Lý Dục Phong vừa dứt lời, chung quanh trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Lúc này, xuất hiện ở trước mặt Lý Dục Phong chính là Tiên niệm của cường giả cảnh giới Tiên Đế, Lý Dục Phong hắn đương nhiên không thể không biết.
Nhưng mà đối mặt với tồn tại cảnh giới Tiên Đế, hắn vẫn nói với đối phương rằng hôm nay ngươi ngăn cản ta, ta không giết Mục Thu, như vậy, ngày khác, ta diệt cả tộc của ngươi.
Ngươi muốn Mục Thu chết hay là cả tộc bị diệt?
Điên cuồng, quá điên cuồng, hơn nữa còn là ở ngay trước mặt Lộng Nguyệt công chúa nói ra những lời ngông cuồng này.
Khi nói năng càn rỡ tới cực hạn, như vậy người khác sẽ không đơn thuần cho rằng đó là cuồng vọng vô tri, mà là thật sự có lòng tự tin vô cùng đáng sợ, nếu không thì hắn lấy cái gì ra để uy hiếp một vị Tiên Đế? Tiên Đế không thể bị hù dọa đâu.
Mục Thu đang bị lực lượng Bị hủy bao phủ ngây ngẩn cả người, Đoan Mộc Tú ánh mắt cũng cứng lại đó, còn cả cường giả bên cạnh bọn họ và người của Vạn gia.
Mục Thu và Đoan Mộc Tú vẫn tự tin cho rằng, chỉ cần không phải người của hoàng thất Bắc Minh Tiên triều, ở tòa hoàng thành này có bao nhiêu người là con cháu đích hệ của thế lực Đế cảnh mà họ không trêu vào được, nhất là khi Mục Thu và Đoan Mộc Tú đứng chung một chỗ, loại tự tin này càng mãnh liệt hơn, người bọn họ không thể trêu vào thì tất nhiên là bọn họ biết, nhưng Lý Dục Phong này thì bọn họ không biết.
Bắc Minh hoàng triều vô cùng rộng lớn, ra ngoài tòa hoàng thành này chỉ cần là ở trong cảnh nội của Bắc Minh hoàng triều, người mà hai thế lực lớn của bọn họ không thể trêu vào thật sự là quá ít, có thể nói là ít đến cực điểm, cho nên, bọn họ đương nhiên là có tư cách để cường thế.
Nhưng vào lúc này, Mục Thu và Đoan Mộc đột nhiên cảm thấy một tia khí tức bất thường, chẳng lẽ, người trước mắt thật sự là một trong những cỗ thế lực hiếm thấy mà mình không thể trêu vào à?
Nếu không, đối mặt với Tiên Đế, hắn làm sao dám nói ra những lời cuồng ngạo như diệt cả tộc của ngươi.
Người của Vạn gia lúc này cũng đã sợ tới mức đờ đẫn ra đó, mắt đẹp của Vạn Diệu Nhan vẫn lạnh lùng như trước, nhưng bên trong lại đã nổi sóng, nàng ta phát hiện, chuyện phức tạp hơn xa so với tưởng tượng của nàng ta, người mà nàng ta cho rằng là kẻ đê tiện, hoàn toàn có thể là tồn tại mà Vạn gia của nàng ta không thể trêu vào, là loại cường giả phong vân.
Vạn Thanh Sơn thì vẫn bị Tần Vấn Thiên giẫm dưới chân, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, lại phát hiện ánh mắt của Tần Vấn Thiên vẫn hờ hững như trước, thủy chung chưa hề thay đổi, giống như lời nói của Lý Dục Phong là đương nhiên. Vào lúc này, Vạn Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy thân thể có chút lạnh lẽo, hắn sinh ra một cỗ cảm giác cực kỳ không ổn.
Vị Tiên Đế kia mắt nhìn Lý Dục Phong, giống như muốn nhìn thấu đối phương, sau đó hắn nhìn thoáng qua lực lượng mà Lý Dục Phong phóng thích ra, đồng tử hơi co rút lại, loại lực lượng này giống như có chút tương tự với một cỗ thế lực đỉnh cấp không thuộc về Bắc Minh Tiên triều.
