Thạch Phong Thành

Chương 35

Quay lại sơn miếu, Long Kỳ Hải kinh ngạc tột độ.

Chàng vội hỏi Vũ Văn Ngọc Hà:

- Vu bang chủ và mọi người đâu rồi?

Ngọc Hà cười vui:

- Hành vi trượng nghĩa của đại ca đã cảm hóa được người Cái Bang. Theo đề xuất của muội, Vu bang chủ sau khi an táng xong cho những bang đồ xấu số, đã đưa tất cả đến với Thiếu Lâm rồi.

- Họ đến Thiếu Lâm phái để làm gì?

Ngọc Hà đáp:

- Để hiệp lực với quần hùng các phái, chống lại U Hồn Âm Công và diệt trừ Bắc Cương Lão tổ phu phụ.

- Sao muội không bảo họ hiệp đoàn với lệnh tôn và Mã thúc thúc.

Ngọc Hà chép miệng trách chàng:

- Vậy là đại ca không biết rồi. Họ vừa mới có thái độ không hay với Nhị bá bá, bảo họ đến với Nhị bá bá làm sao được? Ít nhiều họ cũng phải giữ thể diện của một đại bang chứ?

Chàng gật đầu tán thành sự bố trí của Ngọc Hà, rồi lại hỏi:

- Còn muội, sao muội dám đơn thân độc lực đi tìm ta? Mọi người không ngăn muội lại à?

Ngọc Hà chợt phụng phịu:

- Không ai ngăn cản muội như đại ca đâu. Là muội chỉ không an tâm cho đại ca mà thôi. Nếu đại ca không thích muội theo làm quẩn chân, muội đành phải quay lại vậy.

Tâm trạng rối bời và hụt hẩng, Long Kỳ Hải làm gì không hiểu tâm ý của Vũ Văn Ngọc Hà.

Trong lúc vội, Long Kỳ Hải đưa tay giữ Vũ Văn Ngọc Hà lại.

Và như Ngọc Hà tuy quay người bước đi nhưng lại sẵn sàng chờ đợi một hành động như vậy của chàng, nên bước đi của nàng là vô lực.

Một người không muốn bước đi, còn một người thì thật tâm giữ lại nên cái lôi lại của Long Kỳ Hải vì dư lực đã làm cho toàn thân của Vũ Văn Ngọc Hà phải ngã luôn vào vòng tay của chàng.

Những cảm nhận mới mẻ bỗng xuất hiện giữa hai thân thể nóng ấm làm cho Long Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà hầu như quên cả thực tại.

Họ cứ đứng trong vòng tay của nhau mà quên rằng sương vẫn rơi lạnh cho dù màn đêm đang dần tan biến đi.

Bộp !

Một giọt sương từ những hạt nhỏ li ti động lại thành một giọt lớn chợt rơi xuống từ mái tóc của Ngọc Hà. Tiếng động của giọt sương khi rơi xuống nền đất không phải là lớn lắm nhưng cũng đủ làm cho tâm hồn non trẻ phải bừng tỉnh.

Họ buông nhau ra thật vội vàng với hai khuôn mặt đỏ bừng vì e thẹn.

Và khi nhận ra xung quanh không có lấy một bóng người, sự e thẹn của họ liền tan đi, thay vào đó là hai nụ cười e ấp đầy hoan lạc.

Chép miệng lắc đầu, Long Kỳ Hải tiếc nuối:

- Trời lại sáng rồi.

Ngọc Hà thỏ thẻ đáp lại:

- Mai kia giang hồ được yên tĩnh, mọi người cũng sẽ được tận hưởng những buổi sáng thanh bình như chúng ta.

Long Kỳ Hải thở hắt ra một hơi rồi bảo:

- Muốn giang hồ mau chóng được như lời muội nói, chúng ta phải đi thôi.

Tuy có nuối tiếc những thời khắc vừa trải qua, nhưng Ngọc Hà cũng hân hoan vì được Long Kỳ Hải cho đi cùng.

Nàng chỉ cần có bấy nhiêu mà thôi. Và nàng buông nhẹ một tiếng cười thích thú lúc tung người chạy theo Long Kỳ Hải.

