Khi ánh sáng của bình minh lướt qua tường thành, chiếu vào nội thành vương đô, rơi xuống nơi góc phố đều đứng đầy quần chúng vây xem.
Shining City chưa từng náo nhiệt giống như hôm nay.
Không giống buổi đấu giá chỉ có phú thương, quý tộc tham dự, đây là một lần thuộc loại toàn thể dân thành đều hân hoan. Bọn họ không xuất hiện cùng lúc với đại nhân vật thượng tầng, cho dù là kỵ sĩ giai cấp quý tộc nhập môn, trong mắt dân chúng cũng là người không với tới. Hiện tại bọn họ lại có cơ hội nhìn thấy một trận luân phiên quyền lực cao tầng nhất, đặc biệt là lúc đội ngũ đi theo bá tước Quinn chậm rãi tiến vào, thậm chí bọn họ sinh ra một loại ảo giác bản thân đang thúc đẩy thay đổi bất ngờ.
Cho đến ngày nay, cách nói “Mưu phản” dần dần mai danh ẩn tích, thay vào đó chính là “Tranh vương”!
Ai mới là chủ nhân mới của Dawn, sau một trận chiến này sắp đưa ra đáp án rõ ràng.
- Xem ra trong lòng mọi người, uy tín và danh tiếng của ngươi đều không tầm thường,
Hill Fox cưỡi ngựa chạy song song với bá tước:
- Ta vốn tưởng rằng đợi đến ngươi chiếm lĩnh khu vực thành bảo, dư luận dân chúng mới có thể thay đổi.
- Đại khái là ta từng chỉnh đốn qua đội tuần tra, lại do xử lý nội vụ của vương đô nửa đời người nhỉ.
Lão bá tước cảm khái nói:
- Đây cũng là tin tức lúc ngươi kinh doanh đoàn xiếc thu thập được?
Cho dù ở bề ngoài đối phương chỉ là một dân thường không có tước vị, vả lại thân phận người biểu diễn đoàn xiếc vẫn thấp hơn không ít so với dân tự do, nhưng Horford tuyệt đối không dám khinh thường đối phương. Nghe cách nói của Andrea, hắn mới là người đại diện mà vua của Greyfort luôn sắp xếp ở Shining City, địa vị còn cao hơn phân nửa so với đại sứ Yorko. Mà sau khi Yorko rút quân, Hill không chỉ không đi, ngược lại kinh doanh thêm mấy cái đoàn xiếc, dưới tình huống thân phận chưa bại lộ, nghe ngóng khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành. Đối mặt với người đã có năng lực, lại sâu sắc được Roland tin tưởng, cho dù hắn là bá tước cao quý, cũng phải biểu thị sự tôn kính cơ bản.
Huống chi giờ phút này hắn còn cần sự trợ giúp của đối phương.
- Ý nguyện của dân chúng vô cùng quan trọng, đại nhân.
Hill gật đầu nói:
- Ở trong mắt đại quý tộc, có lẽ bọn họ chính là một mảnh cát rời không nhìn thấy, hoặc là sơn dương cung cấp thu nhập từ thuế, nhưng có lúc hạt cát cũng có thể gãy răng, sơn dương cũng sẽ đâm chết người chăn nuôi. Nếu một màn này xảy ra ở thành Neverwinter, ta nghĩ kết quả e rằng sẽ hoàn toàn khác biệt.
- Ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?
Bá tước Tokat cưỡi ngựa ở một bên khác của thủ tướng ngự tiền hiếu kỳ nói.
- Chỉ cần có một chút manh mối như vậy, còn không cần bệ hạ ra tay, dân chúng đã báo cáo người lập mưu cho tòa thị chính.
Hill mỉm cười.
- Hill... Tiên sinh.
Bạn tốt của Otto Rakusai, Oro Tokat ho khan hai tiếng, chỉ phía sau:
- Con chuột đi theo phía sau đội ngũ chúng ta, cũng là ngươi tìm tới sao?
- Ta vừa đúng lúc có một chút giao tình với thủ lĩnh của bọn họ.
Hill thản nhiên nói:
- Thế nào, cứ như vậy thanh thế của chúng ta sẽ có vẻ lớn hơn rất nhiều.
Lời này không sai, lão bá tước nghĩ thầm, hơn một ngàn con chuột sau khi đổi thành giáp da mà thương hội Black Money cung cấp, thoạt nhìn xem ra cũng giống y như đúc, bằng không chỉ dựa vào bốn mươi võ sĩ siêu phàm, cùng với hắn và người hầu của bá tước Tokat, quả thật có chút mỏng manh. Nhưng con chuột dù sao cũng là con chuột, trừ vốn dĩ không hữu ích ra, hắn đường đường là một đại quý tộc, lại phải đi cùng con chuột Black Street, cảm giác này có chút không được tự nhiên.
Ngoài ra đâm bị thóc chọc bị gạo và ra giá khắp nơi của bọn họ cũng có tiếng, trời biết Hill và đối phương đạt thành hiệp nghị như thế nào.
- Ngươi không lo lắng xuất hiện người bất ngờ tạo phản tại chỗ sao?
Oro hiển nhiên không kiềm được lời trong lòng:
- Phải biết rằng phản bội đối với bọn họ là cơm bữa.
- Đó cũng phải xem lợi lộc là cái gì.
Hill nhìn phía Bá tước Quinn:
- Ta lấy danh nghĩa của ngươi, đồng ý cho bọn họ thân phận dân tự do -- nếu ngươi có thể thuận lợi trở thành người đứng đầu Dawn, bọn họ có thể tạm biệt cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, trở thành thành dân của Shining City được ngươi che chở.
