Horford Quinn bưng chén rượu, đứng trước cửa sổ sát đất trong thư phòng nhìn chằm chằm vào thành thị đang được màn đêm bao phủ.
Đây là trung tâm của Dawn Kingdom, cũng được vinh dự coi là thành phố không bao giờ ngủ. Đèn đuốc lấy đại lộ Rising Sun làm trung tâm kéo dài sang hai bên, giống như một gốc cây ánh sáng cành lá rậm rạp. Còn cành lá chính là các cửa hàng nổi tiếng nhất trong vương quốc, mỗi ngày đều có vô số thứ quý hiếm từ các nơi chảy về đây, vì thế vào ban đêm thi cuộc sống của các thương nhân mới bắt đầu.
Vì duy trì rực rỡ lộng lẫy này, ngọn nến, củi lửa và dầu thắp tiêu hao mỗi ngày ở vương đô đều là con số kinh người, mỡ cá đến từ hải cảng phía Đông cùng với củi gỗ đến từ đồi núi phương Bắc đều do tàu thuyền liên tục không ngừng vận chuyển vào trong thành. Chỉ riêng một ngành sản xuất công nghiệp này thôi, giữ gìn được nó đoán chừng đã có thể nuôi sống gần vạn dân chúng cùng với hơn trăm vị thương nhân rồi.
Mà đây chỉ là một góc buôn bán kinh doanh của vương đô thôi.
Lạc thú lớn nhất của Horford chính là thưởng thức cảnh đêm của Shining City, dưới vương thất Moore và tam đại gia tộc cùng thống trị, thành thị này từ một mảnh đất hoang đã biến thành nơi phồn hoa tiếng tăm lừng lẫy như hiện giờ, trong đó có các vị tổ tiên nỗ lực không ngừng.
Nhưng hiện giờ không hiểu sao hắn thế mà lại cảm thấy chán ghét nó.
Cảnh đêm của Shining City nhìn vẫn giống như ngày xưa, vẫn xinh đẹp mà động lòng người, nhưng bên ngoài phạm vi cây ánh sáng không cách nào chiếu rọi đến, chỗ mạch nước ngầm lại mơ hồ bắt đầu khởi động này đã không còn cách nào khiến người ta bỏ qua được.
Cho dù đối mặt với lãnh địa đèn đuốc sáng trưng như thế, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an mãnh liệt.
Đại khái chắc do mình thật sự già đi rồi…
Horford nhấp một ngụm rượu nho, chua xót trong miệng dường như càng ngọt hơn.
- Phụ thân.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, một nam tử tuổi còn trẻ đi đến:
- Nam tước Alfonse của thành Northwind muốn gặp ngươi.
- Không gặp.
Horford không hề quay đầu lại nói;
- Cứ nói ta bị bệnh.
- Nhưng mà…
Hắn do dự một lúc, sau đó khoát tay với lão quản gia ở bên cạnh.
Lão quản gia lập tức hiểu ý gật gật đầu, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Thấy trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nam tử mới hơi lo lắng nói:
- Phụ thân, đây đã là quý tộc thứ mười hai mà ngươi cự tuyệt rồi. Kể cả là ta đều biết vị trong vương cung kia xảy ra vấn đề. Như vậy mục đích những quý tộc này vào thành đã rất rõ ràng rồi, ngươi làm như vậy chỉ sợ sẽ khiến bọn họ hiểu lầm…
- Hiểu lầm cái gì?
- Hiểu lầm…
Hắn cắn môi:
- Rằng ngươi vẫn đứng về phía bệ hạ Alpein Moore.
- Hawn…
Bá tước Quinn xoay người lại, nhíu mày nhìn người được dự định là kẻ thừa kế gia tộc Quinn:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy tam đại gia tộc Shining đứng về phía chủ nhân Dawn Kingdom là một chuyện sai lầm sao!
- Nhưng hiện giờ bệ hạ đã không còn cần chúng ta nữa.
