Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tần Vấn Thiên sau khi phong ấn thế giới hạt căn bản, hắn hiển nhiên không hy vọng những người này sẽ rời khỏi đây. Như vậy tất cả những gì phát sinh ở thế giới hạt căn bản, người Tiên Vực sẽ không thể biết được, Đông Thánh Tiên Đế cũng không biết.
Tuy nói cho dù là biết được những gì xảy ra ở đây, cũng không nhất định có thể đoán được hắn có hóa thân ngoài thân. Nhưng Tần Vấn Thiên làm việc chu đáo, không muốn mạo hiểm để Đông Thánh đoán được hướng đi. Về phần những người này, rất nhiều người tới thế giới hạt căn bản đều ngang ngược muốn làm gì thì làm, nhốt họ ở đây cũng là sự trừng phạt đối với bọn họ.
Về phần những người vô tội thật sự chỉ vì nghe theo lời đồn mà tới đây đoạt bảo, Tần Vấn Thiên cũng sẽ không định nhốt họ suốt đời, đợi cho hắn đủ cường đại, thời cơ đến rồi, hoặc là Đông Thánh vẫn lạc, nhiều năm sau chuyện đã xảy ra ở thế giới hạt căn bản cũng không có ai quan tâm nữa, vậy thì thả họ đi cũng không muộn.
Đương nhiên, có một số người trừng phạt như vậy là hiển nhiên vẫn chưa đủ.
Tần Vấn Thiên mắt nhìn về phía nhân vật Tiên Vương lúc trước hoành hành ngang ngược ở nước Sở, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
- Tần thiếu thứ tội.
Nhân vật Tiên Vương đó khom người vái. Trên người Tần Vấn Thiên ùa ra khí thế mạnh mẽ.
- Ngươi nguyện ý nhận trừng phạt chứ?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.
- Ta nguyện ý.
Tiên Vương đó gật đầu nói. Cái chết của Xích Sát Tiên Vương sờ sờ trước mặt, hắn nào dám cự tuyệt Tần Vấn Thiên.
- Nhưng mà, ta đoán ngươi có thể là người Đông Thánh phái tới, hơn nữa những vì chuyện ngươi làm, ta rất muốn giết ngươi, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.
- Tần thiếu, ta không phải là người của Đông Thánh. Về phần những gì mà ta làm, ta cam nguyện đền tội, mong Tần thiếu mở một mặt lưới.
Người đó sắc mặt tái nhợt, lo lắng Tần Vấn Thiên dưới cơn giận dữ mà thật sự giết hắn như giết Xích Sát Tiên Vương.
- Quỳ xuống, dập đầu về phía nước Sở đi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng lên tiếng, bắt một vị Tiên Vương quỳ xuống dập đầu sám hối. Tiên Vương đó sắc mặt tái nhợt, làm như vậy quả thực là mất hết tôn nghiêm.
Hắn là cường giả Tiên Vương, cao cao tại thượng, bảo hắn dập đầu sám hối, lựa chọn này gian nan biết bao. Nhưng mà ở trước mặt tính mạng, tôn nghiêm vẫn có thể vứt bỏ.
Hắn quỳ gối, hướng mặt về phía nước Sở, dập đầu sám hối.
Mọi người chung quanh đều run sợ, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên mang theo vẻ cuồng nhiệt. Đây mới là người bảo vệ thế giới hạt căn bản của bọn họ. Giang Phong lúc trước được gọi là đệ nhất nhân căn bản giống như chó săn làm việc cho Xích Sát Tiên Vương, có một số người lúc trước còn cảm thấy uy phong, là Âu Dương thế gia không biết sống chết, hiện giờ nhìn thấy Tần Vấn Thiên, bọn họ chỉ cảm thấy hổ thẹn.
Thanh niên trước mặt mới là đại diện cho thế giới này. Tất cả những gì hắn làm đều là vì cố thổ.
- Tốt, ta tha thứ cho ngươi. Sau khi phong ấn tu vi của ngươi, ngươi phải ở lại nước Sở để chuộc tội, dạy người nước Sở tu hành. Phàm là người nguyện ý bái làm học trò của ngươi thì ngươi không được cự tuyệt. Nếu không ta sẽ giết ngươi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng.
Tiên Vương đó mặt như tro tàn, từ Tiên Vương cao cao tại thượng muốn làm gì thì làm, giờ biến thành nô bộc của người nước Sở, phải dạy bọn họ tu hành.
Rất nhiều người có chút kích động, thậm chí muốn tới nước Sở. Một nhân vật lợi hại như vậy bị phong ấn tu vi, phải dạy người nước Sở tu hành, điều này quả thật là...
- Tần thúc thúc xử lý rất hoàn mỹ, giết những người đó thì đáng tiếc. Giữ họ lại làm nô bộc, dạy mọi người tu hành, đúng là chỉ có Tần thúc thúc mới nghĩ ra được, quá âm hiểm.
Thiếu niên Âu Dương Vũ cười bảo.
Âu Dương Vũ Nhu ở bên cạnh lườm hắn một cái nói:
- Ngươi sao có thể nói Tần thúc thúc âm hiểm chứ.
- Rồi rồi, không nói nữa. Ta biết Tần thúc thúc là thần tượng của ngươi. Hiện tại nhìn thấy thần tượng, có phải rất kích động hay không.
Âu Dương Vũ tinh nghịch nói.
- Lúc trước ở trong tửu lâu ai tranh với An Linh Lung. Khi đó Tần thúc thúc còn chưa lộ ra thân phận đó.
Âu Dương Vũ Nhu cười khúc khích.
Âu Dương Tiểu Lộ nhìn bọn họ lắc đầu cười khổ, lập tức nàng ta nhìn thấy Tần Vấn Thiên bắt đầu phong ấn tu vi của chư tiên, trong lòng cảm khái vạn phần. Không ngờ Tần ca ca năm đó mà nàng ta quen biết, sau trăm năm lại đạt được thành tựu mà mình căn bản không thể tưởng tượng được.
Khi đó, Tần Vấn Thiên ở Âu Dương thế gia còn bị chèn ép, thậm chí bị Âu Dương Đình làm nhục, cũng may ca ca Âu Dương Cuồng Sinh có quan hệ tốt với Tần Vấn Thiên.
Tất cả những điều này thật sự giống như là một giấc mộng.
Mọi người của thế giới hạt căn bản thở phào, cũng có rất nhiều người lờ mờ cảm thấy hưng phấn. Rất nhanh, liền có rất nhiều tiên nhân bị phong ấn tu vi, phải dạy bọn họ tu hành. Thế giới này về sau tất nhiên sẽ trở nên cường đại hơn.
Lực phong ấn mà Tần Vấn Thiên sử dụng với mọi người tất nhiên là khác nhau. Với kẻ ác thì trực tiếp phong ấn triệt để, bắt bọn họ làm nô làm tỳ, người tu vi bình thường cũng có thể ra lệnh cho họ dạy tu hành. Về phần những tiên nhân không gây chuyện thì Tần Vấn Thiên vẫn để lại cho bọn họ một chút lực lượng, để cho bọn họ vẫn có thể giữ được tôn nghiêm của mình, có thể lựa chọn đệ tử.
Về phần phong ấn thế giới này, hắn vẫn rất tự tin với năng lực của lão già đó. Khi mỗi lần hắn trở nên cường đại hơn thì cũng phát hiện lão già này lợi hại hơn, quả thực là sâu không thấy đáy, vĩnh viễn đều là sâu không lường được như vậy.
Tiên Vực, Đông Thánh Tiên Đế tất nhiên là rời đi một cách uất nghẹn, thế giới hạt căn bản sau khi bị phong ấn thì hắn hoàn toàn không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Thậm chí, ngay cả lão già đó là ai cũng không biết, chỉ cảm giác được là đối phương vô cùng khủng bố.
Nhưng mà hắn không ngờ chưa từng nghe nói về nhân vật như vậy.
Một ngày này, hắn lén quay về, không phát hiện có lão già. Hắn thử phá phong ấn, nhưng lại phát hiện hắn không phá được. Đại trận phong ấn này quả thực là khiếp người.
