Rất nhiều cường giả tập trung ở nơi đây, nhân vật chính của phong ba không ai khác lại chính là nhân vật chính của lần Thông Thiên tiên bảng thay đổi này, vì vậy càng dẫn đến vô số người xúc động phát biểu.
"Bạch Mâu tu vi Tiên Thai thất trọng, hơn nữa còn là người của vương tộc Bạch Hổ tộc, có lẽ càng xuất chúng hơn đối thủ mà Lý Dục Phong năm đó đánh bại chăng. Tần Vấn Thiên có thể cùng Bạch Mâu chiến đấu đến trình độ như vậy đã là không tồi rồi.
- Lý Dục Phong năm đó là giết chết đối thủ, Tần Vấn Thiên lại là chiến bại. Mặc dù Bạch Mâu mạnh hơn đối thủ lúc trước của Lý Dục Phong, nhưng nếu so sánh thì vẫn là Lý Dục Phong mạnh hơn.
- Không sai, lần này Thông Thiên tiên bảng thay đổi, dường như không phải có thể tin tưởng được vậy.
Trong hư không, cường giả nhiều như mây, bàn luận ầm ĩ. Bạch Mâu lúc đó mới biết tới Thông Thiên tiên bảng thay đổi vậy mà lại là Tần Vấn Thiên. Bóng dáng của hắn xuất hiện trên Thông Thiên Tiên Thạch càng làm cho Bạch Mâu khó chịu, sát niệm đáng sợ.
- Lần này coi như vận khí của hắn không tồi, nếu là cuộc chiến sinh tử đài lần trước, Tần Vấn Thiên hẳn là đã thành một người chết.
Sát khí trên người Bạch Mâu vẫn đáng sợ như cũ. Trận chiến lúc trước đó giống như là một cái nút thắt nơi tim hắn, lần này cường thế gạt bỏ Tần Vấn Thiên, đối với hắn mà nói có ý nghĩa không tầm thường.
Hoàng Vô Địch nhìn Bạch Mâu, đôi mắt Nhân Hoàng có chút xem thường. Không nghĩ tới Bạch Hổ Vương tộc lại tệ hại đến vậy, đánh bại một kẻ ở cảnh giới thấp hơn mà đã dương dương tự đắc. Có điều, nể tình hai bên liên thủ, Hoàng Vô Địch cũng không nói thêm cái gì. Chỉ là tên đần độn này vậy mà lại để cho Tần Vấn Thiên chạy thoát rồi mà vẫn còn đắc ý như thế.
Hoàng Vô Địch sẽ không nói cái gì, những người khác lại cũng chưa chắc đã chừa lại mặt mũi cho Bạch Mâu. Chỉ nghe một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
- Đần độn.
Giọng nói này đặc biệt thanh thúy, khiến cho đồng tử mọi người co lại, thần sắc của tất cả mọi đều đều chấn động. Vừa rồi chỉ có Bạch Mâu là đang mở miệng nói, như vậy hai chữ đần độn này hiển nhiên là nói cho Bạch Mâu nghe.
Không ngờ có người lại lấy hai chữ đần độn sỉ nhục người của vương tộc Bạch Hổ tộc.
Ở một hướng khác, chỉ thấy một nhóm cường giả chậm rãi bước đến, hai người dẫn đầu là một nam một nữ, phong thái trác tuyệt. Nam tử khí độ không tầm thường, trên mặt lộ ra chút lạnh lùng, nữ tử mỹ nhan vô song, chính là mỹ nữ hiếm thấy.
- Là hắn.
Trong ánh mắt của mọi người lộ ra phong quang. Một nhân vật chính khác trong lần thay đổi vị trí trên Thông Thiên tiên bảng này đã đến.
Người này chính là thánh tử Lý Dục Phong của Bách Luyện Thánh Giáo, người bên cạnh hắn chính là muội muội của Bắc Minh U Hoàng, công chúa Bắc Minh Lộng Nguyệt của Bắc Minh tiên triều.
Ánh mắt của Bạch Mâu đảo qua Lý Dục Phong, sát khí đáng sợ:
- Ngươi là đang nói chuyện với ai?
