Bình nguyên màu mỡ phía Bắc Tây cảnh.
Dưới sự chỉ dẫn của Sylvia, tiểu đội ngắm bắn nhận được mệnh lệnh đã nhanh chóng tới vị trí bắn… Một khu rừng nhỏ cách xa đại bộ đội Đệ Nhất Quân.
Tầm bắn năm kilomet cũng không an toàn, trong tình huống thời tiết đẹp lại không có chỗ nấp, Khủng Thú vẫn có thể phát hiện ra Đệ Nhất Quân.
Dù gì khi một đội có quy mô nghìn người di chuyển, cho dù ở ngoài mười kilomet thì vẫn là một mục tiêu tương đối dễ thấy.
Bởi vậy phương án mà bộ tham mưu đưa ra là đi ra ngăn chặn trước và tạm dừng hành quân, ẩn nấp tại chỗ.
Một mặt lợi dụng tính cơ động cao của phù thuỷ… Lightning và Macy tạo thành tổ không trung, chủ động xuất kích cùng với tổ thuyền cứu hộ lấy Maggie làm trung tâm, cố gắng giết chết đối thủ ở ngoài khoảng cách an toàn, cũng dẫn hướng kẻ địch đi nhầm hướng. Mặt khác lại phát cho mỗi người tham gia chiến đấu một bộ đồng phục nguỵ trang chuyên dụng tên là “rừng rậm nhiều màu”, bên trên không chỉ nhuộm màu sắc kì quái mà vải nhìn qua cũng không bình thường.
Đối với bộ đồng phục đó, tổ không trung cho đánh giá cao. Theo lời hai cô gái nhỏ nói, khi hành động thì bình thường nhưng một khi dừng lại, ở trên cao hầu như rất khó phân rõ hình dáng của người mặc bộ chế phục này, giống như biết mất giữa không trung vậy.
Hiện giờ trên người Andrea cũng mặc bộ quần áo này.
Nhưng nàng cũng không thích thứ này.
Từ trên xuống dưới, tay áo và ống quần không hề có cảm giác thiết kế, những hình khối ngoằn nghoèo màu nâu và màu xanh lục càng giống như là tuỳ tiện bôi lên. Không chỉ như thế mà chất vải cứng cảm giác như vỏ cây vậy, nếu không phải bên trong còn mặc áo trong do Soria đặc biệt chế tạo thì chỉ sợ ngay cả da cũng sẽ bị lột một tầng. Dù là dáng người gì, sau khi mặc vào cơ bản đều là một dáng vẻ đó, cũng không biết bệ hạ tìm thấy loại vải này từ đâu mà có thể làm ra một bộ quần áo thô ráp như vậy.
Đương nhiên, cho dù trong lòng âm thầm phê bình kín đáo nhưng nàng sẽ không nói ra. Ngoài việc quý tộc dù gặp phải tình huống nào cũng phải bảo trì sự ưu nhã, Ashes cũng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này để cười nhạo nàng.
Cái gì mà đại tiểu thư yếu ớt không trải qua mưa gió, cái gì mà hành trình Dawn làm ngươi hiện nguyên hình, tuỳ tiện suy nghĩ thôi, nàng đều có thể đoán được vài lý do, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng có thể bắt chước bảy tám phần trong đầu.
Rõ ràng lần tấn công Dawn này người lập công lớn là nàng, mà Ashes lại ăn không ngồi rồi ở bên cạnh đại nhân Tilly…
- Còn ba mươi kilomet nữa là ma quỷ đi vào tầm bắn, chúng ta có thể chuẩn bị được rồi.
Giọng nói của Sylvia cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
- Bây giờ nổi lên đi.
- Vâng, thuyền cứu hộ nổi lên, năm giây sau giải trừ lá chắn, xin mọi người hãy chuẩn bị tốt để chịu sự chấn động này.
Maggie trả lời.
- Ồ ồ, chính là cái giọng điệu này!
Lightning ở bên cạnh nắm tay nói:
- Nghe rất chuyên nghiệp… Ngươi học cũng nhanh đó.
- Vậy à… Cảm ơn.
Maggie hơi ngượng ngùng sờ đầu, có lẽ khi ở Giáo hội nàng chưa từng có được lời tán dương nào như vậy.
Mà Andrea lại không nhịn được day trán, cách nói chuyện cứng ngắc như thế rốt cuộc chuyên nghiệp ở đâu vậy chứ? Còn chuẩn bị xong để trùng kích -- Theo năng lực giải trừ, dưới tác dụng của quán tính mọi người hơi lung lay, sau đó an toàn đứng trên mặt đất -- Thôi đi, loại trình độ chấn động này còn không bằng Ashes hét lên một câu cơ.
- Tiếp theo là tới lượt tổ phi hành.
Lightning dựng ngón tay cái lên với mọi người, sau đó nàng kéo kính thông khí xuống, thả người đứng lên.
- Đường băng đã quét sạch, toàn bộ đèn xanh bật lên… Lightning, xuất phát!
- Macy, đi theo gù!
Macy cũng hoá thánh diều hâu theo sát phía sau, hai người nhanh chóng biến mất trong tầng mây.
