Tiên Vực Thái Cổ, Tiên Vực chí thượng trong ba mươi ba Thiên Tiên Vực, mênh mông vô tận.
Trường Sinh Giới, địa phận Tiên Vực Thái Cổ, do Trường Sinh Giới chủ cai quản.
Trường Sinh Giới vô tận mênh mông, địa vực bao la rộng lớn, vô số thành trì, tất cả đều do Trường Sinh Giới chủ cai quản.
Phong Lôi thành rực rỡ phồn hoa, rất nhiều cường giả đang bước từng bước chậm rãi đi trong thành.
Hôm nay tâm trạng của Hạ Lan Minh Nguyệt vô cùng tốt, một người trẻ tuổi như nàng khoảng thời gian trước đã đột phá Tiên Vương cảnh, sau khi củng cố cảnh giới, phụ thân giao một tòa thành trì cho nàng quản lý, vì vậy còn trẻ mà nàng đã là thành chủ Phong Lôi thành.
Lúc này nàng đang ở một tòa giao dịch các của Phong Lôi thành lựa chọn thần binh.
- Tiểu thư, nếu người cần thần binh, để Đế Quân tìm người luyện chế không phải được rồi sao, cần gì phải rắc rối như vậy.
Bên cạnh Hà Lan Minh Nguyệt có mấy nữ hộ pháp, tất cả đều là Tiên Vương cảnh, ai cũng mạnh hơn nàng, nhưng ai bảo nàng sinh ra đã bất phàm, địa vị cao quý, người bên cạnh đều hiểu Hạ Lan Đế Quân giao tòa thành trì này cho nàng ấy đơn giản là để nàng chơi, ai bảo Hạ Lan Minh Nguyệt này chính là do sủng thiếp của Đế Quân sinh ra đây.
Dù cảnh giới hiện giờ của Hạ Lan Minh Nguyệt đều dùng vô số tài nguyên xếp thành chồng mà ra, lúc này trong tay nàng còn nắm giữ tất cả của Phong Lôi thành, hàng năm đều thu về không ít tài nguyên.
Tiên Vực Thái Cổ thân là chí thượng trong ba mươi ba Thiên Tiên Vực, tài nguyên tu hành nơi đây vốn dĩ một Tiên Vực như Thanh Huyền có thể so sánh được.
Hơn nữa những thế lực siêu cấp trên Tiên Vực Thái Cổ có lực thống trị rất mạnh đối với lãnh địa của mình, điều ấy cũng không hề giống với Tiên Vực Thanh Huyền.
- Cần gì phải làm phiền tới phụ thân.
Hạ Lan Minh Nguyệt cười, nơi mi tâm lộ ra vẻ đẹp phong tình vạn chủng, chỉ vào một kiện y sam thần binh xinh đẹp, nói:
- Món thần binh đó giá bao nhiêu?
- Nếu tiểu thư thích, sao dám chào giá được.
Chưởng quầy lập tức đi tới, ngay sau đó dâng hai tay. Khóe môi Hạ Lan Minh Nguyệt nhếch lên, nở nụ cười đắc ý, sau đó dạo qua một vòng, cuối cùng cảm thấy thỏa mãn đi ra ngoài, ở bên ngoài đang có một đoàn thị vệ ngân y đang chờ, còn có một đầu cự thú Lôi Đình cường đại, còn là một Yêu Vương.
- Đi thôi, đi tới nơi khác nhìn xem.
Hạ Lan Minh Nguyệt mỉm cười, cưỡi lên người cự thú, những người xung quanh tự động nhường đường, nhưng trong lòng âm thầm phỉ báng Hạ Lan Đế Quân sắp xếp cho nữ nhân điêu ngoa này tới cai quản một thành trấn, hại không ít thương gia. Đương nhiên, bọn họ không dám nói ra, chính bản thân Hạ Lan Đế Quân cũng hiểu được, trên địa bàn của hắn, nữ nhi của mình bất luận có náo thế nào thì đều không sao, đây chính là quyền thế.
- Grào....
Lúc này cự thú Lôi Đình phát ra một tiếng gào thét trầm lắng, ngẩng đầu lên nhìn lên phía hư không. Đám người Hạ Lan Minh Nguyệt cũng nhìn lên phía trên không, trên vòm trời có hai đạo thân ảnh giáng xuống, tiên niệm càn quét tới.