Đưa tay giữ Vũ Văn Ngọc Hà lại, Long Kỳ Hải còn kịp thời kéo nàng cùng nép sát người vào một vách đá ngay khi chàng phát hiện có những thanh âm lạ tai:

Hiểu sai ý về chàng, Ngọc Hà há miệng kêu lên:

- Đại...

Long Kỳ Hải vội đưa tay lên bịt chặt miệng nàng rồi nói như rót vào tai:

- Muội đừng lên tiếng. Ta nghe như có giọng nói của Cao Thạch. Biết đâu bọn U Hồn Nhân và phu phụ của lão Bắc Cương đang kín đáo ẩn nấp ở đây, chúng ta có thể nhân cơ hội này tiêu diệt chúng.

Nghe thế, khi được Long Kỳ Hải buông tay ra, Ngọc Hà e thẹn lẩm bẩm:

- Vậy mà muội cứ tưởng...

Nàng tưởng gì hoặc đang lẩm bẩm điều gì, Long Kỳ Hải do đang chú tâm dò xét mọi động tịnh nên không để vào tai.

Thấy thần sắc có phần khẩn trương của Long Kỳ Hải, Ngọc Hà vội dẹp bỏ những ý nghĩ để cùng chú tâm nghe ngóng như chàng.

Nương theo tiếng động, Long Kỳ Hải bèn men theo vách đá và tiến lần tới.

Ngọc Hà vội vã đi theo chân.

Càng di chuyển gần chừng nào, Ngọc Hà càng dễ dàng nghe được những âm thanh thổ bỉ mà trước đó có lẽ Long Kỳ Hải đã nghe nhiều và rõ chừng ấy.

Đó là những lời lẽ đốn mạt và dâm tà mà Vũ Văn Ngọc Hà không thể nào ngờ lại do chính Cao Thạch có đủ đởm lược để mở miệng nói ra.

Tuy khuôn mặt cứ luôn đỏ bừng vì phải nghe những lời bẩn thỉu này nhưng Vũ Văn Ngọc Hà nào dám đứng lại hoặc ngăn cản không cho Long Kỳ Hải tiến đến chỗ đang có tiếng phát thoại.

Vì nàng thừa biết rằng âm thanh đê tiện hạ lưu đó là do Cao Thạch phát ra và còn có khả năng bọn Bắc Cương môn hạ lẫn bọn U Hồn Nhân đang lẩn quẩn gần đây. Nếu là vậy, việc Long Kỳ Hải phải tìm tận hang ổ để diệt trừ thì đâu có gì là không đúng? Cho dù hiện tại, ở đâu đó, gã Cao Thạch đang cao hứng với hành vi hái liễu tìm hoa, là hành vi mà đánglý ra cả Long Kỳ Hải lẫn Vũ Văn Ngọc Hà tuyệt nhiên không nên nhìn ngó đến.

Những tràng cười dâm ô của Cao Thạch chốc chốc lại vang lên khiến một đôi lần Vũ Văn Ngọc Hà phải bủn rủn tay chân và không muốn lần mò tìm đến nữa.

Thế nhưng, do Long Kỳ Hải vẫn đi về phía có tiếng cười, nàng không thể không gắng gượng bước đi theo.

Đột nhiên cùng với một giọng cười thứ hai cũng khả ố thô bỉ không kém gì tràng cười thứ nhất, là một câu nói do chính chủ nhân của giọng cười thứ hai nói ra. Và nhờ câu nói này cả Long Kỳ Hải lẫn Vũ Văn Ngọc Hà mới hiểu lờ mờ sự việc.

Giọng nói thứ hai bảo:

- Đại sư ca còn chờ gì nữa? Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, đệ không còn chịu đựng được nữa rồi?

Cao Thạch cười lên khành :

- Ha... Ha... Ha... ! Nhị đệ việc gì phải nôn nóng chứ? Ả tuy là tiểu sư muội của chúng ta nhưng bấy lâu nay ả vì được mụ già cổ quái kia tin yêu nên ả đâu có xem chúng ta ra gì? Ta muốn nhân cơ hội này trừng trị ả một phen. Ha... Ha... Ha... ! Đệ thử nhìn vào mặt ả xem. Ả càng giận dữ, càng xấu hổ có phải là càng xinh không. Ha... Ha...

