Doanh Đằng bị Tần Vấn Thiên dầy xéo dưới chân, chỉ cảm thấy mất hết tôn nghiêm, hai tròng mắt của hắn phun ra lửa, vừa muốn bạo phát ra uy lực Tiên Đài nhưng Tần Vấn Thiên liền đạp xuống dưới làm thân thể của hắn bị chấn thương, khiến cho hắn không thể nào ngưng tụ tiên lực công kích, đành phải nằm trên đất tùy ý cho Tần Vấn Thiên chà đạp.
- Tần Vấn Thiên, Doanh Đằng ta đã phát ra lời thề, ta thề sẽ làm cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Doanh Đằng là người kiêu ngạo đến bực nào, nhân vật thiên kiêu Doanh thị tộc, địa vị tôn quý, có khi nào hắn trải qua vũ nhục như thế này.
- Oành.
Lại là một cú đạp nặng nề nện xuống, Doanh Đằng cảm giác lục phủ ngũ tạng đều nát vụn, nhưng đương nhiên không tới mức tử vong, cũng không kích được tiên niệm trong cơ thể hắn, Tần Vấn Thiên khống chế lực đạo rất tốt.
- Vẫn còn tiếp tục lớn lối nữa sao?
Thần sắc Tần Vấn Thiên lạnh như băng, Doanh Đằng muốn đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay hay sao, để cho hắn sử dụng, trở thành công cụ khai mở bảo tàng, còn mang người của Nam Hoàng thị và Thiên Biến Tiên môn ra để uy hiếp hắn. Nếu vậy hắn phải dạy dỗ cho Doanh Đằng này biết như thế nào là tôn trọng người.
- Ngươi có gan giết ta đi!
Doanh Đằng quát, hành vi của Tần Vấn Thiên còn làm cho hắn đau khổ hơn so với việc giết hắn đi.
- Giết ngươi rất phiền toái. cường giả của Doanh Thị gia tộc ngươi sẽ đuổi giết ta rồi, giết nhỏ thì già lại đến, tác phong các ngươi trước sau như một, cảnh giới ta thấp như vậy làm sao va chạm với Doanh thị tộc ngươi được a.
Tần Vấn Thiên cười cười nói, khiến cho người Doanh thị cổ tộc âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên Tần Vấn Thiên không dám giết Doanh Đằng.
- Bất quá, ta có rất nhiều thời gian, giết ngươi rất phiền toái, nhưng từ từ hành hạ ngươi, thì Doanh Thị gia tộc không thể bởi vì ngươi cạnh tranh với người cùng thế hệ bên ngoài thất bại, bị ủy khuất mà phải đuổi giết ta chứ?
Tần Vấn Thiên xoay chuyển đề tài câu chuyện, nhếch miệng lên cười tà, nói:
- Dù sao thì nhân vật thiên kiêu bị thương, gặp chút ít thất bại, cũng là động lực để tiến lên phía trước.
Nói xong, Tần Vấn Thiên lại đạp xuống, một tiếng ầm vang, trái tim của người ta cũng nhảy lên theo. Doanh Đằng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đám người dường như có thể cảm thấy được nỗi đau khổ của Doanh Đằng lúc này, chỉ sợ hận không thể chém Tần Vấn Thiên ra thành muôn mảnh.
Nhưng hắn nói cũng không sai, Doanh Đằng bị thương gặp chút ít thua thiệt ở bên ngoài, Doanh thị tộc cũng không thể gióng trống khua chiêng ra mặt vì Doanh Đằng. Bị làm nhục như vậy, ngay chính bản thân Doanh Đằng cũng không có mặt mũi về nói với gia tộc hoặc là tìm trưởng bối hỗ trợ. Vậy sau này chỉ sợ hắn cũng không có cách nào đặt chân trong Doanh thị cổ tộc nữa.
- Doanh Đằng, ngươi cũng có thể đi cáo trạng với các trưởng bối, tố cáo nói rằng ngươi bị ta làm nhục như thế nào, như vậy sau này trưởng bối của ngươi sẽ phá lệ chiếu cố đến ngươi.
