Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 935

Chương 935
Chương 935

Otto Rakusai bị một loạt tiếng ồn ào đánh thức.

Hắn nâng mí mắt nặng nề lên, liếc nhìn ngọn nến đã thấy đáy trên giá nến, ngọn lửa yếu ớt khiến căn phòng vô cùng âm u.

Trong địa lao không cách nào phân rõ ban ngày và đêm đên, ngọn nến thành thứ duy nhất để hắn tính toán ra thời gian. Đại khái cách mỗi ba canh giờ chúng lại được đổi mới một lần, đồng thời thay cùng nó còn có bàn ăn trước mặt hắn.

Nhưng mà đó là trước kia thôi.

Hiện giờ cho dù là ngọn nến hay đồ ăn, thời gian đưa tới đã càng lúc càng kéo dài, có đôi lúc sau khi hắn đói tỉnh, phát hiện trong lao vẫn hoàn toàn tối đen.

Hắn đã bị nhốt ở trong này bao lâu rồi? Otto day trán để cho mình tính táo hơn một chút. Giam cầm lâu dài không thấy ánh sáng khiến tâm lực hắn tiều tụy, đặc biệt sau khi tỉnh vẫn bị rơi vào trong bóng đêm giơ tay không thấy năm ngón này sẽ khiến hắn có một cảm giác bất lực bị mọi người lãng quên.

Nhưng hắn nhất định phải sống sót.

Bởi vì cha… thậm chí vận mệnh của toàn bộ nhà Rakusai đều đang bị nắm giữ trong tay Alpein.

Otto chống thân thể suy yếu lên, xoay người xuống giường, chậm rãi đi đến bên lan can ngoại trừ để bàn ăn bổ sung và bình nước ra, hắn còn hy vọng cai ngục có thể cho hắn một con dao cạo. Râu thật lâu chưa cạo đã rậm rạp kín cả hai má, mỗi lần ăn cơm đều sẽ lưu lại dầu mỡ và vụn đồ ăn trên mặt, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ tản mát ra một hương vị khó ngửi, giống như vỏ quýt để lâu bị mốc đến thối rữa vậy. Nếu đối phương không yên lòng, vậy để bọn họ cạo cũng không thành vấn đề.

Dù như thế nào hắn vẫn là một tên quý tộc, yêu cầu liên quan đến dung nhan chắc không bị cự tuyệt đâu.

Sau đó Otto nghe được ngoài cửa sắt truyền đến tiếng nói chuyện.

- Mới vừa rồi ngươi lại giở trò quỷ gì vậy? Nhốt trong đó chính là trưởng tử nhà Rakusai đấy!

Dựa theo âm lượng này cho thấy người nói chuyện không định xì xào bàn tán làm gì, giống như vốn không thèm để ý đến bị người nghe thấy:

- Giễu cợt và trào phúng, đây không phải việc thằng hề làm sao.

- Quả thật điên rồi, nếu bình thường đoàn xiếc này dám can đảm mạo phạm con của Bá tước, chỉ sợ hôm sau đã biến thành thức ăn cho cá dưới đáy sông rồi. Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám dân lang thang không hề có thân phận mà thôi.

- Ngươi cũng biết là bình thường, bình thường trưởng tử sẽ bị nhốt trong địa lao sao? Hiện giờ bệ hạ thích xem chính là mấy trò diễn xiếc đó, nếu không có chủ nhân Dawn Kingdom gợi ý, ta lại không biết bọn họ dám làm ra chuyện như vậy.

- Phi, ngươi cứ đoán mò đi.

- Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, ngươi thích tin hay không thì tùy. Nói đi nói lại, ngươi không tin thì có thể như thế nào, đi đổi một phần bữa tối cho vị đại nhân vật trong lao kia sao?

- Haizzz, thôi… chỉ là vài ngụm nước miếng thôi, ăn không chết người được.

Sau câu nói này đã vang lên tiếng chuỗi chìa khóa va chạm vào nhau.

- Vậy là sao, nếu đây là cảnh tượng mà bệ hạ hy vọng nhìn thấy, không phải ngươi tự làm mất mặt sao. Nhanh đi đi, ta còn chờ thu chén bát đấy.

Cửa sắt phát ra tiếng ma sát kẹt kẹt, trưởng cai ngục bưng một mâm đồ ăn đi vào.

- A, đại nhân, ngài dậy rồi?

Nhìn thấy Otto dựa vào bên cạnh lan can, đối phương hơi ngoài ý muốn, nhưng xấu hổ trên mặt nhanh chóng bị che giấu đi:

- Vừa vặn, ăn bữa tối hôm nay đi. Ngày mai ta lại đổi nến, chỗ tổng quản nội vụ đã quên đưa nến mới tới.

Otto không trả lời, từ đáy lòng hắn dâng lên nỗi bi ai rất lớn, kể cả yêu cầu dao cạo râu đều đã quên đề ra. Cho dù chỉ vài câu đôi lời, nhưng hắn đã có thể nghe ra được chân tướng từ trong lời ồn ào trước đó của hai người. Thằng hề của đoàn xiếc đụng phải người tới đưa đồ ăn, sau đó ôm ý lấy lòng Alpein Moore, nhổ vài ngụm nước miếng vào phần đồ ăn của hắn?

Sỉ nhục này khiến cho hai gò má hắn nóng bỏng, giống như đang có lửa nướng vậy.

