Marye không nhịn được gật đầu.
Nửa tháng qua, cảm xúc lớn nhất mà thành Neverwinter mang lại cho nàng là thái độ của người dân trong thành với phù thủy không phải là giả vờ quen thuộc, cũng không phải lạnh lùng bài xích mà là một nửa thì tò mò, một nửa thì đã tập mãi thành thói quen.
Mấy ngày trước nàng đi dạo ở khu hải cảng, đúng lúc gặp phải một trận gió to thổi bay các cột thùng gỗ xếp chồng lên nhau trên bến tàu. Nàng theo bản năng triệu hồi ra người hầu ma lực đỡ lấy các thùng bị rơi xuống. Đám người bận rộn xung quanh chẳng những không hét chói tai và chạy tứ tán, ngược lại còn tỏ vẻ vô cùng hứng thú với người khổng lồ không chân trong suốt này.
Đối với Marye mà nói, chuyện này xem như là một thể nghiệm xưa nay chưa từng có. Cho dù ở Đảo Trầm Thụy, những người dân đảo di chuyển tới cũng chưa từng gần gũi với phù thủy như vậy bao giờ. Dù mặt ngoài bọn họ vẫn tuân theo mệnh lệnh của điện hạ Tilly, nhưng trên thực tế ở trong lòng bọn họ, phù thủy vẫn cứ là dị loại. Kính nhi viễn chi là cách làm của phần lớn người Fiordland, chỉ có người thám hiểm và một số thương nhân mới không để ý tới sức mạnh mà các nàng có.
Còn vương quốc đại lục đã bị giáo hội ảnh hưởng quá sâu thì càng miễn bàn tình cảnh không tốt tới mức nào.
Lần đầu tiên Lian mang tin tức Tây cảnh Greyfort về, Marye còn nửa tin nửa ngờ. Cho đến khi bản thân nàng đến đây, nàng mới phát hiện những chuyện xưa đó vẫn quá bảo thủ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lian mang theo rất nhiều người bò lên bò xuống xung quanh tòa nhà cao tầng, Evelyn kinh doanh một quán rượu lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt, cùng với cảnh tượng Candlelight, người trước kia thường xuyên bị xem là kẻ vô dụng được mọi người đứng hai bên hoan nghênh, nàng cảm thấy có một tia hâm mộ từ tận đáy lòng.
Nếu không phải sợ quấy rầy tới điện hạ Tilly, Marye đã chủ động muốn tìm một công việc để làm từ lâu rồi.
Dù sao ở Đảo Trầm Thụy, nàng cũng chưa bao giờ rảnh rỗi.
- Mặt khác, mọi người đừng quên rằng chúng ta còn có một kẻ địch lớn nhất chính là ma quỷ.
Tilly nhìn quanh toàn trường.
- Mọi người cũng đã biết ý nghĩa của trận chiến Thần Ý, cho dù là Giáo hội Hermes cũng không đáng nhắc tới trước kẻ địch như vậy. Vậy nên, không phải mọi người làm việc hoàn toàn là để hưởng lạc. Mỗi một tờ tiền giấy đều mang ý nghĩa là sự cống hiến của ngươi với thành Neverwinter, thận chí là toàn bộ thế giới loài người. Đối với phù thủy, đây sẽ là một vinh quang: Bởi vì mọi người có thể dùng vật này để chứng minh cho người đời thấy, phù thủy cũng là một bộ phận không thể thiếu của loài người, thậm chí còn là một bộ phận có tầm ảnh hưởng lớn!
Nàng giơ tay phải lên và nắm chặt lại.
- Chị em nào đồng ý chấp nhận chiêu mộ, bây giờ xin mời lên bục.
…
- Tám mươi sáu hạng công việc, tổng cộng có sáu mươi chín người đồng ý, kết quả này hẳn là không tệ.
Sau khi tan họp, Tilly đưa danh sách thống kế cho Wendy.
