- Xin lỗi, trước giờ nàng vẫn luôn thẳng tính như vậy, bản thân cũng không có ác ý gì.
Uwndy vội vàng nói xin lỗi:
- Các ngươi không cần nghe lời nàng nói. Nếu như thoát khỏi Maleficent, các ngươi phải chịu sự gian khổ hơn này nhiều…
Nhưng các phù thủy không ai tiếp lời, đặc biệt là Akima, sắc mặt vô cùng khó coi, từ tần suất phập phồng trên ngực có thể thấy nỗi lòng nàng đang dao động mãnh liệt cỡ nào.
Nếu như chỉ là châm chọc tầm thường, nàng có lẽ chỉ cười khẩy, hoặc lên lên tiếng cãi cọ với người châm chọc một phen, nhưng lời Nightingale nói khiến nàng không thốt lên được lời nào. Trừ chỉ trích sự hèn yếu ra, những lời khác tựa như cái đinh đâm vào trong lòng nàng.
Lúc còn lưu lạc ở Đông cảnh, mọi người vì sống sót quả thật đã hao tốn rất nhiều tinh lực. Mỗi ngày nàng đều như con chuột không thể gặp ánh sáng, tay cầm đồng phiến tìm miếng đồng ưng bị thất lạc, sau đó đổi thành các món ăn như bánh bao. Nếu chỉ có một mình nàng, thì đủ để sinh hoạt trong một tòa thành trấn rồi, nhưng phía sau nàng còn có rất nhiều đồng bạn cần chăm sóc.
Khi thu hoạch một ngày không đủ, mọi người chỉ có thể nhịn cơn đói.
Akima tự nhận mình tuyệt không nhu nhược, bằng không nàng căn bản không có dũng khí rời nhà, một mình đi tới lãnh địa không hiểu biết; đồng thời cũng không có khả năng quen biết với nhiều đồng bạn như vậy, cũng trở thành thủ lĩnh của các nàng.
Thế nhưng lời Nightingale nói không sai chút nào, từ sau khi gặp phải Hội Răng Máu, đoàn thể của nàng dần dần mất đi tính độc lập. Dù sao tài chính kiếm được từ năng lực sửa sai, những phù thủy chiến đấu ấy ra tay trực tiếp với con chuột nhanh hơn nhiều. May mắn, thì tiền kiếm được một ngày đủ bằng số tiền nàng bận rộn cả tháng. Chỉ khi đi qua dã ngoại hoang tàn vắng vẻ, mới cần sự chỉ dẫn của nàng.
Mà sức chiến đấu mạnh mẽ của đối phương càng mang đến bảo đảm cho sự an toàn cho mọi người, thế cho nên sau đó nàng không lại quan tâm xem trong túi còn mấy đồng ưng, có đủ để mua thức ăn dọc đường không, hoặc là có thể chống đỡ một lời ủy thác đồng hành cùng thương hội hay không. Sau khi gặp lại mọi người, tình huống này cũng chưa từng thay đổi.
Qua một lát sau, Akima mới cắn răng mở miệng nói:
- Gian khổ cỡ nào?
- Ta không biết mức tiền sinh hoạt cụ thể Maleficent cấp cho sau này, nhưng chắc sẽ không thấp hơn tiêu chuẩn của Liên minh Phù Thủy, cũng chính là một tháng itsnh ất một viên kim long, mà đây đã là giá cao gấp bốn, năm lần người thường.
Wendy lo lắng nói:
- Đồng thời trong khoản thu nhập ấy còn nhiều hơn chi tiêu ăn ở, tiêu pha tự do thì lại càng ít hơn.
- Mặt khác quan trọng nhất là, dù cho các ngươi thoát khỏi Maleficent, Liên minh Phù Thủy tạm thời cũng không thể tiếp nhận các ngươi. Đạo lý rất đơn giản, bệ hạ tuyệt đối không hi vọng giữa Maleficent và Liên minh Phù Thủy xuất hiện khe hở, mà bản thân loại chuyện như vậy cũng rất dễ gây ra hiểu lầm…
- Cứ như vậy?
Nàng căm giận ngắt lời:
- Một tháng hai mươi miếng ngân lang, mọi người cộng lại cũng chỉ được một trăm hai mươi miếng, nàng lại cho rằng ta không làm được? Đừng nói giỡn! Ta cũng chẳng phải đại tiểu thư quý tộc gì, vì đổi lấy chút thức ăn, ta còn từng đào cống thoát nước lục thùng rác nữa, còn sợ chút gian khổ ấy à? Không, cái này không đáng kể chút nào, không tin thì cứ xem đi, Nightingale! Ta biết ngươi còn ở chỗ này!
- Tiểu thư Akima…
Wendy đang chuẩn bị khuyên tiếp, lại bị Doris kéo lại.
- Ta biết ngươi cũng vì tốt cho bọn ta, nhưng ta cũng hiểu được cách làm trước đó của bọn ta đúng là có hơi quá đáng thật, bị tiểu thư Nightingale nói vậy, hiện tại ta cũng thấy mặt mình có hơi nóng.
