Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 1343 - Thạch Chung Bích

Thạch Chung Bích Thạch Chung Bích viptruyenfull.com

Tần Vấn Thiên đi ra khỏi Thông Thiên giới, đứng ở trong tòa thánh viện này. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn hư không, trong con mắt thâm thúy hiện lên một tia cười ôn nhu.

Thanh Nhi, ở trong tòa thánh viện này.

Lần này từ biệt hơn ba mươi năm, có thể nào không sinh lòng tưởng niệm. kể cả trước đây, khi hắn ở thế giới cốt lõi ngước mắt nhìn theo Tiên Vực ngang qua đoạn không gian không thể vượt qua, cũng chưa từng dùng hết những năm tháng dài như vậy.

Tu hành tại Thánh viện không biết còn cần bao lâu. Thanh Nhi và Khuynh Thành, các nàng vẫn khỏe chứ.

Mang theo ý cười ôn hòa, Tần Vấn Thiên chậm rãi bước ra. Nếu đã biết Thanh Nhi ở tòa thánh viện này, như vậy, hắn đương nhiên phải tim được Thanh Nhi trong thời gian ngắn nhất, bất cứ kẻ nào đều không ngăn cản được.

Cửu Hoàng Tiên Quốc hay Bạch Hổ tộc đều không được.

Về phần Hoàng huynh trong miệng Hoàng Hữu Địch, hắn chưa từng nghĩ qua đối phương là một người như thế nào, điều này cùng hắn có quan hệ gì đâu.

Thân hình lóe lên, Tần Vấn Thiên bay lên trời, bước vào tòa thánh viện này.

Thánh viện này cũng có cường giả nhiều như mây, so với thánh viện lúc trước Tần Vấn Thiên tiến vào còn náo nhiệt hơn. Trong hư không thỉnh thoảng lại có cường giả ngự không mà đi, lui tới toa thánh viện mênh mông này, muốn tìm một người trong thánh viện có vẻ cũng không đơn giản như vậy.

Ánh mắt lóe lên, Tần Vấn Thiên nhìn thấy một nơi nào đó phía dưới có thiên kiêu tranh phong, tập trung không ít cường giả. Hắn chậm rãi đáp xuống trên một tòa cổ điện, như thể trực tiếp đi vào tranh phong trong chiến trường, khiến cho không ít người đều kinh ngạc nhìn hắn, nhất là hai thiên kiêu đang chuẩn bị đại chiến một trận cũng vô cùng ngạc nhiên, lộ ra thần sắc cổ quái mà nhìn Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên lại dường như hoàn toàn không có chút xấu hổ nào. Hắn đến vốn dĩ là để thu hút sự chú ý, đương nhiên sẽ không để ý ánh mắt của mọi người. Chỉ thấy hắn quay sang phía mọi người chắp tay cười nói:

- Người mới đến, các vị có biết nơi nào trong thánh viện này hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất không?

- Hóa ra là loại mới tới thánh viện. Tính đến hiện tại thánh viện đã mở ra được nhiều năm như vậy, ngươi lúc này mới bước vào, thảo nào lại lỗ mãng như thế.

Một người ở phía đối diện lạnh nhạt nói:

- Chỉ có điều, ta thế nào lại thấy ngươi có chút quen mặt.

- Là người có thánh Tiên Thai, năm đó không phải thấy rất rõ ràng, nhưng ta vẫn nhớ hắn.

Có người mở miệng nói, nhất thời từng cường giả đều lộ ra vẻ thú vị. Hơn ba mươi năm trước, lúc Tần Vấn Thiên tiến nhập thánh viện đã thu hút không ít ánh mắt, tiếng này vang lên, lập tức có không ít người đều phản ứng lại.

- Ha ha, thánh Tiên Thai, lúc này mới tiến nhập thánh viện sao?

Có người châm chọc cười nói, trước đây Tần Vấn Thiên có Tiên Thai hoàn mỹ vô song chói mắt, hiện tại thấy hắn mới nhập thánh viện, đương nhiên sẽ có người sinh lòng đắc ý.

Tần Vấn Thiên cũng lười giải thích, vẫn cười nhìn mọi người.

- Ngươi có Tiên Thai hoàn mỹ mà lúc này mới tiến nhập thánh viện, hẳn là không cam lòng. Nếu muốn nhanh chóng thành danh, hãy đi tới Thạch Chung Bích. Một khi thành danh, toàn bộ ánh mắt nơi thánh viện đều có thể tập trung lại đó.