Tựa như Tần Vấn Thiên có thể đoán được cách nghĩ của Doanh Đằng, hắn tiếp tục nói. Doanh Đằng mặt xám như tro tàn, làm sao hắn có thể nói được đây.
- Tên điên này!
Mọi người nhìn Tần Vấn Thiên mà run sợ. Đây tuyệt đối là một kẻ điên, bị làm nhục như vậy, sau này e rằng Doanh Đằng sẽ lưu lại tâm ma hoảng loạn.
Ở phía xa, Khương Tử Dục nhìn Tần Vấn Thiên hành hạ Doanh Đằng như vậy, ánh mắt lóe lên hào quang kỳ lạ.
- Sau này các ngươi gặp người này phải cẩn thận một chút.
Khương Tử Dục nói với người bên cạnh. Hắn cảm nhận được một cổ cuồng dã từ trên trên thân của Tần Vấn Thiên. Điên cuồng nhưng không mất tĩnh táo, hắn không giết Doanh Đằng nhưng lại làm cho Doanh Đằng chịu đựng đau khổ hành hạ còn hơn cả cái chết, dĩ nhiên sẽ không để cho bản thân mình rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Tần Vấn Thiên hắn ở giờ phút này và hắn trước đó bị Doanh Đằng quát mắng không hề nói một lời có thể nói là hai người khác nhau, chỉ cần chờ đến cơ hội lập tức sẽ khiến cho ngươi phải hối hận.
Tần Vấn Thiên hành hạ Doanh Đằng nhưng đồng thời cũng quét mắt nhìn mọi người chiến đấu, thản nhiên nói:
- Nhớ thủ hạ lưu tình, không cần phải giết bọn họ, cứ khiến cho bọn họ nằm yên không thể động là được rồi.
- Được.
Quân Mộng Trần cười đáp lại, tựa hồ có chút hưng phấn. Bọn họ võ trang đầy đủ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nghiền ép người của Doanh thị tộc, không bao lâu sẽ khiến cho tất cả mọi người đều gục xuống.
Lúc này Doanh Đằng đã không thể động đậy được nữa, mềm nhũn nằm yên trên mặt đất. Tần Vấn Thiên đưa tay nâng hắn lên, đi tới thanh đồng đại môn, ấn chưởng ấn lên trên thanh đồng đại môn, lập tức cửa mở. Tần Vấn Thiên ném Doanh Đằng ra ngoài. Những người khác thấy thế cũng làm theo, người của Doanh thị tộc đều bị văng ra ngoài như vậy.
Lớn lối đi vào lại thảm thiết đi ra, xem ra chuyến này chẳng những bọn họ không có thu hoạch gì, mà còn bị làm nhục một phen cực thảm.
- Nghe nói các ngươi muốn giết ta phải không?
Tần Vấn Thiên xoay chuyển ánh mắt, nhìn những người Đông Thánh Tiên môn và người của Tử đế, trong ngữ khí có phần hài hước. Những người đó chợt nghiêm lại, thầm mắng Tần Vấn Thiên khốn kiếp. Tần Vấn Thiên trước đó không để ý tới bọn họ, chờ đến khi giải quyết xong việc của Doanh thị tộc rồi, tiếp theo là đụng tới bọn họ.
- Đông Thánh Đình chết rồi sao?
Tần Vấn Thiên đột nhiên hỏi một tiếng, khiến cho thần sắc mọi người lạnh lùng, nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm.
- Xem ra đúng là như thế. Quả nhiên tự gây nghiệt, đáng tiếc không tự tay giết chết hắn. Nếu đã như vậy, có thể là Đông Thánh Tiên đế và Tử đế sẽ "đối xử rất tốt" đối với các ngươi, ta không cần phải động thủ nữa rồi, xin mời.
Tần Vấn Thiên nhường lối cho bọn họ đi ra ngoài.
Người của Đông Thánh Tiên môn và Tử đế sao bộ ngốc sao? Mọi người đua nhau đạp bước ra với sắc mặt khó coi chí cực. Chính xác, cái chết của Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ rất có thể sẽ khiến cho Đông Thánh Tiên đế và Tử đế trút giận lên đầu bọn họ. Tiên đế giận dữ có thể lấy mạng bọn họ, bọn họ đang nghĩ có nên quay về phục mệnh hay không, nếu không phục mệnh sợ rằng sẽ bị Tiên đế hạ lệnh truy sát.
