Phủ đệ Công chúa hoàng cung Trường Thanh Tiên quốc.
Hai thiếu nữ cùng ngôi nói chuyện phiếm, tất cả đều trổ mã duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp một cách ngây thơ, trong sáng, nhưng hai đầu lông mày của các nàng dường như ẩn hiện vẻ ưu thương nhàn nhạt.
- Tỷ, Khuynh Thành tỷ tỷ vẫn tiếp tục như vậy, ta lo lắng nàng sẽ sớm sụp đổ mất. Tỷ nghĩ cách gì đó đi.
Thiếu nữ trông qua trẻ tuổi hơn nhìn nữ tử bên cạnh nói, hai người này hóa ra chính là tỷ muội.
- Ngươi không phải không rõ tình cảm giữa Khuynh Thành tỷ tỷ và sư tôn, trừ phi sư tôn sống lại, nếu không...
Thiếu nữ bên cạnh khẽ thở dài, thì ra hai người này chính là Chỉ Yên và Chỉ Nhiên năm đó khi Tần Vấn Thiên dẫn theo Thanh Nhi và Khuynh Thành du ngoạn Tiên Vực đã thu nhận làm đệ tử.
Ánh mắt Chỉ Nhiên ảm đạm, hiển nhiên cũng biết tỷ tỷ nàng nói không sai.
- Khuynh Thành, nàng ấy vẫn như vậy phải không?
Lúc này một giọng nói truyền tới, hai tỷ muội lập tức nghênh đón.
Thanh Nhi tỷ tỷ.
Hai nàng cùng gọi, trước mặt các nàng xuất hiện một nữ tử tuyệt mỹ, mái tóc bạc trắng như tuyết, khí chất lạnh lùng còn lạnh lẽo hơn so với trước kia mấy phần, dù là Chỉ Yên và Chỉ Nhiên cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của Thanh Nhi.
- Vâng, là do chúng ta vô dụng.
Hai nàng cúi đầu, giống như đã làm sai vậy.
- Không trách các ngươi.
Thanh Nhi thở dài:
- Người làm sư nương như ta chính là không tận trách nhiệm, chưa bao giờ dạy các ngươi bất cứ điều gì, hơn nữa sau này có thể cũng không có thời gian, các ngươi muốn ra ngoài tu hành không, ta bảo người khác dạy bảo các ngươi.
Chỉ Yên và Chỉ Nhiên đồng thời lắc đầu, Chỉ Nhiên nói:
- Thanh Nhi tỷ tỷ, ngươi đừng đuổi chúng ta đi, chúng ta nguyện luôn chiếu cố Khuynh Thành tỷ tỷ, đến khi nàng hồi phục, người khác chiếu cố Khuynh Thành tỷ tỷ chúng ta không yên lòng. Sau khi nàng đã tốt hơn, Thanh Nhi tỷ tỷ hẵng tìm người dạy cho chúng ta.
Thanh Nhi xoa đầu hai nàng, trong lòng thở dài, ánh mắt nhìn ra phía sau lưng Chi Yên, Chi Nhiên.
Tại đó có một bóng dáng xiêm y trắng, dung nhan cực đẹp, nhưng nàng lại rất tiều tụy, ánh mắt trống rỗng, dường như không có lấy chút phản ứng nào với việc Thanh Nhi đến, chỉ ngơ ngác ngẩn ngơ nhìn phía trước, không có thần thái, thậm chí cả người hầu như không thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh, giống như một hoạt tử nhân vậy.
- Khuynh Thành.
Thanh Nhi thấy bộ dạng nàng như vậy, trái tim cũng chua xót. Tuy nàng tu hành ở Cổ Đế Chi Thành, nhưng vẫn thường xuyên trở lại gặp Khuynh Thành, vậy nhưng tất cả đều vô ích.
Mười năm rồi, Mạc Khuynh Thành suốt mười năm không ăn không uống, thậm chí quần áo trên người đều do Chỉ Yên, Chỉ Nhiên tắm rửa, thay cho nàng, giống như một hoạt tử nhân chân chính. Vì lo lắng nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nàng sai người thủ hộ bất kể ngày đêm, sau đó tỷ muội Chỉ Yên và Chỉ Nhiên xung phong nhận việc, nguyện thủ hộ ở lại bên cạnh Mạc Khuynh Thành.
- Vấn Thiên hắn sẽ trở lại, nhất định sẽ. Hắn không chết, Khuynh Thành, vì sao ngươi không muốn tin ta?
