Bá tước Quin nhất thời sững sờ tại chỗ, kể cả chén rượu trong tay đã rơi xuống đất rồi đều không chú ý đến.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy nàng, trong đầu hắn không tự chủ được hiện ra hai cái tên – người đầu tiên làm bạn với hắn hơn phân nửa cuộc đời, lại bởi vì mất đi tình cảm chân thành buồn bực mà chết, người thứ hai lại là tình cảm chân thành đã mất đi của người đầu tiên, cũng là người vĩnh viễn không có khả năng gặp lại nữa. Cho dù đã xa cách gần mười năm, nàng cũng đã cao lên rất nhiều rồi, dáng vẻ cũng càng xuất chúng thêm, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được, thần thái của hai người tương tự như vậy, thế cho nên hắn suýt chút nữa đã thốt ra tên của người đầu tiên.
- Phụ thân, ngươi biết nàng?
Lời Hawn nói khiến cho hắn khó khăn lắm mới từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại.
Horford chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi là… Andrea?
- Cái gì? Ngươi nói nàng là… người, người đã qua đời kia…
Hawn mở to hai mắt nhìn, nhìn qua nhìn lại hai người đang đứng đối diện, vẻ mặt không dám tin lẩm bẩm nói.
- Lão gia, thật sự là đại tiểu thư!
Vẻ mặt của lão quản gia còn kích động hơn bất cứ ai:
- Ta tuyệt đối sẽ không nhận sai, nàng quả thật kế thừa tất cả đặc điểm của phu nhân!
- Xem ra ngươi còn nhớ rõ ta.
Andrea không hề thay đổi sắc mặt nói:
- Như vậy chuyện tiếp theo dễ bàn hơn rồi.
Trong lòng Horford không khỏi vang lên lộp bộp, chuyện nữ nhi thức tỉnh là phù thủy đều là một bí mật đối với phần lớn mọi người, cho dù là mẫu thân nàng, phu nhân của mình Fenancy đều giấu giếm trong lòng. Khi người hầu kẻ hạ của Andrea tố giác việc này với hắn, hắn đã nhanh chóng đưa ra quyết định – đẩy lũ người hầu kẻ hạ biết rõ tình hình này ra giữa sông, ngụy trang thành chết đuối ngoài ý muốn, cũng dùng người thân cận sắp đặt chuyện xe ngựa rơi xuống vách núi.
Tuy rằng hắn biết làm như vậy có thể khiến đối phương hận mình, nhưng hận ý cũng là một cách kỷ niệm lâu dài đối với người ta. Nhưng mà khi gặp nhau một lần nữa, tình cảm lạnh nhạt như vậy lại giống như một cái gai sắc bén.
Đặc biệt là khi hắn còn chưa xác định được rõ ràng hành động lúc trước có chính xác hay không thì cảm giác nhoi nhói này lại càng trở nên rõ ràng.
Nhưng bây giờ Bá tước rõ ràng còn có chuyện càng cấp tốc hơn – vì sao Andrea sẽ xuất hiện ở Shining City, thân phận của nàng rốt cuộc là thật hay giả, cùng với câu “Ta lại không cho là như thế” kia là có ý tứ gì, những chuyện này càng quan trọng hơn việc chất vấn quá khứ là đúng hay sai.
Hắn áp chế tất cả nghi vấn và suy nghĩ trong lòng, vẫy tay ra hiệu cho Hawn, nói:
- Ngươi đi ra ngoài trước đi.
- Phụ thân!
Hawn lo lắng nói.
- Làm theo lời ta đi!
Giọng điệu của Horford không cho phép nghi ngờ.
Thấy hắn đã quyết tâm, Hawn mới miễn cưỡng rời khỏi phòng.
- Đừng kinh động đến những người khác.
Bá tước tiếp tục phân phó quản gia:
- Đồng thời đóng đại môn đình viện, đèn đuốc cửa đại sảnh cũng đều tắt đi, nếu như trong phủ có người hỏi thì cứ nói ta bắt đầu soạn thảo văn thư, không cho phép ai quấy rầy, hiểu chưa?
- Ta sẽ đi làm luôn! Nhưng mà…
Quản gia sờ đầu:
- Mấy người bằng hữu mà đại tiểu thư dẫn tới thì làm như thế nào?
- Bằng hữu?
Hắn hoài nghi liếc nhìn Andrea:
- Đưa tới phòng tổ chức tiệc trước đi, cẩn thận chiêu đãi là được.
- Vâng, lão gia!
Theo cửa cạch một tiếng đóng lại, trong thư phòng nhất thời rơi vào yên lặng. Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy hồi lâu, mãi cho đến khi Bá tước không nhịn được phá vỡ im lặng trước:
- Tuy rằng ngươi có vài phần tương tự nữ nhi ta, nhưng ta không thể nhận định qua loa rằng ngươi nhất định là Andrea được. Dù sao lúc đi nàng mới chỉ mười sáu tuổi, mà bây giờ đã trôi qua sắp mười năm rồi…
Hắn dừng lại một chút:
- Ý của ta là, ngươi còn có phương pháp chứng minh thân phận nào khác không?
