệ Nhất Quân chủ lực vẫn trên đường trở về, vẫn là đừng gia tăng gánh nặng cho quân coi giữ là tốt hơn.
Trên đường xuống núi, hắn gọi Wendy đến dặn dò:
Cho dù bên kia tường thành gặp tình huống gì, có tin tức lập tức nói cho ta biết.
- Vâng.
Vẻ mặt Wendy ngưng trọng đáp.
...
Sylvia nhìn chăm chú vào kẻ địch càng ngày càng gần, trong lòng bàn tay không khỏi đổ chút mồ hôi.
Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy ma quỷ, nhưng cảm giác áp bách mà đối phương gây cho nàng lại trước sau như bóng với hình.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu -- tổng cộng sáu con Khủng Thú thành hàng, từ hướng thảo nguyên lao đến thành Neverwinter. Dưới quan sát của đôi mắt ma lực, mỗi một chi tiết của kẻ địch đều có thể phân biệt rõ ràng. Như kiểu EI nhắc tới, không phải mỗi một con Khủng Thú đều chở Mad Demons, trong đó trên lưng hai con cột một thùng vật phẩm chế tạo giống như bao đất, giống như ngựa thồ chuyên môn phụ trách chở hàng.
Nếu lại phóng to lên một chút, thì có thể nhìn thấy trong thùng Red Mist bắt đầu xao động.
Hiển nhiên bọn chúng chính là thông qua bình chứa xăng mang theo lượng vừa đủ, để thực hiện tập kích đường dài lần này.
Nhưng... vì sao ma quỷ có thể phát động công kích nhanh như vậy?
Bọn chúng không phải canh giữ chung quanh mạch khoáng thần thạch của di tích, chờ đợi Hồng Nguyệt buông xuống sao?
Thứ làm cho Sylvia an tâm chính là, sau khi nghe được cảnh báo Đệ Nhất Quân rất nhanh đã phản ứng, đại bác trên tường thành tháo ra bạt che, các đội binh lính cũng tiến vào khu vực nghênh chiến. Nếu kẻ địch không đột nhiên thay đổi phương hướng, song phương gặp nhau sau nửa khắc.
- Tiểu thư Sylvia, người của bên kia hỏi, nếu kẻ địch dự định tiến sát bên trong thành, ngươi có thể phỏng đoán ra ngã tư mà bọn chúng có thể đi qua không?
Thân vệ phụ trách liên lạc nói.
Để thuận tiện truyền đạt tình báo quân địch, Roland chuyển chiếc điện thoại di động mẫu đầu tiên ở sân sau sườn núi phía bắc đến trên tường thành, ngoài ra đường dây nóng chạy thắng đến cứ điểm Epic, đây cũng là chiếc điện thoại đầu tiên đưa vào sử dụng trong thành Neverwinter. Chỉ là được chế tạo đường dài, một điểm khác của điện thoại chỉ có thể đặt ở cửa vào của Biên Thùy Thành, vì vậy trừ Sylvia người liên lạc có chuyên môn ra, còn sắp xếp hai phù thủy thần phạt tiến hành bảo hộ trọng điểm.
- Đường số năm hoặc đường số chín.
Sylvia lau mồ hôi trên tay.
- Nhưng mà bọn chúng cũng có thể đi tới hướng quảng trường, dân chúng ở đó còn chưa sơ tán sạch sẽ hoàn toàn.
Nếu để Khủng Thú xông vào bên trong chợ, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Ta hiểu rồi.
Thân vệ nhắc lại với tai nghe một lần.
- Đợi đã!
Âm thanh Sylvia bỗng nhiên thay đổi:
- Bọn chúng đang trèo lên cao!
- Là dự định muốn vượt qua tường thành sao?
Thân vệ cũng bắt đầu khẩn trương.
- Nhưng tốc độ của Khủng Thú đang giảm xuống, người cách trên tường thành hẳn là có thể trực tiếp nhìn thấy bọn chúng!
Lời còn chưa dứt, trong ống nghe đã mơ hồ truyền đến tiếng súng.
Binh sĩ trèo lên tường thành tác chiến không thể nghi ngờ là tinh nhuệ trong Đệ Nhất Quân, cơ bản đều tham gia hành trình thăm dò núi Snow, lúc thật sự đối mặt với ma quỷ cũng không có lộ ra vẻ hoảng loạn. Mấy tiểu đội thay phiên nổ súng, đồng thời duy trì tốc độ bắn ở góc thấp, cũng không có bắn toàn bộ đạn trong tay ra.
Nhưng Sylvia rất nhanh phát hiện vấn đề.
Đó chính là muốn trúng một mục tiêu trên không, còn khó hơn so với đánh bại một con tà thú trước mặt hoặc là quân thần phạt gặp khó khăn rất nhiều.
Không có dấu hiệu điểm rơi khiến cho binh lính căn bản không biết nên làm sao điều chỉnh góc độ, sau mấy lần bắn Khủng Thú lông tóc vô thương, cũng đã tới gần cách tường thành khoảng một trăm năm mươi mét.
Mà độ cao của bọn chúng cũng kéo ra ngoài trăm mét, binh lính Đệ Nhất Quân phải nâng cao báng súng mới có thể nhắm ngay kẻ địch, cho dù tiếng súng dày đặc rất nhiều, nhưng vẫn không có thể lấy được bất kì thành quả chiến đấu nào.
Đúng lúc này, Khủng Thú ngừng tiến lên, như một con dơi khổng lồ treo lơ lửng trên không trung.
Cánh tay của Mad Demons cũng nhanh chóng bắt đầu bành trướng.
- Không!
Sylvia không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Mau kêu bọn họ rút lui khỏi tường thành!
- Cái gì?
Thân vệ ngẩn ra:
- Rút lui?
Nhưng mà vì thời gian đã muộn, ma quỷ nháy mắt ném ra cốt mâu trong tay, bốn bóng trắng từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt đã xuyên qua trên đầu tường mà không hề có binh sĩ che chắn-- một khi tiến công đến từ không trung, tường đất mà Lian dựng lên liền mất đi ý nghĩa.
Ngoài dự đoán chính là, kẻ địch cũng không tiếp tục phát động công kích -- sau khi cánh tay khô héo, Mad Demons phát ra tiếng kêu kì quái liên tiếp, sau khi tháo xuống mấy lớp da thú, quay đầu về thảo nguyên lúc đến bay đi.
Tập kích đến cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh, chỉ chốc lát, bóng dáng ma quỷ đã biến mất ở phía chân trời.
Sylvia không nhịn được dời ánh mắt về phía tường thành, binh sĩ bị cốt mâu trực tiếp nhắm trúng đã không còn dấu hiệu sinh mệnh, cho dù chiến hữu chung quanh lay bọn họ như thế nào, ánh mắt bọn họ trước sau không thể mở ra lại, máu tươi trong ngực chảy ra dần dần hình thành một vũng máu màu đỏ sậm ở dưới thân.
Da thú chậm rãi rơi xuống, phía trên cũng không phải một vật trống không, mà là mấy bức tranh vẽ vụng về.
Trong đó bắt mắt nhất, là một con sói khổng lồ.