Thanh Nhi nhìn bộ dạng Khuynh Thành, nàng cũng đau lòng. Nàng đã đáp ứng Tần Vấn Thiên rằng sẽ chăm sóc nàng, nhưng Mạc Khuynh Thành vốn không cần chiếu cố, nàng ấy tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên bị đánh tay ngay trước mắt mình, ngay khoảnh khắc đó trái tim nàng đã chết, dù Thanh Nhi nói gì thì nàng cũng không có bất cứ phản ứng nào.
- Công chúa.
Đúng lúc này có một tiếng gọi truyền tới, một đám tiên niệm giáng xuống, nhìn thấy Thanh Nhi trở về lập tức cung kính hô vang.
- Ai bảo ngươi thăm dò nơi này?
Hai mắt Thanh Nhi lạnh như băng, tiên niệm tỏa ra lạnh buốt thấu xương. Ở bên ngoài phủ Công chúa, một thị nữ sắc mặt nhanh chóng tái nhợt nói:
- Công chúa, tiện nữ cũng không phải cố ý, chẳng qua Công chúa Bắc Minh U Hoàng của Bắc Minh Tiên triều cầu kiến, thần vốn định thông báo cho tiểu thư Chỉ Yên và tiểu thư Chỉ Nhiên, không ngờ lại thấy Công chúa trở về.
- Bắc Minh U Hoàng?
Hai đầu lông mày của Thanh Nhi lộ vẻ lạnh lùng, nói:
- Không gặp.
Nhưng đúng lúc này một tiếng xé gió truyền tới, một bóng người trực tiếp giáng xuống phủ công chúa. Trong hư không, Bắc Minh U Hoàng phong hoa tuyệt đại đi thẳng tới, con mắt liếc nhìn Thanh Nhi và Khuynh Thành, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng.
- Ngươi đây là có ý gì?
Thần sắc Thanh Nhi càng lạnh hơn vài phần.
- Ta có tin tức của Tần Vấn Thiên, tìm chỗ bí mật, ta nói chuyện với một mình ngươi.
Bắc Minh U Hoàng truyền âm nói, chỉ trong chớp mắt, con ngươi băng lãnh của Thanh Nhi tỏa ra tia sáng chói mắt, giống như muốn nhìn thấu Bắc Minh U Hoàng, lập tức nói:
- Ngươi đi theo ta.
- Dẫn nàng ấy cùng đi.
Bắc Minh U Hoàng tiếp tục truyền âm, hiển nhiên chỉ Mạc Khuynh Thành.
- Chỉ Yên, Chỉ Nhiên, Khuynh Thành giao cho ta, các ngươi ở chỗ này chờ ta.
Thanh Nhi nói rõ, ngay sau đó ánh mắt cũng nhìn ra phía ngoài:
- Lui xuống.
- Vâng.
Bên ngoài truyền tới thanh âm đáp lại, Thanh Nhi ôm lấy Mạc Khuynh Thành, dẫn đường đằng trước, Bắc Minh U Hoàng đi theo nàng cùng tới tẩm cung của Thanh Nhi.
- Ngươi có tin tức của hắn?
Thanh Nhi nhìn Bắc Minh U Hoàng hỏi.
- Thanh Nhi, Khuynh Thành.
Một giọng nói truyền tới, chỉ chớp mắt, tròng mắt lạnh lùng của Thanh Như lập tức đông cứng, cả người giống như hóa thành đá, đến cả hai mắt trống rỗng của Mạc Khuynh Thành cũng giật giật.
Quang mang chớp chớp, một tiên niệm biến thành bóng dáng xuất hiện trong tẩm cung.
- Các ngươi trò chuyện đi, ta đi trước.
Bắc Minh U Hoàng trực tiếp rời đi, vung tay lên phong tỏa tẩm cung này. Nàng trực tiếp ngự không rời đi, đoạn tiên niệm này là Tần Vấn Thiên gieo tiên niệm bình thường lên người nàng, thời gian tồn tại không quá lâu, sẽ tự tiêu tán. Tần Vấn Thiên làm như vậy đương nhiên vì lo lắng cho Thanh Nhi và Khuynh Thành, còn việc mà Bắc Minh U Hoàng cần phải làm cũng đã hoàn thành.
