Thạch Phong Thành

Chương 36

Long Kỳ Hải vội nhảy tránh sang một bên:

- Cô nương làm gì vậy? Lão cũng là thù gia của tại hạ, tại hạ hành động hoàn toàn không phải vì cô nương đâu. Cô nương mau đứng lên đi.

Ngọc Hà cũng kinh ngạc không kém nên cũng lên tiếng khuyên ngăn nàng ta:

- Cũng chỉ là tình cờ mà thôi, cô nương đừng quá bận tâm như vậy. Hãy đứng lên nào !

Nhưng nàng ta vẫn quỳ, bất chấp Vũ Văn Ngọc Hà đang đưa tay vực nàng dậy.

Tuy nhiên nàng ta cũng đã lên tiếng và giải bày tất cả :

- Long thiếu hiệp, Vũ Văn tỷ tỷ ! Ân cứu tử vừa rồi, tiểu nữ còn chưa biết phải đáp tạ như thế nào cho xứng. Nhưng tiểu nữ ngoài cách này thì không còn cách nào khác để thỉnh cầu nhị vị thêm một việc nữa.

Bán tín bán nghi, Long Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, chàng nhìn lại nàng ta:

- Phải là việc khẩn thiết lắm, cô nương mới có thái độ này. Sao cô nương không đứng lên và nói rõ cho tại hạ nghe.

Nàng ta vẫn quỳ và lắc đầu vài lượt:

- Nếu Long thiếu hiệp không chấp thuận thỉnh cầu, tiểu nữ cứ quỳ mãi như thế này thôi.

Đến lượt Vũ Văn Ngọc Hà hối thúc nàng ta:

- Cô nương không chịu nói rõ thì ta và Long đại ca có biết là thỉnh cầu gì mà chấp thuận.

Không hiểu là do cách xưng hô quá thân thiết của Ngọc Hà đối với Long Kỳ Hải hay là do tình thế quá đổi khẩn trương mà nàng ta vụt ngẩng đầu lên.

Nước mắt chan hòa, nàng ta buột miệng kêu lên thật thống thiết:

- Long đại ca, Long thiếu hiệp ! Chỉ có đại ca mới giúp được tiểu nữ. Đại ca chưa có lời chấp thuận làm sao tiểu nữ dám mở miệng nói ra?

Không chịu được những giọt lệ bi thương của nàng, nhất là tình cảnh cực kỳ thê thảm mà nàng ta vừa chịu đựng và suýt nữa đã phải bị Ô nhục tấm băng trinh, Long Kỳ Hải đành phải nói lời đáp ứng.

- Được rồi ! Nếu là chuyện phù hợp với đạo lý, không đi ngược lại công đạo võ lâm thì tại hạ xin hứa.

Mừng đến hai khóe môi phải run lên bần bật, nàng ta lập cập mãi mới giải thích được rõ ràng:

- Là việc cứu người, cứu cho toàn thể võ lâm Trung Nguyên thoát khỏi họa diệt thân. Đó là phải phù hợp với công đạo võ lâm không?

Vừa đỡ nàng ta đứng lên, Vũ Văn Ngọc Hà vừa đáp:

- Như vậy thì phải rồi ! Nhưng là việc gì... cô nương?

Nàng ta đưa tay lên để gạt nhanh những giọt lệ chực tuôn trào và nói:

- Lão tổ...

Long Kỳ Hải giật mình:

- Là Lão tổ nào?

- Lão tổ nương !

- Lão tổ nương? Mụ ta ư? Mụ ta đã làm sao?

Không chút phiền muộn vì cách xưng hô có phần thoái quá của Long Kỳ Hải, nàng ta nói như muốn khóc:

- Lão tổ nương sắp bị hóa thành U Hồn Nhân rồi.

Sau một lúc suy nghĩ, Long Kỳ Hải dù không muốn nhưng cũng phải nhoẻn cười đắc ý:

- Gieo nhân nào gặt quả ấy. Hành vi trước kia của mụ có gặp phải kết cục này theo tại hạ cũng chưa đủ bù đắp. Thật tình tại hạ không thể...

Nghe đến đây, nàng ta vừa thất sắc vừa kêu lên:

- Nhưng trước kia Lão tổ nương chưa hề có một việc sai quấy đến nghiêm trọng. Long thiếu hiệp xin hãy suy xét lại.

Chàng lắc đầu:

- Với dã tâm độc bá quần hùng, mụ từ Bắc Cương xa xôi đã cho đệ tử là Hắc Sát Lão Đồ Vương xâm nhập Trung Nguyên, giết hại nhiều người vô tội...

- Đó là do trượng phu của Lão tổ nương sai khiến. Lão tổ nương chỉ sau này mới biết.

Chàng nhìn chằm chằm vào nàng vì không ngờ nàng ta lại tìm được lý do để bênh vực cho mụ quái bà.