Có người mỉm cười nói, nhất thời không ít người đều lộ ra thần sắc thú vị. Tứ đại thánh viện, mỗi một tòa thánh viện đều có chỗ kỳ diệu, mà kỳ địa tại tòa thánh viện này chính là một tòa Thạch Chung Bích thật to.

Chỉ là, kẻ hơn ba mươi năm mới tiến nhập thánh viện, tới Thạch Chung Bích để tìm ngược sao?

Chỉ có điều cũng có không ít người nghi ngờ, ba chữ người mới đến thật sự là chỉ mới vào thánh viện sao? Người nắm giữ thánh Tiên Thai hoàn mỹ cần hơn ba mươi năm mới tiến nhập thánh viện?

Tần Vấn Thiên không biết mọi người nghĩ như thế nào, chỉ là chắp tay nói:

- Xin hỏi Thạch Chung Bích ở phương nào?

- Đi thẳng về phía này, ngươi thấy một vùng cổ điện kia không, ngươi đến đó, liếc mắt sẽ biết Thạch Chung Bích ở phương nào.

Có người chỉ dẫn phương hướng, Tần Vấn Thiên chắp tay cười nói:

- Đa tạ chỉ giáo, từ biệt.

Tần Vấn Thiên dứt lời trực tiếp ngự không mà đi, có không ít người nở nụ cười, chỉ có điều bọn họ lập tức liền tiếp tục quan tâm tới hai vị thiên kiêu tranh phong trước mắt, không mảy may để ý tới Tần Vấn Thiên. Mỗi ngày đều có rất nhiều người đi tới Thạch Chung Bích, giống như Tần Vấn Thiên hơn ba mươi năm mới tiến nhập thánh viện, còn muốn thu hút sự chú ý của cả tòa thánh viện? Người si nói mớ.

Hai vị thiên kiêu này vốn muốn tranh phong đều vì sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên mà thoáng lộ ra một nụ cười, sau đó lại tiến vào trạng thái chiến đấu.

Tần Vấn Thiên theo chỉ dẫn một đường đi về phía trước, giống như người kia nói, hắn rất dễ dàng liền tìm được Thạch Chung Bích.

Thạch Chung Bích quá mức làm cho người khác chú ý. Ở ngay phía trước cổ điện, nơi đó có tiếng chuông truyền ra, không ít thiên kiêu nhân vật đều đang ở đó, lần lượt đi về phía Thạch Chung Bích, tiên quang lập lòe.

Thân thể Tần Vấn Thiên đáp xuống phía trước Thạch Chung Bích, nhìn vách đá phía trước có khắc vô tận đồ án thần văn, tiên uy lập lòe. Những đồ án thần văn trên vách đá kia dường như hội tụ thành từng mặt chuông cổ phức tạp, có tiên mang chói lòa từ trong chuông cổ bắn ra.

Trước Thạch Chung Bích thiên kiêu nhiều như mây, tất cả đều nhắm mắt, khó khăn đi về phía trước. Chợt có người mạnh mẽ tiến về phía trước lại bị tiếng chuông trực tiếp đánh bay ra ngoài, miệng phun ra máu tươi.

- Thạch Chung Bích này có gì huyền diệu?

Tần Vấn Thiên quay sang hỏi một người bên cạnh. Địa vực ở đây rộng rãi, có không ít cường giả đứng quan sát.

Người kia kinh ngạc liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên. Người này vậy mà lại không biết Thạch Chung Bích trong thánh viện này.

- Ngươi có thấy những dấu chân bên trong khu vực được quang mang của Thạch Chung Bích bao phủ không. Đối với mấy người đang bước lên các dấu chân đó mà tiến về phía trước, Thạch Chung Bích sẽ phát ra uy năng đáng sợ cộng hưởng với thân thể của ngươi, tẩy tủy luyện máu, ngâm trong tiên uy mạnh mẽ của Tiên Thai, dẫn phát quy tắc đại đạo của tiên gia. Đây chính là kỳ địa của tòa thánh viện này, mỗi ngày đều có thiên kiêu tới đây tu hành, dài nhất thậm chí có người ngồi đây tu hành đã mười hai năm, cảnh giới đột phá, chiến lực cường hóa.

Người kia quay sang Tần Vấn Thiên nói:

- Có tám mươi mốt dấu chân, chính là tích số của chín nhân chín. Từng có tuyệt đại nhân vật ở đây tu hành vài năm, bước qua tám mươi mốt dấu chân mà đi tới phía trước Thạch Chung Bích, dẫn phát quy tắc thánh viện cộng hưởng, cảnh giới đột phá, Tiên Thai hóa hoàn mỹ, phong thái vô thượng.