Thân ảnh của hai người này dần rõ ràng, khiến đồng tử không ít người hơi co rút lại, lộ ra thần sắc kinh hãi, hai người trên hư không này đúng là khiến người khác phải kinh ngạc.
Một nam một nữ, trên người nam tử dường như có một loại quang huy chói lọi, thậm chí ý thần thánh, siêu phàm thoát tục, gương mặt tuấn tú, khiến người ta phải sợ hãi than thật là một mỹ nam tử được.
Nữ tử bên cạnh có dung nhan tuyệt thế, cao quý lạnh lùng, một khi liếc nhìn liền không thể dời ánh mắt đi, khiến người ta phải cảm thán rằng giống như bước từ trong tranh ra.
Nhìn nữ tử trong hư không kia, Hạ Lan Minh Nguyệt lại sinh ra sự tự ti mặc cảm, điều này khiến nàng cảm thấy có chút không thoải mái.
Hai người này chính là Bắc Minh U Hoàng và Tần Vấn Thiên tới từ Tiên Vực Thanh Huyền.
- Nơi này thật sự là Tiên Vực Thái Cổ sao, U Hoàng, lão biến thái này là ai mà lại mạnh như vậy?
Tần Vấn Thiên quan sát phía dưới, đồng thời truyền âm cho Bắc Minh U Hoàng.
- Không biết, gọi tên đầy đủ của ta.
Bắc Minh U Hoàng lạnh lùng đáp, trong nội tâm nàng không phải không nhấc lên sóng to gió lớn. Điên lão đầu ở trong cấm địa bố trí đại trận không gian siêu cấp tiên vực, quả thật không dám tưởng tượng đáng sợ tới cỡ nào. Bọn họ đã hoàn thành chuyến hành trình xuyên qua đầu tiên.
- U Hoàng, ngươi đã đáp ứng theo ta cùng tới Tiên Vực Thái Cổ, vậy kế tiếp phải cùng nhau lưu lạc rồi, cần gì phải xa lạ như vậy chứ.
Tần Vấn Thiên lại nói, ánh mắt nhìn hướng Hạ Lan Minh Nguyệt, những kẻ này đều là cường giả Tiên Vương, có chút bất phàm.
- Ai muốn ở cùng với ngươi, đã đi tới Tiên Vực Thái Cổ, từ giờ ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, ta với ngươi không chung lối.
Bắc Minh U Hoàng không khách sáo truyền âm nói. Tần Vấn Thiên bỗng nhiên ngừng lại, ngạc nhiên nhìn nàng nói:
- U Hoàng hắn không ác như vậy chứ?
Nhưng Bắc Minh U Hoàng mặc kệ hắn. Tần Vấn Thiên khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ điên lão đầu này lần này bị hắn hố thảm rồi. Sớm biết thế đã tu hành thêm mấy năm lại thành Tiên Vương, hắn hiện giờ tu vi Tiên Đài cảnh, mà ai dưới kia cũng đều có tu vi cao hơn hắn, quá thảm...
Xem ra trước hết phải tìm một nơi tăng cảnh giới đã, nữ nhân không đáng tin mà.
Hạ Lan Minh Nguyệt ở phía dưới thấy hai người trên đỉnh đầu không nói chuyện, không khỏi cau mày nói:
- Để hai người bọn họ xuống đây nói chuyện.
- Vâng.
Một tay thị vệ Tiên Vương gật đầu, thân người lóe lên nhảy vào trong hư không, ánh mắt nhìn chằm chằm Bắc Minh U Hoàng, cảm thấy kinh ngạc, khiến tâm tình của hắn dao động.
- Hai vị, Thành chủ có chuyện cần hỏi hai người, mời theo ta xuống dưới.
Thị vệ kia mở miệng nói chuyện. Bắc Minh U Hoàng và Tần Vấn Thiên đều nhíu mày, nữ tử trẻ tuổi kia là thành chủ tòa thành trì này?
Hai người bọn họ, một là Công chúa Bắc Minh Tiên triều, một là nhân vật Tiên Đế, dù hiện giờ chỉ ở cảnh giới Tiên Đài, nhưng đã từng giết Tiên Đế, đương nhiên sẽ không thèm để ý tới mấy Tiên Vương này. Nhưng ngẫm lại một chút, bọn họ vẫn không làm gì cả, di chuyển xuống dưới.
