- Hiện giờ nàng đã có thể lên bờ à…
Roland khá hăng hái nói:
- Ta nhớ ngươi đã từng nói, sau khi nàng lựa chọn đưa thân vào trong biển lớn, trong một khoảng thời gian rất dài đều không hề tiếp xúc với nhân loại.
- Ít nhiều nhờ sự trợ giúp của nữ sĩ Carmela.
Margaret cảm thán trả lời:
- Nếu như không dựa vào năng lực ý thức trực tiếp khơi thông, chỉ sợ đến bây giờ nàng còn không có cách nào thích ứng với cuộc sống của người bình thường. Thêm với Joan đã hoàn toàn quên mất nên nói chuyện như thế nào, Thunder đại nhân tìm vài vị học sĩ cho nàng, nhưng hiệu quả đều không như mong muốn, hiện giờ nàng vẫn chỉ có thể nói được một vài từ, kể cả trò chuyện hoàn chỉnh đều không thể làm được.
Nói đến đây, nữ thương nhân tạm dừng lại, giống như định nói lại thôi.
- Sao vậy?
Roland không khỏi hỏi.
- Ta không biết có phải do thời gian dài biến thân không, một vài bộ phận của nàng đã biến thành không được giống với nhân loại.
Margaret cắn môi
- Lấy lý giải của ta về phù thủy, khi các nàng không sử dụng ma lực thì không khác người bình thường. Nhưng Joan lại không cách nào triệt để trở lại dáng vẻ trước đó, gương mặt, cổ, cánh tay cùng với trên hai chân của nàng đều mọc lên vảy màu xanh da trời pha lẫn màu xanh lá cây, đây giống như… quỷ biển vậy.
Roland lập tức liên tưởng đến lỗ tai dài của Lorgar, ừm… vảy trên da dường như cũng có một kiểu phong tình khác… khụ khụ, không đúng, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến vấn đề này, kể cả tam công chúa Wildflame đều có thể bị người Sand kiêng kỵ cái tai vô hại cho cả người và vật kia, đoán chừng tình cảnh của Joan chỉ sợ càng tệ hơn.
- Có người ác ý hãm hại nàng sao?
- Chúng ta cố hết sức đề phòng rồi, nhưng vẫn khó tránh khỏi có người sẽ truyền tin tức đi.
Margaret thở dài.
- Muốn dạy cho nàng một lần nữa thích ứng với cuộc sống của con người, thì không cách nào tránh khỏi việc tiếp xúc với người khác.
Giọng Thunder cũng hơi bất đắc dĩ:
- Có thể tiếp nhận dáng vẻ này của nàng thì cho dù ở Fiordland cũng đều là số ít, kể từ sau khi đón nàng vào phủ đã dọa chạy ba thị nữ, hai vị học sĩ rồi. Thậm chí bên ngoài còn đang lan truyền rằng trong phủ của ta nuôi quỷ biển, có lẽ biển lớn mới thích hợp với nàng hơn.
- Nếu bằng hữu của ta chán ghét cuộc sống trên đất liền, ta tự nhiên sẽ không để cho nàng miễn cưỡng ở lại trên đảo.
Nữ thương nhân nói tiếp:
- Có thể từ trên quá trình Joan tiếp xúc với người khác đến xem, nàng không hề chán ghét biến hóa này. Cho dù mỗi tuần phải ngâm mình trong biển mấy canh giờ, nhưng nàng vẫn vui vẻ ở chung với thị nữ đã tiếp nhận nàng, mặt khác hiện giờ nàng đã thích ăn đồ ăn nấu chín hơn so với cuộc sống cá thịt sống trước kia rồi.
