Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Sau khi ba thế lực lớn rời đi, cường giả của Thái Dương Thánh giáo và Lôi Thần điện vẫn đứng tại chỗ, không hề có ý định bỏ đi, chỉ thấy cường giả cầm đầu của Thái Dương Thánh giáo nói:
- Các ngươi mau mau báo cáo với Huyền Thiết tông chủ đi, chỉ có thời gian bảy ngày thôi đấy.
Nói xong, bọn họ cũng bỏ đi, có điều lại không phải là rời khỏi Huyền Thiết Đế tông mà là vẫn ở lại trong phủ đệ mà Đế tông lúc trước bố trí cho họ, hòng giám thị động tĩnh của Đế tông.
- Về Huyền Thiết đại điện nghị sự.
Lão già đứng trong hư không cũng tiện nói thêm gì, chỉ bảo vậy. Lập tức mọi người đều bước đi.
Huyền Thiết đại điện chính là nghị sự điện của Huyền Thiết Đế tông, nhân vật bình thường không thể đi vào.
Lúc này, Tần Vấn Thiên theo nhân vật cao tầng của Huyền Thiết Đế tông bước vào tòa đại điện nghị sự này, các cường giả thần sắc đều rất ngưng trọng nghiêm túc. Phong Thiển Tuyết và Phong Chú thì luôn ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, chỉ nghe thấy Phong Thiển Tuyết truyền âm nói:
- Tần huynh, việc này vốn không liên quan gì tới ngươi, lúc trước lợi dụng ngươi thật là có lỗi.
- Không sao, kế quyền biến thôi mà, huống hồ lúc ấy là bọn họ muốn đối phó ta, nàng nói như vậy cũng là để bọn họ không còn lý do để ra tay với ta.
Tần Vấn Thiên thản nhiên đáp lại. Phong Thiển Tuyết mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên, không nói thêm gì nữa.
- Thiển Tuyết, người này thật sự là đạo lữ của ngươi à? Việc này vì sao chúng ta không biết?
Lão già cầm đầu chính là đại trưởng lão của Đế tông, lão nhìn về phía Phong Thiển Tuyết rồi mở miệng hỏi.
- Đại trưởng lão, Tần huynh chỉ là đi ngang qua Đế tông nhờ ta hỗ trợ luyện khí. Lúc trước ta nói năng lung tung cũng chỉ là vì bất đắc dĩ, xin đại trưởng lão chớ trách.
Phong Thiển Tuyết nói.
- Thì ra là thế.
Đại trưởng lão gật đầu, nói với Tần Vấn Thiên:
- Vậy thì việc của Đế tông không liên quan gì tới ngươi, lại khiến ngươi bị liên lụy. Hiện giờ ngươi nếu muốn đi thì người của Thái Dương Thánh giáo và Lôi Thần điện tất sẽ không bỏ qua cho ngươi, thật là có lỗi với các hạ.
- Không sao, đây là lựa chọn của ta, tiền bối không cần phải khách khí.
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói.
- Sau này ngươi phải cẩn thận một chút, người của Thái Dương Thánh giáo và Lôi Thần điện đã có sát ý rất mạnh với ngươi.
Đại trưởng lão nhắc nhở rồi lập tức nhìn về phía mọi người:
- Lần này chúng ta cũng không ngờ tới ba thế lực lớn của Đông Lăng nhất mạch lại đều đã thần phục. Xem ra lần này Huyền Thiết Đế tông sẽ khó thoát khỏi một kiếp, cho dù là xin chỉ thị của tông chủ thì sợ là cũng vô không có sức xoay chuyển.
- Đông Lăng nhất mạch ta nhận truyền thừa của Đông Lăng Thánh điện, lưu truyền cho tới bây giờ, tồn tại một cách độc lập, hiện giờ bảo chúng ta thần phục đối phương, chỉ sợ là không bao lâu nữa, bọn họ sẽ trực tiếp phân hoá chúng ta, rồi sau đó tiếp quản Đông Lăng Thánh điện. Tất cả đều sẽ không còn liên quan gì tới chúng ta nữa, chúng ta sẽ trở thành công cụ luyện khí của bọn họ.
Có một vị cường giả Tiên Vương nói. Mọi người gật đầu, đều đã minh bạch tình cảnh của bọn họ.
- Bảo ta thần phục thì ta không cam lòng.
Lại có Tiên Vương lên tiếng. Ánh mắt của đại trưởng lão nhìn chung quanh đại điện, đại đa số mọi người đều không cam lòng. Nhân vật Tiên Vương đều có sự kiêu ngạo của mình.
- Các ngươi cứ nói thoải mái, ta sẽ báo cáo thái độ của các ngươi với tông chủ, để tông chủ và Thái thượng trưởng lão định đoạt.
Lão già thấy còn có người chưa lên tiếng thì lại nói. Lão cần phải biết ý kiến trên dưới của Đế tông.
Đợi cho mọi người nói xong rồi, đại trưởng lão mới phất phất tay nói:
- Quay về đi, có đáp án ta sẽ thông báo cho các ngươi.
- Vâng.
Các cường giả cáo lui, trong lòng có chút trầm trọng, Thái Dương Thánh giáo và Lôi Thần điện đè nén trong lòng họ, khiến cho họ không thể thở được.
Tần Vấn Thiên đi theo Phong Thiển Tuyết và Phong Chú, trên đường lên tiếng hỏi:
- Đông Lăng Thánh điện có tồn tại bí mật gì à?
- Ngươi đã tham gia vào rồi thì nói với ngươi cũng không ngại. Đông Lăng Thánh điện chính là thế lực siêu nhiên thời đại thượng cổ, về sau suy bại, dần bị quên lãng trong dòng sông lịch sử. Nhưng mà trong Đông Lăng Tiên thành vẫn có truyền thừa của Đông Lăng nhất mạch, truyền thừa cho tới bây giờ chính là bốn thế lực Đế cấp. Trước kia bốn thế lực lớn tuy có mâu thuẫn va chạm, nhưng một khi đối mặt với người ngoài thì Đông Lăng nhất mạch sẽ nhất trí đối ngoại, thủ hộ Đông Lăng truyền thừa không để bị người khác cướp lấy, nếu Đông Lăng nhất mạch liên thủ, cho dù là thế lực đỉnh cấp ở trung bộ Tiên Vực muốn cứng rắn thâu tóm cũng phải trả giá đắt. Bởi vậy Đông Lăng nhất mạch ta mới truyền thừa được cho đến nay.
Phong Thiển Tuyết chậm rãi nói:
- Có điều, ngày này cuối cùng cũng vẫn tới.
- Trải qua nhiều năm như vậy, Đông Lăng nhất mạch vẫn không từng xuất hiện cường giả tuyệt đỉnh à?
Tần Vấn Thiên nghi hoặc nói.
- Xuất hiện nhân vật tuyệt đỉnh có dễ gì đâu. Hơn nữa ta nghe nói từng xuất hiện một số tồn tại vô cùng cường đại. Nhưng hình như đều bị ám sát. Thế lực này không cho phép Đông Lăng nhất mạch quá cường đại, nếu không thì sẽ không thể khống chế được.
Phong Thiển Tuyết cười khổ nói:
- Kỳ thật mọi người đều biết, duy trì cân bằng nhiều năm như vậy là không dễ dàng gì, chung quy rồi vẫn sẽ bị phá vỡ. Bọn họ muốn nắm trong tay Huyền Thiết Đế tông ta cùng với bí mật truyền thừa của Đông Lăng Thánh điện. Man Hoang rối loạn, tựa hồ như đã khiến bọn họ càng quyết tâm xuống tay hơn.
- Trong Đông Lăng Thánh điện có gì?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ nói hiếu kỳ nói.
- Thánh thư, thánh ý, thánh binh, còn gì nữa thì ta cũng không rõ.
Giọng nói của Phong Thiển Tuyết rất nghiêm túc, mắt đẹp nhìn về phương xa, tràn ngập hướng tới và sùng kính đối với nơi thần thánh đó.
- Nghe đồn vào thời thượng cổ, trong Đông Lăng Thánh điện có rất nhiều thánh nhân tồn tại, bọn họ siêu phàm nhập thánh, đã thành đại đạo, lực lượng bọn họ lưu lại có thể lưu truyền bách thế.
Phong Thiển Tuyết thì thầm nói nhỏ.
- Thánh nhân là cảnh giới gì?
Tần Vấn Thiên có chút tò mò.
- Không biết, có lẽ thánh nhân chính là cảnh giới Đại Đế Cổ mà Tiên Vực chúng ta thường nói tới. Tóm lại là hơn hẳn Đế kinh, cụ thể đến trình độ gì thì không thể nắm rõ.
Phong Thiển Tuyết đáp lại.
- Bên ngoài có lời đồn, Đông Lăng thánh sơn hiện giờ đã là sơn mạch bình thường. Đông Lăng Thánh điện chỉ còn là nơi truyền thuyết, nhưng mà thánh điện này tựa hồ vẫn tồn tại, căn bản không phải là truyền thuyết. Như vậy vì sao thế nhân không biết?
Tần Vấn Thiên lại hỏi.
- Thánh sơn ứng vận mà mở, người bình thường làm gì có có cơ hội nhìn thấy. Trừ phi là có người mạnh mẽ phá mở. Ở Đế tông của ta vẫn lưu truyền một cách nói, thánh điện đã cực kỳ không ổn định, nếu cường hành phá mở, thánh điện có khả năng sẽ sụp đổ, không thể tiếp tục duy trì, nơi truyền thuyết thật sự sẽ hóa thành truyền thuyết, trở thành quá khứ.
Phong Thiển Tuyết tiếp tục nói. Chuyện lần này khiến nàng ta cảm thấy rất bất diệu.
Tần Vấn Thiên không hỏi thêm nữa, trở lại trong phủ đệ rồi dặn dò:
- Dưỡng thương cho tốt vào nhé.
- Ừ.
Phong Thiển Tuyết gật đầu, tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng với cảnh giới của nàng ta, khôi phục sẽ rất nhanh.
Trong nháy mắt, bảy ngày trôi qua, thời gian ước định của Huyền Thiết Đế tông đã đến.
Một ngày này, ba thế lực Đế cấp của Đông Lăng Tiên thành chậm rãi đi đến, vô cùng uy nghiêm, khí thế áp bức, vô cùng bá đạo.
Cường giả của Thái Dương Thánh giáo và Lôi Thần điện cũng đều ra mặt. Lần này bọn họ bay thẳng đến Huyền Thiết đại điện của Huyền Thiết Đế tông, không cho bất kỳ cơ hội nào.
Đại trưởng lão của Huyền Thiết Đế tông đứng trên thềm đá của cổ điện, nhìn về phía các cường giả, nói:
- Tông chủ có lệnh, bảo người của Huyền Thiết Đế tông ta tới Đông Lăng, hắn sẽ xuất hiện ở đó, cho chư vị một câu trả lời.
- Tới Đông Lăng?
Cường giả của Ba thế lực lớn thần sắc biến đổi. Trong bảy ngày qua, ba thế lực lớn cũng có cường giả dùng Tiên niệm giám thị động tĩnh của Huyền Thiết Đế tông. Không chỉ là Huyền Thiết Đế tông, toàn bộ Đông Lăng Tiên thành đều ở trong phạm vi giám thị, không nhìn thấy bất kỳ nơi nào xuất hiện tung tích của tông chủ Huyền Thiết Đế tông, chỉ có hai vị Thái thượng trưởng lão đã trở lại.
Cường giả của Thái Dương Thánh giáo và Lôi Thần điện nhíu mày, ngữ khí bất thiện nói:
- Huyền Thiết Đế tông rốt cuộc có ý gì?
- Đây là ý tứ của tông chủ, ta cũng chẳng biết thế nào.
Đại trưởng lão dang tay nói.
- Được rồi, tới Đông Lăng.
Cường giả cầm đầu của Thái Dương Thánh giáo hừ lạnh.
- Xuất phát thôi.
Cường giả của Lôi Thần điện cũng nói, lập tức một nhóm cường giả chậm rãi xuất phát về phía Đông Lăng.
Đông Lăng ở phía đông Đông Lăng Tiên thành, Đông Lăng thánh sơn hiện giờ đã trở thành hoang vu, khó có thể tưởng tượng tòa sơn mạch tầm thường này từng được gọi là thánh sơn.
Rất nhiều cường giả đều hàng lâm tới đây, Tần Vấn Thiên cũng đi theo, nhìn Đông Lăng, tòa Đông Lăng thánh địa giản dị tự nhiên đó thật sự là không nhìn ra bất kỳ chỗ dị thường nào.
Có mấy đạo sát niệm lưu động trên người hắn, Tần Vấn Thiên biết có một số người muốn lấy mạng hắn, trong thần sắc của hắn cũng lấp lánh vẻ sắc bén.
- Huyền Thiết Kiếm Đế ở đâu?
Cường giả của Thái Dương Thánh giáo sốt ruột nói. Tông chủ của Huyền Thiết Đế tông đời này được gọi là Huyền Thiết Kiếm Đế.
- Tông chủ đã ở đây rồi.
Đại trưởng lão của Huyền Thiết Đế tông mở miệng nói.
- Ngươi đùa ta à?
Khí tức của cường giả Thái Dương Thánh giáo trở nên cuồng bạo, lạnh lùng ùa ra.
Đại trưởng lão khẽ lắc đầu. Đột nhiên, ở chỗ tòa thánh sơn này nở rộ ánh sáng rực rỡ, từng đạo quang mang đáng sợ giống như muốn từ trong núi chiếu ra. Dần dần, xuất hiện quang huy vô cùng chói mắt đồng thời còn xuất hiện cả kiếm khí đáng sợ.
- Ầm.