Hawn sinh dũng khí nói:
- Từ sau khi đại quân gặp phải thất bại thảm hại ở Hermes, hắn đã không còn tìm ngươi trao đổi chính sự nữa! Ngươi thân là thủ tướng ngự tiền lại không cách nào bước vào hoàng cung một bước, kể cả đội tuần tra ngoại thành cũng bị thay thành lính đánh thuê. Ngươi nhìn xem hiện giờ mỗi ngày được quốc vương cho đòi vào thành bảo đều là những hạng người nào, hắn chỉ cần thằng hề, đào kép và con hát thôi!
Bá tước chưa trả lời, mà nhìn chén rượu trầm mặc không thôi.
Hiện giờ Hawn mới mười tám tuổi, kể cả hắn đều có thể nhìn ra được sau lưng chuyện “Quý tộc các nơi ùa tới vương đô” là có ý vị như thế nào thì quý tộc các bản địa khác không thể nào không nhận ra được có gì biến hóa. Trên thực tế, lúc hắn nhận được tin tức đại quân bại trận đã dự đoán được một ngày này sẽ đến, quân đội trên một vạn người, lãnh chúa của phần lớn các thành trấn đều tham dự vào trong đó, hy vọng có thể cạo ra được một miếng thịt từ trên người khổng lồ ngã xuống. Nhưng kết quả cuối cùng lại là mọi người không chỉ không được phân chút tiền của nào, ngược lại còn phải đền cả tính mạng của bản thân và gia đình vào trong đó.
Nếu chỉ có như vậy thì thôi, mấu chốt ở chỗ chủ nhân Dawn Kingdom lại còn sống trở về, nhưng đoàn kỵ sĩ của hắn lại mất mát hầu như không còn. Khi Alpein chật vật không chịu nổi trở lại vương đô, tin tức đã gần như bay mà lan rộng ra. Đây tương đương với đồng thời thỏa mãn hai điều kiện cần phải có, bởi vì trận này thất bại cùng với hứa hẹn phụ trách chưa thực hiện; còn có lực lượng trong tay Alpein đã không còn cách nào xua tan tâm tư rục rịch của các quý tộc khác nữa.
Những quý tộc lặng yên không một tiếng động vào thành, lại thừa dịp đến ban đêm tới bái phỏng, đó là một tín hiệu rõ ràng. Không hề nghi ngờ bọn họ muốn nhìn xem phản ứng của tam đại gia tộc rồi quyết định là dựa vào hay là hợp tác, nhưng mà trong những quyết định này tuyệt đối lại không có một đáp án là duy trì tình trạng hiện giờ.
Horford nhắm mắt lại cũng có thể đoán được ý tưởng trong lòng đám người kia, đã tổn thất nhiều như vậy ở Hermes, tự nhiên phải tìm kiếm chỗ khác để bổ sung vào rồi.
- Phụ thân.
Thấy hắn không nói chuyện, Hawn hơi sốt ruột:
- Bây giờ không phải là mười năm trước, Alpein Moore cũng không phải là bệ hạ Moore kia rồi. Hãy nhìn nhà Rakusai xem! Hiện giờ Otto Rakusai vẫn còn bị nhốt trong hoàng cung đó! Ngươi là thủ tướng ngự tiền, lại có uy vọng cực cao trong dân chúng, chỉ cần ngươi đứng ra, lại kéo cả hai đại gia tộc khác nữa, quý tộc này nhất định đều sẽ coi ngươi là người dẫn đầu!
- Đứng ra?
Ánh mắt Bá tước Quinn híp lại, trong giọng nói mang theo ý tứ nguy hiểm.
