Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 94

Chương 94
Chương 94

Sản xuất hỏa pháo cũng đang từng bước đẩy mạnh, đợt khuôn pháo thứ hai đã đi vào giai đoạn khoan nòng, đợt pháo thứ ba thì còn đang ở giai đoạn tích trữ tài liệu.

Nếu may mắn thì chỉ một tháng sau hắn sẽ có được đội hình hoành tráng bốn khẩu pháo nòng cỡ 12. Ưu thế hỏa lực là tuyệt đối, nhưng làm cách nào để chuyển ưu thế thành lợi thế chiến thuật là vấn đề Roland vẫn luôn lo lắng.

Trước khi xuyên qua hắn vốn chỉ là một tên kỹ thuật cơ giới, giống như bao người khác chỉ biết đến chiến tranh từ trong sách sử, phim ảnh và trò chơi. Nếu như đây là chiến tranh lạnh, hắn nhất định sẽ thả tay giao cho Certer và Iron Axe toàn quyền chỉ huy. Nhưng trận chiến này thì không, bởi vì không có ai có thể hiểu rõ hơn hắn phương thức tác chiến vũ khí nóng được.

Nếu đã vậy thì hắn chỉ còn cách đem tất cả kiến thức mình có được tập hợp lại, lợi dụng tầm nhìn cao hơn thời đại để chế định từng bước kế hoạch mà thôi.

Vì bảo đảm thắng lợi, Roland cho Lightning mỡi ngày đều bay tới bay lui giữa cứ điểm và trấn Bentham, một là quan sát tình huống mặt đường, hai là tính toán cự ly chính xác. Roland tin tưởng, thắng lợi trong chiến tranh là được thành lập từ quá trình điều tra và tính toán mà ra. Co dù là chế định chiến thuật hay thôi diễn chiếc cuộc đều không thể nào thoát ly được hai yếu tố này.

Hắn sử dụng đơn vị khoảng cách quy định lần trước khi đúc pháo để tạo ra vài khúc gỗ một mét và dây thừng một trăm mét, sau đó tại trường bắn thử hỏa pháo phía Tây trấn Bentham dựa vào dây thừng và cọc gỗ tạo thành một đường băng dài tầm 1000m. Lightning sẽ luyện tập khống chế lượng ma lực tiêu hao, dùng tốc độ cố định bay qua cự ly 1000m này.

Khi nàng đã nhớ rõ lượng ma lực tiêu hao này rồi, Roland bắt đầu đo đạc khoảng cách giữa cứ điểm và trấn nhỏ. Sử dụng đồng hồ mặt trời đo thời gian di chuyển của Lightning, hắn tính ra được khoảng cách giữa hai nơi ước chừng 54km.

Tất nhiên đây là khoảng cách theo đường chim bay, trên thực tế đường bộ còn phải rẽ hai lần để tránh qua chân núi dãy núi tuyệt cảnh. Dù sao đi nữa, nếu như công tước lựa chọn tiến quan đường bộ, ít nhất phải cần tốn ba ngày mới có thể để được trấn Bentham.

Với Lightning trong vai trò thám báo trinh sát, Roland có thể biết rõ vị trí địch nhân và từ đó biết nên lựa chọn hành động tương ứng.

Ở khoảng cách 2km phía Tây trấn nhỏ hắn cũng đã cắm đầy vật đánh dấu cự ly khoảng cách, chỉ cần địch nhân tiến vào trong phạm vi này, đội pháo binh có thể nhanh chóng điều chỉnh góc độ họng pháo hợp lý mà không cần bắn thử.

Hiện tại hắn chỉ đang lo lắng, lỡ như đối phương không đến thì sao.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Nightingale đang nằm trên ghế bành nhai cá khô ngay lập tức biến mất, Roland ho khan hai tiếng rồi nói: “Vào đi.”

Người mở cửa là đại thần trợ lý Barov, “Thưa điện hạ, có một vị quý tộc ở cứ điểm Epic muốn gặp ngài.”

“Ai?” Roland có chút không kịp phản ứng, “Bọn họ lại phái đại sứ đến đây sao?”

“Không, không phải đại sứ,” Barov lắc đầu, “Là người đã rời đi trước Tà nguyệt và nay đã trở lại, Nam tước Kaires.”

Roland suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, trước đây đúng là có quý tộc cứ điểm ở tại trấn Bentham. Nhưng mà giờ bọn hắn còn dám trở về? Hơn nữa lại còn về ngay đầu mùa xuân, lẽ nào hắn chưa từng nhìn thấy nắm đấm sắt của vương quyền hay sao? “Hắn muốn gặp ta làm gì?”

“Trong quá trình xây dựng tường thành phòng thủ nhà cửa của hắn bị hủy đi,” đại thần trợ lý buông tay nói, “Nếu ngài không muốn gặp, tôi sẽ thay ngài từ chối.”

Roland đang định gật đầu, nhưng sau khi nghĩ lại thay đổi chủ ý, “Cho mời Nam tước đến phòng tiếp khách chờ ta.”

Không chừng có thể thông qua tên này tăng thêm một ít áp lực cho cứ điểm Epic, hắn nghĩ.

Lần lữa thêm vài phút đồng hồ, Roland mới tà tà đi đến phòng tiếp khách. Bên cạnh cái bàn dài, một gả đàn ông bụng tròn vo đã sớm không chờ nổi. Hắn đang đi tới đi lui, thịt trên mặt run rẩy theo từng bước chân. Nhìn thấy điện hạ xuất hiện, Nam tước mới dừng chân, miễn cưỡng xoay người hành lễ.