Một cỗ kiếm uy chí cường ùa ra, núi đổ đất nứt, thánh quang vạn trượng bao phủ thiên địa. Trong nháy mắt này rất nhiều người không thể mở nổi mắt. Thánh quang đó rất sáng, sơn mạch rộng lớn vô tận đang chấn động. Trong ánh sáng đó không ngờ xuất hiện cổ sơn trong núi, đó là một ngọn đồi, Đông Lăng.
Tần Vấn Thiên dùng tay che trước mặt, ánh mắt cố nhìn về phía quang huy thánh khiết đó. Đây mới là Đông Lăng thánh sơn chân chính, Đông Lăng xuất hiện, không biết rộng lớn cỡ nào, uy nghiêm vô cùng, chắn ở phía trước, giống như nối liền với trời cao.
- Huyền Thiết Kiếm Đế.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía một đạo thân ảnh bên kia. Trong hư không một vị cường giả trung niên ngạo nghễ đứng đó, giống như nhân gian đế vương.
- Ngươi không ngờ dám phá hủy sự cân bằng của Đông Lăng thánh sơn.
Người của Thiên Chung giáo gầm lên.
- Huyền Thiết Kiếm Đế, ngươi sao có thể từ trong Đông Lăng đi ra. Ngươi vẫn luôn trốn ở Đông Lăng, ngươi điên rồi à?
- Ngươi đây là là muốn đoạn tuyệt truyền thừa của Đông Lăng.
Người của Kim Cương tông cũng giận dữ hét lên.
- Câm miệng.
Thân ảnh đó vung tay, trong nháy mắt một đạo kiếm ý chí cường chém ra, một vị cường giả Tiên Vương thân thể trực tiếp bị chém đứt, loáng cái đã bị tru sát. Ngay lập tức các cường giả liềm im như thóc, ai nấy thân thể run rẩy.
- Bái kiến tông chủ.
Cường giả của Huyền Thiết Kiếm tông khom người nói. Không ngờ tông chủ của bọn họ vẫn luôn ở Đông Lăng.
- Lần trước Đông Lăng mở ra ta đã liền có dự cảm, truyền thừa của Đông Lăng e là đã đi tới điểm cuối rồi. Ta tự phong bế ở trong Đông Lăng, tham ngộ thiên đạo thánh thư, không thành đạo thì không ra khỏi Đông Lăng, tất nhiên cũng sẽ không phá hủy Đông Lăng. Lần sau khi Đông Lăng ứng vận mà mở, ta có lẽ sẽ đi ra, hoặc là cũng sẽ không thể đi ra.
Huyền Thiết Kiếm Đế chậm rãi mở miệng nói:
- Chỉ là ta không ngờ, ta sẽ dùng phương thức này để cường hành phá vỡ Đông Lăng mà ra, chặt đứt truyền thừa của Đông Lăng. Một khi đã như vậy thì để Đông Lăng truyền thừa một lần cuối cùng đi.
Dứt lời, quang huy trên người Huyền Thiết Kiếm Đế phóng thích ra đến mức tận cùng, trên bầu trời phong vân gào thét, vạn kiếm theo mây mà động, lướt đi trên trời. Rất nhanh, trên không toàn bộ Đông Lăng Tiên thành đều lưu động kiếm ý của hắn.
- Đông Lăng mở, thánh thư nhập thế, nếu muốn đọc thánh thư thì hãy đến Đông Lăng.
Một đạo thanh âm truyền ra. Thanh âm của Huyền Thiết Kiếm Đế truyền khắp tiên thành.
- Đông Lăng, thánh thư nhập thế, Đông Lăng trong truyền thuyết không ngờ thật sự tồn tại sao?
Vào lúc này, vô số người ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm nhận kiếm ý lưu động trên trời cao, trong lòng vô cùng rúng động.
- Đi thôi, tới Đông Lăng.
Vô số bóng người lấp lánh mà động, lướt về phía Đông Lăng.
Trong ba thế lực lớn Thiên Chung giáo, Thần Phù cung, Kim Cương tông, mấy vị cường giả ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm đã ra khỏi vỏ. Không ngờ Huyền Thiết Kiếm Đế lại ác như vậy, biến mất nhiều năm, không ngờ lại tự nhốt mình ở Đông Lăng để tham ngộ thánh thư, một mực không xuất thế.
Cất bước, bọn họ vượt qua hư không lao về phía Đông Lăng. Xem ra Huyền Thiết Kiếm Đế căn bản không định thần phục, tính toán của Thái Dương Thánh giáo và Lôi Thần điện chắc chắn sẽ thất bại.
- Truyền thừa của Đông Lăng sẽ đoạn tuyệt sao.
Bọn họ thở dài trong lòng, Huyền Thiết Kiếm Đế, đã mở một lần truyền thừa cuối cùng.