- Ngươi là ai?
Tiên Đế đó hỏi.
- Lý Dục Phong.
Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Lý Dục Phong bình tĩnh mỉm cười, đương nhiên hắn không cho rằng chỉ bằng vào một cái tên là có thể hù dọa được một vị Tiên Đế. Dù sao, đều là thế lực đỉnh cấp của phía bắc Tiên Vực, thế lực của Bắc Minh hoàng triều và Bách Luyện Thánh giáo tuy rằng là giáp giới, nhưng vẫn cách nhau quá xa, mọi người của Bắc Minh Tiên triều sẽ nhận ra công chúa của Tiên triều, nhưng người nhận ra thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo là tuyệt đối không nhiều.
Chỉ có nhân vật Tiên Vương cấp cao nhất cùng với Tiên Đế nổi danh, thanh danh của bọn họ mới có thể truyền khắp một phương, kéo dài qua địa vực rộng lớn vô tận của Tiên triều.
Tần Vấn Thiên dùng cảnh giới Tiên Thai mà thanh danh truyền khắp cả phía đông Tiên Vực, đó là một kỳ tích, Lý Dục Phong hắn vẫn chưa thể sáng tạo ra kỳ tích như vậy.
- Ta đến từ Bách Luyện Thánh giáo.
Những lời nói tiếp theo của Lý Dục Phong giống như một tiếng sấm, vang lên của trong tai của vị Tiên Đế kia và Mục Thu.
- Quả nhiên.
Tiên Đế ánh mắt cứng lại, nếu nói có ai dám diệt tộc của hắn, như vậy hắn nên nghĩ ra được người này rất có thể là đến từ thế lực đỉnh cấp, mà ở Bắc Minh Tiên triều, trừ hoàng thất ra, không có thế lực đỉnh cấp nào khác, chỉ có Bách Luyện Thánh giáo ở địa phương cực kỳ xa xôi đó.
Mục Thu và Đoan Mộc thân là đệ tử của thế lực Tiên Đế, bọn họ tuy rằng không biết Lý Dục Phong là ai, nhưng đương nhiên không thể không biết Bách Luyện Thánh giáo là thế lực gì, đó là thế lực đỉnh cấp ở phía bắc Tiên Vực, thế lực nổi danh ngang với Bắc Minh Tiên triều.
Tim bọn họ như trầm xuống.
- Đây là thánh tử của giáo ta.
Bên cạnh, một vị cường giả Tiên Vương lạnh lùng lên tiếng, ở đây thánh tử Lý Dục Phong không ngờ bị một hậu bối cũng là cảnh giới Tiên Thai uy hiếp, tuyên bố muốn hắn phải chết ở tòa hoàng thành này, quả thực là buồn cười.
Mục Thu sắc mặt trắng bệch, hắn cuối cùng cũng biết, ở đây hắn đã gặp phải nhân vật không thể trêu vào.
- Mục Thu, quỳ xuống xin lỗi đi.
Tiên niệm của Tiên Đế quát lớn một tiếng, Mục Thu thân hình run rẩy, trên mặt không còn một giọt máu, trước mặt vô số người, ở ngay trước mặt Bắc Minh Lộng Nguyệt, phải quỳ xuống để xin lỗi sao?
Người của Vạn gia ai nấy thần sắc trở nên cực kỳ đặc sắc, Vạn Diệu Nhan và Vạn Nhất Dao là trong lòng dao động mãnh liệt nhất, các nàng cho rằng, Mục Thu và Đoan Mộc Tú là nhân vật phong vân, cao cao tại thượng, bởi vậy, Vạn gia chủ động bám lấy, ra sức lấy lòng.
Nhưng mà các nàng lúc này lại phát hiện, người mà bọn họ khinh thường, người mà bọn họ miệt thị lại là tồn tại mà Mục Thu và Đoan Mộc Tú không thể trêu vào.
- Bách Luyện Thánh giáo, thánh tử Lý Dục Phong.
Vạn Trúc Thanh lầm bầm nói khẽ, lúc này nội tâm hắn đang có sóng to gió lớn, không phải là cái tên mà trên đường tới đây Tần Vấn Thiên đã nói tới sao.