Nàng ngượng ngùng sờ khuôn mặt ửng đỏ của mình, nhỏ giọng nói:
- Thế nhưng Heidy Morgan thật sự giống như nàng nói, căn bản không coi mọi người ra gì, nhưng mọi người cũng không thể tiếp tục như vậy được. Lần này ta ủng hộ quyết định của Akima.
- Ta cũng thế, nếu như Akima hèn yếu, thì bọn ta là gì chứ?
- Còn có ta!
Mọi người nhao nhao gật đầu.
- Ta quyết định, ta phải rời khỏi Maleficent -- không chỉ vì sống sót, ta còn phải trả hết thứ thiếu lúc trước cho các nàng!
Akima căm hận nói với bốn phía trong phòng:
- Ngươi hãy chờ nuốt lời nói của ngươi lại đi, Nightingale!
Wendy thở dài, im lặng một hồi rồi mới lên tiếng:
- Ngươi đã lựa chọn rồi, ta cũng sẽ giải thích với điện hạ Tilly. Ngoài ra ta còn sẽ tận lực xin bệ hạ bảo lưu lương đặc biệt của ngươi, như vậy khi các ngươi nhận chiêu mộ phù thủy, còn có thể thu được một phần giấy chuyên dụng, như vậy cuộc sống cũng sẽ dễ dàng hơn không ít.
Akima quay đầu sang chỗ khác, cứng rắng nói:
- Tùy ngươi.
…
Đi ra tiểu khu, Wendy không nhịn được thở dài một hơi.
- Sao vậy?
Đằng sau truyền tới giọng của Nightingale.
- Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy có hơi… xấu hổ.
Nàng lẩm bẩm:
- Ta cũng không giống như trong tưởng tượng của các nàng, khiến các nàng làm việc cho bệ hạ Roland mới là kết quả ta muốn thấy nhất.
- Nhưng ngươi vẫn làm vậy, không phải sao? Bởi vì ngươi biết làm vậy đúng là sẽ tốt cho tất cả mọi người hơn, nếu tiếp tục duy trì hiện trạng, tâm trạng phản kháng của các nàng cũng sẽ ảnh hưởng tới điện hạ Tilly, ngược lại là tai hại đối với Maleficent.
Nightingale hiện ra thân hình.
- Ta gặp quá nhiều người tương tự, cùng với khuyên bảo, đánh một phát cho thức tỉnh còn hiệu quả hơn nhiều. Thậm chí người càng cố chấp, cho tới chết mới có thể chịu hối cải được.
Wendy không khỏi bật cười:
- Xem ra tới tìm ngươi hỗ trợ quả là một lựa chọn chính xác. Cho dù là Akima dám bày tỏ sự bất mãn trước mặt Tilly mà cũng bị ngươi nói cho á khẩu không đáp được gì, không hổ là sát thủ từng làm Vương đô Shadow kinh sợ.
- Ta chỉ nói theo kế hoạch của ngươi theo.
Nightingale nhếch môi:
- Cùng lắm là giọng hà khắc chút.
- Điểm tinh túy nằm ở giọng nói của ngươi đấy.
Wendy cảm thán:
- Ngay cả ta lúc đó cũng phải lau mồ hôi thay nàng, câu “đủ rồi” kia chưa chắc hoàn toàn là diễn kịch. Đổi lại là ta, chắc chắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
- Từ đã… sao ta cảm thấy đó cũng không phải lời khích lệ nhỉ?
Nightingale lầm bầm.
- Là khích lệ, đương nhiên là khích lệ, lấy Kei Os Drinks làm chứng.
Wendy cười dắt tay nàng.
- Đêm nay chúng ta phải đổi mười nguyên thành đồ uống, sau đó uống cho đã, thế nào?
- Được rồi, ta tin tưởng ngươi.
Lật xem hết báo cáo của Wendy, Roland cuối cùng cũng yên lòng.
Đa số phù thủy của đảo Trầm Thụy đều nhận chiêu mộ, mà số ít đoàn thể nhỏ cũng không tạo thêm nhiều nhiễu loạn, mọi chuyện đều phát triển theo hướng hắn kỳ vọng. Nếu như tiến triển thuận lợi, không lâu sau phù thủy sẽ xuất hiện trong các lĩnh vực nghề nghiệp sinh sản, mọi người tới đâu cũng có thể thấy được bóng dáng của những cô gái thanh xuân tịnh lệ này, cũng nên tính là một phong cảnh độc nhất vô nhị của thành Neverwinter.
Quan trọng hơn là, hơn bảy mươi phù thủy mới gia nhập vào có thể mang đến cho công nghiệp thành Neverwinter nhiều sự bay vọt mạnh mẽ, chỉ suy nghĩ thôi đã khiến người ta chờ mong rồi.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.
Tín hiệu đến từ tòa thị chính.
Hắn nhắc ống nghe lên, bên kia truyền tới tiếng của Barov:
- Thưa bệ hạ, đội tàu của ngài Sander Flyingbird, nhà thám hiểm Fiordland đã tới cửa cảng Bãi Cạn.