Tần Vấn Thiên yên tĩnh lắng nghe, ánh mắt ẩn chứa phong quang. Quả nhiên, bốn tòa thánh viện, mỗi tòa đều có thánh địa tu hành. Thạch Chung Bích này chính là một trong những thánh địa tu hành của tòa thánh viện này. Tại tòa thánh viện mà hắn và rất nhiều đại yêu ngồ̀i lúc trước không có địa phương tu hành như vậy.

Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn khu vực bị Thạch Chung Bích bao phủ một cách kĩ càng. Mỗi một tiên lộ đều có tám mươi mốt dấu chân, đã có không ít người có thể bước đến quá nửa, mỗi lần dợm bước tiến lên đều có thể khiến cho Thạch Chung Bích phát ra tiên quang cường đại, dẫn phát tiếng chuông.

- Thánh địa này có thể cho người ta Tiên đài hoàn mỹ, hóa thành thánh phẩm, có thể thấy được sự huyền diệu của nó.

Tần Vấn Thiên trong lòng thầm nghĩ. Hắn biết thánh phẩm Tiên Thai chính là Tiên Thai trong truyền thuyết, hiếm thấy vô cùng. Không nghĩ tới chứ thiên kiêu tập trung tại thánh viện hôm nay lại có người đản sinh Tiên Thai thánh phẩm, Thiên Đạo Thánh Viện không hổ danh là nơi có cơ hội xuất hiện nhân vật cổ đại đế.

- Nói như vậy, nếu có thể bước đủ tám mươi mốt dấu chân, quy tắc của thánh viện cộng hưởng, người trong thánh viện này sẽ đều có thể cảm nhận được phải không?

Tần Vấn Thiên hỏi một câu, hắn tới đây chính là để thu hút sự chú ý, sử dụng phương thức trực tiếp nhất, tìm được Thanh Nhi.

- Ha ha, ngươi thật là nói khoác không biết ngượng.

Người kia liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên, có chút lãnh mạc. Vừa đến liền nói đến việc đi đủ tám mươi mốt bước, tên gia hỏa này sao mà cuồng vọng, không biết trời cao đất dày.

- Ta không có ý châm chọc ngươi đâu, chỉ là lời của ngươi thật sự quá mức buồn cười. Ngươi cũng biết để bước đủ tám mươi mốt dấu chân này khó khan vô cùng. Chớ nói tám mươi mốt bước, chỉ cần ngươi có thể bước đến sáu mươi ba bước e rằng cũng đủ để kinh động thánh viện. Nếu bước bảy mươi hai bước sẽ sinh ra quang hoa loá mắt, bước hết tám mươi mốt bước, lời nói của ngươi có thể theo tiếng chuông mà vang vọng khắp thánh viện, kéo dài không thôi.

Đáy mắt người kia thoáng lộ ra một tia ngóng trông, lại có chút buồn vô cớ. Tám mươi mốt bước chân, hắn đến này vẫn nhớ mãi âm thanh vang vọng khắp thánh viện năm đó. Từ đó về sau, chẳng một ai trong tòa thánh viện này lại không biết đến nhân vật tuyệt đại kia. Cũng chính từ đó về sau, người kia được xưng là một trong những nhân vật kiệt xuất nhất trong Thiên Đạo Thánh Viện.

- Đa tạ.

Tần Vấn Thiên cười nói. Hắn có thể cảm giác được đối phương cũng không có ý tứ sỉ nhục hắn, đại khái là cảm thấy lời của hắn có chút cuồng vọng. Quả thật, hắn cứ vậy trực tiếp hỏi tới tám mươi mốt bước, cũng khó trách người khác sẽ có suy nghĩ này.

Thân thể hắn tiến về phía trước, Tần Vấn Thiên bước vào khu vực Thạch Chung Bích, nhìn tám mươi mốt dấu chân trên tiên lộ. Hắn bước ra bước đầu tiên, trong nháy mắt, Thạch Chung Bích hình như có cảm ứng, tiên quang trực tiếp đánh vào trên người của hắn. Trong một tích tắc này, Tần Vấn Thiên sinh ra một cảm giác cực kỳ kỳ diệu, dường như khí tức khắp toàn thân đều bị Thạch Chung Bích phong tỏa, mơ hồ có lực lượng quy tắc lưu chuyển trên thân thể hắn.