Nhị đệ của Cao Thạch chính là Cao Phi, gã cũng cười lên phụ họa!

Lôi tay Long Kỳ Hải lại, Ngọc Hà dùng ngón tay để vạch chữ vào lòng bàn tay của chàng:

- Tiểu sư muội của bọn chúng là ai?

Long Kỳ Hải dù đang căm giận hai tên dâm tặc đến tận xương tủy nhưng cũng phải cố nén lại và tìm cách giải thích cho Ngọc Hà hiểu. Chàng vạch chữ vào tay Ngọc Hà :

- Đó là Tuệ Nhi của mmụ quái bà !

Ngọc Hà hoang mang:

- Giữa chúng là sư huynh sư muội, tại sao hai tên kia cam tâm buông lung thú tính?

Long Kỳ Hải cũng đang nghĩ về điều kỳ lạ này:

“Có lẽ hai gã đang có ý đồ tạo phản. Vì ta nghe CaoThạch gọi mụ quái bà là Mụ già cổ quái, chứ không còn gọi là Lão tổ như trước nữa.” Cao Phi đột nhiên cười rú lên:

- Hố... Hố... Hố... ! Đại sư ca xem da thịt của ả có nõn nà không? Chỗ này nữa chỗ này nữa ! Hố... Hố...

Cùng là phận nữ nhi, Ngọc Hà viết vội vào tay Long Kỳ Hải :

- Đại ca còn chờ gì nữa?

Long Kỳ Hải mím môi lại đến tí tái cả hai bên khóe.

- Là thật hay là chúng chỉ giả vờ, ta không biết rõ nên không dám manh động.

- Đại ca sợ gì chứ? Đến U Hồn Âm Công đại ca còn không sợ nữa kia mà?

Long Kỳ Hải chưa kịp đáp thì ở chỗ vừa có tiếng cười khả ố của Cao Phi bỗng vang lên một loạt gầm dữ dội:

- Hai tên súc sinh ! Bọn ngươi dám ư?

Long Kỳ Hải với hai mắt như muốn tóe ra lửa khi nhận ra âm thanh này là do Tiêu Đạt Nhân quát la.

Và khi vừa nhận ra âm thanh của kẻ thù Tiêu Đạt Nhân, Long Kỳ Hải liền quên đi tất cả những dè dặt chàng vừa có.

Nhưng trước khi chàng dịch thân lao đi, bất chấp là có cạm bẫy hay không, lời nói của Cao Thạch bỗng vang lên khá rành rọt khiến cho Long Kỳ Hải và Ngọc Hà cùng bàng hoàng khôn tả:

- Sư phụ ! Lão tổ nương đang chịu sự trừng phạt của Lão tổ. Tuệ muội là do Lão tổ ban cho huynh đệ đệ tử ! Đàng nào Tuệ muội cũng bị Lão tổ biến thành U Hồn Nhân, tại sao đệ tử phải bỏ phí một đóa hồng xuân sắc như thế này?

Có tiếng Tiêu Đạt Nhân rít lên:

- Hai ngươi còn dám đôi có với ta ư? Hai ngươi có còn xem ta là sư phụ nữa không?

Cao Phi sợ sệt lên tiếng:

- Sư phụ ! Đệ tử không dám !

Đến lúc này, Ngọc Hà bèn viết vào tay chàng :

- Đây không phải là cạm bẫy ! Đi vào không đại ca?

Chàng chưa kịp đáp lại thì có tiếng Tiêu Đạt Nhân quát lên:

- Cao Phi ! Ngươi to gan thật ! Dám ám toán ta là c. h. ế. t !

Long Kỳ Hải cả mừng, vạch vào tay Ngọc Hà :

- Không cần phải vội ! Chờ cho bọn chúng tự xâu xé với nhau đã.

Ầm !

Ào... Ầm !

Hự ! Oa !

Vù...

Những tiếng chạm kình vang lên hỗn loạn và sau đó là tiếng quát giận dữ của Tiêu Đạt Nhân:

- Cao Thạch ! Ngươi chạy đâu cho thoát !

