Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 958

Chương 958
Chương 958

- Bên kia có chuyện gì vậy?

Đang nói chuyện, trên mặt Margaret đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc:

- Joan … Nàng đang làm cái gì vậy?

Roland chú ý tới một góc nho nhỏ bên cạnh đại sảnh đang xôn xao, chỉ thấy bằng hữu nữ phù thủy của thương nhân thế mà lại rời khỏi góc nhỏ, đang dưới thị nữ làm bạn bên cạnh chậm rãi đi về phía đám người Lightning.

Còn Macy đi tới đi lui giữa hai bên giống như đang truyền lại tin tức gì đó.

Mới đầu Joan có vẻ vô cùng khẩn trương, gần như chỉ chịu rúc ở sau lưng thị nữ, chỉ khi bồ câu lại gần thì mới có thể thò nửa người ra. Nhưng sau khi hai bên tiếp xúc với nhau thì cục diện đã nhanh chóng phát sinh biến hóa.

Nàng không chỉ nói chuyện với nhóm phù thủy, thậm chí còn thò tay ra cẩn thận sờ tai và đuôi của Lorgar.

- Thì ra là thế.

Roland không nhịn được bật cười lên:

- Không hổ là Lightning.

- Chuyện này… quá khó có thể tin nổi đi.

Margaret che miệng nói:

- Ngươi có biết chúng ta phải tốn thời gian bao lâu mới để cho Joan rời khỏi mặt nước không? Trọn vẹn hai tháng đó – mà vẫn còn dưới sự hỗ trợ của Carmela nữ sĩ nữa chứ.

- Con bé rốt cuộc làm như thế nào vậy?

Thunder cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

- Nàng không cần làm gì cả đâu, chỉ cần mang Macy và Lorgar ra là được.

Roland cười nói:

- Lòng đề phòng của Joan đến từ bài xích của chính mọi người đối với ngoại tộc, nhưng mà khi chung quanh mình đều là ngoại tộc, lớp phòng ngự như này tự nhiên sẽ không cần phải duy trì tiếp nữa – cho dù là bồ câu hay là lang nữ, ta nghĩ ở trong mắt nàng chỉ sợ đều là đồng loại.

- Đồng… loại?

Margaret lặp lại.

- Ừm, ngươi đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Macy nữa, còn Lorgar ngược lại càng tương tự với Joan hơn.

Roland giải thích về đặc thù hóa thú của tam công chúa Wildflame:

- Tóm lại ngươi không cần lo lắng đến mấy tháng sau này nàng có thể hòa hợp được với mọi người hay không đâu.

- Phù thủy tên Lorgar kia… chưa hề bị người khác kiêng kỵ bài xích sao?

- Nếu như không có thì nàng sẽ không thể đến thành Neverwinter – cho dù cực Nam cảnh coi phù thủy là thần nữ của thị tộc thì vẻ ngoài có khác biệt rõ rệt với người bình thường vẫn sẽ bị cho là điềm báo đáng lo.

Roland lắc đầu:

- Đương nhiên mâu thuẫn như vậy ít nhiều gì vẫn có tồn tại ở thành Neverwinter, nhưng mà không hề rõ ràng như vậy mà thôi. Về phần Liên minh Phù Thủy thì hoàn toàn chưa nói đến bài xích, tất cả mọi người đều là người sống sót từ tầng thấp nhất đi đến, đều rõ ràng với bản chất của năng lực nhất, có chị em mới đến, các nàng hoan nghênh còn không kịp đó.

- Không biết chính là sợ hãi lớn nhất.

Thunder cảm thán nói:

- Ban đầu nguyên nhân ta muốn trở thành nha thám hiểm chẳng qua chỉ vì muốn kiếm một khoản lớn, nhưng hiện giờ ta chỉ hy vọng trong lúc sinh thời có thể đi ra ngoài nhiều thêm vài bước thôi – câu đố cần giải ở thế giới này thật sự nhiều lắm, nếu không đi ra ngoài, mọi người vĩnh viễn chỉ có thể co rúc trên một mảnh đất nhỏ bé mà thôi, suốt đời bị sợ hãi trói buộc.