Dù sao thì đây cũng là Tiên Vực Thái Cổ, hai người mới đến, trước tiên phải biết rõ đại khái tình huống Tiên Vực Thái Cổ đã, an phận một chút.
- Tiểu thư có gì phân phó?
Tần Vấn Thiên đi tới trước người Hạ Lan Minh Nguyệt, cười hỏi, thật sự cũng không trông cậy vị Công chúa Tiên Đế Bắc Minh U Hoàng này có thể khách khí trước mặt nữ tử Tiên Vương này, bởi vậy hắn mới chủ động mở miệng.
- Các ngươi là người nơi nào?
Hạ Lan Minh Nguyệt hỏi.
- Chúng ta là người tu hành sơn dã, tùy ý đi ra bên ngoài, tới nơi này.
Tần Vấn Thiên trả lời.
- Nói như vậy thì các ngươi là tán tu sao?
Đôi mắt đẹp của Hạ Lan Minh Nguyệt lóe lên, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
- Ta là Thành chủ Phong Lôi thành dưới trướng Hạ Lan Đế Quân, các ngươi đã là tán tu, có nguyện đi theo ta không?
Hạ Lan Minh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên, nở nụ cười yếu ớt. Mặc dù người trước mặt tu vi hơi thấp, chỉ mới là Tiên Đài cảnh, nhưng lại cực kỳ tuấn tú, hơn nữa có cỗ khí chất phi phàm, để bên người đi theo nàng cũng không tồi, có thể dưỡng mắt.
Về phần nữ nhân này, tu vi bất phàm, cảnh giới còn cao hơn nàng, hơn nữa lại xinh đẹp, giữ bên người có thể sẽ có tác dụng đặc biệt.
Tần Vấn Thiên kinh ngạc một hồi, người Tiên Vực Thái Cổ trực tiếp như vậy sao?
Tuy cảnh giới của hắn thấp, nhưng Bắc Minh U Hoàng sau lưng những kẻ này căn bản nhìn không thấu, vậy mà cũng dám trực tiếp thu làm thủ hạ.
- Tiểu thư chính là nữ nhi của Đế Quân.
Một vị Tiên Vương sau lưng Hạ Lan Minh Nguyệt nhắc nhở.
- Tại hạ nhàn tản đã quen, kính mong tiểu thư chớ trách.
Tần Vấn Thiên uyển chuyển nói. Đùa sao, nữ nhi Đế Quân, Bắc Minh U Hoàng còn là Tiên Đế đấy, phụ thân của nàng đứng đầu Bắc Minh Tiên triều, để nàng đi theo một nữ nhi Đế Quân? Đế Quân tối đa cũng chỉ đến Tiên Đế cảnh nhỉ.
Hạ Lan Minh Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó khẽ cười, nói:
- Không sao, nếu đã như vậy thì các ngươi hãy đi thôi.
- Đa tạ tiểu thư.
Tần Vấn Thiên và Bắc Minh U Hoàng đi qua người bọn họ. Sau khi bọn họ rời khỏi, nụ cười trên mặt Hạ Lan Minh Nguyệt lập tức biến mất, tỏ vẻ có chút lạnh lẽo.
- Viện một cái cớ bắt bọn họ lại, ép về phủ đệ thành chủ.
Hạ Lan Minh Nguyệt nhếch môi nở nụ cười mờ ám. Ở trong Phong Lô thành, nàng lần đầu tiên mời chào người ta, lại bị từ chối, rượu mời không uống sao.
- Tiểu thư, tu vi của nàng kia không thấp.
Một nữ Tiên Vương đứng bên cạnh nhắc nhở, Hạ Lan Minh Nguyệt cau mày nói:
- Sư xuất hữu danh, dù tu vi của nàng ta cao hơn các ngươi, nhưng chỉ là một tán tu còn dám phản kháng sao?
- Vâng.
Nữ Tiên Vương kia bất lực, trong lòng âm thầm phỉ nhổ Hạ Lan Minh Nguyệt, xem ra đã bị Đế Quân chiều hư rồi.