Bạch Mâu là người thế nào, là người của vương tộc Bạch Hổ. Hắn mà thèm quan tâm tới thân thế của nhân loại sao. Trong mắt hắn, nhân loại ti tiện hạ đẳng, sao có thể giống như yêu giới đại tộc hắn đây.
- Đương nhiên là đang nói với thứ đần độn rồi.
Lý Dục Phong tiếp tục nói. Nếu như lời nói lúc trước còn chưa đủ rõ ràng thì những lời này đã rõ ràng mà vả mặt hắn. Dựa vào tính cách của Lý Dục Phong, hắn còn lâu mới để ý đến thân phận của Bạch Mâu.
- Thú vị đấy.
Các cường giả đều lộ ra vẻ thú vị. Bạch Mâu vừa đánh một trận với Tần Vấn Thiên, kẻ thay thế Lý Dục Phong trên Thông Thiên tiên bảng, hiện tại Lý Dục Phong lại xuất hiện.
Ở Thiên Đạo Thánh Viện đều là thiên kiêu đỉnh cấp, không ngừng tranh phong với nhau. Các đại thiên kiêu đều là những người chủ động gây chuyện, chẳng ai quan tâm tới ai.
Sát khí trên người Bạch Mâu hung bạo phóng ra, hắn ngưng mắt nhìn Lý Dục Phong, lạnh như băng nói:
- Nhân loại ti tiện, cút ra đây.
- Một con súc vật cũng dám châm chọc nhân loại, buồn cười, thật sự cho rằng Bạch Hổ tộc có cao quý huyết thống sao. Có chăng thì mùi vị của thịt sau khi luyện hóa càng thêm thơm ngon mà thôi.
Giọng nói của Lý Dục Phong trước sau vẫn cứ bình thản như vậy. Nhưng loại âm thanh bình thản này lại sắc bén đến vậy mà đâm vào lòng người, dường như ở trong mắt hắn căn bản cũng chẳng có Bạch Hổ tộc.
- Ầm!
Sát khí điên cuồng ngập trời nổi lên, khiêu vũ trong thiên địa. Từng đợt sát khí đánh về phía Lý Dục Phong, Lý Dục Phong không muốn đánh cũng phải đánh.
Lý Dục Phong bước chân tiến ra, Tiên Thai phóng ra, trong Tiên Thai chói mắt vô cùng như có ánh sáng tinh hồn lập lòe. Chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ trong thiên địa đột nhiên tăng cao, nóng rực lên. Khắp toàn thân Lý Dục Phong phóng ra hào quang đáng sợ, giống như khoác lên mình áo giáp tuyệt thế, không ai bì nổi. Tiên Thai của hắn chính là một lò luyện, có thể luyện hóa vạn vật trong thiên hạ.
Bách Luyện Thánh Giáo, lấy bách luyện làm tên, thế gian chẳng có gì là bọn họ không thể luyện.
Một lực hút đáng sợ từ trong lò luyện truyền ra. Ngay lập tức, từng sợi sát khí không ngừng ồ ạt tràn vào trong lò luyện, chảy vào khí lưu đáng sợ giữa lò luyện, trở thành một phần trong đó. Nghe đồn người của Bách Luyện Thánh Giáo càng về sau càng mạnh, nhất là thánh tử và các nhân vật lãnh tụ, bọn họ tu luyện tới đỉnh phong, được xưng là có thể luyện tất cả mọi thứ trên thế gian.
- Không nên dùng thủ đoạn rác rưởi như vậy, rất không có ý nghĩa.
Lý Dục Phong bình tĩnh nói. Cường giả nơi Tiên Vực nhiều đến thế, chung quy cũng chỉ có một vài nhân vật kinh tài tuyệt diễm, có thể bước lên Thông Thiên tiên bảng đương nhiên là cực kì ưu tú. Lý Dục Phong của Bách Luyện Thánh Giáo chính là thiên kiêu trong thiên kiêu, đối mặt với vương tộc Bạch Hổ tộc cao hơn mình hai cảnh giới, vậy mà lại gọi đối phương là thủ đoạn rác rưởi.
Bạch Mâu làm sao có thể chịu nhịn. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hư không chấn động, tất cả mọi người ở phía xa đều lui lại phía sau, người có tu vi yếu thì toàn thân chấn động, như có sát khí nhập vào cơ thể. Lý Dục Phong đương nhiên là đứng mũi chịu sào, chỉ có điều thân thể hắn hiện lên tiên quang đáng sợ đến cực điểm, ngay cả thân thể hắn cũng như là một lò luyện, trực tiếp luyện hóa sát khí.