Tần Vấn Thiên nói, Bắc Minh Tiên triều Bắc Minh Lộng Nguyệt đã có người trong lòng, mà người trong lòng nàng ta chính là Lý Dục Phong, thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo.
Lúc ấy Vạn Trúc Thanh còn tưởng rằng Tần Vấn Thiên đang nói đùa, lão còn bảo Tần Vấn Thiên thật biết nói đùa, nói cứ như là thật. Lúc này, Lý Dục Phong ở đây, hơn nữa, thật sự là thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo, hắn còn quen Tần Vấn Thiên, gọi Tần Vấn Thiên là Tần huynh.
Khi tất cả kết nối lại với nhau, có thể tưởng tượng được trong lòng Vạn Trúc Thanh đang dậy sóng cỡ nào.
Đó là nói đùa sao?
Vạn Trúc Thanh người run rẩy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bắc Minh Lộng Nguyệt trong hư không, nàng ta vẫn im lặng đứng đó, vừa rồi Đoan Mộc và Mục Thu muốn lôi nàng ta ra làm chỗ dựa, nàng ta lại không thèm để ý, nếu những gì Tần Vấn Thiên nói là thật, như vậy…
Điều Vạn Trúc Thanh nghĩ tới thì Tri Âm đương nhiên cũng nghĩ tới, dù sao lúc ấy nàng ta cũng ở bên trong kiệu, có điều tâm cảnh của nàng ta thì bình thản hơn nhiều, dù sao nàng ta lúc trước từng hỏi Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cũng thừa nhận mình bất phàm, chỉ là Tri Âm không biết được Tần Vấn Thiên rốt cuộc bất phàm tới trình độ nào mà thôi.
Tiếp theo, Vạn Nhất Dao thân thể cũng run rẩy, tiếng lầm bầm của Vạn Trúc Thanh giống như đang nhắc nhở nàng ta, khiến nàng ta nhớ đoạn đối thoại mà mình nghe lén được lúc đó, lúc trước bọn họ châm chọc Tri Âm hoang đường tự đại, Tần Vấn Thiên lấy những nhân vật phong vân ra để tự nâng mình lên, nhưng mà lúc này, những lời mà họ cho rằng là dối trá đang từng bước được xác minh.
- Lý Dục Phong là thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo, như vậy Tần Vấn Thiên hắn là ai?
Không ít ánh mắt của người Vạn gia dừng ở trên người Tần Vấn Thiên, lúc này Vạn Thanh Sơn đang nằm trên mặt đất cũng giống như quên đi nỗi nhục vì bị Tần Vấn Thiên giẫm đạp, trong đầu hắn là một mớ hỗn độn, nghĩ đến đủ mọi điều lúc trước, bản thân hắn cũng nhớ rõ mình từng nói ra những lời gì để làm nhục Tần Vấn Thiên.
- Hự.
Một tiếng rên đau đớn vang lên, Vạn Thanh Sơn miệng lại phun ra một ngụm máu tụ, nhưng mà Vạn gia lúc này không ngờ không ai động đậy.
- Xin lỗi?
Lý Dục Phong đột nhiên mỉm cười, xin lỗi mà có tác dụng thì thế giới võ đạo chẳng phải là không có tranh đấu. Ta vũ nhục ngươi, muốn giết ngươi, phát hiện đánh không thắng thì sau đó xin lỗi. Trên thế giới này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?
- Nghĩ kỹ rồi chứ, ta hiện tại có thể giết hắn không, là hắn chết hay là tộc ngươi bị diệt?
Lý Dục Phong lạnh lùng nói, hắn lúc trước rất nhẫn nhịn, chỉ cảm thấy buồn cười, trước giờ đều chỉ là hắn dùng thế ép người, khi nào đến lượt có người ở trước mặt người yêu của hắn mà tuyên bố muốn giết hắn? Đây quả thật là chuyện mất mặt.
Mục Thu chết hay là tộc bị diệt?
Nói một cách đơn giản, nhưng bá đạo đến cực điểm, Mục Thu cảm thấy cả người lạnh toát, hắn chưa bao giờ cảm thấy tử vong lại ở gần hắn như lúc này.
