Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Vạn Thanh Sơn ngây ngốc, người của Vạn gia cũng ngây ngốc, bọn họ không ngờ Tần Vấn Thiên lại xuất thủ, trực tiếp tát cho Vạn Thanh Sơn ngã xuống đất.
Đoan Mộc và Mục Thu cũng đều lộ ra vẻ kỳ quái, người này điên rồi sao?
- Ngươi muốn chết.
Vạn Nhất Dao quát lớn một tiếng thì thấy Tần Vấn Thiên hất tay trái ra, lại một tiếng vang truyền đến, thân thể của Vạn Nhất Dao bay vút ra ngoài.
- Giết.
Trên người Vạn Thanh Sơn đang nằm dưới đất bộc phát ra sát khí cường thịnh, khí tức cuồn cuộn rít gào, nhưng mà hắn còn chưa kịp xoay người thì Tần Vấn Thiên đã trực tiếp giậm chân xuống, giống như dấu chân của thần linh, trực tiếp đạp vào ngực hắn, phập một tiếng, Vạn Thanh Sơn miệng phun máu tươi, trong cơ thể chấn động điên cuồng.
- Vấn Thiên.
Vạn Trúc Thanh sắc mặt cứng đờ, thật sự phát triển thành cục diện như vậy sao?
- A.
Vạn Thanh Sơn bị giẫm lên như vậy thì rất nhục nhã, cả người đều phát ra tiếng động, sát khí khủng bố bao phủ thân hình hắn, một cỗ lực lượng hủy diệt điên cuồng ùa vào trong thân thể hắn, trong nháy mắt này, Vạn Thanh Sơn lại đột nhiên im lặng, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy thanh niên trước mắt căn bản là không thèm nhìn hắn, loại vẻ mặt coi thường tất cả này vẫn còn đó, chỉ là lúc này thì mới chính thức lộ ra sức uy hiếp.
- Buông ra.
Cả người Vạn Diệu Nhan có hỏa diễm đáng sợ bập bùng, giống như liệt diễm nữ thần, muốn đốt tất cả thành tro tàn.
- Đúng là càn rỡ.
Đoan Mộc lầm bầm nói.
- Nếu là ngươi động thủ trước, như vậy, chỉ có thể trách các ngươi muốn chết thôi.
Mục Thu cười cười, thốt lên:
- Ta không muốn nhìn thấy hai người này nữa.
Hắn vừa dứt lời thì một cỗ uy áp của Tiên Vương vô cùng đáng sợ từ trên người những cường giả hộ tống bọn họ đột nhiên hàng lâm.
Có điều đúng lúc này, những cường giả Tiên Vương đó biến sắc, thân thể cứng đờ.
- Hả?
Mục Thu nhướn mày, nhìn về phía người xung quanh hắn:
- Lời nói của ta các ngươi không nghe thấy à.
- Thiếu chủ, đối phương có cường giả thủ hộ.
Một người nói khẽ, khiến cho Mục Thu thần sắc cứng đờ, nhìn về phía Lý Dục Phong ở đối diện, chỉ thấy Lý Dục Phong mỉm cười, ngay sau đó, chỉ thấy từng đạo thân ảnh đi về bên này, lập tức, chung quanh không gian này tựa hồ có một cỗ áp lực.
Một màn này khiến Đoan Mộc và Mục Thu mắt hơi nheo lại, mà người của Vạn gia thì sắc mặt cũng trở nên vô cùng đặc sắc.
Vạn Diệu Nhan nhìn những cường giả vừa xuất hiện, lại nhìn thoáng qua và Tần Vấn Thiên, chẳng lẽ, sau lưng người này cũng có thế lực ư?
Nhưng, Tần Vấn Thiên rõ ràng là khi ở Thiên Viêm thành vẫn luôn ở cùng gia tộc bọn họ mà?
- Hoàng thành, tựa hồ không có nhân vật như ngươi, ngươi là ai?
Mục Thu nhìn Lý Dục Phong.
- Người từ ngoài tới.
Lý Dục Phong nhẹ nhàng cười nói.
