- Các ngươi thấy thế nào?
Roland nhìn về phía màn sáng bắt đầu khởi động trên vách tường, không thể nghi ngờ gì, những người Taquila di dân là nhóm người có quyền lên tiếng nhất nếu muốn biết về ý đồ của ma quỷ.
- Mánh khoé cũ rích.
Elsie hừ lạnh một tiếng.
- Đe dọa không có tác dụng, chúng ta nên lựa chọn dùng vũ lực. Ta đã nói từ trước rồi, một bên uy hiếp tạo áp lực, một bên tiến tới gần từng bước là trò sở trường mà bọn họ dùng để đối phó với lãnh chúa của loài người. Nếu đó là thành thị của phù thủy, ma quỷ sẽ tàn sát gần hết người dân ở đó.
- Nhưng lần trước ngươi dự đoán thời gian ma quỷ tiến công là ở trong khoảng nửa năm nữa.
- Khụ khụ, đây là suy tính dựa theo thời gian trung bình để chúng có thể xây dựng một doanh trại lớn, có lẽ bọn họ quá gấp gáp.
Giọng nói của Elsie có chút hơi lúng túng.
- Hơn nữa tình hình chiến tranh vốn luôn thiên biến vạn hóa, rập khuôn chính là cách làm ngu xuẩn, và ta chưa từng yêu cầu ngài buông lỏng cảnh giác.
- Này này, trò đùa này quá trớn rồi, tất nhiên giữ vững sự giám thị là điều cần thiết, nhưng kế hoạch chiến đấu cũng cần sắp xếp dựa vào thời điểm quan trọng. Nếu như kẻ địch cần nửa năm để đứng vững gót chân, tuyến đường sắt của hắn có thể được mở rộng trước khi chúng đến. Đến lúc đó đoàn xe bọc thép và đại pháo quỹ đạo cùng tiến lên, hắn cũng không tin ma quỷ còn tinh lực để xây dựng trạm tiền đồn.
Elsie cũng không cố ý giấu diếm.
- Lúc trước ta cũng đồng ý với quan điểm của nàng.
Hình như Akesha nhìn thấu sự nghi ngờ của Roland, lên tiếng nói.
- Hội Liên Hợp đã phải trả giá đắt để nhận được tình báo về thời gian biểu liên quan đến việc mở rộng tơ hồng mới, hơn nữa mãi cho đến khi thánh thành bị tiêu diệt, phần tình báo này cũng chẳng bao giờ bị sai lầm, nửa năm là cực hạn của ma quỷ rồi.
- Thế nên ý của các ngươi là hiện nay ma quỷ đã đột phá cực hạn này, xem ra thời gian biểu dùng máu tươi để đổi lấy cũng đã không còn tác dụng rồi?
Edith buông tay nói.
- Đương nhiên rồi, tình báo cổ xưa từ bốn trăm năm trước mất đi hiệu lực cũng không phải là chuyện không thể hiểu được.
Roland không khỏi cảm thấy chân mày giật giật, nếu như nói chỗ nào có người bình thường dám đứng ra đối chọi gay gắt với quái vật bướu thịt, không còn nghi ngờ gì trân châu của Bắc địa chính là một nơi trong số đó... Suy nghĩ kỹ thì chính hắn cũng không được tính là người bình thường chân chính, thậm chí có thể nói Edith là người duy nhất.
Quả nhiên Elsie nổi lên phản ứng:
- Người phàm, ngươi!
Trước khi nàng hoàn toàn tức giận, âm thanh của Pasha chen vào kịp thời.
- Có lẽ là những bộ xương có vóc dáng to kia làm tốc độ khuếch trương của tơ hồng trở nên càng mau lẹ hơn, nhưng mà có thể là ma quỷ có những mục đích khác, nếu như không phải vì tấn công, đúng là trạm tiền đồn có thể được mở ra sớm hơn một chút, suy cho cùng kích thước của nó quyết định bởi việc tiếp viện cho Red Mist. Thế nên các ngươi không cần thiết tranh chấp vì chuyện như thế, cụ thể phải làm sao còn phải xem ý tứ của Quốc vương bệ hạ.
Không hổ là người lãnh đạo thực tế của những người Taquila còn sống sót, Roland âm thầm gật đầu, lần lên tiếng này không chỉ làm khả năng tranh chấp bị trừ khử trong vô hình mà còn chiếu cố đến cảm thụ của hắn, quả nhiên nói chuyện là một môn nghệ thuật.
