Tuy rằng ngoài miệng thì nghe theo ý tốt của đồng bọn, nhưng trong lòng tiểu cô nương lại không hề ôm theo nhiều hy vọng.
Bệ hạ Roland cũng biết việc này rồi, nếu đối phương thật sự từng nghe được tin tức mới của phụ thân thì bệ hạ chắc chắn đã sớm gọi nàng đi qua rồi. Nếu như không có thì hơn phân nửa khả năng rằng đối phương hoàn toàn không biết gì cả.
Thôi được rồi, cứ xem như làm cho hai người quan tâm đến nàng nhìn thấy là được.
Đi đến bên cạnh nhà thám hiểm, Lightning không khỏi nhíu mày, người này cũng quá… khoa trương đi?
Xét về mặt tuổi tác, vị khách đến từ Fiordland tự xưng là Sander Flyingbird ước chừng ba mươi tuổi, bên mắt phải mang miếng che mắt, trên đó thêu một đóa hoa hồng tươi đẹp, mà cành cây và lá xanh được xăm phía dưới đóa hoa lại kéo dài đến tận trên mặt, gần như chiếm mất hơn một nửa gò má, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi gu thưởng thức của hắn.
Cho dù một nhà thám hiểm ưu tú không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng lời nói hành động của hắn cũng không khá hơn chút nào cả.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Sander Flyingbird giống như đang thuật lại một lần mạo hiểm gian khổ cho mọi người nghe, lời nói khoa trương như này khiến cho Lightning gần như cho rằng hắn đã từng đi qua tận cùng biển lớn hoặc bên bờ địa ngục vậy, nhưng trên thực tế cảnh tượng theo những lời hắn miêu tả lại chỉ là đảo Searing Flame mà thôi. Đương nhiên, nơi đó đúng là tràn ngập nguy hiểm thật, dung nham thường phun ra từ dưới đáy biển, hình thành những cột mây hơi nước vĩ đại, không chỉ có thể ngăn cản được tầm mắt, kể cả bọt nước nóng bỏng cũng là uy hiếp trí mạng đối với thuyền viên… Nhưng mà trai qua tìm kiếm qua nhiều thế hệ, nên khu vực này đã có bản đồ hàng hải hoàn chỉnh rồi, chỉ cần căn cứ vào bản đồ hàng hải để lựa chọn con đường đi chính xác và canh giờ để tiến vào, về cơ bản thì có thể tránh được chỗ nguy hiểm.
Khi nàng còn chưa tròn mười tuổi đã từng đi theo phụ thân bước lên ngọn núi Flaming ở trên đảo Searing Flame là hòn đảo lớn nhất của quần đảo rồi.
Ở Fiordland, để có thể được tự xưng là nhà thám hiểm thì phải là người từng phát hiện ra con đường hàng hải, đảo nhỏ hoặc di tích mới, chỉ riêng đảo nhỏ ở biển Swirling đã rất nhiều, ít nhất cũng có hơn một ngàn hòn đảo, đây tất nhiên đã dẫn tới tình huống đều là nhà thám hiểm, nhưng về trình độ lại tồn tại cách biệt một trời một vực.
Ở trong mắt Lightning, người có thể ngồi ngang hàng với phụ thân nàng chỉ có mấy người mà thôi, còn Sander Flyingbird hiển nhiên không được xếp trong số đó.
Lúc này nàng đã mất đi rất nhiều hứng thú chào hỏi hắn rồi, ngay tại lúc nàng đang do dự, có người đột nhiên nắm lấy tay nàng.
Nàng ngửa đầu nhìn lại, phát hiện đối phương chính là Margaret a di.
- Tiểu gia hỏa, ngươi đến vừa đúng lúc đấy.
Nữ thương nhân thân thiết cười nói với nàng:
- Để ta giới thiệu cho ngươi nhé, vị này chính là nhà thám hiểm đến từ đảo Twin Dragon, cũng là người cấp cao nhất của thương hội Dragonhead, Sander tiên sinh. Hắn cũng là một trong số những người sùng bái phụ thân ngươi đó.
Trước đó hắn đã giới thiệu tên của mình rồi, Lightning thầm nói trong lòng, nhưng mà Margaret a di đã mở đầu như vậy, nàng chỉ đành phải nở nụ cười nói:
- Xin chào, ta tên là Lightning, cũng là người của Fiordland, mặc dù không được sinh ra trên quần đảo Fiordland.
- A, ngươi chính là nữ nhi của Thunder đại nhân sao?
Sander tỏ vẻ vui mừng nói:
- Ta đã sớm nghe Margaret nữ sĩ đề cập đến rồi, nữ nhi của nhà thám hiểm vĩ đại nhất hiện nay đang ở Greyfort, bây giờ cuối cùng đã nhìn thấy người. Ừm… quả thật có vài phần tương tự với Thunder đại nhân nha!
Lừa người, phụ thân rõ ràng đã từng nói dáng vẻ của nàng càng giống với mẫu thân chưa từng gặp mặt hơn. Lightning giật giật khóe miệng:
- Cám ơn, xin hỏi ngươi có tin tức mới về phụ thân ta không?
- Chỉ nghe được một vài lời đồn đại thôi, có người nói hắn đã phiêu bạt đến một đảo nhỏ không ai biết đến, cũng có người nói rằng trên thực tế hắn đã về đến Fiordland rồi, nhưng bởi vì sau trận tai nạn trên biển đã gặp được một kỳ ngộ không thể nào tưởng tượng được cho nên vẫn chưa hề lộ diện mà đang âm thầm chuẩn bị đội thám hiểm mới. Về phần cách nói khác… đặc biệt là những lời đồn nhảm không có ý tố thì không hề đáng để nhắc đến.
Sander thao thao bất tuyệt nói:
- Đương nhiên, cá nhân ta càng thiên về khả năng thứ hai hơn, dù sao chung quanh trận gió lốc kia còn có vài hòn đảo đá ngầm, đây cũng không phải là hoàn cảnh nguy hiểm gì khó có thể vượt qua được đối với Thunder đại nhân, trên thực tế, trong đội thuyền của hắn còn có không ít người vẫn may mắn sống sót.
Phán đoán này ngược lại khá tương đồng với suy đoán của nàng, dáng vẻ của đối phương cũng coi như thoáng thuận mắt hơn một chút rồi.
Về phần phụ thân có đi tìm nàng hay không thì không hề quan trọng.
Chỉ cần cứ đi theo con đường của nhà thám hiểm này, nàng tin tưởng có một ngày nào đó nàng sẽ có thể một lần nữa nhìn thấy hắn.
- Đúng rồi, ta có thể hỏi thăm chút không, hòn đảo mà ngươi phát hiện ra là hòn đảo nào vậy?
- Ừm…
Trên mặt Sander thoáng hiện lên chút xấu hổ:
- Ở trước mặt bệ hạ ta đành ăn ngay nói thật vậy. Có thể nói rằng ta có thể trở thành nhà thám hiểm là nhờ phúc của phụ thân ngươi đó. Từ sau khi quần đảo Shadow bị phát hiện, có một đợt đã trở thành nơi khai thác của không ít người, thương hội cũng không phải ngoại lệ. Đội thuyền của ta vốn định vận chuyển một ít hàng hóa tiếp viện đến trên đảo trung chuyển, kết quả trên đường đi bị quái vật biển tập kích, nên đã bị chệch khỏi tuyến đường biển, nhưng không ngờ lại đi lên một hòn đảo nhỏ chưa hề được đánh dấu trên bản đồ hàng hải.
Được rồi, lần này cuối cùng đã xác nhận được một điểm, người này thật sự mới chỉ đi trên tuyến đường biển xa xôi có vài lần thôi, nhưng vận khí lại may mắn đến đặc biệt hơn người.
- Thì ra là thế, đây cũng là một trong những sức hấp dẫn của thám hiểm mà, không phải sao?
Lightning nghiêm túc trả lời:
- Ta đây sẽ không quấy rầy ngươi và bệ hạ nói chuyện với nhau nữa.
Sau đó nàng quay sang phía Roland, hành lễ của quý tộc:
- Bệ hạ, xin cho ta cáo lui.
Hình như Roland hơi thất thần, một lát sau mới phản ứng lại:
- A… ngươi đi đi.
Tuy rằng vẻ mặt của bệ hạ hơi khác thường, nhưng mà nghĩ đến bên cạnh hắn có Nightingale bảo vệ, Lightning không hề để chuyện này vào trong lòng. Dù sao lát nữa nàng sẽ nghênh đón trận khiêu chiến đầu tiên sau khi thám hiểm đoàn thành lập, dù thế nào đều không thể thua mới đúng!
…
Nhìn theo tiểu cô nương nhảy nhót rời đi, Roland không khỏi trố mắt líu lưỡi.
Thunder quả nhiên là diễn viên trời sinh!
Một lần diễn trò mới vừa rồi, đối phương lại không hề sinh lòng hoài nghi gì cả!
Không đúng, nếu không phải thật sự biết được rõ ràng người trước mặt mình chính là Thunder, hắn đều rất khó có thể liên hệ “Sander Flyingbird” của hiện tại và người lúc rời thuyền với nhau được.
Dựa theo tưởng tượng ban đầu của hắn, bữa tiệc hoan nghênh là vì để sắp xếp cho Thunder một thân phận hợp lý, trên bữa tiệc có thể chia làm hai sảnh một lớn một nhỏ để tiến hành, sảnh nhỏ dành cho khách quý, đây cũng là cách làm thông thường khi mở tiệc chiêu đãi. Nhưng không ngờ tới Thunder lại cho rằng không cần phiền toái như vậy, tập trung toàn bộ với nhau là được rồi.
Roland không hề có ý kiến gì, dù sao người không muốn để cho nữ nhi nhận ra mình là Thunder, kết quả khi dự tiệc hắn phát hiện đối phương đã thay đổi một trời một vực, sau khi cởi trang phục lông chim kia ra, Thunder lại hoàn toàn biến thành một dáng vẻ khác, dựa theo cách nói của đối phương thì nếu bao trùm một tầng gel, kèm thêm phấn trân châu hỗ trợ thì có thể đạt được hiệu quả đổi mặt. Hình xăm và miếng che mắt cũng là đồ trang sức, có thể phân tán sự chú ý của mọi người, từ đó làm giảm bớt sai khác giữa gel với da thịt chân thật.
Về phần kiểm soát giọng nói của mình thì lại là kỹ xảo mà Thunder đã nắm giữ được từ trong thám hiểm.
Nhưng theo Roland, đây không phải là trọng điểm.
Hắn tin tưởng mỗi một người đều có phẩm chất riêng của mình, nhưng người mà đối phương muốn lừa gạt lại là nữ nhi đã ở chung hơn mười năm trời, cho dù giọng nói dáng điệu nụ cười đều đã phát sinh thay đổi, nhưng vẫn có khả năng bị nhìn ra được.
Sau khi Thunder bắt đầu biểu diễn thì Roland phát hiện hóa ra lại thật sự có người có thiên phú dị bẩm như vậy, nhà thám hiểm gần bốn mươi tuổi kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, thay vào đó là một nhà lãnh tụ trẻ tuổi của thương hội Dragonhead hơi khoa trương, thích nói phóng đại lên, đồng thời lại tương đối tự đắc.
Kỹ thuật diễn như vậy, hắn mới từng nhìn thấy trên người May thôi.