Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 959

Chương 959
Chương 959

Ngày hôm sau, thành Neverwinter nghênh đón ngày nghỉ thứ tư sau vào thu, cũng là ngày cuối tuần đầu tiên giữa mùa thu.

Bởi vì thế giới này không có truyền thuyết sáng thế linh tinh gì đó, cho nên phần lớn mọi người đều bất cứ lúc nào cũng phải vì lấp đầy bụng mà bận rộn không ngừng. Từ sau khi Roland ban bố quy định cứ bảy ngày nghỉ một ngày, dân chúng đều quy kết lòng biết ơn này lên trên đầu hắn, có thể triệt để nghỉ ngơi một ngày, còn không bị trừ lương, lãnh chúa nhân từ yêu dân như thế còn có gì có thể soi mói được?

Đặc biệt là dân lưu lạc từ nơi khác chuyển đến sau khi đích thân trải nghiệm sinh hoạt ở thành Neverwinter rồi đều không có ai mà không quyết tâm muốn định cư lại ở đây, cho dù tòa thị chính tuyên truyền bốn phía về ma quỷ đều không thể ngăn cản được cái đà này, so với đói khát và nghèo túng thì kể cả uy hiếp của ma quỷ đều không hề quan trọng như vậy nữa.

Nhưng mà trên báo cáo của Barov cho thấy, sau khi chế độ ngày nghỉ chính thức mở rộng, tình hình sản xuất ở thành Neverwinter không hề nhận lấy ảnh hưởng nhiều lắm. Nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ chế độ nghỉ ngơi không phải ép buộc, người lựa chọn tiếp tục công việc để tranh thủ tăng thêm tiền công đều có không ít. Nhưng ngành nghề buôn bán ở thành thị lại tăng trưởng trên diện rộng, mỗi một đợt cuối tuần, khu quảng trường luôn kín người hết chỗ, không chỉ có thương nhân người địa phương, kể cả thương nhân ở nơi khác đều nghe tin lập tức hành động, lựa chọn trong một ngày này tới đây bày quán mở bán, thời gian còn lại dùng cho thu mua sản phẩm đặc sắc ở Tây cảnh và lại bán chúng ở nơi khác.

Nếu vào một năm trước việc luân chuyển hàng hóa lấy tuần làm đơn vị này là chuyện không cách nào tưởng tượng được, nhưng hiện giờ theo thuyền xi măng càng lúc càng nhiều, tiết tấu mua bán đã biến thành nhanh chóng thần tốc. Giống như thành lớn trên đất liền ở thành phố Xích Thủy thậm chí có thể được ăn cá biển tươi mới được ướp trong khối băng vận chuyển từ cảng Bãi Cạn tới. Còn trước kia các quý tộc và thương nhân nơi đó chỉ có thể ăn cá khô ướp muối chua mà thôi.

Do đó, Roland đã sắp xếp tiến hành tất cả các hoạt động như tuyên truyền giảng giải quan trọng, thành quả triển lãm cùng với đủ loại nghi thức ngợi khen vân vân vào ngày nghỉ cuối tuần, dựa theo thói quen của quần chúng để tiến thêm một bước nữa thúc đẩy buôn bán kinh doanh sinh động, cái gọi là lông cừu mọc trên thân cừu, khoản lương bổng đã trả cao hoàn toàn có thể thu về từ thuế mua bán và tiêu dùng, quả thật là một chiến lược đa chiều hướng.

Cuối tuần hôm nay cũng không hề ngoại lệ, ấm áp còn sót lại từ cuối mùa hè vẫn còn chưa tan đi hết, trên bầu trời xanh thẳm vạn dặm không một bóng mây, gió mát nhè nhẹ thổi qua, hiển nhiên là một thời tiết tốt thích hợp cho đi chơi xa. Trên đường cái đông đúc, từ bến cảng trong sông đến tường vây nơi thành bắc, đâu đâu đều có thể nhìn thấy được bóng dáng dân chúng đang mỏi mắt trông chờ.

Nhưng điểm khác biệt ở chỗ lần này dân chúng không phải vì đi thị trường tiện lợi để mua được mấy cân thịt ngon, mà bọn họ đang chờ đợi để được chứng kiến một phát minh mới của quốc vương bệ hạ.

Một phương tiện giao thông trước nay chưa từng có tên là “Xe lửa” đang thử vận hành lần đầu tiên.

Thương nhân châu báu Victor cũng là một trong những người đang chờ xem.

Sau khi biết được tuyên truyền từ tòa thị chính, hắn thậm chí còn vứt cả một giao dịch lớn đang đàm phán trong tay cho thuộc hạ, suốt đêm ngồi trên thuyền xi măng chạy từ vương quốc cũ đến thành Neverwinter.

