Vài ngày sau lễ mừng thắng lợi, Roland lại tiếp tục vùi đầu vào đại nghiệp.
Ngồi trong phòng làm việc, ngoài cửa sổ vang lên tiếng vang tí tách như là trời mưa. Đó là âm thanh tuyết đang tan ra, ngày xưa khi hắn ở nông thôn mừng năm mới thích nhất là ngồi bên cửa sổ nhìn những cột băng thật dài dưới mái hiên từ từ hóa thành từng giọt nước nhỏ. Hiện tại mặc dù không được rảnh rỗi như ngày còn bé nhưng vừa soạn thảo kế hoạch vừa lắng nghê âm thanh vạn vật sống lại cũng không tệ.
Theo kinh nghiệm hàng năm, phải tầm một tuần nữa tuyết mới có thể tan hết, tuy nhiên để thông hành đường bộ từ trấn nhỏ đến cứ điểm thì cần ít nhất một tháng. Roland có thể tưởng tượng ra mặt đường làm bằng bùn sau khi tuyết tan sẽ là tình huống tồi tệ thế nào. Nếu có thể chiếm được cứ điểm Epic, chuyện đầu tiên hắn phải làm chính là xây một con đường cứng có thể cho xe ngựa thông hành giữa hai nơi.
Tuy nhiên hiện giờ vấn đề cần ưu tiên giải quyết vẫn là thiết lập quân đội. Không có được một nhánh quân đội mạnh mẽ và đáng tin cậy, tuyệt không thể nào đánh bại được quân trú đóng cứ điểm dưới tình huống nhân số ít hơn thế này. Chuyển đội dân binh thành quân chính quy chỉ là bước đầu tiên, vấn đề biên chế, điều lệ kỷ luật và thưởng phạt cụ thể mới là thứ làm hắn đau đầu
Hồi còn nhỏ mặc dù cũng từng chơi dàn quân đánh trận nhưng bây giờ đã quên sạch sẽ rồi. Roland vò đầu bứt tóc một hồi, quyết định tự làm ra hệ thống mới luôn. Dù sao hắn là người sáng tạo quân đội kiểu mới này, cho dù có không hợp lý một chút cũng đâu có ai phát hiện chứ.
Vì thế không lâu sau biên chế của đội quân số một trấn Bentham được quyết định: sử dụng quân, sư, doanh, đội, tổ làm bộ khung chính. Cứ năm người là một tổ (xét trên yếu tố một khẩu pháo cần năm người thao tác), mười tổ là một đội, mười đội là một doanh. Về phần nhân số của sư và quân hắn quyết định để mai mốt rồi tính. Dù sao với trình độ tác chiến thời đại này chỉ cần có vài doanh quân đội là đã đủ đế đánh bại phần lớn đối thủ trong dã chiến rồi.
Bộ khung cơ bản quyết định xong, Roland thở ra một hơi dài.
Tiếp theo điều lệ kỷ luật thì đơn giản hơn nhiều, ngoại trừ những quy củ quen thuộc như bất cứ lúc nào đều phải nghe theo quân lệnh, nghe theo trưởng quan, không được lâm trận bỏ chạy, không được phản bội... còn lại điều lệ kỷ luật đầu tiên mà Roland thành lập chính là, tuyệt đối cấm cướp bóc quấy rối dân thường.
Thả tay cho binh lính dưới quyền cướp bóc là một hành động đầy ngu xuẩn, ảnh hưởng ác liệt gây ra cho dân chúng địa phương có thể phải tốn vài năm cũng chưa đền bù lại được. Đây cũng là lý do hắn kiên quyết muốn sử dụng bình dân làm nòng cốt quân đội của mình.
Khi đám quý tộc nghe theo lệnh xuất chinh của lãnh chúa, nếu muốn bọn chúng không được tham dự cướp bóc sau khi đánh bại kẻ địch đúng là người say nói mộng. Nói cho đúng hơn là, nguyên nhân chính bọn chúng tình nguyện xuất chinh cùng lãnh chúa chính là vì có thể cướp đoạt tài sản và lãnh địa của kẻ thù – đương nhiên cũng bao gồm tất cả dân chúng vô tội sinh hoạt trên lãnh địa đó.
Về phần lính đánh thuê và thổ phỉ thì lại càng không cần phải nói. Mặc dù nhìn rất hung ác mạnh mẽ nhưng chúng chỉ có thể đánh được những trận chắc thắng, ngoài ra cướp bóc là nguồn thu nhập chính của chúng, với đám người này không tồn tại thứ gọi là kỷ luật quân đội.
Chí có quân đội được tạo thành từ dân chúng bình thường mới không coi người dân là súc vật đợi làm thịt. Tất nhiên chỉ dựa vào kỷ luật và hình phạt quản chế thì không đủ, qua thời gian lòng tham trong nội tâm sẽ lớn dần lên theo từng chiến thắng thu được. Bởi vậy chế độ ban thưởng cũng phải theo kịp mới có thể ngăn chặn được dã tâm cướp bóc và phạm pháp.