Horford không khỏi nhíu mày:
- Tuy nói con chuột quả thật bị rất nhiều người chán ghét và phỉ nhổ, nhưng thật sự làm bọn họ sa đọa chính là nghèo khó và đói khát, chứ không phải sự thừa nhận của người khác. Cho dù ta miễn trừ tội nghiệt trước kia của bọn họ, nếu không thể từ trên cơ sở thay đổi điều này, vậy thì cho thân phận không hề có ý nghĩa, bọn họ sớm hay muộn có một ngày sẽ lại biến thành con chuột.
- Những người này nếu bằng lòng vì thân phận đi lên một chuyến như vậy, nói rõ cũng không tính là hạng người ngu xuẩn hoặc lười biếng, có thiếu có lẽ chỉ là một cơ hội mà thôi.
Giọng điệu của Hill thoải mái nói:
- Về phần nguyên do sa đọa ... Yên tâm đi, đợi đến khi sứ giả của bệ hạ lại đến, ngươi sẽ phát hiện, Shining City vĩnh viễn không thiếu công việc sống tạm. Ngươi không cần phải nuôi bọn họ -- bởi vì đến lúc đó tự bọn họ sẽ nuôi sống chính mình.
Xuyên qua khu chợ, đội ngũ chậm rãi tiến vào đại lộ Rising Sun, bức tường vây quanh khu vực thành bảo đã gần trước mắt.
Sau tường đá, đó là nơi ở của nhiều thế hệ gia tộc Moore.
Nhìn chăm chú vào vương cung và tháp cao được ánh ban mai chiếu rọi, Horford bỗng nhiên có chút khẩn trương-- hắn làm việc ở vị trí thủ tướng ngự tiền này hơn mười năm rồi, đã trải qua rất nhiều thăng trầm, trừ phát hiện con gái là phù thủy, cùng với Fenancy chết vì ốm ra, rất khó lại có thứ gì khiến tâm trạng hắn dao động. Mà hôm nay, hắn lại dưới cơ duyên xảo hợp, đứng trước mặt một khu vực hoàn toàn mới.
Cho dù đẩy tay sau lưng là vua Greyfort, cho dù hắn chỉ là người tranh vương trên danh nghĩa, nhưng chỉ nếu cần tiến thêm một bước, gia tộc Quinn sẽ đi lên quý tộc có khả năng đạt tới đỉnh phong -- trở thành vương tộc quản lý một quốc gia!
Tuy rằng hắn làm trái lại lời răn dạy của tổ tiên, lại khiến gia tộc có khả năng phá kén hóa thành bướm.
Dưới tâm trạng phức tạp như vậy, lão bá tước không nhịn được hỏi:
- Để con gái của ta cũng tham dự trong trận chiến đấu này... Thật sự không cần lo sao?
- Đương nhiên, có lẽ ngươi không biết, Andrea đã không còn là tiểu thư quý tộc mà không rời khỏi sự bảo vệ của ngươi trước kia nữa. hiện giờ nàng là một phù thủy chiến đấu kiệt xuất, mà lần này phát súng đầu tiên chiến đấu công thành, là do nàng khai hỏa.
Hill mỉm cười nói:
- Ngươi cũng chuẩn bị một chút, sau đó làm tuyên truyền tiến công cuối cùng đi -- không phải đối với võ sĩ siêu phàm và con chuột, mà là quần chúng theo chúng ta đến nơi này. Nói cho bọn họ: thời đại mới của Dawn, lập tức sắp đến rồi.
...
Andrea đứng trên đỉnh của gác chuông, đón gió mà đứng.
Đây là nơi duy nhất trong nội thành có thể nhìn xuống tường đá vương cung, khoảng cách giữa hai người cách xa nhau ngàn bước. Xa xa nhìn lại, cung điện rộng lớn giống như được hai cánh tay ôm lấy, mà bóng người bận rộn bên trong giống như con kiến không dễ thấy.
Đối với khu vực thành bảo mà nói, đây là một khoảng cách an toàn tuyệt đối. Cho dù là máy ném đá hạng nặng, cũng không cách nào ở đây uy hiếp đến tường đá.
Mà nàng ở trong này, vì phù thủy thần phạt công thành mở ra một chỗ hổng.
Đúng lúc này, trên không đại lộ Rising Sun xuất hiện một pháo bông màu đỏ xông thẳng về phía chân trời -- đó chính là tín hiệu bắt đầu chiến đấu.
Nàng gỡ xuống chốt súng trường mà tiểu thư Anna đích thân tạo ra vì nàng, nhét mười băng đạn được trang bị vào trong ngực, sau đó mở ra kính ngắm, giơ thân súng lên.
Một kỵ sĩ toàn thân mặc giáp xuất hiện trước tầm nhìn của nàng.
Andrea hít sâu một hơi, thúc giục ma lực trong cơ thể -- đó là một loại cảm giác kỳ diệu, ma lực giống như hóa thành một đôi bàn tay to dịu dàng, nhẹ nhàng nâng cánh tay, khuỷu tay cùng mười ngón tay của nàng. Dưới sự bao bọc như vậy, nàng cảm thấy chính mình tiến nhập một cảnh giới huyền diệu, đã kiên cố, lại nhẹ như tơ hồng.
Cái trước khiến vũ khí trong tay nàng không chút sứt mẻ, cái sau lại làm cho nàng trở thành một bộ phận của gió, dòng khí vuốt qua hai gò má nhẹ nhàng lắc lư. Trong nháy mắt khi hai người hợp lại làm một, Andrea bóp cò súng --
Viên đạn tốc độ cao xoay tròn mang theo tiếng nổ vang và nhiệt độ cao thoát khỏi lồng ngực mà ra, dưới lực kéo của gió và đất, rơi thẳng xuống hướng tường đá!