Thanh Nhi đương nhiên sẽ không để ý việc Bắc Minh U Hoàng rời đi. Lúc này nàng đang ngơ ngác nhìn bóng dáng xuất hiện kia, ánh mắt trống rỗng của Mạc Khuynh Thành dần có thần thái, cặp mắt kia ngày càng sáng rực rỡ, cho đến khi biến thành sáng chói.
- Vấn Thiên, thật sự là ngươi sao?
Hai mắt Mạc Khuynh Thành lập tức ướt át, đi từng bước một về phía trước, giống như đang trong giấc mộng.
- Khuynh Thành, là ta.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy mái tóc trắng như tuyết của Thanh Nhi, nhìn thấy hai mắt trống rỗng tro tàn của Khuynh Thành, hắn cảm thấy cõi lòng đau. Khoảnh khắc đó, hắn có chút hận bản thân đã khiến các nàng phải chịu tra tấn như vậy, hơn nữa còn là suốt mười năm. Mười năm này đối với các nàng mà nói e rằng còn thống khổ hơn so với cái chết.
Mạc Khuynh Thành cắn môi, còn dùng sức cắn, có máu tươi chảy ra, nàng cảm nhận được cơn đau, lại xoa lên môi mình, sau khi nhìn thấy máu tươi chảy ra liền ngẩng đầu lên lần nữa, không còn nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi, run rẩy vươn tay, giống như muốn vuốt ve thân thể Tần Vấn Thiên.
Nhưng thân thể Tần Vấn Thiên như thực như ảo, hắn vươn tay, một cỗ lực lượng ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Mạc Khuynh Thành, nói:
- Nha đầu ngốc, đây là tiên niệm của ta.
- Vâng, vâng...
Mạc Khuynh Thành lệ tuôn, thân thể run rẩy không ngừng, nức nở, duỗi hai tay ra, muốn vuốt ve gò má Tần Vấn Thiên, giống như không thể tin được vậy:
- Vấn Thiên, ngươi thật sự còn sống sao?
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Khuynh Thành, nội tâm Tần Vấn Thiên càng thấy khó chịu. Thanh Nhi lại không tiến lên phía trước, chỉ đứng nguyên tại chỗ. Năm đó khi Tần Vấn Thiên chết cũng đang mang đi theo mái tóc tươi đẹp của nàng, chỉ để lại mái tóc tuyết trắng, mà lúc này đây nàng rốt cục rơi nước mắt, dù rằng nàng đã sớm biết Tần Vấn Thiên còn có Thân Ngoại Hóa Thân sẽ sống.
- Khuynh Thành, Thanh Nhi, hiện giờ ta rất tốt, mọi người khóc cái gì.
Hai mắt Tần Vấn Thiên chua xót, nhìn hai nàng ấy như vậy vô cùng thương cảm, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười như cũ, không đành lòng khiến hai nàng lo lắng quá mức.
- Vâng, ta không khóc.
Mạc Khuynh Thành nín khóc mỉm cười, nụ cười sáng lạn, vươn tay gạt đi nước mắt, trên gương mặt còn lem luốc. Tần Vấn Thiên nhìn dung nhan tiều tụy vẫn xinh đẹp động lòng người, hắn ôn nhu nói:
- Như vậy mới đúng, từ nay về sau không có ta ở đây, không được phép khóc nữa.
- Được.
Mạc Khuynh Thành gắng hết sức gật đầu:
- Chỉ cần ngươi có thể trở về, ta sẽ luôn chờ ngươi, ngươi nói cái gì cũng đều được.
- Nha đầu ngốc.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên dịu dàng, Thanh Nhi vẫn đứng đó như cũ, dù nàng cũng rất muốn tiến lên, nhưng nàng nguyện ý để quãng thời gian này cho Khuynh Thành, chỉ cần nhìn thấy hắn mạnh khỏe, nàng cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
- Vấn Thiên, thân thể ngươi hiện giờ cũng ở Tiên Vực sao?
Thanh Nhi khẽ hỏi, nàng rất muốn gặp hắn.
- Thanh Nhi, đây là tiên niệm bản tôn của ta.
Tần Vấn Thiên đáp lời, khiến hai mắt xinh đẹp của Thanh Nhi ngừng trệ, ngay sau đó lộ ra ý vui mừng không xiết, run rẩy hỏi:
- Thật sao?