Để cho ban thưởng đủ hấp dẫn mọi người, Roland quyết định dùng đến vũ khí tối thượng – quân công nhận đất. Chỉ cần là người lập được nhiều công lao trong chiến đấu là có thể được nhận đất phong. Đất phong từ nơi nào Roland cũng đã suy nghĩ kỹ, chính là đất hoang chờ khai khẩn giữa trấn bentham và cứ điểm Epic.
Trong cái thời đại mà 90% đất đai thuộc về giai tầng quý tộc này đây tuyệt đối là phần thưởng hấp dẫn trí mạng. Một khi đã có bất động sản, những người này nhất định sẽ bám chặt vào hắn, bất cứ ai muốn động chạm vào hắn sẽ phải nhận đến sự chống cự kịch liệt nhất từ những người sở hữu quyền lợi này.
Muốn tận dụng sức mạnh dân chúng không phải là dựa vào miệng nói hay là roi vọt, mà đơn giản chính là lợi ích thật sự. Nói cách khác, chỉ cần có thể luôn luôn đại biểu cho lợi ích cơ bản của nhân dân thì địa vị thống trị của hắn không ai có thể dao động được.
Khác biệt với đất phong truyền thống, Roland khống chế diện tích đất phong vào khoảng vài mẫu đến mười mẫu mà thôi, ở trên đó có thể tự xây nơi ở, mua sắm nông nô hoặc thuê nông phu quản lý ruộng đất nhưng không thể nào thành lập sản nghiệp. Ngược lại, đất phong của một kỵ sĩ thì gần hai ngàn mẫu, gần bằng một cái thôn nhỏ. Thu nhập của sản nghiệp hoạt động trong đất phong có thể cung cấp cho kỵ sĩ và người hầu những thứ cần thiết cho chiến đấu như mua sắm vũ khí, áo giáp và ngựa.
Diện tích đất phong thưởng nhỏ như vậy, vừa không gây ra mâu thuẫn mãnh liệt cho tập đoàn lợi ích quý tộc, vừa làm suy yếu tính độc lập của người sở hữu đất phong. Theo Roland thì có thể xem như là một lương hưu, để bảo đảm binh lính xuất ngũ có được thu nhập ổn định.
Đồng thời để tăng cường trung ương tập quyền và tránh tình huống tư nhân nắm quyền phát sinh, người được ban đất phong chỉ có quyền sở hữu mà không có quyền tự trị. Nói cách khác, mảnh đất này vẫn phải tuân theo luật pháp, điều lệ và chế độ của lãnh chúa khu vực trực thuộc. Theo một cách nói khác thì bọn họ giống như là chủ nông trường đời sau hơn.
Đem những tư tưởng chế độ sơ bộ này ghi hết ra xong, Roland duỗi lưng một cái. Giờ thì hắn cuối cùng cũng có thể tập trung vào lĩnh vực mình am hiểu rồi – nghiên cứu chế tạo vũ khí.
Với tốc độ chế tạo súng kíp ngày càng tăng, sử dụng trường thương binh đến bảo vệ cho quân súng kíp là một sự lãng phí nhân lực, quân súng kíp nay cần phải có khả năng cận chiến cùng năng lực độc lập tác chiến.
Cách giải quyết rất đơn giản, gắn thêm lưỡi lê vào nòng súng. Roland không hy vọng quân đội mình có thể dùng lưỡi lê để tấn công kẻ địch mà chỉ cần khi đối phương điên cuồng lao tới có thể chống cự lại được là đủ.
Lưỡi lê cũng không khó chế tạo, đơn giản nhất chỉ cần mộn thanh thép nhọn hình nón. Quang trọng là cách kết nối lưỡi lê vào nòng súng. Mới đầu lưỡi lê là do lưỡi đao gắn vào chuôi gỗ, cây gỗ có thể trực tiếp cắm vào nòng súng. Ưu điểm là chế tạo đơn giản, nhược điểm thì vô cùng rõ ràng, khi đánh giáp lá cà không thể nổ súng, chiến đấu xong rút lưỡi lê ra cũng khá khó khăn.
Roland dự tính sản xuất lưỡi lê cải tiến đời thứ hai – lưỡi lê gắn ống. Chuôi lưỡi lê có cạnh gắn vào một đoạn ống tròn. Ống chèn này to hơn nòng súng một chút, chỉ cần gắn vào rồi hàn cây sắt để cố định lưỡi lê. Lưỡi lê là loại dao ba cạnh, đâm vào rút ra dễ dàng và để lại miệng vết thương khó phục hồi.
Nhưng muốn phát huy tác dụng của lưỡi lê trong thực chiến, quan trọng nhất là huấn luyện binh lính cách sử dụng.
Vụ này thì Roland dốt đặc cán mai, cũng còn may hắn nhớ kỵ sĩ thủ tịch của mình từng khoe khoang khoác lác bảo rằng có thể sử dụng tất cả vũ khí quân sự, phái hắn đến dạy cho đội súng kíp cách đâm lưỡi lê là thích hợp nhất.