- Thật là kỳ diệu.

Tần Vấn Thiên liên tục bước ra chín bước, cảm giác này liền trở nên cực kỳ mãnh liệt. Thạch Chung Bích vang lên tiếng chuông, chấn động trong cơ thể hắn.

- Loại cảm giác này rất thoải mái.

Nét mặt Tần Vấn Thiên hàm chứa ý cười, tiếp tục cất bước. Chỉ thấy mỗi một bước của hắn đều vững vàng vô cùng, từng bước đi về phía trước, trong cơ thể nhất thời phát ra âm thanh chấn động, như thể có tiếng chuông phát ra từ bên trong thân thể hắn. Thân thể hắn giống như chuông, không ngừng có lực lượng quy tắc hóa thành tiên văn, đánh vào cốt nhục huyết mạch trong cơ thể hắn.

Khi Tần Vấn Thiên bước ra 36 bước, tiếng chuông ở trong thân thể kéo dài không thôi, dường như hắn đang tiếp nhận thử thách của quy tắc.

Khi hắn bước ra 45 bước, hắn cảm giác được lực lượng thuộc tính cực kỳ mãnh liệt. Đó chính là thuộc tính lực của bản thân hắn. Nó điên cuồng len lỏi trong cơ thể hắn, đánh vào trong cơ thể hắn, uy thế kinh người.

- Đông!

Hắn đã bước đến bước thứ bốn mươi sáu. Dường như trên Chung Bích có sáu chùm sáng từ cổ chung chiếu rọi lên thân thể của hắn. Lực lượng đáng sợ điên cuồng kéo tới, khiến cho thân thể sinh ra cảm giác muốn vỡ nát.

Không thể nói thân thể của Tần Vấn Thiên không cường đại. Hắn mang tiên ma thân thể, vậy mà ngay cả hắn cũng có cảm giác như vậy, huống gì người khác.

Tần Vấn Thiên đã đi được năm mươi bước, tiếng chuông thẩm thấu trên người như mưa rền gió dữ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phá hủy thân thể hắn.

- Tên này điên rồi sao?

Đôi mắt của người lúc trước nói chuyện với Tần Vấn Thiên lộ ra phong quang. Liên tục bước năm mươi bước, cậy mạnh như vậy cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành. Lực lượng tích góp bên trong thân thể không được thư giãn, một khi bộc phát có thể trực tiếp đoạt đi mạng người. Đã từng có một vị thiên kiêu có thiên phú dị bẩm cực kỳ đáng sợ, liên tục bước hơn sáu mươi bước chân, phong thái vô cùng. Rất nhiều người cho rằng hắn sẽ có cơ hội trùng kích bảy mươi hai bước chân, nhưng cuối cùng hắn lại trực tiếp bị chấn chết. Đây chính là ví dụ.

Thạch Chung Bích chính là thánh địa, có thể rèn luyện ngươi, cũng có thể giết ngươi.

Không ít cường giả chăm chú nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Bên cạnh hắn cũng có một vị thiên kiêu đang khó khăn tiến về phía trước. Hắn mở mắt liếc nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh nhạt nói:

- Vẫn giống y như ngày xưa, đi tới đâu gây náo động tới đó, đến chết cũng không biết là chết như thế nào.

Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn người kia, chính là Doanh Đằng, người quen trước đây của hắn ở thần thủ sơn trang. Người này năm đó cuồng vọng đến cực điểm, tự mình xằng bậy, hiện tại lại đổi thành hắn thích gây náo động?

Tần Vấn Thiên mang ánh mắt lạnh lùng quét mắt qua Doanh Đằng, sau đó lập tức nhìn về phía trước, không nhìn hắn nữa, một giọng nói vân đạm phong khinh vang lên:

- Ngươi là ai?

- Răng rắc.

Hai tay Doanh Đằng nắm chặt, mặc dù hắn ngụy trang thành cái dạng chả để tâm khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên nhưng hắn làm sao có thể quên đi nhục thù ngày xưa. Hắn nhìn như bình tĩnh, kì thực trong lòng lại ngập lửa giận. Một câu coi thường này của Tần Vấn Thiên trong nháy mắt đốt lên lửa giận.

Tần Vấn Thiên hỏi hắn là ai?

Đây là đang nói cho hắn biết, từ trước đến nay ở trong mắt của Tần Vấn Thiên chẳng có cái người tên Doanh Đằng này!

Bình Luận (0)
Comment