Nhìn những người kia rời đi, Tần Vấn Thiên lại đám người Khương Tử Dục, cười nói:
- Khương huynh.
Khương Tử Dục nhìn Tần Vấn Thiên và nở nụ cười:
- Tần huynh thật không có ý định tới Khương thị ta làm khách sao?
- Không có, sau này thời điểm nào ta muốn đi thì sẽ đi.
Tần Vấn Thiên cười trả lời.
- Vậy thì tốt, mong đợi Tần huynh đến.
Khương Tử Dục cười cười, lập tức phất phất tay rồi dẫn người của Khương gia thức thời đi ra.
- Các ngươi muốn ta thỉnh hay sao?
Tần Vấn Thiên nhìn những người của các đại thế lực còn lại, thần sắc bọn họ xanh mét. Giờ này toàn bộ đám người Tần Vấn Thiên thân khoác khôi lỗi, khó có thể rung chuyển, nếu chiến đấu, Tiên Đài đỉnh cấp cường giả còn có thể chống cự, người có cảnh giới yếu hơn một chút sẽ dễ dàng bị hành hạ cho đến chết. Tình thế này dường như chỉ có thể rút lui mà thôi.
Chuyến đi Cổ sơn lần này, nếu không có được Thần Chi Thủ, cái gọi là bảo tàng của Nghệ đế, những khôi lỗi áo giáp này, không ngờ muốn mở cần phải có Thần Chi Thủ.
Rất nhanh, cường giả các phe đều đã đi ra ngoài, chỉ còn lại có người của Nam Hoàng thị và Thiên Biến Tiên môn.
Bọn họ cùng nhau đi vào bên trong, thanh đồng đại môn tự động đóng lại. Nơi này có rất nhiều khôi lỗi, tuy rằng hình thái từng người khác biệt nhưng uy lực tương tự như nhau. Bọn họ cứ một mạch đi theo con đường trung gian này tiến về phía trước, lại đi tới một phiến thanh đồng môn khác, dường như trước sau đều là cửa.
Bỗng nhiên Tần Vấn Thiên cảm giác hơi buồn cười, chẳng lẽ khôi lỗi ở đây chính là vì phòng ngừa có người truy lùng đến, nên dùng để ngăn địch cho hắn hay sao? Nếu như vậy thì người làm chuyện này đúng là mưu tính sâu xa.
Phiến thanh đồng đại môn mở ra, một trận quang tuyến bắn tới, còn có gió mát quất vào mặt. Tần Vấn Thiên đứng tại cửa ra vào, nhìn phía trước mà đờ người ra một lúc.
- Cái này. . .
Nam Hoàng Vân Hi kinh hô một tiếng. Không chỉ có nàng và Tần Vấn Thiên, tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh trước mắt toàn bộ đều cả kinh đến ngây ngốc tại chỗ, đôi mắt bị khôi lỗi áo giáp che lại, lóe ra quang mang chấn động.
Tần Vấn Thiên đi tới trước từng bước một. Đây là một chỗ bậc thềm, đi xuống theo bậc thềm, bọn họ đã rơi vào một khối đá khổng lồ trên đỉnh núi huyền không, phía trước là một ngọn núi hiểm trở. Trên ngọn núi này tọa lạc từng cung điện ngay ngắn trật tự, làm cho cả vùng núi trở thành một kiến trúc cực kỳ hoàn mỹ.
Vị trí bọn họ đang đứng là một chỗ cao, nhìn xuống có tầm mắt cực tốt, thậm chí có thể nhìn thấy thân ảnh hoạt động của loài người ở đó.
Ánh mắt tiếp tục nhìn ra phía xa xa, bởi vì khoảng cách quá mức xa vời cho nên nhìn thấy kiến trúc và nhân loại như là những con kiến cực kỳ nhỏ bé, nhưng đều đang di động, đó là. . . một tòa thành trì.