- Đã là người từ ngoài đến, cho dù là bên cạnh có một số cường giả Tiên Vương, nhưng ở tòa hoàng thành này thì ngươi vẫn chưa có tư cách giương oai đâu, hiện tại xin lỗi rồi sau đó cút đi.
Đoan Mộc lạnh lùng nói, thân là thế lực đế cấp ở hoàng thành, nhãn giới so với người bình thường thì cao hơn rất nhiều, thế lực bên cạnh Lý Dục Phong có lẽ có thể dọa được Vạn gia, nhưng mà đối với bọn họ thì còn xa mới đủ sức.
- Vừa rồi ta đã nói, không cần phải nói tòa hoàng thành này, hôm nay, ta muốn các ngươi không ra khỏi được khu vực này.
Lý Dục Phong thần sắc vẫn bình tĩnh trước sau như một, nói:
- Các ngươi nói đi, muốn đơn đấu hay là quần chiến đây?
- Khẩu khí lớn thật, ta cũng muốn xem ngươi lấy đâu ra dũng khí mà dám ở trước mặt Mục Thu ta nói ra những lời đó.
Mục Thu lớn tiếng nói, chung quanh càng lúc càng nhiều người nhìn về phía này này, có một số Nhân Hoàng biết Mục gia và Đoan Mộc gia tộc thì đều lộ ra vẻ hứng thú.
Thú vị thật, Mục gia và Đoan Mộc thế gia ở hoàng thành Tiên triều chính là thế lực Đế cấp đáng sợ, cắm rễ ở hoàng thành, có thể nói là thâm căn cố đế.
Hiện giờ tựa hồ có người thế lực ngoại lai phát sinh va chạm với thiếu gia của Mục Gia, người từ ngoài đến vững tâm như vậy, rất có thể cũng có thân phận bất phàm, thậm chí có khả năng là xuất thân từ thế lực cấp Tiên Đế.
Tiên Đế, cảnh giới cao nhất của Tiên Vực, nếu lấy sinh linh vô tận của Tiên Vực ra mà nói thì nhân số Tiên Đế có thể nói là ít tới đáng thương, thế lực cấp Tiên Đế thì càng ít hơn, thường ngày muốn gặp cũng không dễ gì.
Thiên kiêu trưởng thành từ thế lực này, trên người bọn họ đều sẽ có ngạo khí sinh ra đã có.
- Hai người các ngươi cùng lên đi.
Mục Thu bước lên trước, nói với Lý Dục Phong và Tần Vấn Thiên.
- ....
Lý Dục Phong tâm lý sụp đổ, vô cùng sụp đổ, hắn rất ít khi bị người ta đối đãi một cách khinh thị như vậy, đệ tử của một thế lực Đế cảnh mà dám bảo hắn và Tần Vấn Thiên cùng tiến lên.
Một người là thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo, một người là tuyệt đỉnh thiên kiêu từng làm dấy lên gió tanh mưa máu ở Thiên Đạo Thánh viện, hơn nữa, đều từng bước lên Thông Thiên tiên bảng.
Mục Thu, muốn hai người bọn họ cùng tiến lên.
- Ngươi lên hay là ta lên đây?
Lý Dục Phong quay đầu lại hỏi Tần Vấn Thiên.
- Ngươi lên đi.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, Lý Dục Phong tuy rằng cảnh giới hơi thấp một chút, nhưng Tần Vấn Thiên cũng không hoài nghi thực lực của hắn, đối phó với một Mục Thu thì căn bản là không đáng nhắc tới.
- Được.
Lý Dục Phong cười cười gật đầu, lập tức trên người Mục Thu tỏa ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt, quang huy màu vàng kim lấp lánh chiếu rọi thiên địa, thuật sát phạt đáng sợ khiến người ở phạm vi lớn hơn phải chú ý tới xung đột đang bùng nổ ở đây.