Mà trưởng cai ngục không hề để ý đến hắn có trả lời không, trái lại tự đổi xong bàn ăn, sau đó nhanh chóng rời khỏi ngục, tuy rằng bày biện và trang trí trong phòng vẫn tinh xảo như trong phủ Công tước, nhưng đè nén nặng nề lại khiến cho bất cứ ai đều không muốn ở lâu trong này.

Theo tiếng bước chân đi xa, yên lặng bao phủ lấy Otto.

Trong một nháy mắt, hắn thậm chí không nhịn được định kêu to ra tiếng, muốn mắng mỏ đối phương thất trách, muốn quở trách Alpein khinh thường… Nhưng cuối cùng hắn đều không làm vậy.

Bởi vì những việc này không hề có chút ý nghĩa nào cả, đối phương sẽ chỉ tới thay đổi càng trễ hơn, rồi sau đó nói không chừng chính là ý nguyện của “Lão bằng hữu” này.

Vê phần bữa tối dùng để nhục nhã hắn kia, hắn vốn không muốn chạm vào.

Otto không khỏi bắt đầu hoài nghi, tất cả mình đã làm có chính xác hay không.

Ngay khi hắn chuẩn bị trở lại trên giường, đột nhiên cả người run bần bật lên, ở đuôi khóe mắt, không biết từ khi nào cháo mạch trên bàn ăn đã biến thành một chén nước đen!

Trưởng tử của Rakusai dụi dụi mắt, chậm rãi di chuyển đến trước bàn ăn, cẩn thận cầm chén cháo mạch lên.

Đó không phải do hắn nhìn lầm, cũng không phải là bóng của ánh nến yếu ớt chiếu xuống, mà cháo quả thật đã biến thành màu đen, giống như mực nước sền sệt vậy.

Trong phút chốc, trong đầu hắn lóe lên một tia sáng.

Đoàn xiếc, thằng hề, ảo thuật… Chẳng lẽ tất cả đều do người kia sắp xếp sao?

- Yorko nói ngươi từng là diễn viên xiếc, thật hay giả vậy? Tại sao ngươi lại biết bệ hạ Roland vậy?

- Một lần trùng hợp mà thôi. Về phần vì sao bệ hạ lại nhìn trúng ta, đại khái vì ta biểu diễn xiếc không tệ lắm đúng không?

- Hả? Có thể diễn thử không?

- Không sao, làm màn diễn con mực phun mực đơn giản nhất là được.

Otto kinh ngạc nhìn chằm chằm vào trong chén cháo mạch một lúc, đột nhiên thò ngón tay vào trong chén! Sau khi mò mẫm một lúc, đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi thô ráp.

- Đây… đây rốt cuộc làm được như thế nào vậy? Vì sao nước sẽ đột nhiên đổi màu thế?

- Vẫn chưa xong đâu, nhìn tấm voan mỏng này xem, trên đó không có gì cả đúng không? Hiện giờ ta đặt nó vào trong nước ngâm ướt, sau đó lại dùng lửa hong khô, đoán thử xem sẽ phát sinh cái gì nào?

- Không có gì cả đi… Hả, chờ chút, đó là… chữ?

- Có thể nhận ra được ta viết cái gì không?

- Để ta nhìn xem, đây là tên của ngươi hả?

- Không sai, Hill Fox, đây chính là tên của ta.

Otto nhẹ nhàng cầm lấy thứ thô ráp kia, chậm rãi rút ra khỏi chén cháo, nó nhìn gần như trong suốt, cho dù ngâm trong chén cháo mạch đều khó mà nhận ra nó được. Nhưng khi lấy tay vuốt phẳng mới có thể cảm giác được sự tồn tại của tấm voan mỏng này.

Hắn ngừng thở, bước nhanh đến bên cạnh đế nến, mở dần ra.

Vệt nước màu đen nhàn nhạt bắt đầu nhỏ xuống, mà ngọn nến đã phập phù muốn tắt.

Nhanh lên một chút… nhanh lên một chút… nhanh lên một chút… nhanh lên một chút, hắn lo lắng thầm kêu lên trong lòng, bóng tối chập chờn giống như đang từ bốn phương tám hướng bao phủ lại, còn tấm voan mỏng nắm trong tay hắn chính là ánh sáng duy nhất của thế giới này.

Ngay khi vết chữ hiện ra, ngọn nến tắt lụi.

Bóng tối cắn nuốt toàn bộ địa lao.

Otto lại không nhịn được nhẹ giọng nở nụ cười.

Hắn đè hai vai đang run run lại, nhét voan mỏng vào trong miệng, sau đó lại đi tới bên lan can, há to mồm uống cháo.

Dòng nước ấm áp lăn qua yết hầu với phủ tạng khiến cả người hắn tràn đầy lực lượng. Nhưng mà trong lòng hắn càng ấm áp hơn cháo mạch này.

Không tiếng động uống cháo mạch như vậy, một giọt nước mắt theo khóe mắt lăn xuống.

Kiên trì của hắn cuối cùng không bị uổng phí.

Trên voan mỏng chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, chữ viết xinh đẹp mà phóng khoáng, mang theo một mùi vị quen thuộc từ nhỏ.

“Đừng sợ, ta tới rồi.”

Bình Luận (0)
Comment