Thân hình trôi lơ lửng dựng lên, đi tới đỉnh ngọn núi và nhìn bốn bề, hắn phát hiện vị trí dãy núi hắn đang đứng cũng không phải là đầu cuối của không gian, ngược lại là vị trí trung tâm của tòa thành này, như là dãy núi vương giả vậy, có thể nhìn thấy các ngõ ngách.
Nơi này không chỉ có nhân loại còn có một tòa thành, giống như một thế giới.
Nhìn phía dưới dãy cung điện chỉ thấy lần lượt từng thân ảnh phóng lên cao. Những thân ảnh ấy đều thân khoác áo giáp, không ngờ lại có hàng trăm hàng ngàn hơn người. Bọn họ bay lơ lững trên không, ánh mắt chăm chú nhìn đám người Tần Vấn Thiên, phân biệt đứng hai bên, phía dưới lại có vô số cường giả hàng lâm, không ngừng có người bay sang bên này. Những cường giả hàng lâm kia có khí độ phi phàm, thần sắc lấp lánh có thần tựa như tích chứa chiến lực cường đại, trong đó có một trung niên đạp bước ra, nhìn đám người Tần Vấn Thiên nghi ngờ nói:
- Sao lại có nhiều người đi tới đây như vậy, không biết là vị nào mở ra cánh cửa đó?
Tần Vấn Thiên đi tới trước một bước, mở miệng nói:
- Chính là ta.
Trung niên nhìn Tần Vấn Thiên một cái, không ngờ hắn lập tức hơi khom người trước Tần Vấn Thiên, nói to lên:
- Cung nghênh thánh chủ giá lâm.
- Cung nghênh thánh chủ giá lâm.
Tại các nơi khác nhau, những cường giả hàng lâm đua nhau hạ thấp người trước Tần Vấn Thiên, cao giọng hô lên.
- Cung nghênh thánh chủ giá lâm.
Những quân sĩ thân khoác áo giáp thậm chí quỳ một chân dưới đất, trong một tích tắc, âm thanh chấn động dãy núi này giống như như núi kêu biển gầm, chấn động lòng người.
Tần Vấn Thiên ngây ngẩn cả người. Đám người Nam Hoàng Vân Hi cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì.
Thánh chủ ư?
Vì sao những người này tôn kính Tần Vấn Thiên như vậy, hơn nữa còn xưng là thánh chủ?
- Có thể giải thích một chút cho ta biết được không?
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Xin mời thánh chủ đi theo ta.
Trung niên chìa tay ra mời, Tần Vấn Thiên bước chậm ra, mọi người ở phía sau lần lượt đi theo, mang theo lòng hiếu kỳ.
Trung niên đi trước dẫn đường, hắn dẫn theo Tần Vấn Thiên tiếp tục đáp xuống những quần thể kiến trúc kia. Quần thể kiến trúc cung điện nơi này cũng không sâm nghiêm lắm nhưng cổ xưa đại khí, rất có phong cách đặc biệt riêng, mang theo đặc sắc của dị vực khiến cho Tần Vấn Thiên có cảm giác kỳ quái. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, dường như những kiến trúc này đều tích chứa một cổ uy thế chiến đấu, đây là một loại khí thế vô hình, chiến đấu chi thế vậy.
- Thánh chủ có thể lấy khôi lỗi áo giáp ấy xuống hay không. Những khôi lỗi này đều là tộc nhân chúng ta luyện chế, thánh chủ không cần đề phòng đối với chúng ta.
Trung niên kia nói với Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên cười cười, đích xác là hắn không cảm nhận được địch ý từ trên người của đối phương, vì thế lập tức lấy khôi lỗi xuống, hiển lộ ra hình dáng.
Trung niên nhìn Tần Vấn Thiên một cái, trong ánh mắt lập lòe một đạo phong mang và nói:
- Thánh chủ còn trẻ tuổi như vậy, quả thực là người không tầm thường, còn trẻ hơn thánh chủ đời trước nữa.
“Thánh chủ đời trước ư? Là Nghệ đế?”
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên sáng lên, chẳng lẽ nơi này cũng không phải là do Nghệ đế khai mở, Nghệ đế và hắn cũng giống như nhau, đều là người ngoại lai?