Trên thực tế hắn đã tin tưởng lai lịch của đối phương rồi, hỏi như vậy chẳng qua chỉ vì muốn tìm được một khẳng định mà thôi – cho dù là thủ pháp dịch dung lại hoàn mỹ nữa thì cũng không cách nào thay đổi được nội tâm một người. Từ trong mỗi hành động việc làm của nàng, Bá tước đã có thể nhìn thấy bóng dáng của đóa hoa Shining từng thấy năm đó rồi.
Andrea chưa trả lời mà mở hai tay ra, sau đó một cây cung ma lực màu vàng xuất hiện trong tay nàng. Trường cung chảy xuôi quang huy lộng lẫy này dần dần ngưng tụ lại, cũng dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một thứ có dáng vẻ độc đáo – một lễ vật mà hắn đã vì mừng sinh nhật của nữ nhi nên đã cố ý kêu thợ thủ công làm ra.
Đến đây, trong lòng Horford không còn hoài nghi gì nữa, thanh cung tiễn thích hợp cho người mới học sử dụng đã sớm hư hỏng theo xe ngựa rồi, hiện giờ kể cả là hắn đều không cách nào miêu tả được chuẩn xác dáng vẻ của nó được.
Còn Andrea từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với thuật bắn cung hiển nhiên vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
- Quả nhiên là ngươi…
Bá tước thở dài một tiếng:
- Tại sao ngươi muốn trở về vậy? Mục đích lúc trước ta đưa ngươi đi chính là vì hy vọng ngươi có thể bình yên vô sự sống sót.
- Chỉ vì như vậy thôi sao?
Andrea thu hồi trường cung:
- Không phải bởi vì sợ người ngoài biết được, thủ tướng ngự tiền có một nữ nhi bị ma quỷ dụ dỗ mà sa đọa sao? Ta lại không biết rằng mình được bảo hộ chứ không phải bị vứt bỏ đấy. Không hề có nơi nào là an toàn chân chính đối với phù thủy cả, nếu không phải ta may mắn, gặp được một đám người có vận mệnh giống ta, chỉ sợ hiện giờ đã chết nơi đất khách quê người rồi.
Hắn há miệng thở dốc, nhưng không cách nào phản bác lại được, bởi vì đây cũng là một trong những băn khoăn của hắn. Nếu một khi chuyện Andrea là phù thủy bị sáng tỏ, toàn bộ gia tộc đều có thể rơi vào trong nguy cơ – không phải mỗi người đều có thể yên tâm thoải mái để người thân của mình bị tra tấn bị gông xiềng, đưa vào trong tay Giáo hội hoặc các quý tộc khác. So với việc khiến gia tộc Quinn gặp phải lựa chọn gian nan này, chẳng bằng một mình hắn đưa ra quyết định.
- Nhưng mà đây đều là chuyện quá khứ rồi, ta tới tìm ngươi không phải vì để ôn lại chuyện cũ.
Andrea nghiêm mặt nói:
- Ngươi nhất định rất hiếu kỳ vì sao ta có thể công khai tiến vào phủ Bá tước đi, dù sao vệ binh đều sẽ không dễ dàng tin tưởng lời giải thích của ta. Mặt khác sau khi nhìn thấy quản gia, ta đã cố ý đứng chờ ngoài cửa một lúc, người gọi ngươi là phụ thân kia chính là người thừa kế gia tộc hả? Ta có thêm một đệ đệ như vậy từ khi nào thế?
- Hắn từ một chi quá kế sang… Sau khi ngươi rời đi được một năm thì mẫu thân ngươi ngã bệnh rồi chết, mà gia tộc Quinn cần một kẻ kế thừa.
Horford thấp giọng nói.
Nếu như không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mười năm trước, vị trí này vốn nên thuộc về trưởng nữ.
Sau khi nghe được tin tức này, đầu tiên Andrea ngẩn người ra, tiếp theo trong mắt nhiều thêm chút ảm đạm. Nàng trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng nói:
- Cho dù như thế nào, gia chủ gia tộc Quinn tạm thời không có cách nào đổi người được. Bệ hạ hy vọng ngươi có thể tiến thêm một bước nữa chứ không phải như hiện giờ cứ lui ở sau màn. Dựa trên tình huống trước mắt, trừ bỏ bá tước Quinn đứng đầu tam đại gia tộc ra thì hắn không thể tiếp nhận được người đại diện nào khác cả.
- Có ý gì?
Horford nhất thời không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của đối phương:
- Bệ hạ mà ngươi nói là chỉ --
- Đương nhiên là vua của Greyfort rồi, Roland Wimbledon bệ hạ, lần này ta tới đây là vì chịu ủy thác của hắn.
Andrea hít sâu một hơi, gằn từng tiếng hỏi:
- Bá tước đại nhân, ngươi có bằng lòng trở thành chủ nhân mới của Dawn Kingdom không?