- Nhưng sau đó thì sao? Mụ lại cho Tiêu Đạt Nhân giả vờ làm một vị đại hiệp, để rồi nhờ vào thân thủ bất phàm lão đã được quần hùng công cử làm minh chủ võ lâm. Với chiêu bài minh chủ lão đã di họa cho bao nhiêu nhân vật giang hồ, cô nương có biết không?

Những tưởng đâu nàng ta không sao chối cãi được điều này, Long Kỳ Hải lại phải hoang mang khi nghe nàng ta nói:

- Sai lão họ Tiêu vào Trung Nguyên là thật nhưng mục đích của lão tổ nương là chỉ tìm cho được trượng phu mà thôi. Mọi hành vi khác của lão, Lão tổ nương thực sự không quản được.

Chàng quắc mắt lên:

- Vậy còn cái chết của gia phụ thì sao? Mười bảy năm trưoớc lão họ Tiêu chưa vào Trung Nguyên, vậy lệnh Lão tổ nương là người quản thúc thì chính mụ ta đã ra lệnh cho lão họ Tiêu ám toán gia phụ phải không?

Nàng ta chợt khuỵu người xuống và không thể chối cãi được lập luận này của chàng, nhưng sau đó trước ánh mắt thương hại của chàng và Ngọc Hà, nàng ta lại tự đứng lên và tìm lời phản bác:

- Năm đó đúng là Lão tổ nương đã ra lệnh cho lão họ Tiêu. Vì lệnh tôn đã thú nhận là chịu sự sai khiến của lão già bỉ ổi kia, một nhân vật mà Lão tổ nương không còn muốn xem là trượng phu nữa.

Theo như Long đại hiệp, Lão tổ nương phải làm gì đây? Thúc thủ và nạp mạng cho lệnh tôn ư?

Ba chữ “Long đại hiệp” mà nàng ta vừa dùng đến rõ ràng là có ý châm chọc chàng. Tuy nhiên chàng không hề giận vì suy cho, kẻ đã trực tiếp ám toán phụ thân chàng là lão họ Tiêu chứ không phải Mã Nại. Và lão đã chết ! Đồng thời, chuyện lão họ Tiêu đã lén ỉm đi Huyền Huyền Vô Vi tuyệt học đã nói lên ý đồ phản loạn của lão, nếu như mụ quái bà không hạ lệnh, lão cũng tìm đủ mọi cách để ám hại phụ thân chàng.

Và xét theo những lý lẽ của nàng ta, mmụ quái bà kể ra cũng có nhiều điểm khá dĩ có thể thương hại được.

Sau một lúc nghĩ suy, chàng từ tốn nói:

- Vốn dĩ tại hạ không phải hạng người hiếu sát. Vì phụ thù, tại hạ không thể không báo phục. Và vi võ lâm Trung Nguyên, tại hạ cũng không thể lấy mắt làm ngơ trước dã tâm của Bắc Cương Lão tổ.

Nếu như lệnh Lão tổ nương cũng có dã tâm như vậy, tại hạ dù có cứu mụ ta phen này thì sau đó tại hạ cũng phải diệt trừ mụ mà thôi. Cô nương hãy liệu xét cho kỹ.

Nàng ta vừa nghe xong liền tỏ vẻ hân hoan. Nàng ta nói thật quả quyết:

- Về điều này, đại ca xin cứ yên tâm. Tiểu nữ tin chắc Lão tổ nương không hề có ý ấy.

Tỏ vẻ khó chịu trước lối xưng hô có phần thái quá của nàng ta, Vũ Văn Ngọc Hà chợt hỏi:

- Cô nương có thể cho biết phải xưng hô với cô nương như thế nào không? Còn nữa, giữa chúng ta là thân hay là thù còn chưa biết rõ, mong cô nương chớ đặt quá nhiều kỳ vọng vào Long đại ca như vậy.

Cũng là nữ nhi như Ngọc Hà, nàng ta làm gì không hiểu được ẩn ý qua câu nói của Ngọc Hà.

Nàng ta đáp sau một lúc ngập ngừng:

- Vũ Văn tỷ tỷ nói rất phải. Nhưng tiểu nữ cũng đã xét lại lòng và nhớ rằng tiểu nữ chưa lần nào xem người của võ lâm Trung Nguyên là địch.

- Còn chưa ư? Vậy ở Lâm Sơn tự, cô nương đã hành động những gì. Còn ở Thiếu Lâm phái mới đây thôi, cô nương đã làm những gì? Không lẽ cô nương lại là người mau quên đến vậy?

Nàng ta không hề bối rối trưóc những lời định tội của Ngọc Hà. Ngược lại, nàng ta ung dung giải thích:

- Lần ở Lâm Sơn Tự, tuy tiểu nữ buộc phải ra tay đối địch với tỷ tỷ nhưng thật tình tiểu nữ không hề có địch ý với tỷ tỷ. Bằng không dù tỷ tỷ và Long thiếu hiệp đã có trận thế kỳ môn bảo vệ nhưng nếu tiểu nữ nhắc Lão tổ nương nhớ đến Xích Dương Chưởng công phu, liệu nhị vị có toàn mạng cho đến bây giờ không?