Đông Thánh nhìn sư tỷ đó, trong thế giới hạt căn bản vô tận, chẳng lẽ thật sự tồn tại một số tồn tại tuyệt đỉnh siêu đáng sợ sao?
Đông Thánh Tiên Đế không nhịn được mà nghĩ vậy, người từng tu hành đến cực hạn, bọn họ đi đâu, nhân vật Đại Đế Cổ thì tới nơi nào.
Nhân vật Đại Đế Cổ danh chấn thiên hạ mà họ biết đều là cường giả nhất thống thiên hạ. Nhưng mà, có một số người lại không ham thích quyền thế, thực lực của bọn họ chẳng lẽ sẽ yếu đi sao? Thế giới vô tận, thế giới hạt căn bản vô cùng, rất có thể cũng ẩn tàng nhân vật siêu cấp.
Đương nhiên, phần lớn nhân vật lợi hại có thể đã rời khỏi Thanh Huyền Tiên Vực.
- Chờ ta báo được thù này rồi sẽ rời khỏi Thanh Huyền Tiên Vực. Vượt qua hư không vô tận, đi nhìn thử cái hay của Tiên Vực khác.
Đông Thánh Tiên Đế ngước nhìn tinh không vô tận, lại nhìn thoáng qua thế giới Tiên Vực sặc sỡ loá mắt đó.
Không giết được Tần Vấn Thiên, không giết được Bạch Vô Nhai, không diệt được Thiên Biến Tiên môn thì hắn không cam lòng rời khỏi đây. Cho dù là đi thì hắn cũng phải mang theo sự không cam lòng, tâm sẽ có ma chướng, cảnh giới của hắn sẽ chững lại ở đây.
Về phần Tần Vấn Thiên lúc này, đang bế quan tu hành trong Thiên Biến Tiên môn, không gặp bất kỳ ai. Trong khoảng thời gian này, hắn giống như là hoàn toàn mất tích, giống như lúc trước tới Bắc Minh Tiên sơn vậy. Chỉ có như vậy, cho dù là Tần Vấn Thiên của thế giới hạt căn bản được người của Tiên Vực biết tới thì trong nhất thời cũng sẽ không hoài nghi có hai Tần Vấn Thiên tồn tại, đây cũng là sự cẩn thận của Tần Vấn Thiên.
Có điều cùng với tất cả kết thúc ở thế giới hạt căn bản, toàn bộ thế giới bị phong ấn, Đế Thiên chi thân hóa thân ngoài thân cũng sẽ tiếp tục ở lại thế giới hạt căn bản một đoạn thời gian, Tần Vấn Thiên cũng yên tâm.
Lần trước rời khỏi thế giới hạt căn bản, hắn vốn tưởng rằng nơi này sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng mà lần này bởi vì bức Đông Thánh quá thảm, bởi vậy mới có lo lắng. Trên thực tế lo lắng của hắn cũng thành sự thật, đường đường là cường giả Tiên Đế, năm đó Đông Thánh là nhân vật cấp của bá chủ của Thập Tam châu, không ngờ thật sự xuống tay với thế giới hạt căn bản, giấu mình ở chỗ tối, muốn khiến hắn hiện thân ở thế giới hạt căn bản.
- Đông Thánh này e là sau này chuyện gì cũng có thể làm được.
Ở nơi tu hành, Tần Vấn Thiên ngồi khoanh chân, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải cảnh giác Đông Thánh. Một nhân vật Tiên Đế một khi nổi điên mới là đáng sợ nhất.
Lúc này trên người Tần Vấn Thiên lực lượng quy tắc lấp lánh, trong người các loại ánh sáng quy tắc đang lưu động. Hắn đang dùng lực lượng quy tắc để luyện tiên khu (thân thể thần tiên), nặn tiên cốt, đến cảnh giới Tiên Vương, thân thể của hắn chính là thân thể quy tắc, nhục thân được nhào nặn lại, xương cốt huyết mạch ngũ tạng cũng đều được rửa tội, sinh cơ vô cùng tràn đầy. Bởi vậy, cường giả Tiên Vương nếu vẫn lạc thì nhục thân của bọn họ đều thành bảo vật.