Nếu như phải nói là ai có xúc động cực kỳ mãnh liệt đối với những thay đổi trong vài năm qua ở Tây cảnh, không hề nghi ngờ rằng Victor là một người trong số đó. Khi ở nơi đây vẫn còn là một trấn nhỏ xa xôi, hắn đã từng đến thăm hỏi lãnh chúa nơi này rồi. Hắn cũng không có quá nhiều ấn tượng với người quản lý kia, chỉ nhớ đó là một người quý tộc trung niên thân hình mập mạp, từ trong lời nói có thể nghe ra được tràn đầy oán giận đối với việc mình phải đến quản lý mảnh đất cằn cỗi này. Nếu không phải thỉnh thoảng có thể đào được một hai khối đá quý nguyên thạch phẩm chất thượng giai từ trong tay đối phương, đoán chừng hắn cũng chỉ sẽ dừng bước ở Cứ điểm Epic mà thôi.

Cho dù như vậy, trong một năm nhiều nhất Victor chỉ đến thăm Tây cảnh có một lần, mà cho dù hắn đến vào thời điểm nào, trấn nhỏ nơi biên thùy này gần như đều giống với một năm trước đó, cũ nát mà lại còn sa đọa. Nhưng trong ba năm gần đây số lần hắn tới đây đã càng thường xuyên hơn rồi, đặc biệt là sau khi Roland Wimbledon tuyên bố xây thành, cơ bản đã đạt đến trình độ một tháng đến đây một lần.

Nơi Tây cảnh của Greyfort dường như đã trở thành một thế giới khác.

Ở trong này, một ngày không còn là một ngày nữa mà biến thành một tháng; tương tự vậy một tháng cũng không còn là một tháng nữa mà đã thành một năm, bằng không thì hắn không cách nào giải thích được vì sao thành Neverwinter lại có thể thay đổi thần tốc đến mức độ này được.

Victor đi vào trong một quán rượu ở ngay sát đường, lão bản lập tức cười đến đón tiếp nói:

- Ta biết là ngươi sẽ đến mà, nên cố ý để lại vị trí ở gần cửa sổ trên lầu ba cho ngươi đó.

Hắn tiện tay lấy ra một ngân lang ném sang cho đối phương:

- Dẫn ta lên trên đi.

- Vâng, xin mời đi theo ta.

Làm khách quen của quán rượu này, Victor tự nhiên không cần chọn lựa đi chen chúc trên đường cái với dân chúng bình thường, tuy rằng người đang tụ tập ở trên lầu ba không hề ít, nhưng ít ra tầm nhìn còn rộng mở hơn ở dưới rất nhiều.

Người chung quanh đang thảo luận đến ồn ào huyên náo về triển lãm ngày hôm nay.

- Cái ngã tư đường chật hẹp kia chính là con đường lát nữa xe lửa đi qua đó hả? Cách quảng trường trung tâm và khu dân cư cũng quá xa đi.

- Ngã tư đường? Đúng là không có kiến thức, được gọi là hệ thống đường ray, là thứ mà khu khai thác mỏ vẫn dùng đấy.

Lập tức có người cười nhạo:

- Đã không phải làm để cho người sử dụng thì đương nhiên phải làm ở chỗ cách người xa một chút rồi, ngươi cho rằng xe lửa là xe ngựa hả!

- Ngươi nói là thứ của cửa hàng ở trong quặng mỏ Silverlight City đó hả?

- Không sai, nó vốn được sản xuất ở nơi này, và cần phối hợp với máy hơi nước để sử dụng.

Victor không nhịn được tham gia náo nhiệt nói:

- Ta cũng đã từng gặp xe tải chạy bằng máy hơi nước rồi, ưu thế được quyết định ở chỗ không cần quan tâm đến địa hình. Nếu như đặt ở trên đất bằng, la ngựa hoàn toàn có thể thay thế được nó. Nhưng nếu như chỉ có vậy thì tòa thị chính sẽ không thể tuyên truyền nó thành “Phương tiện chuyên chở vượt qua thời đại” đâu nhỉ?

- Nói không chừng chỉ là trò bịp bợm mà thôi.

Tên còn lại lẩm bẩm nói.

- Đi đi.

Bốn phía lập tức vang lên một trận ồn ào:

- Ngươi là lần đầu tiên đến thành Neverwinter đó hả? Bệ hạ Roland không bao giờ khoác lác trong chuyện như vậy đâu.

Người nọ còn không phục định nói gì tiếp, nhưng từ xa xa đột nhiên vang lên một trận còi hơi cao vút.

“Tu…”

- Đến rồi, nó đã đến rồi!