Bạch Mâu hóa thân bản thể, lợi trảo đạp một cái về phía hư không. Từng vị đại yêu bạch hổ mang theo oai lực sát khí vô biên, nghiền ép hư không, bao trùm tất cả, thiên địa phát ra tiếng nổ lớn chấn động, vô cùng lợi hại.
Thần sắc của Lý Dục Phong trước sau như một vẫn cữ bình tĩnh. Tiên quang trên người hắn điên cuồng phun ra, trong lò luyện phóng ra loạn lưu hủy diệt đáng sợ. Loạn lưu hỏa diễm như nham thạch nóng chảy, chất lỏng màu vàng chảy loạn, quang mang hủy diệt luyện hóa tất cả xông ra, hung bạo vô cùng. Chỉ thấy này từng vị đại yêu bạch hổ sát khí ngập trời đều bị ngăn cản, tất cả bị loạn lưu luyện hóa.
Tuy rằng chỉ có cảnh giới Tiên Thai ngũ trọng nhưng Lý Dục Phong dường như thật sự có luyện tất cả mọi thứ trên thế gian, tuyệt đại phong hoa.
Một vị đại yêu bạch hổ khổng lồ đáng sợ liều chết xông về phía trước, nhanh như một ngọn gió. Toàn thân nó đều là màu vàng, sức mạnh vô địch. Thân hình khổng lồ của Bạch Mâu trực tiếp xông vào trong loạn lưu. Hắn ngược lại lại muốn nhìn xem Lý Dục Phong làm sao luyện hóa Tiên Thai thất trọng cảnh giới hắn đây.
Sát khí bao phủ khắp toàn thân, thân thể cao lớn tiến bước trong loạn lưu hủy diệt tất cả, lao thẳng đến thân thể của Lý Dục Phong, muốn nghiền nát tất cả. Tuy nhiên, tình nhân Lộng Nguyệt công chúa của Lý Dục Phong lại mang thần sắc bình tĩnh cực kỳ, dường như có một sự tự tin mãnh liệt đối với Lý Dục Phong.
Thân thể cường đại của Bạch Mâu đáp xuống, khai triển bảo thuật của Bạch Hổ tộc, muốn huỷ diệt Lý Dục Phong. Liền thấy lò luyện của Lý Dục Phong như thể giao hòa cùng thân thể hắn, dường như bản tôn của hắn chính là một chiếc lò luyện có thể luyện hóa cả thế gian. Ngón tay hắn chỉ về phía trước, trong phút chốc, ánh sáng của lò luyện bao lấy thân thể của Bạch Mâu, điên cuồng mà xâm chiếm phòng ngự của đối phương từng chút một. Thân thể của Bạch Mâu từ từ tiến về phía trước, cuối cùng va chạm với thân thể của Lý Dục Phong, sát phạt bảo thuật đánh xuống, lực lượng hủy diệt ấy vậy mà lại bị dung nhập từng chút một vào trong lò luyện do thân thể Lý Dục Phong hóa thành.
- Ngươi cho rằng công phạt cận thân là được hay sao?
Lý Dục Phong ngước mắt nhìn thân hình khổng lồ gần trong gang tấc của Bạch Mâu, tiên quang trên người lượn lờ, luyện hóa tất cả. Phòng ngự của Bạch Mâu từng chút một bị phá vỡ.
- Gào.
Một tiếng rống to chấn động thiên địa, thân thể của một người một yêu tách xa nhau ra, mỗi người đứng ở một bên. Bạch Mâu nhìn chằm chằm vào Lý Dục Phong, con ngươi hung ác lộ ra một tia đáng sợ, sự hung phấn khi đánh giết Tần Vấn Thiên vào thời khắc này chẳng còn sót lại chút gì.
Trận chiến này dù chưa phân ra thắng bại, nhưng kì thực hắn đã thua. Cảnh giới của hắn vốn cao hơn Lý Dục Phong hai cảnh, vậy mà cũng không thể nghiền ép tiêu diệt đối thủ, không phải thất bại thì là cái gì.
- Ngươi thật sự là làm càn.
Ánh mắt của Bạch Mâu đặc biệt lạnh.
- Chỉ là không quen nhìn đám yêu tộc các ngươi tự xưng là huyết mạch cao quý, nói rằng nhân loại ti tiện. Ngươi nghĩ mình là cái thá gì.
Lý Dục Phong thản nhiên nói, mọi người xung quanh phát ra xúc động:
- Bạch Mâu giết chết Tần Vấn Thiên, Lý Dục Phong và Bạch Mâu lại hòa nhau. Xem ra Lý Dục Phong quả nhiên vẫn là mạnh hơn Tần Vấn Thiên, lần thay đổi này của Thông Thiên tiên bảng là sai lầm rồi.
- Lý Dục Phong quả thật rất mạnh, Tần Vấn Thiên căn bản không tư cách xuất hiện ở trên Thông Thiên tiên bảng.
- Tần Vấn Thiên tính cái gì, hắn không xứng.
Sau trận chiến này, dần dần có những tiếng nói phản đối áp đảo.
- Bản thân ta cũng không có hứng thú quá lớn với Thông Thiên tiên bảng, chỉ có điều Thông Thiên tiên bảng chắc chắn là không sai. Đương nhiên, ta lại có hứng thú nhất đối với ai có thể bước lên Thông Thiên tiên bảng. Tần Vấn Thiên có thể thay thế ta mà bước lên Thông Thiên tiên bảng, tự nhiên có đạo lý của hắn, sao có thể không chịu nổi giống như trong suy nghĩ của các ngươi. Trận chiến lúc trước, hiển nhiên là hắn cố ý thua Bạch Mâu để rời khỏi Thông Thiên giới. Buồn cười thay tên đần độn này còn đang dương dương tự đắc.
Lý Dục Phong nhàn nhạt mở miệng, khiến cho mọi người đều sửng sốt. Lý Dục Phong ấy mà lại nói vài lời vì Tần Vấn Thiên.
- Thánh tử sao lại biết Tần Vấn Thiên là cố ý chiến bại?
Có người hỏi.
- Người có thể thay thế ta sao có thể bị tên đần độn này tiêu diệt. Điều này còn cần nhiều lời sao?
Lý Dục Phong mở miệng nói, khiến cho mọi người đều thấy xấu hổ. Thật là khí phách.
- Nói như vậy, thánh tử tự nhận là không bằng Tần Vấn Thiên hay sao?
Lại có người nói.
- Ta cũng không nói như vậy.
Lý Dục Phong mỉm cười, lập tức xoay người đi tới bên cạnh Lộng Nguyệt công chúa, kéo tay nàng nói:
- Đi thôi.
- Được.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn Lý Dục Phong chứa tình ý dạt dào. Hai người dắt tay rời đi, trong hư không, còn có giọng nói khe khẽ truyền đến:
- Tần Vấn Thiên chiến bại, nếu lần sau hắn mời Bạch Mâu lên chiến đài sinh tử, tên đần độn này e rằng thật sự sẽ lên đi.
Giọng nói này truyền đến khiến cho ánh mắt của mọi người lóe lên. Chẳng lẽ, Tần Vấn Thiên lại ác như vậy? Cố ý chiến bại để tiêu diệt Bạch Mâu? Nếu là như vậy, tên Tần Vấn Thiên này thực có chút đáng sợ. Năm đó hình như hắn chính là ở một tòa sinh tử chiến đài mà nướng thịt bạch hổ ăn, khi đó Bạch Hổ tộc không phải là tràn đầy tự tin sao.
Trong lòng mọi người chấn động vô cùng. Lời của Lý Dục Phong là thật sao? Lúc này Tần Vấn Thiên, hắn đang suy nghĩ gì?
Lúc này Tần Vấn Thiên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Sau khi bị đánh ra khỏi Thông Thiên giới, hắn lại một lần nữa bước vào trong đó, tận dụng thời gian lao thẳng về nơi lúc trước hắn muốn đến. Quả nhiên Hoàng Vô Địch đều đã đi truy sát bọn hắn, không một ai ở lại thủ mảnh đất này. Tần Vấn Thiên dợm bước mà ra.
Một khắc sau, bóng dáng của Tần Vấn Thiên đã xuất hiện trong một tòa thánh viện khác!