Nhưng mà trên thực tế vấn đề vẫn tồn tại như cũ, cho dù là ma quỷ có ý đồ khác, hay muốn sớm ngày tiến công thành Neverwinter, biến hóa này cũng khiến cho hắn mất đi sự giám thị đối với phế tích Thánh Thành. Đối với thành Neverwinter mà nói, thật ra cũng không có quá nhiều biện pháp đối phó để có thể lựa chọn: Nếu như dụng cụ huyễn tượng định vị không sai sót, có lẽ hắn còn có thể quan sát một chút nữa, xem một chút rốt cuộc ma quỷ có tính toán gì không, nhưng hiện tại hắn nhất định phải nhanh chóng diệt trừ chướng ngại trước mắt này.
- Lệnh cho Đệ Nhất Quân chuẩn bị tốt để xuất chinh.
Roland hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về Iron Axe và ra lệnh.
- Vâng, bệ hạ!
Người Sand luôn luôn trả lời gọn gàng.
- Một lựa chọn dũng cảm.
Elsie khen ngợi.
- Bịt kín đôi mắt trong lúc chiến tranh đến không khác gì tự sát, chúng ta phải luôn luôn nắm giữ hướng đi của kẻ địch mới có thể phòng bị trước để tránh được tai hoạ.
- Bộ tham mưu, ngày mai lúc trước khi mặt trời xuống núi, ít nhất phải đưa ra một phần phương án.
Hắn cố ý liếc mắt Edith một cái
- Ta muốn nhìn thấy quá trình suy diễn cặn kẽ.
- Bệ hạ.
Mặt của Ferlin Syrte – người đã chính thức chuyển nghề thành kỵ sĩ Morning Light lộ vẻ khó xử.
- Căn cứ theo tình báo của tiểu thư Sylvia, phi hành Khủng Thú đã chiếm cứ một khu vực như vậy, gần như không có phương pháp để có thể bảo đảm Đệ Nhất Quân sẽ không bị phát hiện trong khi hành quân. Một khi bại lộ, chỉ sợ chúng ta sẽ khó đi dù chỉ nửa bước.
Roland cũng hiểu rõ ràng điểm này, cho nên mới nghĩ lại trước khi xuất phát phải có được suy diễn cặn kẽ. Hắn làm người thiết kế vũ khí cho toàn quân, hiển nhiên hắn biết cách nói của Ferlin đã rất uyển chuyển rồi. Nếu súng máy cao xạ không thể được thiết lập để nhắm trúng mục tiêu trước thì phần lớn hiệu quả sẽ bị giảm đi, đồng thời khác với trận chiến phòng ngự bên tường thành, có khả năng kẻ địch đến từ bốn phương tám hướng, điều này nâng cao yêu cầu lên nhiều mức độ đối với màn đạn.
Trong tình huống việc xây dựng tuyến đường sắt vẫn chưa hoàn thành có ý nghĩa là cả việc hậu cần đều phải dựa vào việc đi bộ, nếu đội quân nhu gặp phải Khủng Thú chặn đánh, tuyệt đối tổn thất sẽ không dừng lại ở một con số nhỏ.
Khoảng cách từ Neverwinter đến tiền đồn của kẻ thù được nghi ngờ là gần khoảng 400 km, giảm một phần đi xuyên qua rừng rậm Dodge cũng phải gần 170-180 km, trong thời gian một ngày tuyệt đối không có cách nào để đi đến. Trên đường không những cần xây dựng lều trại mà số lượng còn không chỉ có một cái, bọn hắn cũng sẽ bại lộ ở trong mắt ma quỷ phi hành, trở thành nhược điểm trí mạng của quân đội.
Hắn không có nhiều Sylvia như vậy để bảo đảm mỗi đội quân nhu đều có thể tránh thoát đợt tập kích của ma quỷ; Roland cũng không trông cậy bao nhiêu vào chuyện đội ngũ hậu cần bình thường tạo thành bởi tân binh có thể phát huy ngoan cường đến cỡ nào sau khi gặp phải kẻ địch đánh lén. Nếu như đường Hậu cần của quân đội bị phá hủy, đừng nói đến nửa bước khó đi, thậm chí còn không chắc chắn Đệ Nhất Quân có thể rút lui toàn thân không.
Nhưng càng trong thời điểm này, hắn càng không thể lộ ra ý định do dự.
- Đưa ra phương án trước, những chuyện khác chờ ta xem xét rồi bàn lại!
- Tuân lệnh, bệ hạ.
Ferlin chắp tay trước ngực nói.
…
Một ngày đêm trôi qua rất nhanh, xế chiều ngày kế bộ tham mưu đưa tới phương án.
Hơn nữa còn có hai phần.
Người báo cáo chính là Edith Kant.
- Ngươi không ngủ?
Roland chú ý tới đôi mắt của nàng có hơi sưng vù một chút.
- Tất cả mọi người đang đuổi theo tiến độ, làm sao ta có thể không biết xấu hổ mà trở về nghỉ ngơi một mình.
