Sau khi đóng cửa lại, ánh mắt Wendy lướt qua từng người một rồi cuối cùng dừng lại trên người Akima.
- Ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi.
Akima lạnh lùng mở miệng.
- Nếu đến vì lệnh chiêu mộ hôm nay thì không cần khuyên, bọn ta sẽ không thay đổi chủ ý.
- Akima…
Doris không khỏi thấp giọng nói.
Nàng giơ tay lên cản lại lời nói của đối phương.
- Sự giúp đỡ của ngươi với chúng ta trong nửa tháng nay, ta ghi nhớ trong lòng, nhưng đây không phải là một chuyện… Chính như lời ta nói khi mới tới thành Neverwinter, nếu Giáo hội đã hủy diệt, sớm hay muộn ta cũng sẽ rời khỏi Tây cảnh.
- So với chuyện này, ta càng muốn nói với ngươi một tin tức tốt trước.
Biểu tình hiền lành của Wendy không chút thay đổi.
- Phía tòa thị chính nhận được báo cáo rằng lại có một lượng lớn lưu dân Đông cảnh sẽ đến thành Neverwinter trong một tuần sau, nhân số đạt tới mười hai nghìn người. Mà lần này, trong số bọn họ rất có thể có người thân của các ngươi.
Phòng khách lập tức trở nên sôi trào.
- Ngươi… ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên, vì đón bọn họ mà bộ môn vận chuyển đang dồn hết sức lực.
Wendy nói với vẻ mặt vui mừng.
- Trên sông Xích Thủy nơi nào cũng là thuyền xi măng đi về phía Đông cảnh, bên trên không chỉ chứa đầy vật liệu kho mà còn chuẩn bị vật tư chống lạnh, dù gì bây giờ cũng đã vào thu rồi.
- Trước kia ta ở trấn Arch Bridge, cũng có người của trấn đó di dân sao?
- Tình hình của Goldenear City rốt cuộc thế nào?
- Chắc chắn là rối tinh rối mù.
- Ừm, ta lại hy vọng người nhà không ở bên trong… Lúc trước chính là cha đã đuổi ta ra khỏi nhà.
- Cũng do hắn bị Giáo hội mê hoặc thôi, nói không chừng bây giờ đang vô cùng hối hận đó.
Mọi người mồm năm miệng mười cãi nhau.
- Yên tâm, có mười hai nghìn người mà.
Wendy vỗ tay nói.
- Hầu như là phần lớn các thành trấn bao trùm từ Goldenear City tới quận Sea Breeze, muốn không tìm được một đồng hương còn khó. Chờ đến khi Scroll thống kê xong là có thể lập tức chọn lọc ra những người liên quan tới các ngươi. Cho dù nhóm người này không có cũng không sao, cuộc di chuyển lần này chỉ là bắt đầu, sau này người tới Neverwinter sẽ chỉ càng ngày càng nhiều. Chỉ cần ở lại đây, sẽ có một ngày được gặp lại nhau.
Tiếp đó nàng nhìn về phía phù thủy với vẻ mặt rối rắm kia.
- Nếu không muốn nhận cũng không sao, nhưng ta nghĩ có tin tức chắc chắn sẽ tốt hơn so với việc không có tin tức gì, không phải sao, Whitepear? Ít nhất khi bọn họ hối hận, còn có thể cho bọn họ một cơ hội sửa sai.
- Nói… Cũng đúng.
Cô gái tên Whitepear hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống.
- Chẳng lẽ các ngươi thật sự định chuyển toàn bộ Đông cảnh tới Neverwinter à?
Akima ngạc nhiên hỏi.
- Không chỉ là Đông cảnh.
Wendy cười nói.
- Bắc cảnh, Nam cảnh và khu Trung bộ vương quốc cũng đang trong kế hoạch di chuyển. Cuối cùng, những lãnh địa này chỉ bảo lưu lại vài thành phố lớn, mà cư dân trong trấn nhỏ và thôn trang đều sẽ tập trung ở thành phố.
- Vì sao… Quốc vương bệ hạ lại mất công như thế?
- Chuyện này giải thích thì rất phức tạp, hình như gọi là gì nhỉ… Tiến trình đô thị hóa. Nói trước kia bởi vì vấn đề lương thực nên cần phải có nhiều người cày ruộng để cung cấp nuôi dưỡng một thành phố, cho nên dân cư mới vô cùng phân tán. Nhưng hiện nay lương thực đã không còn là vấn đề, mà dân cư chiếm cứ phần lớn thôn trấn lại ở trong mảnh đất trống quản lý, không thể tổ chức và lợi dụng hữu hiệu, bởi vậy làm bọn họ dựa sát thành phố càng có lợi trong việc phát huy sức mạnh của tòa thị chính.
Wendy kiên nhẫn trả lời.
- Nguyên nhân chính là vì thế nên hiện giờ Tây cảnh đã không còn là vùng tây vực như trước. Nếu ngươi đi thì đồng bọn của ngươi phải làm sao? Cũng muốn làm các nàng bỏ lại người thân rồi đi lưu lạc tới quê cũ hoang phế với ngươi sao?