- Phần lớn người xem chừng còn lại cũng chỉ là đang do dự, nếu cho các nàng thêm một ít thời gian, ta tin rằng sẽ có càng nhiều người tiếp thu Neverwinter chiêu mộ.
- Đâu chỉ là không tệ.
Wendy kích động nói.
- Quả thật là vượt qua dự đoán của bệ hạ.
- Ồ?
Tilly tò mò hỏi.
- Hắn đoán là bao nhiêu?
Wendy cười rồi vươn ba ngón tay.
- Ba mươi người à?
Tilly khó chịu nói.
- Hắn cũng coi thường Maleficent quá rồi.
- Nói hắn coi thường sự nhiệt tình của mọi người không bằng nói là công lao của ngươi.
Wendy thu lại nụ cười, nghiêm túc cúi người hành lễ với Ngũ vương nữ.
- Ngươi vốn không cần phải nói những lời phía sau.
Nếu chỉ đơn giản là lưu trình tuyên truyền giải thích chiêu mộ, ba mươi người có lẽ đã là dự đoán lạc quan… Chính là lời Tilly nói vì các chị em khác, cùng với đề cao danh vọng của phù thủy đã đả động phần lớn người ở đây. Thân là người trông coi trước kia của Hội Cộng Trợ, Wendy tự nhiên biết ngoài một nơi ổn định an thân, đồng bạn khuyết thiếu nhất chính là sự nhận đồng của những người khác.
Dù gì các nàng đã từng sống mười mấy năm với thân phận là người bình thường, không phải dễ dàng như vậy là có thể hoàn toàn vứt bỏ quá khứ.
- Ta nói như vậy cũng là vì chính mình.
Tilly mỉm cười lắc đầu.
- Ta kiến thức được rất nhiều thứ thú vị từ chỗ của Roland, cũng biết đây là một thành phố không thể tưởng tượng nổi cỡ nào. Nếu trận chiến Thần Ý thua, chẳng phải những thứ này đều sẽ mất hết sao? Vậy nên dù là vì bản thân có thể nhìn thấy càng nhiều kỳ tích hơn, ta cũng phải góp sức chứ. Trước khi nua đông giá rét buông xuống, ôm chặt nhau sưởi ấm mới là cách làm sáng suốt, không phải vậy sao?
-… Ngươi nói đúng.
Wendy cũng nở nụ cười.
- Tiếc là không phải tất cả mọi người đều đồng ý với quan điểm của ta.
Nói tới đây, Tilly bấy đắc dĩ nhún vai.
- Ví dụ như những phù thủy ở Đông cảnh, rất có thể đến cuối cùng các nàng cũng sẽ không đồng ý chiêu mộ.
- Ngươi nói tới tập thể nhỏ do Akima đứng đầu à?
Wendy khó hiểu hỏi.
- Nếu nàng không thích ngươi thì vì sao lại cùng đi Fiordland với ngươi?
- Ngay từ đầu cũng cứng ngắc như vậy
Ngũ vương nữ thở dài.
- Trước khi gia nhập vào Đảo Trầm Thụy, các nàng đã biết Hội Răng Máu rồi. Mà trong quá trình đào vong, Hội Răng Mái từng nhiều lần giúp đỡ các nàng đánh lui truy binh của giáo hội, bởi vậy nhóm người Akima rất tin tưởng Heidy Morgan. Chuyện này vốn không có gì, nhưng sau này theo mâu thuẫn giữa Hội Răng Máu và Maleficent bùng nổ, vết nứt cũng theo đó sinh ra.
- Hóa ra là như vậy…
- Mà ta, dưới tình huống chưa thông tri cho mọi người đã trực tiếp ra tay với Heidy nên càng làm Akima phản cảm. Vậy nên khi các nàng yêu cầu đi nhờ tàu Sleep Betty rời khỏi Đảo Trầm Thụy, ta đã đồng ý.
Tilly nhẹ giọng nói.