Nhưng mà hoàn cảnh như vậy lại chỉ giới hạn ở trong phủ của Thunder, Roland nghe hiểu ý tứ của đối phương, lại nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn. Thay đổi quan niệm là một quá trình dài dòng, nhưng đối với Joan lại càng cần như vậy. Thậm chí vấn đề của nàng còn nghiêm trọng hơn phù thủy bình thường, hóa thú, dị dạng, hoặc là nói vẻ ngoài không thuộc về mình, ở trong một khoảng thời gian rất dài trong lịch sử đều thuộc về đối tượng bị kỳ thị và bài xích.
- Sẽ chậm rãi tốt lên.
Hắn chỉ có thể an ủi:
- Có thể để cho ta nhìn dáng vẻ của nàng ở khoảng cách gần không?
Nếu như vấn đề này thật sự nghiêm trọng, như vậy chỉ có thể tạm chấp nhận giống như che đậy lỗ tai của Lorgar trước vậy, đội mũ thì về cơ bản không khác gì người bình thường.
- Đương nhiên.
Nói xong Margaret đã vẫy vẫy tay với Joan:
- Bé cưng, đến chỗ ta nào.
Nhưng Joan chỉ thò đầu ra liếc nhìn, sau đó lại núp đi.
- Ờm… bệ hạ, xin lỗi, có thể do nàng không quen với cảnh tượng nhiều người như vậy.
Margaret ngượng ngùng khom người nói.
- Xem ra là ngươi hù dọa nàng rồi.
Nightingale ghé vào bên tai vui sướng khi người gặp họa.
Roland trừng mắt nhìn khoảng trống bên cạnh, ho khan hai tiếng nói:
- Không sao, dù sao nàng vẫn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn ở thành Neverwinter, tóm lại sẽ quen thôi. Chúng ta đi tới bến tàu trước là được.
…
Vì xây dựng thuyền biển bằng sắt thép, Roland cố ý lấy ra một mảnh đất trống gần trăm mẫu ở chỗ nước cạn góc tây nam, cũng kêu Lian xây dựng tường đất bao chung quanh, tạo thành một vách chắn ngăn trở tầm nhìn. Bốn phía không chỉ xây dựng trạm canh gác, trên tường còn bố trí Đệ Nhất Quân đóng giữ, bởi vậy trừ bỏ công nhân tham gia xây dựng ra thì không có quá nhiều người biết chiếc thuyền lớn tụ hội trình độ công nghiệp đứng đầu thành Neverwinter này rốt cuộc có dáng vẻ gì.
Khi đoàn người đi xuyên qua tường đất, dọc theo thang lầu hình chữ Z đi vào bến tàu, trong đội ngũ bộc phát ra một trận thán phục khó có thể kiềm chế.
Tất cả mọi người bị vật lớn to như vậy hiện ra ở trước mắt bọn họ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Đây tuyệt đối không hề khoa trương.
Khi thưởng thức thuyền biển từ phía dưới, nhìn thấy đầu tiên chính là mạn thuyền cao ngất, khác với thuyền buồm ba cột buồm tròn vo, mạn thuyền của nó gần như vuông góc với mặt đất, mà bụng thuyền vô cùng bằng phẳng, hoàn toàn không tìm thấy bộ phận xương thân thuyền lồi ra. Dưới tình huống thị giác bị hạn chế, mọi người giống như đứng dưới một bức tường sắt thép nguy nga, vừa nghĩ đã biết cảm giác áp bách này.
- Tam Thần ở trên cao… ta không mộng du đấy chứ?
- Nó nặng bao nhiêu vậy? Chỉ sợ không dưới hai vạn gánh.
- Cho dù là thuyền buồm ba cột buồm lớn nhất, đoán chừng không chịu nổi nếu bị nó đụng vào!
- Đừng nói thuyền buồm, ta cảm thấy thú lớn dưới biển sâu nhìn thấy nó đều sẽ sợ hãi đến vừa nhìn thấy đã chạy mất!
- Thunder… không, Flyingbird đại nhân, ngươi cũng không nói rằng chúng ta cần thử là một quái vật như vậy!