“Ngồi đi,” Roland ngồi xuống ghế chủ tọa. Nếu như bình thường cho dù không phải bữa ăn chính thì hắn cũng sẽ ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị một phần đồ ngọt, nhưng hôm nay hắn thậm chí ngay cả trà cũng không cho đưa lên.

“Thưa hoàng tử điện hạ tôn kính,” Nam tước Kaires ngồi còn chưa nóng đít đã vội vàng mở miệng, “Tại sao ngài có thể để cho bọn thợ đá ngu xuẩn bi hủy đi nhà cửa của tôi chứ! Đây là một căn nhà tốt nhất, phía dưới nền làm bằng gạch đá hộ tường, mái nhà cũng là dùng gỗ tốt nhất, khi đó xây nó tôi đã phải hao tốn một trăm… à không, là một trăm năm mươi kim long!” Hắn đưa ra ngón tay vung vẩy.

Một trăm năm mươi kim long, Roland cười nhạo hai tướng, nếu là thời vừa mới đến trấn Bentham, có khi hắn cũng tin thật. Nhưng bây giờ ấy hả… “Ngươi đang nói đến căn nhà ở phía Tây thị trấn phải không?”

Kaires liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, là căn nhà đó. Nó là căn nhà to lớn chỉ thua mỗi nhà của Nam tước Simon mà thôi.”

“Thật là một điều đáng tiếc, nó quá gần tường thành làm ngăn cản quân đội của ta thông hành.” Roland ngừng lại một chút, “Tuy nhiên tòa thị chính cũng đã đền bù tổn thất rồi.”

“Bao… bao nhiêu?”

Roland đưa ra hai đầu ngón tay, “Hai mươi kim long.”

“Thế thì ít quá! Điện hạ…” Kaires há to miệng nhưng miếng tranh cãi gì đó, nhưng cuối cùng nhịn xuống được. Hắn móc ra khăn tay lau sạch mồ hôi trên trán, “Được rồi, thôi hai mươi miếng cũng được, tôi phải đi đâu để lãnh số tiền này?”

“Lãnh gì cơ?” Roland giả vờ khó hiểu, “Khoản tiền này đã phát cho chủ nhân căn nhà đó rồi.”

“Cái gì? Sao có thể… Tôi mới là chủ nhân căn nhà đó!”

“Không phải là ngươi, mà là Blair, đội trưởng đội dân binh thứ hai của ta.”

“Đó là tên nào?” Nam tước cao giọng ồn ào đứng lên, “Điện hạ, ngài nhầm rồi! Tôi mới là chủ nhân của căn nhà đó!”

“Thế sao? Nhưng mà mùa đông vừa rồi ta đâu có nhìn thấy ngươi,” Roland nhíu mày, “Căn nhà đó sao có thể là của ngươi được chứ?”

“Tôi tất nhiên là quay về cứ điểm Epic rồi. Ai lại muốn ở lại cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm đồ ăn cho tà thú chứ!”

Đồ ngu, Roland nghĩ thầm, vẫn giữ giọng điệu bình thản. “Ý ngươi muốn nói là ngươi bởi vì sợ hãi tà thú cho nên vứt bỏ lãnh chúa của mình mà trốn đi, đúng vậy không?”

“Á, tôi…” Nam tước lập tức đờ người ra.

“Vệ binh,” Roland vỗ tay, lập tức hai tên thân vệ từ ngoài cửa đi vào kẹp Kaires ở giữa.

“Điện… điện điện điện hạ, ngài có ý gì đây!?”

“Rất đơn giản, hiện tại ngươi có hai lựa chọn,” Roland đứng dậy, khinh bỉ nhìn đối phương, “Một là ngươi thừa nhận mình đã nhần, căn nhà kia không phải là của ngươi, ta có thể xem như là một trò đùa mà thả ngươi đi. Còn hai là ngươi trong thời điểm Tà nguyệt phản bội lãnh chúa của mình, chưa được cho phép mà đã tự ý rời bỏ lãnh địa, lẩn trốn một cách nhục nhã về phía cứ điểm Epic. Ta sẽ đem ngươi nhốt vào ngục giam, sau đó theo đúng tội danh treo cổ ngươi. Ngươi lựa chọn cái nào?”

Mồ hôi trên trán Kaires toát ra ròng ròng, hắn nuốt nước bọt, do dự một hồi rồi run giọng nói: “Điện hạ, ta… ta nhớ lầm rồi, đó không phải là nhà của ta.”

“Đã nói rồi đây chỉ là một vụ hiểu lầm,” Roland nhún vai, nói với vệ binh, “Tiễn ngài Nam tước rời khỏi đây.”

Khi Kaires ra tới cửa, hoàng tử gọi hắn lại: “Đúng rồi, khi ngươi trở lại cứ điểm chuyển dùm ta một thông điệp, nói cho những tên kia… Ừ, những tên quý tộc mà sẽ sinh ra hiểu lầm giống như ngươi ấy. Nếu như bọn chúng không muốn chọn cái thứ hai, tốt nhất không cần lãng phí thời gian quay lại đây làm gì.”

“Như… như ngài mong muốn, thưa điện hạ.” Kaires vừa cười vừa ra khỏi cửa, nhưng trong nháy mắt hắn quay người đi Roland thấy được vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của hắn.

Bây giờ thì, cứ điểm hẳn sẽ nổi sóng to gió lớn chứ nhỉ? Hắn nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment