Mặc dù nơi trú quân đột nhiên xuất hiện phản ứng ma lực không rõ nguồn gốc, nhưng Sylvia đã không thể quan tâm được nhiều đến thế nữa.
Ngoài việc giữ vững tối thiểu việc giám sát, kèm theo đó là một lời cảnh cáo vội vàng ra, tất cả sự chú ý của nàng đều đã đặt trên đại quân Mad Demons ở xa vài kilomet về hướng Bắc.
Chỗ đấy có một thứ mà nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, thậm chí nàng còn không biết nên coi nó là vật đã chết hay là xác sống, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy được sự kinh khủng của nó.
Thân thể của nó phải bằng một tòa nhà nhỏ 2 tầng, bề ngoài trông giống với loài bỏ sát, gần giống như một con cua hay con nhện gì đấy, nhưng các chi và thân thể nó đều được tạo nên từ những viên đá sẫm màu. Lúc nó di chuyển vô cùng thiếu sự linh hoạt, mỗi bước đều như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến pháo đạn rơi xuống xung quanh, chẳng cần biết những con Mad Demons đi cùng nó có bị bắn thành tro bụi trong biển lửa thì những con quái vật này cũng không chút do dự mà tiến về phía trước, giống hệt với những cỗ máy mà bệ hạ Roland phát minh ra.
Nhưng nó không phải là cỗ máy chân chính.
Nhìn xuyên qua lớp da dày đặc bên ngoài cơ thể nó, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong ẩn giấu môt thứ gì đó đang ngọ nguậy, ánh sáng của ma lực đang chảy trôi bên trong đó rồi thuận theo các đường vân đưa đến khắp các bộ phận ở lớp vỏ ngoài.
Nếu bắt buộc phải hình dung nó, Sylvia chỉ nghĩ đến một từ mà thôi, đó là kí sinh.
Con vật còn sống sờ sờ kí sinh bên trong đá và kim loại.
So với mấy con quái bò sát, những con thú công thành làm người ta khiếp sợ kia lại không đáng sợ đến mức ấy nữa.
May là nó không phải là kiểu không co gì có thể tiêu diệt được.
Loạt đạn mở rộng bắn ra vẫn tạo thành thương tổn cho nó, thậm chí còn không cần bắn thẳng vào nó, chỉ cần đạn rơi ở gần với mấy con quái bò sát là đã có thể tàn phá chi dưới của nó khiến cho nó không thể động đậy được.
Chỉ tiếc là đối với hơn mười nghìn con Mad Demons mà nói, mục tiêu của chúng thật sự quá nhỏ bé --Cho dù sau khi những con quái vật kia xuất hiện, Sylvia luôn chỉ đạo cho tổ báo binh bắn hạ chúng, nhưng đạn pháo bay bấy nhiêu kilomet không phải cứ muốn bắn đâu là sẽ bắn vào đến đó, cho đến khi Khủng Thú đột nhập vào trận địa pháo binh bắt đầu công kích, năm con quái bò sát cũng chỉ mới làm cản được một con.
Cũng chính vào lúc phía sau trận địa đang rơi vào hỗn chiến, nàng không thể không đổ mồ hội hột vì tiền tuyến.
Có lẽ các pháo binh hoàn toàn không ý thức được sự uy hiếp của bản thân họ đối với Mad Demons lớn đến thế nào.
Trên thực tế thì tất cả những người tham dự trận đấu này chỉ có mình nàng chứng kiến được sự tàn phá khủng khiếp của pháo đạn--nhất là khi đám Mad Demons xuất hiện, đội hình dày đặc ấy dường như khiến cho tám kilomet ở bên ngoài chiến trường đều đã biến thành một bãi chiến trường.
Mỗi lượt đạn rơi vào bên trong đại quân đều có thể nâng lên một cột đất cao mười mét, đem theo một số mảnh tứ chi của chúng, những mảnh vỡ bắn ra cũng xuyên vào da và giáp của mấy con thú, đấy là còn chưa nói đến những mảnh vỡ của đạn bay tứ tung. Thân thể vạm vỡ của những con Mad Demons trở thành những mục tiêu tốt nhất, thường thì sau khi qua một lượt công kích sẽ có tầm mười con Mad Demons lần lượt ngã xuống, dòng máu chứa đầy ma lực ấy dần ngấm vào đất giống như một đoán hoa màu lam đang nở rộ.
Ba lượt bắn phá qua đi cũng đủ khiến cho thế trận của quân địch trở nên hỗn loạn--Mà đây là còn là trong tình trạng đạn pháo thỉnh thoảng lại rơi xuống. Tuy là sau đó Mad Demons đã giải tán đội hình, nhưng tiếng gọi của thần chết vẫn khiến chúng phải hứng chịu một loại áp lực cực kì lớn, điều này có thể nhìn ra từ trong tốc độ di chuyển của bọn chúng.
Nếu như không có sự tham dự của Khủng Thú, e là quân địch sớm đã bị đánh tan từ đời nào rồi.
Tuy rằng sau đó tổ đội pháo binh đã khôi phục được đại bác, nhưng độ chính xác và tốc độ đã không còn được như lúc đầu, Mad Demons cũng nhận cơ hội này nhanh chóng đẩy lên, đợi đến lúc phản ứng ma lực nguyên của chúng xuất hiện rất nhiều ở phía sau trận địa, đại quân của kẻ địch đã tiến đến nơi cách phòng tuyến hai kilomet.
Giờ phút này có lẽ những binh sĩ ở tiền tuyến đã có thể nhìn thấy những con Mad Demons tuôn ra từ phí chân trời bằng mắt thường.
Sylvia ngay lập tức cảnh báo cho Shavi – người bảo vệ tuyến đầu tiên dựa theo kế hoạch đã định trước.
- Quân địch đã tiến tới phạm vi ngắm bắn của súng cối.
- Đã rõ, ta sẽ báo với chỉ huy ngay.
Đối phương trả lời rất nhanh,
- Phải rồi, tình hình ở phía sau thế nào rồi? Các nàng vẫn chưa giải quyết xong đám Mad Demons biết bay kia à?
- Có chút... chuyện ngoài ý muốn.
Sylvia do dự nói,
- Nhưng chắc không có vấn đề gì đâu.
- Nếu như Andrea mà ở đây chắc cuộc chiến này đã kết thúc từ lâu rồi nhỉ?
- Ừ... Có lẽ là vậy.
Vì không muốn khiến cho Shavi lo lắng quá mức, nàng quyết định che giấu những gì bản thân mình nhìn thấy. Chính vào lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nàng chú ý đến bốn con quái bò sát trong đại quân Mad Demons không tiếp tục tiến về phía trước.
Chúng dang rộng đôi chân dài của mình ra, từng con một nằm thẳng xuống.
Bọn chúng muốn làm gì đây?
Sylvia nhanh chóng thấy được phần giáp sau lưng con quát vật dần mở ra, từ bên trong xuất hiện một cột thủy tinh đen -- nó to bằng một người trưởng thành, bên ngoài dính đầy dịch nhờn, giống như mọc ra từ trong da thịt. Giống với cơ thể của quái bò sát, bên trong cột đen ấy cũng chứa đầy mạnh máu cùng kinh mạch, phập phồng co rút theo sự lưu động của ma lực.
Giây tiếp theo, lốc xoáy ma lực trong cơ thể con quái vậy nhanh chóng di chuyển, phát ra một luồng sáng vô cùng chói mắt.
Trong phút chốc, một sức lực mạnh mẽ từ đâu đó kéo cái cột dài màu đen ra, vượt qua đầu của đám Mad Demons, phi thẳng về hướng North Slope, thanh thế như một thanh nỏ đã phóng đại lên gấp cả trăm lần!
Mà phối cối của Đệ Nhất Quân cũng phát ra tiếng gầm thét--
Một trăm viên đạn phóng thẳng lên trời, đi thành một đường parabol rồi rơi xuống chỗ đám Mad Demons đang điên cuồng tháo chạy dưới tác dụng của trọng lực.
Vào một thời khắc nào đó, đạn pháo và cột đá ấy giao nhau, phảng phất như đang đại diện cho lực lượng mà mỗi tộc đang năm giữ trong khoảng cách bốn trăm năm đằng đẵng ấy lại va chạm vào nhau một lần nữa.
- Shavi, mở lá chắn phòng hộ ra.
Sylvia dùng hết sức bình sinh hét lên.
Câu nói vừa dứt thì cột đá dài ấy đã bay đến bên trên tuyến phòng thủ.