Edith nhún vai.
- Coi như là lấy công chuộc tội cho sai lầm lần trước cũng được.
Phê bình cũng rất kín đáo, Roland không để bụng khoát tay nói.
- Ngươi nói thẳng kết luận đi.
- Vâng.
Nàng chỉ chỉ vào phần bên trái trên bàn đọc sách.
- Nếu như dựa theo phương pháp hành quân bình thường, đại quân chủ lực nhất định sẽ bị Khủng Thú chú ý đến, sau đó bọn họ có thể làm được đến trình độ nào thì phải xem năng lực của người chỉ huy mới quyết định được. Bởi vì thiếu hụt tình báo về phương diện này, vì vậy bộ tham mưu trực tiếp đưa ra giả định theo tình huống xấu nhất, kết luận là Đệ Nhất Quân có thể đạt được mục đích, nhưng chính họ cũng sẽ bị ma quỷ đánh tan. Nhìn chung đội quân năm ngàn người sẽ có khoảng một nửa có thể trở về. Ngược lại nguy hiểm của phù thủy thì không lớn, chỉ cần không bí quá hoá liều hẳn là toàn bộ đều có thể trở về.
- Sự suy diễn này thật là hà khắc.
Roland vuốt vuốt cái trán.
- Do hậu cần có vấn đề sao?
- Không sai.
Edith nói không e dè:
- Con đường tiếp tế bị ma quỷ tập kích, Đệ Nhất Quân không thể không chia ra để bảo vệ, nhưng để hoàn toàn áp chế kẻ địch là chuyện không thể xảy ra, thương vong xảy ra ngày qua ngày, tinh thần bị hạ thấp liên tiếp cũng ảnh hưởng đến lòng tin của tiền tuyến. Một tuần sau, công kích của kẻ địch trở nên càng khó đoán hơn, đồng thời quân chủ lực bắt đầu triển khai công kích đối với doanh trại của kẻ địch. Có thể nói giai đoạn này là mắt xích đơn giản nhất trong tác chiến, quân đội của ngài tiêu diệt ma quỷ trong những cuộc chạm tránh nhỏ rất thuận lợi, nhưng mà phía sau lại nổi lên lửa lớn.
- Thành Neverwinter?
- Không, thật sự là ma quỷ chú ý tới biểu hiện không bình thường rừng rậm Dodge, quyết định phóng hỏa đốt rừng. Điều này làm cấu trúc trong lối đi an toàn của tiểu thư Foliage không còn tồn tại nữa, mà nếu con đường vận chuyển dài hơn gấp ba lần nữa, Đệ Nhất Quân có thể mất đi sự tiếp tế hoàn toàn, do đó mất đi ưu thế về hỏa lực đối với địch nhân, vì vậy chỉ có thể lựa chọn phá vòng vây rút lui.
Edith ho khan hai tiếng.
- Dĩ nhiên, có lẽ chúng ta đặt ra số lượng ma quỷ hơi nhiều, nhưng đây cũng là chuyện không xác định, xem xét từ hành động khẩn cấp như thế của đối phương, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ trạm tiền đồn.
Roland không khỏi tức cười.
- Nhiều kẻ địch thì cũng thôi đi, chuyện phóng hỏa đốt rừng do tên khốn nạn nào nói ra?
- Dawn.
Edith thong thả ung dung nói.
- Nhưng trải qua sự phân tích của chúng ta, chỉ cần kéo dài thời gian đến đủ dài, xác suất ma quỷ phát hiện rừng rậm Dodge có vấn đề sẽ càng lúc càng lớn, thế nên cũng không thể loại bỏ khả năng này.
Mặc dù trong lòng Roland đã chuẩn bị sớm, nhưng lần đầu nhìn thấy sự suy diễn không lạc quan đến như thế thì vẫn có chút buồn bực.
- Vậy còn phần thứ hai đâu? Đừng nói với ta kết quả cũng giống như vậy, các ngươi bận rộn cả đêm chỉ để đến nói với ta là không thể?
Nhưng mà hắn cũng biết nếu nhất định muốn chiến đấu với ma quỷ tại bình nguyên màu mỡ, vận chuyển đường bộ chính là vấn đề sớm muộn cũng phải đối mặt. Nếu như có thể dễ dàng đưa đạn dược và lương thực đến tay binh lính tiền tuyến, hắn cần gì phải tăng ca làm việc để xây dựng được một cái đường sắt?
- Không, bệ hạ.
Lúc này trân châu của Bắc địa khẽ nở nụ cười.
- Phần phương án thứ hai thật sự có điểm khác, nếu chúng ta không có cách nào để bảo đảm an toàn cho đường tiếp tế thì chúng ta có thể làm cho nó biến mất hoàn toàn là được.