- Đây cũng là lý do ta quyết định ủng hộ ngươi.

Roland nâng ly về phía hắn nói:

- Ở chỗ chúng ta có một câu cách ngôn: Một người cuối cùng rồi sẽ trở thành vĩ đại giống như tư tưởng của mình, ngươi có thể nghĩ như vậy thì nhất định sẽ được lịch sử ghi khắc.

- Cảm ơn ngươi đã khen tặng.

Thunder chạm ly nói:

- Ta sẽ nhất định làm hết sức chuyện này, nhất định không phụ sự chờ mong của ngươi.

Margaret lại chăm chú nhìn Joan hồi lâu, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, qua một hồi lâu mới quay đầu lại, đặt tay lên ngực nói với Roland:

- Bệ hạ, ta có một yêu cầu quá đáng.

- Ngươi nói đi.

- Đợi đến sau khi thám hiểm kết thúc, ta vốn định để Joan trở lại Fiordland, định cư lại ở nơi nàng đã sinh ra.

Nàng nói khẽ:

- Cuộc sống trên biển cả quá mức cô đơn, ta không hy vọng nàng lại sống một mình tiếp. Nhưng hiện giờ ta thay đổi chủ ý…

Margaret thoáng dừng lại:

- Bệ hạ, ta có thể gửi gắm nàng cho ngươi không?

- Ý của ngươi là – giữ nàng ở lại thành Neverwinter?

- Nếu như ở lại nơi như Fiordland, chỉ sợ Joan cũng chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi thật nhỏ, và nói chuyện với rất ít người. Mà ở chỗ này của ngươi, ít nhất nàng còn có thể làm bạn được với những người bạn chân chính.

Nữ thương nhân gật gật đầu:

- Dù sao là do ta dẫn nàng rời khỏi biển khơi mà nàng vô cùng quen thuộc, nên không thể phụ sự tín nhiệm của nàng được – hiện giờ ta cảm thấy, không có nơi nào càng thích hợp với nàng hơn nơi này của ngươi.

- Đương nhiên không thành vấn đề.

Roland mỉm cười:

- Liên minh Phù Thủy đã được thành lập vì lý do này.

- Có câu nói này của ngươi, ta đã yên tâm rồi.

Margaret vui mừng vén váy hành lễ.

Lily vừa ngáp vừa trở về phòng ngủ, hong khăn lông ướt sũng lên trên giá áo, đang chuẩn bị lật xem một quyển sách sinh vật một lúc rồi mới đi ngủ, nhưng phía sau lại truyền đến vài tiếng nói vỡ vụn nhỏ bé của Mystery Moon.

- Thua rồi… thua rồi… thua rồi…

Nàng trợn trừng mắt, giả bộ như mình không hề nghe thấy gì cả, thờ ơ mở sách ra.

Quả nhiên, giọng nói của đối phương lập tức lớn hơn trước rất nhiều.

- Trinh sát đoàn thua rồi… trinh sát đoàn thua rồi… trinh sát đoàn thua rồi.

- Ngươi rốt cuộc có thôi đi không!

Lily lập tức cảm thấy gân xanh trên trán nhảy dựng lên cả rồi, quay phắt người lại:

- Đàng hoàng ngủ đi không được sao!

- Nhưng mà chúng ta thua rồi.

Mystery Moon ôm gối đầu, vẻ mặt không cam lòng:

- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đau lòng sao? Ta vốn đã nghĩ kỹ nên mượn sức nàng như thế nào rồi, kết quả lại thất bại trong gang tấc. Xem cách thức trao đổi của các nàng cũng không hề giống có thể nghe hiểu được lời nói của nhau tí nào luôn, rốt cuộc làm thế nào đến điểm này chứ? Chẳng lẽ trước đó các nàng đã quen biết nhau rồi sao? Nhân số của thám hiểm đoàn và trinh sát đoàn hoàn toàn giống nhau, nhưng danh hiệu đoàn lớn hạng nhất lại…

Cái gì gọi là thất bại trong gang tấc chứ, đối phương rõ ràng còn chưa hề ra tay nhưng ngươi đã thua rồi:

- Việc gì mà ta phải đau lòng chứ? Ai là chúng ta với ngươi hả!