Năm đó, nàng hiểu rõ Tần Vấn Thiên có Thân Ngoại Hóa Thân, nhìn thấy bản tôn Tần Vấn Thiên bị nghiền nát ngay trước mặt mình vẫn đau lòng gần chết, trong chốc lát tóc hóa trắng. Dù người chết trước mặt nàng là người nàng yêu sâu đậm nhất, dù hắn có Thân Ngoại Hóa Thân, nàng vẫn nguyện dùng tính mạng của mình trao đổi, nếu không lúc trước nàng cũng sẽ không giấu Tần Vấn Thiên ra khỏi Cổ Đế Chi Thành đi chịu chết.
Khi nàng biết tin tức Tần Vấn Thiên người thật không chết, có thể nghĩ được tâm trạng của nàng lúc này như thế nào.
- Hai người các ngươi sao không ai tin ta hết vậy?
Tần Vấn Thiên cười khổ:
- Trận chiến năm ấy ta thật sự đã xem như chết trận, nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp mà ta đã gặp được một vị kỳ nhân Tiên Vực trợ giúp, dần khôi phục, nhưng tiếp theo đây ta có thể phải đi tới Tiên Vực Thanh Huyền rồi. Vị kỳ nhân tiền bối kia sẽ đưa ta tới Thượng Giới Thiên, Tiên Vực Thái Cổ mạnh nhất trong ba mươi ba Thiên Tiên Vực.
- Tiên Vực Thái Cổ sao.
Thanh Nhi thì thào nói, có vẻ tin Tần Vấn Thiên. Khi nãy nàng thật sự có chút hoài nghi Tần Vấn Thiên gạt nàng, bởi vì Tần Vấn Thiên muốn an ủi các nàng thì dù là nói dối cũng sẽ làm.
- Hơn nữa vị kỳ nhân kia ở ngay tại địa phận Bắc Minh Tiên triều, nếu không ta cũng sẽ không nhờ Bắc Minh U Hoàng tới. Sau khi ta rời đi, đương nhiên còn có thể quay trở về, mọi người nhất định phải sống tốt, không cần lo lắng cho ta. Ngày ta trở về sẽ là lúc Tiên Vực Thiên Huyền thay đổi cực lớn.
Tần Vấn Thiên sảng khoái nói, quả nhiên khi nghe được lời này Thanh Nhi liền mỉm cười vô cùng sáng lạn, khuynh thế vô song.
- Tiên niệm này của ta còn mang theo một vài ký ức. Tiên niệm này sẽ hóa thành ký ức phương pháp tu hành truyền cho mọi người. Thanh Nhi, nàng thiên phú cao, sau khi ta rời khỏi, nha đầu Khuynh Thành này liền giao cho nàng.
Tần Vấn Thiên vẫn vuốt ve đầu Khuynh Thành, ánh mắt khi nãy của nha đầu này khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
- Vâng, ta đã biết.
Thanh Nhi nghiêm túc gật đầu.
- Còn có chỗ Tinh nha đầu nữa, ta không biết sau khi ta chết nàng ấy như thế nào, chắc hẳn vô cùng đau lòng. Nàng nghĩ cách nói tin tức ta còn sống cho nàng ấy biết.
Tần Vấn Thiên lại dặn dò.
Lúc này Thanh Nhi nhớ tới một màn lệ huyết chảy từ đôi mắt đẹp kia, trái tim khẽ run rẩy, nghiêm túc gật đầu hỏi:
- Bên Quân Mộng Trần và Tiểu Hỗn Đản thì sao?
- Chưa cần nói với bọn họ. Tên gia hỏa Mộng Trần kia cho rằng ta đã chết hẳn sẽ kìm nén muốn báo thù cho ta, đúng lúc kích thích hắn một chút. Về phần Tiểu Hỗn Đản cũng nên chăm chỉ tu hành, chỉ đáng thương cho Luyện Ngục thôi.
Tần Vấn Thiên chậm rãi nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa, mọi người nhất định phải sống tốt, chờ ta trở lại.
Hai nàng nghiêm túc gật đầu, sau đó tiên niệm của Tần Vấn Thiên hóa thành một tia sáng dũng mãnh lao tới mi tâm của Thanh Nhi, đương nhiên Thanh Nhi không chống cự.
Ngày hôm sau, Thanh Nhi bắt đầu tu hành mỗi đêm, còn Mạc Khuynh Thành cuối cùng đã dần khôi phục thần thái trước kia.
Về phần Tần Vấn Thiên, hắn và Bắc U Minh Hoàng lại im hơi lặng tiếng bị đưa tới Tiên Vực Thanh Huyền!