- Trên thực tế, nếu không phải ngày đó Scroll ra mặt khuyên can, chỉ sợ các nàng đã không ở thành Neverwinter.
- Đó không phải lỗi của ngươi.
Wendy an ủi.
- Heidy Morgan trừng phạt đúng tội, nàng lừa dối phù thủy Wolfheart.
- Nhưng chuyện nàng giúp đỡ Akima cũng là sự thật.
Dường như Tilly không muốn nói sâu thêm nữa.
- Nếu đổi lại là ta, có lẽ trong lòng cũng sinh ra khúc mắc. Dù gì bản tâm các nàng cũng không xấu.
- Hừm…
Wendy trầm ngâm một lát.
- Có lẽ ta có cách thuyết phục các nàng, nhưng…
- Nhưng mà sao?
- Có thể sẽ làm các nàng rời khỏi Maleficent.
- Vậy cũng không khác gì bây giờ.
Tilly thản nhiên nói.
- Nếu chuyện này có lợi với cả Roland và các nàng, ngươi cứ thực hiện đi.
- Như vậy… Thật sự được à?
Trở lại tòa nhà đang ở, Doris lộ ra vẻ mặt lo lắng.
- Chúng ta đã đắc tội với đại nhân Tilly, bây giờ lại từ chối công việc của lãnh chúa Neverwinter, nếu hoàn toàn chọc giận đối phương chỉ sợ chúng ta đều sẽ…
Những lời này được vài vị phù thủy Đông cảnh khác phụ họa.
- Ta cảm thấy Doris nói không sai, Roland Wimbledon không phải lãnh chúa bình thường. Bây giờ hắn là vương của Greyfort, cho dù chúng ta có thể quay về Đông cảnh thì nơi đó cũng là lãnh địa của hắn.
- Hơn nữa chúng ta lại không phải là phù thủy chiến đấu, một khi đối phương ra tay, chúng ta sẽ không có chút năng lực chống cự nào cả.
- Thôi đi, cho dù ngươi có thể đánh thì có thể đánh thắng được kẻ điên Ashes kia chắc? Ta dám cá, nàng đã không vừa mắt với chúng ta từ lâu rồi.
- Thật ra… Ta cảm thấy Liên minh Phù Thủy đối xử với chúng ta rất không tệ.
- Đừng nghĩ nữa, chắc chắn các nàng đều đứng về phe quốc vương, đến lúc đó không giúp bệ hạ bắt chúng ta cũng coi như không tệ rồi.
- Đều im hết đi.
Akima cắt ngang cuộc cãi vã của mọi người.
- Roland Wimbledon tuyệt đối sẽ không sử dụng biện pháp mạnh, nếu không hình tượng mà hắn xây dựng lúc trước sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nếu chúng ta đều đồng ý lệnh chiêu mộ, vậy thì sự kiên trì trước đây trở thành thứ gì? Cuối cùng vẫn không thể không dựa vào Maleficent. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy căn bản chúng ta không khác gì những phù thủy khác.
Khi nói những lời này, trong lòng nàng cũng hơi do dự. Bình tĩnh xem xét lại, nửa tháng nay Liên minh Phù Thủy thật sự giúp đỡ các nàng không ít, cũng không bị ức hiếp như trong dự đoán mà là đối xử bình đẳng. Thậm chí phù thủy tên Wendy kia còn vì chuyện này mà tới tìm nàng nói chuyện mấy lần, thái độ cũng hiền lành, thật sự làm nàng có cảm giác như được trở về nhà sau bao năm.
Nhưng Akima biết mình chỉ có thể tiếp tục lạnh nhạt, nàng có dự cảm, một khi mở miệng thì cuối cùng sẽ khó có thể thoát khỏi Maleficent.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Ai đó?
Nàng hơi không kiên nhẫn quay đầu lại.
- Là ta, Wendy.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói bình tĩnh quen thuộc.
- Ta muốn nói chuyện với ngươi, tiểu thư Akima.