Lily ngắt lời:

- Ta nói lại một lần nữa, ngay từ đầu trinh sát đoàn cũng chỉ có ba người thôi, hiện giờ khiêu chiến thua, nhân số vẫn còn ít hơn đối phương, vốn xem như thất bại thảm hại rồi, ngươi vẫn nên giải tán sớm một chút đi!

Sau khi nói xong nàng hừ một tiếng, một lần nữa chuyển ánh mắt về trên quyển sách, cũng quyết định cho dù đối phương quấy nhiễu như thế nào thì nàng đều tuyệt đối không hề quan tâm đến nữa.

Nhưng ngoài ý muốn chính là Mystery Moon lại không hề tiếp tục dây dưa nữa, sau lưng lập tức hoàn toàn im ắng.

Không thích hợp.

Trong lòng nàng mơ hồ hơi bất an, có phải mình nói quá đáng quá rồi không? Tuy rằng gia hỏa này phiền toái một chút, nhưng điểm xuất phát là có ý tốt, nếu không ầm ĩ một trận như vậy, không biết còn bao lâu nữa thì Joan mới có thể hòa nhập với mọi người được. Trừ bỏ việc nghe lén bệ hạ là chuyện sai hoàn toàn ra thì không hề tạo thành tổn thất nào khác cả… Có lẽ bản thân mình đã quá hà khắc rồi?

Trong nháy mắt một ý niệm càng trầm trọng hơn nhảy vào trong đầu nàng.

Gia hỏa Mystery Moon này khác với nàng, trước kia từng vô cùng câu nệ, thêm với bởi vì vấn đề năng lực mà dọc theo đường đi đã không ít lần bị Cara quát lớn, vẫn giống như người trong suốt khi ở trong Hội Cộng Trợ. Hiện giờ đối phương khó khăn lắm mới lại trở nên hoạt bát sáng sủa như vậy, có thể nào vì một phen trách cứ của nàng mà một lần nữa biến trở lại thành không gượng dậy nổi không?

Nghĩ đến đây, Lily bỗng nhiên hơi hối hận.

Nàng nuốt nước miếng, chậm rãi xoay người lại, lời nói xin lỗi đã đến bên khóe miệng.

Nhưng đập vào trong mắt nàng lại là một tờ mười nhân dân tệ.

Chỉ thấy không biết từ khi nào đối phương đã lần tới sau lưng nàng, giơ cả hai tay lên, lễ độ cung kính đưa tờ tiền giấy tới trước mặt nàng.

- Ngươi, ngươi làm gì vậy hả?

Lily bị hành động này dọa cho sợ giật nảy mình.

- Cầu xin ngươi đừng rời khỏi trinh sát đoàn, ta tình nguyện dùng một lọ Kei Os Drinks để trao đổi!

Mystery Moon mặt mày ủ rũ nói:

- Nếu như ngay cả ngươi cũng rời đi rồi, vậy trinh sát đoàn sẽ không còn có cơ hội xoay mình nữa!

Đã nói ta không phải thành viên của trinh sát đoàn rồi, nghe kỹ lời người ta nói có được không vậy – Lily bất đắc dĩ nâng trán, trong lòng cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, còn may, sau khi gia hỏa này phóng thích bản tính rồi thì vẫn không hề yếu ớt giống như nàng tưởng tượng.

Trầm mặc một lúc lâu rồi nàng mới giơ tay nhận lấy mười nhân dân tệ của đối phương.

- Ngươi đồng ý rồi sao?

Mystery vui mừng quá đỗi.

- Không hề có đâu.