Trên người Lý Dục Phong, Tiên Thai lưu chuyển, trong nháy mắt, trên người hắn mang theo hoa quang tuyệt thế, người mặc giáp chiến tuyệt thế, một lò luyện đáng sợ có thể luyện hóa tất cả mọi thứ trong thiên địa bồng bềnh trên không, bên trong có mạch nước ngầm màu vàng kim vô cùng hủy diệt, có cả gió lốc lửa nóng càn quét trời đất, lực lượng quy tắc tiên bao phủ cả mảng không gian này, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người giống như bị chui vào trong lò luyện.
Mục Thu và Đoan Mộc biến sắc, khí tức này có chút cường đại.
Cường giả Tiên Thai đỉnh phong phóng thích ra khí thế mạnh mẽ, trong phút chốc vô số ánh mắt hướng về bên này, rất nhiều người lộ ra ánh mắt khác thường, trong thịnh yến do công chúa chủ trì, không ngờ có người đánh nhau?
- Ầm.
Mục Thu bước về phía trước, ánh sáng sát phạt màu vàng kim bắn ra đầy trời, áp súc đến mức đáng sợ, chiến đấu không ngờ bùng nổ trong một không gian nhỏ hẹp.
Lò luyện đáng sợ như nuốt hết tất cả, một cái lò luyện xuất hiện, trực tiếp cắn nuốt toàn bộ lực lượng, lập tức phun ra loạn lưu hủy diệt cuốn về phía Mục Thu.
- A...
Đột nhiên, Mục Thu phát ra tiếng kêu thảm thiết, hắn cảm thấy nhiệt độ cả người tăng mạnh, dưới cỗ uy lực quy tắc kia, hắn giống như sắp bị luyện hóa trực tiếp, một hư ảnh lò luyện xuất hiện trên đầu hắn, bao phủ lấy thân thể hắn, muốn đốt cháy hắn.
- Dừng tay.
Một tiếng quát lớn vang lên, cường giả thủ hộ Mục Thu đứng ra, cơ hồ là đồng thời, người phía sau Lý Dục Phong cũng đi ra, trực tiếp cản giữa hai người, hai cỗ khí tức cổ kinh khủng thổi quét thiên địa, làm kinh động cả khu vực.
- Là bọn họ, những người lúc trước đã gặp.
Người của Vạn gia sắc mặt khó coi, đoàn người của Lý Dục Phong không ngờ là là những thân ảnh mà lúc trước bọn họ nhìn thấy ở trên không, đối với Vạn gia bọn họ mà nói thì cũng là nhân vật phong vân.
Mà Lý Dục Phong gọi Tần Vấn Thiên là Tần huynh, như vậy Tần Vấn Thiên rốt cuộc là ai?
Người của Vạn gia sắc mặt đều thay đổi, bọn họ lúc này đột nhiên minh bạch, bọn họ đã bị cuốn vào một trận phong ba mà không thuộc tầng lớp của bọn họ.
Vạn Thanh Sơn vẫn bị Tần Vấn Thiên giẫm dưới chân, khóe miệng của Vạn Nhất Dao vẫn còn vết máu, nhưng vào lúc này, bọn họ đều kinh hãi, đã mặc kệ thương thế của mình, ngay cả nhân vật như Mục Thu lúc này cũng còn phải chịu uy hiếp tới sinh mệnh.
- Ngươi muốn chết ở trong tòa hoàng thành này à?
Mục Thu nhìn chằm chằm Lý Dục Phong.
- Vừa rồi còn đòi hai người bọn ta cùng lên, không ngờ lại như là phế vậy, đánh không lại rồi thì lại bắt đầu uy hiếp.
Lý Dục Phong bật cười.
- Công chúa tới rồi, thả người.
Đoan Mộc cũng lên tiếng, mọi người đều ngẩng đầu lên, lập tức liền thấy Bắc Minh Lộng Nguyệt dẫn theo cường giả đi về phía này, nàng ta phong hoa tuyệt đại, đi qua đâu là người ta khom người bái kiến tới đó, sau khi tới đây, bất kể là người của Mục gia hay là cường giả của Đoan Mộc thế gia đều khom người bái kiến, hô:
- Bái kiến công chúa.
- Bái kiến công chúa.
Người của Vạn gia cũng khom người vái thật sâu, ngẩng đầu nhìn nhân vật phong vân này, đó là công chúa của hoàng triều cao quý.