- Ah…
Hawn nhất thời nghẹn họng, hắn sợ hãi cúi đầu xuống, giống như trả lời lại giống như thanh minh cho mình mà lẩm bẩm nói:
- Thật ra ngươi cũng không muốn đứng về phía bệ hạ Alpein, không phải sao? Bằng không ngươi cần gì phải nói bản thân mình bị bệnh nên không cách nào gặp người khác chứ. Nếu đổi thành lão quốc vương, ngươi nhất định sẽ tự mình khuyên bảo những quý tộc này, lấy vương quốc ổn định làm trọng.
Horford nghe vậy khẽ thở dài, hắn dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi một chút:
- Cho dù là vậy thì như thế nào, ngươi cảm thấy Alpein Moore không nhìn thấy điểm này sao?
- Cái gì?
Hawn ngẩn người.
- Ta dám cược, hiện giờ ngoài phủ đệ có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, kể cả ta đi gặp ai, đi đâu đi chỗ nào, Alpein nhất định biết rõ trong lòng.
Bá tước trở lại trước bàn ngồi xuống:
- Ngươi đoán nếu ta gặp những quý tộc này, hắn sẽ đối xử với ta như thế nào? Đừng quên, cho dù hắn vứt bỏ toàn bộ đội kỵ sĩ, nhưng lực khống chế vương đô đều sẽ không hề yếu kém đi chút nào. Từ ngày Alpein đăng cơ đến giờ, hắn đã bắt đầu thay đổi thân vệ và vệ binh của tòa thành! Lại dám ngang nhiên mưu phản ngay dưới mí mắt đối phương? Ngươi cảm thấy lúc hắn tròng dây treo cổ lên cổ ta, những lãnh chúa đó sẽ khởi binh cứu ta sao?
Nói đến chỗ căm phẫn, hắn thậm chí không nhịn được vỗ mạnh xuống bàn:
- Vì sao đến bây giờ tới tìm ta lại chỉ có quý tộc của những nơi khác mà không phải nhà Rakusai và nhà Tokat, bây giờ ngươi đã rõ chưa!
Hawn hít một ngụm khí lạnh:
- Vậy vì sao ngươi không quay về lãnh địa trước chứ? Nơi đó ít ra còn có kỵ sĩ và lính đánh thuê của ngươi, cộng thêm với nông nô chiêu mộ được, cho dù hắn định gây bất lợi cho ngươi…
Bá tước lắc đầu:
- Nhà Quinn đã cắm rễ ở đây quá lâu rồi. Các chi, họ hàng xa, sản nghiệp, thế lực… Cho dù ta có thể lặng lẽ ra khỏi thành cũng không có cách nào mang toàn bộ mọi người đi ra ngoài được. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay bọn họ đều sẽ không có kết quả tốt lành gì, ta ở lại trong Shining City, bản thân đã là một bảo đảm rồi. Mượn cớ ốm không gặp đã là cực hạn mà ta có thể biểu hiện ra, trừ việc này ra, không còn có việc gì khác có thể làm nữa.
Liên hệ chặt chẽ với vương đô đã từng là điểm mà gia tộc vẫn lấy làm kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại thành uy hiếp mang tính trí mạng đối với hắn, không thể không nói đúng là châm chọc.
- Thật sao… Nhưng ta lại không cho là như thế.
Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ.
Horford nhất thời thay đổi sắc mặt, người nói chuyện rõ ràng không phải là kẻ hầu người hạ hoặc thị vệ ở trong phủ, bằng không thì không thể nào làm ra hành vi mạo phạm như thế được, thêm với quản gia chắc đang canh giữ ngoài cửa mới đúng, vì sao khi người này mở miệng mà bên ngoài lại không có chút phản ứng nào?
- Ai!
Hawn cũng quá mức sợ hãi, hắn hoảng loạn quay lưng lại, muốn tìm kiếm vũ khí phòng thân, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể cầm lấy một cái đế nến.
- Là ta.
Ngoài cửa phòng theo tiếng trả lời mở ra, xuất hiện trước mắt Horford Quinn là một nữ tử tóc vàng xa lạ lại quen thuộc:
- Ngươi còn nhớ ta chứ? Bá tước đại nhân.