Nhưng nàng vẫn dẫn đoàn người rời đi. Đúng như Hạ Lan Minh Nguyệt nói, tại Trường Sinh Giới này, nhân vật tán tu nào dễ dàng đối kháng với Giới Chủ, dù bọn họ chỉ là thành chủ một thành, nhưng trên người ta là Đế Quân, trên nữa là Cung Chủ, trên Cung Chủ chính là Giới Chủ, trên từng tầng một, bọn họ là cấp dưới thuộc thế lực Giới Chủ nha.
Dù là những đại gia tộc trong Trường Sinh Giới, thế lực đại tông môn cũng không dám chọc tới người của Giới Chủ. Các gia tộc, môn phái trong khu vực lãnh thổ Tiên Vực Thái Cổ có nhiều đệ tử cũng sẽ đưa vào trong thế lực Giới Chủ, cũng khá phức tạp.
Tán tu, địa vị thấp nhất, cũng khó nhận được tài nguyên tu hành nhất.
....
Bắc Minh U Hoàng và Tần Vấn Thiên bước đi chậm rãi trong thành, lúc này Bắc Minh U Hoàng cau mày nói:
- Chúng ta có phiền toái.
- Nghe lời nàng kia nói thì dường như địa vị của tán tu rất thấp.
Tần Vấn Thiên nói, chỉ chốc lát sau, một đám cường giả phía sau gào thét đi tới, một nữ Tiên Vương áo đen lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi đứng lại.
Bắc Minh U Hoàng và Tần Vấn Thiên cùng xoay người, trên người tỏa ra sự lạnh lùng, nhất là cỗ Đế uy cường đại trên người Bắc Minh U Hoàng dẫn ra khiến nữ tử áo đen phải ngừng giữa không trung.
- Cút.
Bắc Minh U Hoàng nói một tiếng lạnh lùng.
- Ngươi là ai?
Vị nữ Tiên Vương kia chất vấn, dù cảm nhận được Đế uy nhưng vẫn không tránh xa.
- Có liên quan gì tới ngươi sao?
Tần Vấn Thiên nhíu mày hỏi, giọng điệu cũng lạnh xuống. Lúc trước hắn đã rất khách khí rồi, không ngờ đối phương còn muốn trực tiếp bắt hắn, đây không phải hơi bá đạo rồi sao.
- Đương nhiên có liên quan.
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại, bất ngờ chính là Hạ Lan Minh NGuyệt dẫn người đuổi tới, nàng ta lạnh lùng nhìn Bắc Minh U Hoàng nói:
- Trong Phong Lôi thành xuất hiện tán tu Tiên Đế, ta hoài nghi các ngươi là cường đạo, có nghĩa vụ dẫn các ngươi về phủ Đế Quân kiểm tra, đi theo chúng ta một chuyến.
- Cường đạo?
Bắc Minh U Hoàng và Tần Vấn Thiên không hiểu, vì hoàn toàn không biết Tiên Vực Thái Cổ đến tột cùng có quy tắc như thế nào, những kẻ này biết rõ Bắc Minh U Hoàng là Tiên Đế nhưng vẫn không hề nao núng như cũ, giống như sư xuất hữu danh.
Động tĩnh bên này hấp dẫn không ít người vây tới, ngưng mắt nhìn Bắc Minh U Hoàng, nữ tử rất xinh đẹp, có một nữ Tiên Đế xinh đẹp như vậy làm cường đạo sao?
Một cỗ hàn ý đáng sợ khuếch tán từ trên người Bắc Minh U Hoàng, trong con ngươi băng lãnh lộ ra sát niệm, khiến sắc mặt những người chứng kiến cũng thay đổi. Nữ tử này điên rồi sao, động sát niệm với thanh chủ trong chính Phong Lôi thành, chẳng lẽ làm như vậy không biết sẽ có hậu quả gì sao?
Sắc mặt Hạ Lan Minh Nguyệt cũng đại biến, hiển nhiên vẫn rất bất ngờ. Nàng ta lấy một khối thủy tinh cầu ra, có một tia sáng sáng chói truyền tới ấn bóng dáng của Bắc Minh U Hoàng và Tần Vấn Thiên vào trong đó, Hạ Lan Minh Nguyệt trực tiếp mở miệng nói với thủy tinh cầu:
- Phụ thân, hai người này muốn giết ta.