Đội ngũ lập tức mất đi trật tự, bọn thủy thủ ào ào chạy tới bên thuyền, sờ, gõ lên thuyền để xác nhận, vẻ hưng phấn này không cần nói cũng hiểu.
Bọn họ đều là thợ thuyền có kinh nghiệm rất phong phú ở Fiordland, cho dù chưa từng thấy thuyền biển tương tự vậy, nhưng đều ý thức điểm không bình thường của nó.
Mà giờ phút này rung động trong lòng Thunder không hề kém hơn những người khác bao nhiêu, hoặc là nói càng mãnh liệt hơn một ít.
Bởi vì trong thư Roland đã từng đề cập đến, con thuyền này từ trên xuống dưới toàn bộ đều được chế tạo từ sắt thép, mà khi đó hắn còn tưởng rằng đây là cách nói khoa trương, dù sao cho dù là thuyền gỗ thông thường thì cũng chỉ dùng vật liệu gỗ tốt nhất ở bộ phận quan trọng. Bởi vậy khi mời chào thuộc hạ, hắn chỉ miêu tả con thuyền này thành con thuyền viễn dương không có buồm nhưng có được khung xương sắt thép, đủ để chống lại sóng to trên biển.
Nhưng sự thật trước mắt đang nói cho hắn biết rằng không phải như thế.
Tuy rằng hắn biết kỹ thuật chế tạo thuyền ở thành Neverwinter rất tài giỏi, nhưng không nghĩ tới có thể khoa trương đến mức độ này. Không đề cập đến phải như thế nào mới có thể ghép sắt thép cứng rắn vào với nhau, chỉ riêng nguyên liệu mà nó sử dụng thôi đã không phải các đảo ở Fiordland có thể sánh bằng được.
Thép quý trọng bao nhiêu?
Trong cách loại hàng hóa, quặng sắt không thuộc về hàng xa xỉ, một thỏi gang lớn chừng lòng bàn tay ước chừng có thể bán được ba, bốn mươi ngân lang. Nhưng nếu như rèn nó thành thép thì giá cả sẽ tăng lên trên mười lần thậm chí mười mấy lần cũng không chừng, thế nên bọn kỵ sĩ thường sẽ coi khôi giáp của mình thành đồ gia truyền, kế thừa nhiều đời.
Càng mấu chốt hơn chính là quá trình này cực kỳ tiêu tốn thời gian, cả đời một thợ rèn cũng chỉ có thể tạo ra được bảy đến tám bộ áo giáp bằng thép đủ tư cách. Nói cách khác, cho dù triệu tập toàn bộ thợ rèn của Fiordland lại, tiêu tốn thời gian mười mấy năm đều không thể gom ra được nhiều sắt thép như vậy.
Ban đầu khi hắn đặt hàng Roland chẳng qua chỉ là một con thuyền hơi nước Minh Luân Thuyền thôi, dựa theo giá bên chỗ thương hội Fiordland dò hỏi được thì chỉ cần chừng ba, bốn ngàn kim long. Bởi vậy khi đối phương cho biết chỉ lấy giá vốn, hắn không hề quá mức để ý, bởi vì chỉ riêng một giá trị đường biển mới đã vượt xa tiền vốn của bản thân con thuyền rồi. Nếu vua Greyfort hy vọng chia sẻ tin tình báo, như vậy giao dịch này không thể nói là chiếm tiện nghi của đối phương.
Thậm chí hắn còn định sau khi hoàn thành thám hiểm đường biển rồi lại giao toàn bộ chi phí của con thuyền cho Roland, không vì cái gì khác, coi như là thù lao vì đối phương chăm sóc nữ nhi hắn, chỉ hy vọng sau này Lightning có thể sống thật tốt ở Neverwinter.
Nhưng giờ phút này Thunder không khỏi bắt đầu hoài nghi, mặc dù chỉ tính giá vốn nguyên liệu, chỉ sợ giá của con thuyền này đều là một con số kinh người rồi.
Hắn không khỏi toát mồ hôi thay túi tiền của mình.