Vù...

Long Kỳ Hải vội vã kéo Ngọc Hà dịch người chạy thật nhanh vào một góc khuất. Vì ở phía trước đang có một bóng nhân ảnh lướt ào về phía hai người đang ẩn nấp.

Vút !

Bóng nhân ảnh đó với toàn thân hầu như là trần trùng trục, hắn vừa lướt ngang qua chỗ Long Kỳ Hải, chàng liền nhận ra hắn chính là Cao Thạch.

Với tay ra, Long Kỳ Hải dùng thủ pháp cách không điểm vào thán đường huyệt của hắn.

Hự !

Hắn đứng khựng lại và từ từ khuỵu người xuống.

Long Kỳ Hải nôn nóng nhìn về phía trước, hy vọng lão Tiêu Đạt Nhân vì đuổi theo Cao Thạch sẽ phải lao ngang qua đây và tự dẫn xác đến nạp mạng cho chàng.

Thế nhưng bóng dáng của lão hoàn toàn không xuất hiện Nghiêng tai nghe ngóng một lúc, Long Kỳ Hải càng thêm kinh nghi, vì ở phía trước vẫn không có lấy một tiếng động, cho dù là tiếng động khẽ.

Qua những diễn biến vừa rồi, Long Kỳ Hải biết rằng Cao Thạch và Cao Phi cùng có ý đồ đê tiện với ái nữ của lão họ Tiêu, như hai gã đã thú nhận. May cho nàng ta là lão họ Tiêu đến kịp lúc. Và Cao Phi chắc chắn đã bị lão họ Tiêu trừ khử, còn Cao Thạch thì chạy đến đây lại gặp phải chàng.

- Lão đã dẫn ả Tuệ Nhi gì đó đi theo lối khác rồi. Đại ca còn chờ gì nữa mà không đuổi theo?

Hành động của Ngọc Hà vạch vào tay chàng câu hỏi thúc hối này làm cho chàng bừng tỉnh.

Đột nhiên trái với nhận định của Ngọc Hà, ở phía trước bỗng có âm thanh của Bạch y nữ lang vang lên:

- Phụ thân ! Sao phụ thân không giải huyệt cho hài nhi? Phụ thân đừng nhìn hài nhi như vậy nữa ! Hu... Hu...

Tiếng khóc tủi hổ của bBạch y nữ lang chừng như quá lạc lõng so với khung cảnh này. Vì lão họ Tiêu sau đó liền cười lên:

- Ha... Ha... Ha... ! Tuệ nhi ! Vóc dáng của ngươi như thế này chẳng trách bọn chúng không nảy ý tà vậy? Đến ta... Đến ta cũng phải... Ha... Ha... Ha...

Long Kỳ Hải giật mình và bắt đầu bấn loạn tâm can. Chỉ đến khi Ngọc Hà vạch tiếp vào tay chàng.

Long Kỳ Hải mới phần nào trấn tĩnh:

- Sao lạ vậy đại ca? Đâu có hạng phụ thân mất hết nhân tính như vậy?

- Muội nghĩ sao? Chúng ta có nên cứu nàng ta không?

Ngọc Hà liền tỏ ra quyết liệt:

- Hạng đại nghịch bất đạo và vô luân vô thường này, chúng ta còn để làm gì?

Nàng ta định lướt đến thì Long Kỳ Hải chợt đưa tay giữ lại.

Chàng nói thật khẽ vào tai nàng:

- Muội nghe kìa !

Lúc đó, không hiểu Bạch y nữ lang đã kêu khóc những gì nhưng Tiêu Đạt Nhân lại ung dung cười cợt và thổ lộ:

- Ha... Ha... Ha... ! Ta và ngươi đâu phải là phụ tử cốt nhục? Cây độc không trái, gái độc không con, suốt đời ta chưa hề biết đến hai chữ thê nhi thì ngươi làm sao lại là cốt nhục của ta? Tuệ muội !

Ta đã từng khổ công nuôi dưỡng Tuệ muội. Bây giờ đến lúc Tuệ muội phải đền đáp lại công lao dưỡng dục rồi đó. Muội hãy chìu ta, hãy thuận theo ý của ta.