- Công chúa, tại hạ là Đoan Mộc Tú của Đoan Mộc thế gia, người này không biết từ đâu đến, không ngờ muốn giương oai trong thịnh yến mà công chúa chủ trì, tội này đáng chết.
Đoan Mộc thiếu chủ khom người nói với Bắc Minh Lộng Nguyệt, lúc này Mục Thu đang bị uy hiếp tới tính mạng, như vậy đành phải lợi dụng oai của công chúa.
Lý Dục Phong mỉm cười, cười rất vui.
Tần Vấn Thiên lắc đầu, Mục Thu và Đoan Mộc này thật sự là tự tìm đường chết.
Bắc Minh Lộng Nguyệt nhìn về phía Đoan Mộc, mở miệng nói:
- Tình hình bên này ta đã chú ý từ trước rồi, xung đột bùng nổ giữa hai bên các ngươi, nếu muốn trị tội thì có phải là nên giết chết toàn bộ các ngươi không?
Đoan Mộc Tú sắc mặt cứng đờ, lộ ra vẻ rất khó coi.
- Công chúa, tại hạ là Mục gia Mục Thu, người này ngang ngược vô lý, bất kính đối với công chúa.
Mục Thu đã bị uy hiếp tới sinh mệnh thì còn cần gì mặt mũi nữa.
- Thế à?
Bắc Minh Lộng Nguyệt thản nhiên nói:
- Vậy ta nên cảm ơn vì các ngươi đã ra mặt cho ta, một khi đã như vậy thì các ngươi tiếp tục đi.
Mọi người run sợ, công chúa của Tiên triều, cho dù là thế lực Đế cảnh thì sao, nàng ta có cần phải để ý không?
Không cần.
Người của Vạn gia ai nấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
- Ta lúc trước đã nhắc nhở ngươi hai lần rồi, hôm nay, ngươi không rời khỏi đây được đâu.
Lý Dục Phong nhìn Mục Thu, trong nháy mắt, một cỗ hủy diệt chi uy khủng bố tỏa ra.
- A.
Mục Thu phát ra tiếng kêu thê thảm, thân thể bị phá hủy từng chút một, nhưng mà đúng lúc này, một đạo quang mang đáng sợ tỏa ra, chỉ thấy trong hư không xuất hiện một cường giả vô cùng uy nghiêm, đó là nhân vật Đế cảnh, Tiên niệm của Tiên Đế.
- Càn rỡ.
Tiên Đế này giận dữ quát, lạnh lùng nhìn Lý Dục Phong.
- Ngươi mới càn rỡ.
Bắc Minh Lộng Nguyệt gắt một tiếng, cường giả Đế cảnh đó lúc này mới chú ý thấy đây là đâu, cũng nhìn thấy Bắc Minh Lộng Nguyệt.
- Lộng Nguyệt công chúa, có chuyện gì vậy, vì sao có người muốn giết con cháu của ta.
Tiên Đế đó hỏi.
- Con cháu của ngươi quá bá đạo, không coi ai ra gì, muốn thay công chúa đuổi ta, còn bảo ta không thể sống sót rời khỏi tòa hoàng thành này, cho nên, hắn phải chết.
Lý Dục Phong ngẩng đầu nói, vô số người khiếp sợ, Tiên Đế xuất hiện mà hắn không ngờ vẫn dám cường thế như vậy sao?
- Ngươi cho rằng ngươi động vào hắn được à?
Trên người Tiên Đế này tràn ngập sát ý, chỉ thấy mấy vị cường giả Tiên Vương hàng lâm trước người Lý Dục Phong, ngăn cản uy áp cho hắn.
Nhưng mà Lý Dục Phong lại bật cười.
- Chiến tranh là hắn khơi mào, đánh không lại thì gọi trưởng bối ra mặt à?
Lý Dục Phong cười nói một cách đầy châm chọc:
- Ngươi muốn bảo vệ hắn cũng được, ta không giết hắn, nhưng hôm nay hắn không chết thì ta sẽ diệt cả tộc của ngươi, ngươi có tin không?