- Đường băng là gì vậy? Con đường chuyên dùng để chạy bộ sao?
Amy cảm thấy lẫn lộn nhìn xung quanh.
- Đèn xanh lại ở đâu vậy?
- Có lẽ là phương thức huấn luyện mới?
Phyllis, số bảy mươi số làm người bảo vệ nghiêng đầu nói.
- Ta từng nghe thấy bệ hạ nói khẩu lệnh tương tự như vậy trong thàng bảo, hình như là thuật ngữ chuẩn bị cho việc huấn luyện phi hành đặc biệt. Chẳng qua điều kì lạ là, lúc ấy những phù thuỷ nghe hắn giảng giải, ngoài hai người này thì còn có đại nhân Wendy và Anna nữa.
- Hả? Chẳng lẽ những người khác cũng có thể học phi hành sao?
- Chuyện này thì ta không rõ lắm.
- Nếu ta cũng có thể học thì ta nên nói thế nào?
Amy vuốt cằm nói.
- Ừm… Amy, bổ ma?
- Từ này rất mới mẻ độc đáo đó.
Ánh mắt Sharon sáng lên.
- Giúp ta nghĩ một cái nhanh nào!
-Này, các ngươi đừng quấy rầy đến việc quan sát của tiểu thư Sylvia đó.
Phyllis cười nói.
- Rõ!
Andrea nhìn cảnh tượng này mà không khỏi thở dài. Dựa theo kế hoạch, một khi bắt đầu hành động thì các nàng sẽ cách đại bộ đội càng ngày càng xa, cũng dùng hết sức lôi kéo trọng tâm điều tra của ma quỷ về hướng Tây Bắc. Nói cách khác, tương đương là thâm nhập một mình, dù là gặp phải kẻ địch thế nào cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chính mình để né tránh hoặc đánh lùi.
Thứ mà toàn bộ tiểu đội ngắm bắt muốn đối mặt rõ ràng là một cuộc chiến gian khổ nguy hiểm tứ phía, vì sao không khí lại thoải mái như thế chứ…
Bỗng nhiên có một người nhẹ nhàng vỗ vai nàng, Andrea quay đầu lại chỉ thấy Iphies lộ ra vẻ mặt “ta hiểu ngươi” với nàng.
Nàng không khỏi cảm thấy nhận được sự an ủi lớn lao.
Không sai, đây cũng là chuyện không còn cách nào… Bởi vì khoảng cách ngắm bắn siêu dài yêu cầu hao phí một lượng lớn ma lực, bởi vậy trong đội ngũ ngoài các nhân viên tác chiến cần thiết, còn phải mang theo nhiều vị phù thuỷ phụ trợ mới có thể bảo đảm hiệu quả liên tục khai hoả. Mà nhân viên nhàn rỗi như Amy và Sharon không thể nghi ngờ là lựa chọn thích hợp nhất.
So với những quý tộc lớn lõi đời đó, rốt cuộc nàng vẫn khuyết thiếu một phần trầm ổn. Ví dụ như bá tước Speer hầu như không mở miệng được mấy lần.
- Chúng ta cũng bắt đầu đi.
Andrea hít một hơi thật sâu.
- Chắc hẳn ma quỷ cũng sắp tới rồi…
- Chờ thêm một chút…
Speer bỗng nhiên thấp giọng nói.
- Ta lớn tuổi rồi nên có hơi say tàu…
Nàng lập tức nghẹn lời.
May mà việc lắp ráp súng bắn tỉa chống Khủng Thú cũng không rắc rối, vì tận khả năng giảm bớt các bước trang bị, bệ hạ chỉ tháo vũ khí thành thân súng và hai bộ phận giá đỡ, cũng do Ashes và Phyllis vác trên lưng từng người.
Andrea dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành chuẩn bị trước khi bắn… So với súng trường hành động bu lông lúc trước sử dụng, súng bắn tỉa không có kính ngắm chuẩn này ngược lại càng dễ sử dụng hơn. Sau khi đẩy một viên đạn đặc chế to chừng bàn tay vào trong lòng súng, nàng gật đầu với đại quản gia Carmela Daryl.
Carmela nhắm mắt lại vươn hai tay với nàng và Sylvia.
Trong phút chốc, cảnh tượng trong tầm nhìn như có sóng gió nổi lên, hình dáng mọi thứ giống như xuất hiện trùng lặp, nàng không thể nói rõ là linh hồn của mình bị kéo ra khỏi cơ thể, hay là bị linh hồn khác chen vào bên trong… cảm giác quái dị đan xen này làm nàng hơi choáng váng, nhưng sau khi trải qua huấn luyện lặp lại, nàng đã có thể khống chế bản thân bỏ qua cảm giác khó chịu này mà đặt lực chú ý ở phía xa kia.
Ý tưởng của nàng lập tức bị Sylvia cảm nhận được.
Tầm nhìn nhanh chóng được kéo ra xa, hoặc là nói trực tiếp chuyển cảnh, rừng cây và mặt cỏ xung quanh biến mất không còn lại gì, chỉ còn lại một biển mây trắng xoá.
Mà trong biển mây này, ba điểm đen lơ lửng trên không trung ánh vào trong não nàng.