Sau đó ma quang bừng sáng, cả các cột đen ấy phát nổ, tinh thể ấy vỡ tan thành từng mảnh nhọn chằng chịt trộn lẫn với dòng máu màu xanh lam bắn xuống những binh sĩ đang chờ đợi phía dưới.
…
Cùng lúc ấy, trận địa pháo binh một mảng yên tĩnh.
Ngay những lúc đầu tiên đám người Akesha đã đưa những pháo binh ở gần con thú khổng lồ kia đi, vào lúc này đội súng máy phòng không đang chiến đấu nốt với những con Khủng Thú còn lại, trên chiến trường chỉ còn lại mười mấy phù thủy thần phạt, bao gồm cả những con Mad Demons cấp cao đang ẩn mình dưới lớp giáp.
Mad Demons lạnh lùng nhìn lướt qua đám người một vòng, đột nhiên hướng lên trời gầm lớn, tiếng gầm của nó còn lất át cả tiếng súng máy đang bắn--Ai cũng cảm nhận được trong tiếng gầm thét này tràn đầy sự phẫn nộ.
Sau đó nó dơ tay phải hướng lên trời, chỉ thấy một luồng ánh sáng xuất hiện từ trong lòng bàn tay nó, phút chốc biến thành một trường kiếm leng keng vang dội!
Tiếp đó nó hung hãn dơ kiếm chém về một cái pháo bên cạnh, kèm theo tiếng két khiến người ta nổi gai ốc, nòng súng bằng thép đã bị nó tách làm đôi, vết cắt trên thân pháo giống như bị nhiệt độ cao đốt phải, hiện lên một màu đỏ cháy.
Phù thủy băng không khỏi nín thở, đó rõ ràng là một thứ vũ khí được tạo thành từ ma thuật!
Vậy mà Zoe lại không chút động tĩnh,
- Sao thế, không hài lòng với đối thủ của mình à? Đến đây với suy nghĩ đây sẽ là một trận tử chiến, nhưng lại phát hiện ứng chiến với bản thân mình chỉ là một đám thường dân?
Nàng nhếch môi, thần thái thoải mái, trong lời nói còn mang chút trào phúng, trong mắt giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
- Sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là bản thân chạy không nổi, nếu như thế ở lại trên trời, nói không chừng còn có thể..... Hiện giờ, ngươi có thể từ từ cảm nhận được tư vị của nỗi phẫn hận kéo dài bốn trăm năm là nhue thế nào rồi đấy, chỉ bằng một tí phẫn nộ đấy của người, chẳng đáng để nhắc đến!
Tuy rằng không thể giao lưu được, nhưng thái độ của cả hai đã biển hiện vô cùng rõ ràng, Mad Demons gầm thét tung ra kiếm ma lực trong tay -- nó ngắm thẳng về phía Zoe như một tia chớp đánh tới
Mà hai phù thủy thần phạt bên cạnh Zoe đứng sát cạnh nàng rồi cùng lúc thể hiện ra lĩnh vực thần phạt!
Một luồng sức mạnh quỷ dị nhanh chóng vây quanh phù thủy, sấm sét giống như va vào hư vô, lúc này bóng đen sâu thẳm đã nuốt chửng ánh sáng chói mắt ấy khiến nó như chưa từng xuất hiện tại nơi này.
Mad Demons cấp cao ngây người tại chỗ.
Mà những phù thủy còn lại cũng giơ súng ngắn cỡ nòng lớn trong tay mình lên.
Trong chớp mắt tiếng súng như mưa gió bão bùng quét sạch cả trận địa pháo binh -- trên người Mad Demons phun ra ánh sáng màu xanh lam, nhưng chỉ một lúc là đã tan biến vào hư vô.
Mà bộ giáp màu đen sẫm kia cũng không giúp chúng trải qua được kiếp nạn lần này.
Bên trong làn mưa đạn tán loạn ấy Mad Demons cấp cao giống nhưbị một cái chùy sắt đánh xuống một cái rồi lại thêm một cái nữa -- Dưới sự công kích mạnh mẽ ấy, thân thể nó giờ chẳng khác gì một miếng vải rách lỗ chỗ, lúc tiếng súng dừng lại, máu thịt và xương cốt của nó đều đã biết thành bùn nát.