Trong phòng lập tức sôi trào hừng hực, tất cả mọi người đều thò người ra ngoài cửa sổ, mắt không chớp nhìn con đường nhỏ bên cạnh khu thành bảo, có một số người còn đã sớm có chuẩn bị từ trước móc kính viễn vọng từ trong lồng ngực ra.

Victor cũng nhìn về phía âm thanh phát ra.

Chỉ thấy một hàng dài màu đen đang chậm rãi chạy ra từ phía sau các căn phòng che khuất, dần dần đập vào trong mắt mọi người. Hình thể của nó cực lớn, đầu giống như một cái thùng sắt đặt lên trên bánh xe, trên đỉnh thùng đang phun khói bụi cuồn cuộn ra ngoài, có dáng vẻ giống như đúc với máy hơi nước khi vận chuyển.

Mà ở bên cạnh đầu xe còn có một chiếc xe ngựa bốn bánh đang chạy song song, thùng xe do hai nhóm tuấn mã kéo đi, tốc độ thì tương đương với xe lửa, mới thoáng nhìn lại giống như đang so đấu với nhau vậy. Nhưng mà bởi vì trong thùng chất đầy khoáng thạch, nên mỗi một bước đi của con ngựa đều không dễ dàng gì, có thể nhìn thấy được điểm này từ trên hành động không ngừng vung roi ngựa lên của người đánh xe, nếu không phải trục bánh xe được đúc bằng sắt thì chỉ sợ đã sớm bị thùng xe đè sập xuống rồi.

Theo xe lửa dần dần bày ra diện mạo hoàn chỉnh, Victor không khỏi cảm thấy sau lưng nổi lên một tầng da gà.

Phía sau đầu xe kéo theo từng toa xe, mỗi một toa xe đều lớn chừng bốn năm chiếc xe ngựa, bên trong cũng đều chất đầy khoáng thạch, chỉ nhìn từ phân lượng thôi, có lẽ đã tương xứng với một con thuyền buồm chuyên dùng cho vận chuyển trong sông rồi.

Vấn đề là nó đồng thời mang theo vài toa tàu!

Trong lúc nhất thời tiếng thán phục của mọi người vang lên bên tai không dứt!

- Bốn… Toa thứ tư!

- Năm!

- Phía sau không thể nào còn có nữa đấy chứ?

- Thần minh trên cao, sáu cái!

- Lại ra nữa kìa, cái thứ bảy rồi!

Đầu xe giống như quái vật kéo theo tổng cộng bảy toa tàu, lấy tốc độ cực kỳ vững vàng xuyên qua mảnh đất trống trước thành bảo.

Vấn đề ở trong lòng Victor cuối cùng đã có giải đáp rồi.

Một máy hơi nước cố định ở cửa quặng mỏ đặc biệt dùng để kéo xe quặng ra ngoài và một máy hơi nước có thể tự chủ hành động hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau rõ ràng.

Máy hơi nước có thể tự chủ hành động có ý nghĩa rằng chỉ cần đường ray được xây dựng đến đâu thì nó có thể vận chuyển một khối lượng lớn hàng hóa đến chỗ đó. Sức nặng không còn là chướng ngại của hạn chế vận chuyển đường bộ nữa, ngược lại năng lực vận chuyển của nó còn càng cường đại hơn cả vận chuyển bằng đường thủy. Nếu như bệ hạ vui lòng, hắn thậm chí có thể chuyển sạch trơn một thành thị chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

Thương nhân xuất thân thế gia như Victor tự nhiên biết tầm quan trọng của vận chuyển, phần lớn thành thị đều được thành lập ở gần sông đều không phải không có lý do. Mà sự xuất hiện của công cụ vận chuyển sẽ mang đến khả năng vô hạn cho việc luân chuyển nguồn tài nguyên, cách nói vượt qua thời đại không hề khoa trương chút nào.

Hắn cảm thấy một luồng rung động khó có thể hình dung được đang trào lên trong lòng, bên trong vừa có thỏa mãn lại có cả mất mát… Hắn cảm thấy rằng mình đang được chứng kiến lịch sử, nhưng đồng thời ở trong một vương quốc khác đang bị lịch sử vứt bỏ lại, các lãnh chúa vẫn còn đang đắm chìm trong các cuộc vui, phương thức di chuyển của bọn họ vẫn là xe ngựa và xe la, con đường bọn họ đi vẫn là con đường trải gạch xanh, tràn ngập lầy lội.

Nhưng bọn họ lại hoàn toàn không biết, còn tập mãi thành thói quen.

Trong đầu Victor không khỏi hiện lên một ý niệm.

Tương lai đã đến rồi, nhưng mà nó không hề phân bố đều đặn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment