Tần Vấn Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thở phào nhẹ nhõm, người này thật sự quá điên cuồng, vừa? Loại lực lượng đó quả thật đáng sợ, Tần Vấn Thiên hắn mơ hồ cảm thấy Quân Mộng Trần giống như mượn một lực lượng cổ xưa, phát ra một quyền có uy lực thật sự kinh thiên động địa, một đòn giết chết đệ tử của Độc Tuyệt Tiên Vương, đối phương ngay cả thời gian sử dụng máu phân thân cũng không có.
Khí tức trên người Độc Tuyệt Tiên Vương dao động, mơ hồ có một uy lực dày đặc đang ép xuống khiến người ta kinh sợ, đệ tử của hắn không ngờ lại bị người ta tiêu diệt trên Chiến Đài cổ.
Lướt mắt qua, Độc Tuyệt Tiên Vương nhìn Diễm Uyên, lúc này vẻ mặt của Diễm Uyên cũng khó coi giống như vậy. Trận chiến này quả thật do hắn giật dây, hắn truyền tin cho Độc Tuyệt, để cho đệ tử của Độc Tuyệt đi đối phó với Quân Mộng Trần, nhưng hiện giờ đệ tử của Độc Tuyệt vì chuyện này mất mạng, hơn nữa còn ở trong trường hợp, đường đường chính chính bị cường thế giết ngược lại. Độc Tuyệt Tiên Vương hắn cho dù có bao che khuyết điểm cũng không thể trách tội Quân Mộng Trần.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, là đệ tử của Độc Tuyệt Tiên Vương muốn lấy mạng của Quân Mộng Trần, muốn độc chết Quân Mộng Trần, Quân Mộng Trần không có vi phạm quy tắc. Tiên yến này là vì Đông Thánh Tiên Đế tổ chức, chuyện trọng đại của Đông Thánh Tiên môn, Độc Tuyệt hắn cho dù thân là chiến tướng dưới trướng của bệ hạ nhưngm sao có thể bao che khuyết điểm, tiêu diệt một thiên chi kiêu tử có thiên phú dị bẩm được.
- Hai người cùng chết, ngươi thật đúng là muốn cá chết lưới rách, độc này sẽ không có ai giải cho ngươi.
Mặc dù Độc Tuyệt Tiên Vương không thể ra tay với Quân Mộng Trần, nhưng cũng quyết không cho phép người nào giải độc cho Quân Mộng Trần, giọng nói của hắn lạnh lẽo, quả nhiên có một số Tiên Vương trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc khác thường, lập tức trong lòng hiểu rõ.
Tuy độc của đệ tử Độc Tuyệt Tiên Vương lợi hại nhưng những người ngồi đây có thể có nhiều Tiên Vương đại năng, giải độc cũng không phải chuyện khó khăn gì, dễ dàng như trở bàn tay, nhưng Độc Tuyệt Tiên Vương nói ra câu này, nếu ai giải độc cho Quân Mộng Trần thì không thể nghi ngờ là đắc tội hắn.
Quân Mộng Trần vẫn ngồi trên Chiến Đài cổ, trên Tiên yến cường giả như mây, lại không có ai ra tay cứu giúp, người thiên chi kiêu tử lộ ra tài năng nghịch thiên đó, lúc này lại có vẻ thê lương.
- Không có người giải độc ngươi vẫn phải chết.
Chiến Thiên Tiên Phủ Chu Vũ lạnh lùng nói.
- Tự tìm đường chết mà thôi.
Chiến Đài cổ tiếp lời, bọn họ đối với việc Quân Mộng Trần chuyển bại thành thắng cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng còn may mà tự thân Quân Mộng Trần cũng không còn đường sống, sẽ mất mạng dưới máu độc.
- Các người chết, Quân Mộng Trần sẽ không có chuyện gì.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lạnh lẽo, nhìn bóng dáng cô đơn của Quân Mộng Trần, hắn và Tử Tĩnh Hiên chậm rãi bước ra đi về phía Chiến Đài cổ. Quân Mộng Trần cười với hai người, tuy vẻ mặt đều là màu đen, nhưng vẫn mang theo nụ cười:
- Vẫn xem như mất mặt, cho dù đi xuống đài cũng phải oai phong lẫm liệt đứng lên.
Vừa nói Quân Mộng Trần giãy dụa cơ thể đứng lên, phát ra một tiếng thét trầm thấp, hắn đi từng bước chầm chậm bước xuống chiến đài, đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, đôi mắt thanh tú của hắn vẫn mang theo ánh sáng rực rỡ tiếp theo đó nhắm mắt lại, ngã xuống trên người Tần Vấn Thiên.
Tuy hắn có thể chất kinh thiên nhưng dù sao cũng là thân thể máu thịt, khí chất vương giả lại không phải là vạn độc bất xâm. Máu độc trên người của Độc Tuyệt Tiên Vương đối với người cùng cảnh giới mà nói tuyệt đối trí mạng. Quân Mộng Trần có thể kiên trì tiêu diệt đối phương còn tự mình đường đường chính chính đi xuống chiến đài đã khiến cho tất cả mọi người kinh sợ.
Tuy rằng người này trẻ tuổi, hơi có phần nhiệt huyết kích động của tuổi trẻ tự cao tự đại, nhưng tâm tính cùng với lực ý chí cường đại của hắn cũng đáng quý. Đương nhiên điều khiến người ta để ý nhất vẫn là thiên phú chiến đấu siêu cường cùng với thể chất kỳ lạ của hắn, có thể trong loại tình huống đó lật ngược tình thế tiêu diệt đệ tử thân truyền của Độc Tuyệt Tiên Vương, đây tuyệt đối là tư chất nghịch thiên.
Quan hệ của Quân Mộng Trần và Tần Vấn Thiên không tầm thường, nếu như người này không chết, hắn sẽ giống như Tần Vấn Thiên nằm trong mười có tư chất đứng đầu.
Tần Vấn Thiên ôm cơ thể của Quân Mộng Trần đi từng bước một, bước chân hắn kiên định, vẻ mặt lạnh lùng.
Ngẩng đầu, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Độc Tuyệt Tiên Vương, Diễm Uyên Tiên Vương trước mặt.
Tần Vấn Thiên hắn từng trải qua bao nhiêu mưa gió, làm sao nghe không hiểu câu nói bóng gió của Độc Tuyệt Tiên Vương. Tiên Vương đại năng này, hắn đã đáp ứng Diễm Uyên Tiên Vương để cho đệ tử đến lấy mạng của Quân Mộng Trần, hiện giờ đệ tử của mình bị Quân Mộng Trần giết chết ngược lại, nên sinh ra oán giận, lại không hỏi nguyên nhân, chỉ đứng ở lập trường của bản thân suy nghĩ làm sao có thể để ý đến người khác. Trong mắt của Độc Tuyệt Tiên Vương này, mạng của Quân Mộng Trần thấp hơn một câu nói của Diễm Uyên Tiên Vương.
- Tiền bối qua lo lắng, chỉ là máu độc Tần mỗ vẫn không làm phiền người khác tới giải, càng không làm phiền tiền bối. Sư đệ của ta nếu đã dễ dàng giết ngược lại người kia thì ta cũng dễ dàng giải được độc này.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Độc Tuyệt Tiên Vương, lạnh lùng nói, ngạo khí ngút trời, nhất là nửa câu nói cuối, không nghi ngờ gì là đang khinh miệt Độc Tuyệt Tiên Vương, hai huynh đệ chúng ta, sư đệ có thể giết đệ tử của ngươi còn ta thì có thể giải độc của đệ tử ngươi.
Lời này có thể nói hoàn toàn không nể mặt Độc Tuyệt Tiên Vương giống như là nhắm vào câu nói lúc nãy của đối phương.
- Hai người này không hổ là huynh đệ, thật đúng là kiêu ngạo vô lễ, người nào cũng dám chống đối.
Mọi người nhìn Tần Vấn Thiên, tính cách của người này và Mộng Quân Trần có chỗ tương tự, cố chấp như vậy không biết cái gì gọi là thỏa hiệp, trong lòng tự có nhiệt huyết của thiếu niên, vô cùng tự cao tự đại.
Không phân biệt trường hợp, đối tượng, làm việc chỉ theo ý muốn của bản thân.
Khí tức của Độc Tuyệt Tiên Vương dao động, khí tức đè nén đáng sợ đến cực điểm, bao phủ lấy Tần Vấn Thiên. Ánh mắt của hắn đen như mực, vô cùng lạnh lẽo, lại khiến cho Tần Vấn Thiên dừng bước, chỉ vì khí thế của Độc Tuyệt Tiên Vương quá mạnh.
- Tiền bối đây là đang làm gì? Tiền bối chính là Tiên Vương đại năng của Đông Thánh Tiên môn, nếu một câu nói của Tiên Vương, ta và những người khác sẽ tự mình rút ra, lập tức rời khỏi chỗ này.
Tần Vấn Thiên đột nhiên thay đổi mục đích lạnh lùng nói, Độc Tuyệt thiên vương thu hồi khí thế chèn ép lại, mở miệng nói:
- Nói khoác không biết ngượng, thật ra ta muốn xem ngươi làm cách nào giải được độc này?
- Chuyện này cũng không làm phiền đến tiền bối.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên vẫn lạnh lùng, ôm Quân Mộng Trần đi về chỗ ngồi của mình. Từ đầu đến cuối Tử Tĩnh Hiên vẫn theo bên cạnh, cùng nhau trở lại chỗ ngồi.
Ánh mắt của rất nhiều người đều nhìn về bên phía Tần Vấn Thiên, giống như lực chú ý đều đang ở đó, cho dù là công chú Lưu Ly bên cạnh Đông Thánh Đình, đôi mắt đẹp của nàng ta cũng đang nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần hai người. Hai người thanh niên thiên kiêu mang đến cho nàng cảm giác không tầm thường.
- Chiến đấu trên Chiến Đài cổ các vị đừng nên phân tâm, tiếp tục đi.
Đông Thánh Đình nhìn thấy sau khi Quân Mộng Trần bước xuống đài, lại không có ai bước lên, không khỏi mở miệng nói, lúc này mọi người mới phản ứng lại. Sau đó lại có cường giả đạp bước lên Chiến Đài cổ, bắt đầu lại có một vòng chiến đấu cường thế.
Cuộc chiến trước đó đã có quá nhiều nhân vật thiên kiêu cường thế xuất hiện, vì thế những thiên kiêu lên sau càng dốc hết toàn lực đại chiến. Bọn họ biết rõ vòng này duy nhất chỉ có hai mươi người có thể thăng cấp, bất cứ đạt được một hạng nào cũng cực kỳ khó. Ít nhất phải ở trong cảnh giới đó của mình đạt được chiến tích huy hoàng, tuyệt đối không được thua hai trận, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Chiến đấu trên Chiến Đài cổ càng ngày càng điên cuồng, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn hoàn toàn không biết. Ánh mắt hắn nhắm chặt, trong cơ thế giống như có ánh sáng trắng xuất hiện, không ngừng tụ lại trên đầu ngón tay của hắn, hóa thành một ngọn nến màu trắng, sau đó điểm lên ngực Quân Mộng Trần.
- Mộng Trần dẫn dắt lực lượng của mình, lấy ngọn lửa ta đưa vào trong cơ thể của ngươi dẫn vào trong huyết mạch, để cho nó di chuyển trong toàn bộ cơ thể.
Tần Vấn Thiên đối diện với Quân Mộng Trần truyền âm nói. Hắn biết Quân Mộng Trần vẫn điên điên tỉnh tỉnh. Năm đó nghĩa phụ Diệp quốc Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân cũng một thân trúng máu độc, mặc dù bị tổn thương rất lớn, nhưng vì thực lực cường đại, cuối cùng cũng tỉnh lại có thể hoạt động bình thường.
Máu độc Quân Mộng Trần trúng còn độc hơn năm đó Diệp Thanh Vân trúng phải. Đây là độc của đệ tử Độc Tuyệt Tiên Vương, chẳng qua Tần Vấn Thiên từng có kinh nghiệm giải độc, hơn nữa hiện giờ hắn đối với một loại huyết mạch khác trong cơ thể từ từ cũng có thể khống chế được một tia, tự do thay đổi. Có được ưu thế về phương diện này chỉ cần Quân Mộng Trần phối hợp với hắn việc giải độc không khó.
Quả nhiên Tần Vấn Thiên cảm nhận được khí tức trong người di chuyển, ánh sáng trên tay hắn giống như ngọn nến không ngừng xâm nhập vào bên trong cơ thể của Quân Mộng Trần.