- Công chúa, có thể tha cho Mục Thu một mạng hay không?
Tiên Đế đó mắt nhìn về phía Bắc Minh Lộng Nguyệt, Lý Dục Phong không chịu buông tha cho Mục Thu, như vậy chỉ có hy vọng vào Bắc Minh Lộng Nguyệt. Nơi này là Bắc Minh Tiên triều. Chỉ cần Bắc Minh Lộng Nguyệt nguyện ý hỗ trợ thì vẫn có thể hóa giải.
- Mục Đế, làm việc chung quy vẫn phải trả giá, lúc trước ta đã thấy tất cả, Mục Thu hắn kiêu ngạo ngang ngược, muốn đuổi người tới tham gia thịnh yến lần này, thậm chí dùng cái chết để uy hiếp, một khi đã như vậy, nên thừa nhận cái giá tương ứng, may mà lúc này Mục gia vẫn chưa bị liên lụy, cho nên, Mục Đế hãy thận trọng đi.
Bắc Minh Lộng Nguyệt bình tĩnh nói.
Lập tức ánh mắt của nàng ta lại nhìn về phía Lý Dục Phong, nói:
- Cả ngươi nữa, nếu tới rồi thì cứ trực tiếp tới tìm ta, việc gì phải gây ra sóng gió như vậy.
Bắc Minh Lộng Nguyệt vừa nói ra những lời này, vô số người run sợ, trực tiếp tới tìm nàng ta đó là được ư?
Công chúa Bắc Minh Lộng Nguyệt của Bắc Minh Tiên triều và thánh tử Lý Dục Phong của Bách Luyện Thánh giáo, bọn họ quen nhau, hơn nữa quan hệ không bình thường.
- Không phải là muốn mang kinh hỉ tới cho nàng sao.
Lý Dục Phong cười cười, Bắc Minh Lộng Nguyệt lườm hắn một cái, thân hình lóe lên, xuất hiện bên cạnh Lý Dục Phong, nhẹ nhàng vươn tay ra.
Ngay sau đó, Lý Dục Phong và Bắc Minh Lộng Nguyệt nắm tay nhau.
Những tiếng kinh hô truyền ra, trong phút chốc, cả hư không chấn động.
Thấy một màn này, bọn họ sao còn không thể nhận rõ là có chuyện gì.
Thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo và Lộng Nguyệt công chúa của Bắc Minh Tiên triều, bọn họ, là một đôi tình nhân.
Mục Thu mặt như tro tàn, trong lòng tuyệt vọng, trên mặt Đoan Mộc Tú thì tràn ngập vẻ khủng hoảng, tuy rằng lúc này vẫn chưa có ai đối phó hắn, nhưng mà, thân thể hắn cũng đã vì sợ hãi mà run rẩy.
Người của Vạn gia tâm cũng như tro tàn, tất cả đều đúng như lời của Tần Vấn Thiên.
Bắc Minh Lộng Nguyệt, công chúa của Tiên triều, nhân vật bọn họ không thể với tới, cho dù là là đối với Đoan Mộc Tú mà nói thì vẫn là cao không thể với, nhưng lúc này đang nắm tay Lý Dục Phong, mà Lý Dục Phong thì gọi Tần Vấn Thiên là Tần huynh.
- Đây là kinh hỉ ngươi mang tới cho ta à?
Bắc Minh Lộng Nguyệt không còn gì để nói.
- Ha ha, việc này không thể trách ta, mà là Tần huynh gây nên, ở đây có thể gặp được tên này chẳng lẽ không phải là kinh hỉ.
Lý Dục Phong mỉm cười nói.
Bắc Minh Lộng Nguyệt và Lý Dục Phong cùng nhau xoay người lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy công chúa của Tiên triều, nhân vật phong vân trong mắt người của Vạn gia, lúc này trên mặt hiện lên một nụ cười, nói:
- Nếu đã đến Bắc Minh Tiên triều thì ngươi tới đây nhận khảo nghiệm làm cái gì, sao không trực tiếp tới tìm ta, ta chẳng lẽ lại dám không tiếp đãi tên đại ma vương ngươi sao?