Định làm cho đối phương bối rối, không ngờ lại bị đối phương làm ngược lại, Ngọc Hà chưa kịp lên tiếng đối đáp thì nàng ta lại tiếp lời:

- Còn ở sơn môn của phái Thiếu Lâm, lão họ Tiêu là người chủ xướng mọi việc và sau đó lão lại ẩn thân giấu mặt không chịu ra tay. Điều này minh chứng rằng lão họ Tiêu định nhờ đại trận La Hán của phái Thiếu Lâm để trừ khử Lão tổ nương như nhổ cái gai trước mắt. Lần đó, tiểu nữ tuy đã nhận ra ý đồ này của lão nhưng vì tiểu nữ vẫn lầm lẫn cho lão là phụ thân nên tiểu nữ không dám nói ra.

Đồng thời, tiểu nữ vẫn tìm cách hạn chế đến mức tối đa cho phái Thiếu Lâm không phải tổn thất nhiều.

Quay sang nhìn Long Kỳ Hải, nàng ta hỏi:

- Nếu Long thiếu hiệp hãy còn nghi ngờ thì xin nhớ lại xem, tiểu nữ có nói điều gì không đúng không?

Từng lời giải thích của người liên tiếp có tác động đến Long Kỳ Hải. Vì chàng không thể không nhớ những hành vi khá kỳ bí của nàng ta trước kia. Cả ở Lâm Sơn Tự lẫn ở Thiếu Lâm phái.

Không muốn kéo dài lâu, chàng hỏi:

- Lão tổ nương của cô nương hiện đang bị giam giữ ở đâu?

Nàng ta mừng rỡ hỏi lại:

- Long thiếu hiệp đã chấp thuận lời thỉnh cầu của tiểu nữ?

Chàng gật đầu:

- Nếu lệnh Lão tổ nương chưa bị biến thành U Hồn Nhân, tại hạ sẽ thành toàn ý nguyện của cô nương.

- So về võ học thì hiện nay trừ Long thiếu hiệp thì không còn ai đủ năng lực thực hiện được điều này. Còn việc luyện U Hồn Nhân, tuy Lão tổ nương đang bị lão tặc tiến hành nhưng nếu chúng ta khởi hành ngay bây giờ thì hãy còn kịp lúc. Phải sau bốn mươi chín ngày thi triển thủ pháp, lão tặc mới luyện xong.

Chàng khẽ thở ra:

- Phải bốn mươi chín ngày ư? Sao cô nương biết rõ điều này? Và lệnh Lão tổ nương đã bị lão quái vật giữ bao lâu rồi?

- Năm ngày trước đây, lão tặc đã bắt đầu thi triển thủ thuật luyện hồn. Vì muốn giải cứu cho Lão tổ nương, tiểu nữ đã tìm cách lân la hỏi chuyện tên dâm tặc Cao Thạch. Không ngờ vì việc này mà tiểu nữ bị lão tặc nghi ngờ. Cho đến hôm nay, lúc tiểu nữ tìm các đưa tin đến cho thiếu hiệp, do bị huynh đệ Cao Thạch theo dõi, tiểu nữ đã rơi vào tay bọn chúng.

Biết nàng ta lại đề cập đến việc thi ân vừa rồi, Long Kỳ Hải xua tay ngăn lại:

- Tại hạ đã nói rồi, chuyện lúc nãy chỉ là tình cờ mà thôi, cô nương bất bất phải để tâm làm gì.

Hiện tại, lão đang giữ Lão tổ nương ở đâu?

Lời đáp lại của nàng ta làm cho Long Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà phải sửng sốt. Nàng ta không vội đề cập đến nơi giam giữ mà chỉ nói:

- Lòng đại lượng và nhân hậu của Long thiếu hiệp, khiến tiểu nữ phải tâm phục khẩu phục. Nếu như Long thiếu hiệp thẳng thừng từ chối lời thỉnh cầu của tiểu nữ thì còn có một điều chắc chắn tiểu nữ sẽ không bao giờ nói ra cho thiếu hiệp biết. Đó là ngoài Lão tổ nương, lão tặc còn đang thi triểu thủ thuật luyện hồn cho hai mươi bốn tên Giáp Sĩ Hộ Sảnh, cho hai vị chưởng môn hai phái Côn Luân vào Nga My. Và chưa biết chừng, lão sẽ tìm cách bắt giữ năm vị chưởng môn nhân còn lại để luyện thành U Hồn Nhân.

- Vậy thì ở đâu, lão đang tiến hành việc luyện hồn ở đâu? Cô nương mau nói đi.

Nàng ta đáp:

- Thạch Phong Thành!

Vút ! Vút!

Nàng ta cũng nhanh chân chạy theo Long Kỳ Hải và Ngọc Hà.
Bình Luận (0)
Comment