- Không ! Không ! Buông ta ra ! Phụ thân ! Mau buông hài nhi ra !

- Ha... Ha... Ha... ! Đừng gọi ta là phụ thân nữa. Ta không phải là phụ thân của muội. Đừng phản kháng làm gì cho phí sức. Tuệ muội...

Không dằn lòng được nữa, Long Kỳ Hải nhanh tốc lướt người đi như tên bắn.

Vút !

Lọt vào một sơn động với ánh sáng chỉ chiếu mờ mờ, Long Kỳ Hải khi nhìn thấy lão Tiêu Đạt Nhân với thân hình đã trần quá nửa và lão đang cố ép buộc Bạch y nữ lang cùng làm chuyện dâm ô với lão, chàng thịnh nộ gầm lên:

- Tiêu Đạt Nhân ! Lão có còn là người nữa không?

Tiếng gầm thật khủng khiếp khiến cho lão Tiêu Đạt Nhân cơ hồ phải nhảy bắn người lên cao khi nghe tiếng gầm này.

Ngược lại với lão họ Tiêu, sự xuất hiện bất thầncủa Long Kỳ Hải lại làm cho Bạch y nữ lang phải kêu rú lên vì thẹn:

- A...

Long Kỳ Hải không quan tâm tới tiếng kêu rú khác thường của nàng ta, chàng chỉ chú trọng đến lão họ Tiêu mà thôi.

Ngay khi lão họ Tiêu vừa ổn định được thần trí, Long Kỳ Hải lạnh giọng buông ra một lời như lời phán quyết của tử thần:

- Lão lại gặp ta ! Lão còn muốn nói gì nữa không?

Cuống quít vì thân hình đang lõa lồ quá nửa, Tiêu Đạt Nhân lúng búng kêu lên không thành lời:

- Ngươi... Ngươi... ! Ta... Ta...

Long Kỳ Hải gầm lên vang dội:

- C.. h.. ế.. t !

Chàng vung mạnh hữu chưởng ra phía trước.

Vù.. Vù...

Tiếng thét vừa phẫn nộ vừa bi ai của Bạch y nữ lang chợt vang lên:

- Đừng giết ! Đừng giết lão vội !

Veo...

Phịch !

Đổi chưởng thành chỉ, Long Kỳ Hải sau khi chết rụ huyệt đạo của lão họ Tiêu liền quay lại:

- Tại sao...

Chàng chỉ mới nói được đến đây đành phải ngừng lời và quay mặt nhìn đi nơi khác, vì Bạch y nữ lang bây giờ đâu còn một mảnh vải che thân.

Lúc đó may mà có Ngọc Hà là nữ nhân dùng tấm thân của nàng để che chắn cho Bạch y nữ lang.

Ngọc Hà còn hỏi:

- Cô nương không muốn giết lão ư? Tại sao chứ?

Có tiếng thút thít của nàng ta vang lên thật bi thương:

- Vũ Văn tỷ tỷ, Long thiếu hiệp. Là ta... ta muốn biết rõ sự thật !

Ngọc Hà buột miệng hỏi:

- Sự thật gì?

Nhưng Long Kỳ Hải đã hiểu ngay ý định của Bạch y nữ lang. Chàng vội dựng lão họ Tiêu dậy và quát hỏi lão:

- Lão đã nghe rồi đấy chứ? Lão nói đi, nàng ta thật sự có quan hệ gì với lão? Giữa lão và nàng có đúng như lời lão vừa nói không?

Chạm mặt Long Kỳ Hải là điều có lẽ lão họ Tiêu không thể nào ngờ, nhất là chạm mặt đúng lúc như thế này.

Lão ấp úng hỏi lại:

- Ngươi hỏi gì? Ta... Ta không hiểu !

Chàng gắt lớn:

- Lão còn vờ ư? Là ta muốn biết có phải giữa lão và nàng không là cốt nhục tình thâm như lão đã nói không?

- Ngươi đã nghẹ. đã nghe tất cả?

Lão vẫn không chịu đáp. Long Kỳ Hải rít lên:

- Lão tưởng ta không dám giết lão à? Nói !