- …
Akima nhíu mày, nhất thời không trả lời nàng.
- Nói trắng ra cũng chỉ vì yếu đuối mà thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên từ sau lưng mọi người.
Sắc mặt của các phù thủy lập tức thay đổi, sôi nổi xoay người nhìn, chỉ thấy một cô gái bao trùm dưới lớp áo màu đen xuất hiện trên bàn vuông trong phòng khách từ khi nào. Nàng hơi cúi người, hai chân vắt chéo một tay chống cằm hứng thú nhìn mọi người, giống như căn bản không thèm để các nàng vào trong mắt vậy.
- Ngươi là ai?
Akima quát khẽ.
- Nightingale! Ngươi đang nói gì thế?
Wendy vội vang la lên.
- Mọi người yên tâm, nàng không có ác ý, chỉ là phụ trách âm thầm bảo vệ Liên minh Phù Thủy của ta thôi.
- Chẳng lẽ ta nói sai à?
Nàng cởi mũ choàng xuống để lộ mái tóc xoăn màu vàng kim xinh đẹp.
- Vì sao những người này do dự? Cũng chỉ là bởi vì liên quan tới Hội Răng Máu nên không muốn hiệu lực vì điện hạ Tilly mà thôi. Nhưng trên thực tế, các nàng vẫn dựa vào Maleficent để sống qua ngày, không hề có ý muốn thay đổi.
- Ngươi nói bừa!
Akima không khỏi nắm chặt tay lại.
- Nếu không phải vì Doris thì mọi người đã rời khỏi đây từ lâu rồi! Hơn nữa, ngươi thì hiểu gì về chuyện giữa Hội Răng Máu và Đảo Trầm Thụy!
- Vậy à?
Nightingale nhướng mày.
- Vậy vì sao các ngươi không làm việc?
- Cái gì…
- Thử tính đi, từ thành Neverwinter đến Đông cảnh, lộ phí trên đường và đồ ăn tiêu dùng khoảng một người hai mươi miếng ngân lang. Sau khi đến nơi mỗi ngày đều phải chi từ mười đến hai mươi đồng ưng. Nhưng đừng quên, nơi đó bởi vì chiến loạn và di chuyển nên hầu hết thôn xóm đều đã biến thành đất hoang. Bây giờ muốn tiếp tục sống ở đó thì chi tiêu sẽ cao hơn gấp mấy chục lần so với dĩ vãng, đây cũng là nguyên nhân vì sao dân chạy nạn sẽ tới thành Neverwinter.
Nàng không nhanh không chậm mà nói.
- Nói cách khác, trong tay không có một túi kim long, muốn rời khỏi Maleficent không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu là ta, ta nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này đi xin việc ở mọi nơi, tranh thủ cố gắng có được càng nhiều tài chính, đây cũng là cơ sở để đoàn đội có thể tồn tại độc lập. Nhưng nhìn xem các ngươi, nửa tháng nay các ngươi đã làm được gì? Không nói tới việc hưởng thụ đồ ăn mà Maleficent phát cho, còn muốn chờ điện hạ Tilly đưa lộ phí vào trong tay các ngươi chắc?
- Ta…
Akima nhất thời cứng người lại, nàng muốn phản bác nhưng lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
- Để ta nói, đây là yếu đuối. Vậy nên dưới áp lực của Giáo hội, các ngươi chuyển hướng về phía Hội Răng Máu; lại bởi vì chút quan hệ không thể nói này mà âm thầm hủy diệt bất bình cho Heidy Morgan, lại không dám đứng ra đối chọi gay gắt với phù thủy siêu phàm.
Nightingale nhún vai nói.
- Đúng là ta không rõ lắm về chuyện giữa Hội Răng Máu và Đảo Trầm Thụy, nhưng thành viên của Hội Răng Máu biết, mà bây giờ các nàng đều ở thành Neverwinter. Ngươi cho rằng Heidy thật sự coi ngươi như chị em của mình à?
- Nightingale! Đủ rồi!
Wendy cản nàng lại.
- Nếu ta từ nơi xa đến đất khách, cũng sẽ cần mượn sức ủng hộ của dân bản xứ, huống hồ năng lực của ngươi có tác dụng rất lớn với các nàng. Nếu không cần thiết diệt trừ tai mắt của giáo hội, tất nhiên sẽ đưa tới càng nhiều người bao vây tiêu diệt. Nói ngắn gọn, lúc ấy các ngươi cũng chỉ là châu chấu trên một sợi dây thừng. Nếu Heidy thật sự đối xử với ngươi tốt như vậy thì ta chỉ muốn hỏi, sau này, khi nàng mưu hoa kế hoạch lật đổ Tilly ở Đảo Trầm Thụy, có từng nói với ngươi một câu không?
Akima cắn chặt môi.
- Nếu ngươi thật sự muốn chứng minh quyết tâm của chính mình, bây giờ bắt đầu từ việc cơ bản nhất đi… Thân ở đảo hoang còn có thể tìm được một đống lí do, nhưng ở đây, Maleficent không thể ước thúc ngươi.
Nightingale chẳng hề để ý, bĩu môi với Wendy rồi sau đó biến mất trước mặt mọi người.