Lily gõ bàn:

- Chuyện ta cần làm còn có rất nhiều, vốn không có thời gian làm bậy với ngươi đâu. Nhưng ta cho ngươi một gợi ý, mà tờ tiền giấy này là thù lao. Về sau nếu như không chiếm cứ thời gian làm việc của ta thì ta có thể ra một chút chủ ý cho trinh sát đoàn giúp ngươi, ít nhất còn tốt hơn việc mượn sức một phù thủy xa lạ nào đó nhiều.

- Gợi ý như thế nào?

- Muốn mở rộng quy mô đoàn đội, ngươi không nên tới tìm ta làm gì – Không phải ai trong Liên minh Phù Thủy đều bận rộn giống như Soria đâu, ngươi có thể đặt mục tiêu lên trên những kẻ rảnh rỗi đó.

Lily nhịn cảm giác có tội nơi đáy lòng xuống, thầm nói một câu xin lỗi:

- Ngẫm lại thử xem, lần trước cùng ngươi đi học viện tìm kiếm đầu mối phóng hỏa còn có ai nữa?

- Ừm… Ngươi nói tìm Evelyn sao? Nàng không được đâu, tuy rằng thời gian thi triển năng lực không lâu, nhưng còn có một quán rượu cần quản lý nữa.

- Không phải là nàng.

- Thế… ngươi đang nói đến, Amy?

Mystery Moon lộ vẻ do dự:

- Nhưng mà nàng không phải là người Greyfort, lại có đồng bọn của mình rồi…

- Vậy không phải càng tốt sao? Kéo nàng gia nhập vào trinh sát đoàn thì chẳng khác nào mượn sức toàn bộ phù thủy Wolfheart cả.

Lily bẻ ngón tay nói:

- Trừ bỏ Annie ra, Hero và Broken Sword đều không quá bận rộn, thêm với Broken còn có nội dung hợp tác cố định với ngươi… Về phần các nàng đến từ đâu có quan trọng như vậy sao? Joan vẫn là phù thủy Fiordland đấy, sao không thấy ngươi băn khoăn gì vậy?

- Ta, ta biết rồi!

- Mặt khác cũng có thể cân nhắc đến phù thủy chiến đấu vốn thuộc về Hội Răng Máu, bình thường dù sao các nàng đều rất nhàn rỗi, chỉ cần ngươi mở miệng, ta nghĩ các nàng sẽ không từ chối đâu. Như vậy tính toán ra đã nhiều hơn thám hiểm đoàn vài người rồi, ít nhất về quy mô sẽ không thua đối phương. Nhưng phải nhớ kỹ hai điểm, một là tuyệt đối không thể mang phiền toái đến cho bệ hạ, hai là đừng có lại tùy ý đề nghị khiêu chiếu với thám hiểm đoàn nữa.

Lily dặn dò:

- Không hiểu vì sao, ta cứ có cảm giác rằng ngươi không có khả năng thắng được đối phương đâu.

- Bởi vì ngươi bất công chứ sao.

Mystery Moon chu môi nói.

- Mới là lạ đó! Tóm lại, ta chỉ muốn nói mấy lời này thôi, lên giường đi ngủ đi, đừng có quấy rầy ta nữa.

Nàng xua xua tay.

- Nha…

Mystery Moon vừa bước ra một bước, lại quay đầu lại.

- Sao thế?

Lily phát hiện sau khi tâm tình trải qua phập phồng trước đó rồi thì tính nhẫn nại đã nhiều hơn trước rất nhiều.

Thôi, coi như để phòng ngừa chẳng may đi, sẽ luôn tốt hơn sau khi xảy ra vấn đề lại hối hận.

- Ta thấy mười nhân dân tệ là chi phí chiêu mộ ngươi…

Mystery Moon do dự nói:

- Nếu ngươi không gia nhập trinh sát đoàn, vậy có thể trả nó lại cho ta không?

Trong phút chốc Lily nghe được tiếng giống như thủy tinh vỡ vụn ở trong lòng.

- Không – có – cửa – đâu! Ngươi – đi – ra – cho – ta!

Bình Luận (0)
Comment