Thật là bất ngờ, lão họ Tiêu lại cười lên cuồng ngạo:

- Ha... Ha... Ha... ! Chết thì chết. Có chết ta cũng không nói. Ha... ha... ha...

Lão vị quá sợ nên hóa cuồng và vì hóa cuồng nên lão quên cả sợ.

Long Kỳ Hải chợt nghiĩ ra một biện pháp để đối phó.

Chàng bảo lão:

- Lão tưởng lão không nói là được sao? Lão có từng nghe nói đến thủ pháp Triệt Cân Mạch bao giờ chưa?

Toàn thân của lão Tiêu liền co rúm lại:

- Ngươi... Ngươi dám...

Chàng cười lạnh:

- Đối với một kẻ mất hết nhân tính như lão, có gì ta lại không dám? Xem này !

Vừa nói, chàng vừa đưa tay ra như muốn thi triển thủ pháp Triệt Cân Mạch mà trước kia chàng đã từng bị Mã Bình hành hạ.

Nhưng lão họ Tiêu chợt kêu lên hoảng loạn:

- Đừng ! Đừng ! Ta nói. Để ta nói !

Vấu vào mạch môn huyệt của lão chàng khẽ nạt:

- Lão đừng hòng giở trò với ta. Nói mau !

Và lão nói ra thật.

Theo như lời lão nói thì Bạch y nữ lang chỉ là một đứa bé sơ sinh được lão nảy mối từ tâm và nuôi dưỡng. Song thâncủa nàng bị bọn thảo khấu giết hại. Đến khi nàng ta được mười hai tuổi, Mã Nại Bắc Cương mới nhận nuôi dưỡng nàng cho đến lúc này.

Lời nói của lão họ Tiêu tuy ngắn ngủn nhưng lại là một sự đả kích khá mạnh làm cho Bạch y nữ lang phải bàng hoàng vì lai lịch không như nàng nghĩ.

Nàng ta bỗng cười lên ngặt ngoẽo:

- Ha... Ha... Ha... ! Hóa ra ta không phải là họ Tiêu ! Ta không là cốt nhục của hạng người vô sỉ lừa thầy phản bạn như lão. Ha... Ha... Ha... ! Ta là ai? Thân sinh ta là ai? Ha... Ha...

Muốn lên tiếng khuyên ngăn nàng ta nhưng Long Kỳ Hải không dám. Vì nếu thế, chàng làm gì không phải quay đầu nhìn nàng. Mà nàng thì... Như vậy, chàng nhìn mà được ư?

Bởi đó, Long Kỳ Hải bỗng thở ra nhẹ nhõm khi nghe Ngọc Hà lên tiếng:

- Ở đây đã có muội rồi, đại ca hãy ra ngoài đi !

Bạch y nữ lang đột nhiên kêu lên:

- Hãy để lão vô sỉ lại cho tiểu nữ. Đa tạ Long thiếu hiệp.

Sau khi lưu lại lão họ Tiêu, Long Kỳ Hải vừa bbước ra ngoài phải thầm kêu lên:

- Cao Thạch đã trốn chạy rồi. Không khéo hắn theo lối khác mà dẫn lão quái vật và bọn U Hồn Nhân đến thì khốn.

Nghĩ thế chàng bắt đầu nôn nóng, lo cho những người đang ở bên trong sơn động.

Tuy nhiên, sự nôn nóng của chàng chỉ trong chốc lát liền tan biến chính tai chàng nghe có tiếng kêu thảm khốc của lão họ Tiêu vang lên:

- Oa !

Tiếp đó là tiếng nói của Ngọc Hà vang lên:

- Đại ca quay lai được rồi.

Long Kỳ Hải cả mừng và quay lại. Nhưng thần sắc của chàng vẫn lộ liễu khiến cho Ngọc Hà phải lo âu hỏi:

- Có gì bất ổn sao đại ca?

Chàng chưa kịp đáp thì Bạch y nữ lang trong bộ y phục rộng quá khổ, là bộ y phục của lão họ Tiêu như chàng còn nhớ, đã vội vàng quỳ sụp dưới chân chàng và khóc òa.
Bình Luận (0)
Comment