Tử Tĩnh Hiên ở bên cạnh lặng yên nhìn. Theo thời gian từng chút trôi qua, nàng chỉ thấy bên ngoài cơ thể của Quân Mộng Trần giống như dấy lên một màu trắng tinh, giống như có ánh sáng bùa chú di chuyển trên thân thể của hắn. Cơ thể của hắn cũng giống như hóa thành trong suốt, ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa kia trải trải rộng khắp mỗi một chỗ trên cơ thể hắn.
Kèm theo tiếng xuy xuy rất nhỏ, Tử Tĩnh Hiên nhìn thấy sương mù màu đen bên ngoài cơ thể của Quân Mộng Trần giống như bốc hơi dưới ánh nến, càng lúc càng mờ nhạt. Mắt của nàng trong nháy mắt sáng lên, đây là máu độc đang bị trục xuất khỏi cơ thể.
- Năng lực thật mạnh, không ngờ lại có thể đẩy được máu độc, đây là năng lực thần thông sao?
Đôi mắt đẹp của Tử Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nếu nói như vậy chẳng lẽ nào Tần Vấn Thiên là bách độc bất xâm sao?
- Kèm theo lực huyết mạch di chuyển càng ngày càng nhiều trong cơ thể của Quân Mộng Trần, ý thức của Quân Mộng càng ngày càng tỉnh táo, từ từ có thể điều động nhiều hơn lực lượng trong cơ thể. Lực lượng di chuyển vào trong cơ thể kia đi theo bước chân điên cuồng chuyển động của Tần Vấn Thiên, di chuyển đến mỗi bộ phận trong cơ thể.
Khí độc màu đen bốc lên càng lúc càng nhanh, da thịt trên người Quân Mộng Trần dần dần khôi phục lại ánh sáng ban đầu, mắt của hắn cũng mở ra, nhìn Tần Vấn Thiên đang trừ độc cho hắn, trong lòng có một dòng khí ấm áp, nhỏ giọng nói:
- Sư huynh.
Câu nói sư huynh này còn hơn cả hàng ngàn hàng vạn lời nói.
- Tĩnh tâm chữa thương, máu độc này rất khó xử lý, nếu không trừ hết hoàn toàn rất nhanh lại ăn mòn tràn lan.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, ánh mắt của Quân Mộng Trần lóe lên, sau đó nhắm mắt lại, một lần nữa yên tâm trừ độc.
Cảnh tượng này khiến cho những người ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Tần Vấn Thiên thật sự giải độc cho Quân Mộng Trần?
Trên đài cao, mắt của Độc Tuyệt Tiên Vương nhìn sang bên này, lực chú ý của hắn vẫn không có rời khỏi nơi này, nhìn thấy Tần Vấn Thiên vì Quân Mộng Trần giải độc, vẻ mặt của hắn muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu. Độc Tuyệt Tiên Vương hắn, đại năng tồn tại, chiến tướng dưới trướng của bệ hạ, trước tiên là đệ tử bị giết, sau đó lại bị tiểu bối dùng lời lẽ khiêu khích, hơn nữa đối phương còn thật sự dùng hành động chứng minh lời của hắn, giải được máu độc.
Hơi nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt của Độc Tuyệt Tiên Vương lóe lên sát niệm.
Lại qua một lát, Tần Vấn Thiên nói với Quân Mộng Trần:
- Được rồi.
Vừa dứt lời, vô số ánh sáng của ngọn nến trong nháy mắt giống như từ bên trong cơ thể của Quân Mộng Trần tuôn ra, trực tiếp quay trở về trong cơ thể của hắn. Quân Mộng Trần ngồi dậy, trong đôi mắt tuấn tú của hắn lại khôi phục thần thái sáng lạng, giống như cảm nhận được điều gì ánh mắt của hắn nhìn về phía Độc Tuyệt Tiên Vương và Diễm Uyên. Trong ánh mắt sáng ngời hiện lên một ý tứ khiêu kích cương quyết.
- Nếu như người đó gặp phải sư huynh, sợ rằng chết cũng không biết tại sao chết.
Quân Mộng Trần lạnh lùng nói, Độc Tuyệt Tiên Vương càng căm giận hơn, nhưng lại không có cách nào phản bác được.