Tần Vấn Thiên Tiên niệm nội thị, xương cốt đang tỏa ra ánh sáng, quy tắc hợp với xương cốt, chứa đựng lực lượng các thuộc tính, ngũ tạng sung mãn. Đúng lúc này, hắn lại đưa Tiên niệm hướng tới trái tim của mình, ở đó, hắn lờ mờ cảm giác được một khí tức không thuộc về bản thân.
Hắn thử kích thích khí tức đó, sau nhiều lần thử, một luồng ánh sáng lấp lánh chiếu ra, chỉ thấy một đạo thân ảnh mờ mịt hóa thành điểm sáng, xuất hiện bên trong Tiên niệm của Tần Vấn Thiên.
- Hắc bá.
Tần Vấn Thiên nhìn thân ảnh quen thuộc đó, trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện hoài niệm vô tận. Hắc bá có ý nghĩa phi phàm đối với hắn, từ nhỏ đã mang theo hắn. Thậm chí so với nghĩa phụ Tần Xuyên thì còn thân thiết hơn.
- Ngươi cuối cùng cũng tìm được ta rồi, không ngờ lại nhanh như vậy. Thế này ta rất hài lòng.
Hắcbá lộ ra vẻ mặt tươi cười, cảm thụ được sự cường đại trong thân thể của Tần Vấn Thiên, lão vẻ mặt hiền lành nói:
- Lúc trước khi ngươi còn nhỏ thì rất nghiêm khắc với ngươi, thậm chí là chưa từng tươi cười với ngươi. Vấn Thiên, là Hắc bá có lỗi với ngươi.
- Hắc bá đều là vì muốn khích lệ ta trưởng thành, bắt đầu từ lúc nhỏ yếu nhất đã muốn ta đoạn mạch để tu hành, không cho ta câu thông với tinh hồn quá sớm để ta có khởi điểm tu hành tốt hơn. Ta tất nhiên minh bạch dụng tâm của Hắc bá.
Tần Vấn Thiên cảm khái nói:
- Hắc bá lúc rời khỏi từng nói sau khi ta thành tiên sẽ tới tìm ta. Song ngươi lại không tới, ngươi là luôn ở trong cơ thể ta, chờ đợi ta sao?
- Ừ, ta còn tưởng rằng phải đợi rất lâu nữa.
Hắc bá cười nói:
- Tiên Vực lớn như vậy, người ở cảnh giới Tiên Thai như muối bỏ biển, ta biết đi đâu mà tìm ngươi. Huống chi, ta không định gặp ngươi ở Tiên Vực. Sau này có lẽ cũng sẽ không, năm đó nghiêm khắc với ngươi cũng bởi vì ngươi thân mang sứ mệnh. Tuy nói phụ thân ngươi từng dặn dò, nếu ngươi không có gì nổi bật thì cứ để ngươi sống một cuộc sống bình thường, vĩnh viễn không nói cho ngươi biết thân thế. Nhưng mà ta đương nhiên không hy vọng ngươi sẽ sống một cách bình phàm như vậy, ta tuy nhìn ngươi khôn lớn, nhưng ta theo phụ thân ngươi rất nhiều nă. Tình cảm của ta đối với hắn còn sâu đậm hơn là đối với ngươi.
Tần Vấn Thiên nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Hắc bá thì không hề có chút bất mãn nào. Ngược lại, hắn cảm nhận được tình cảm của Hắc bá đối với phụ thân, trong lòng chỉ có cảm kích.
- Phụ thân ta đã chết rồi sao?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi. Đây là vấn đề mà hắn luôn muốn biết. Trong mảnh vỡ ký ức nằm trong tinh thần tiểu nhân, hắn nhìn thấy kết cục cực kỳ thê thảm của phụ thân, xương cốt huyết nhục đều bị người ta cướp đi, cơ hồ là hắn chắc chắn phải chết rồi. Nhưng mà chuyện phát sinh về sau thì lại như phụ thân vẫn còn sống, hắn muốn được biết chân tướng.