Toái hư, vùng không gian vừa nãy chính là Thiên tâm ý thức toái hư, thực sự là không có cách nào nhận biết cụ thể được đến tột cùng là nó đã dung hợp mà thành như thế nào.
Cảnh tượng trước mắt vẫn như cũ, không hề có biến hóa gì nhiều, trên hư không lại có một bia đá, mặt trên vẫn có khắc hai chữ, chỉ có điều không phải hai chữ “toái hư”.
- Hư Hành.
Hiển nhiên, đây vẫn là một loại Thiên Tâm ý thức, chỉ là từ trên mặt chữ, hắn không thể nào hiểu được ý nghĩa thực sự của hai chữ hư hãnh này là gì.
Lúc này, từ trong bia đá lại xuất hiện một bóng người khác, cũng là bia linh. Hắn liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên, lộ ra một vẻ mặt khinh bỉ, như thể thật sự có tư duy riêng, hình như là có chút xem thường tu vi cảnh giới của Tần Vấn Thiên.
Cảnh giới Siêu Phàm mà đã tiến vào Vạn Pháp giới sao? Đây đơn giản là đến tìm ngược mà. Muốn thể ngộ Thiên Tâm ý thức sao? Vậy thì ngươi sẽ được thể ngộ cái gì gọi là tuyệt vọng.
Tần Vấn Thiên lần thứ hai bố trí phòng ngự thật tốt. Đã có kinh nghiệm vừa nãy, lần này lực phòng ngự của hắn càng mạnh hơn, hắn muốn chân chính chiến đấu với lực lượng của Thiên Tâm ý thức, cảm thụ lực lượng của mình và Thiên Tâm ý thức chênh lệch tới mức nào.
Có điều, ngay khi hắn chuẩn bị xong, thân ảnh của đối phương lại bất chợt biến mất, cứ như vậy không còn một chút tăm hơi.
Không gian vô cùng yên tĩnh, không có một chút âm thanh gì, thế nhưng Tần Vấn Thiên lại không hề thả lỏng cảnh giác, tiên niệm bao phủ không gian xung quanh, chỉ cần trong không gian nổi lên một gợn sóng thì hắn cũng có thể nhận biết được.
Thế nhưng không hề có gì xảy ra. Cả vùng không gian này quá mức an tĩnh, hình như bia linh kia xem thường hắn nên đã biến mất rồi.
Chẳng lẽ, hắn đã quay lại vào trong bia đá?
Phòng ngự của Tần Vấn Thiên vẫn còn đó, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sang xuất thủ. Hắn kiên trì đợi một lúc lâu, thế mà một chút động tĩnh cũng đều không có. Điều này khiến cho Tần Vấn Thiên cười khổ không thôi, sức mạnh của hắn cũng biến mất, phòng ngự tản đi, có chút không hiểu được tình huống như nào.
Ngay khi phòng ngự của hắn vừa biến mất, trong tích tắc đó, Tần Vấn Thiên đột nhiên cảm nhận được một luồng cảm giác nguy hiểm cực mạnh, không phải tiên niệm nhận biết được, mà thuần túy là trực giác.
- Oanh.
Phòng ngự mạnh mẽ lần thứ hai bao phủ toàn thân, thế nhưng đã chậm rồi. Từ trong hư vô xuất hiện một nắm đấm hung hăng đập lên thân thể hắn, không có bất kỳ dấu hiệu gì cả, cứ thế trực tiếp đánh giết mà đến từ trong hư vô, vị bia linh kia cũng xuất hiện theo. Tần Vấn Thiên lại một lần nữa thể ngộ cảm giác của cái chết, thân thể nổ tung hủy diệt. Tia ý thức cuối cùng của hắn nghĩ đến chuyện khi chiến đấu, chỉ cần một khắc thả lỏng cảnh giác thì cũng sẽ đồng nghĩa với cái chết. Có vẻ như đây là một lần giáo huấn mà hắn sẽ ghi lòng tạc dạ.
- Hô. . . . . .
Khi ý thức của Tần Vấn Thiên lại một lần nữa trở về, cùng giống hệt như vừa nãy, cả người hắn đều là mồ hôi lạnh, khóe miệng phác hoạ lên một nụ cười khổ. Lại là một lần tử vong, tại Vạn Pháp giới này, hắn sẽ phải cảm ngộ bao nhiêu lần tử vong đây? Cứ như vậy thì sẽ khiến cho tâm thần của những ai có ý chí không kiên định sụp đổ mất. Không phải ai cũng có thể trải nghiệm nhiều lần loại cảm giác đó.
- Hư Hành, cất bước vào hư vô.
Có vẻ như Tần Vấn Thiên đã rõ hàm nghĩa của hai chữ hư hanh này rồi. Lại là một loại Thiên Tâm ý thức nữa, thật là đáng sợ. Đây không còn là lợi dụng lực lượng không gian để đi xuyên qua không gian nữa rồi, nếu là như vậy thì tiên niệm đã có thể nắm được dấu vết mà nó để lại. Thế những Thiên Tâm ý thức hư hành này lại không có bất cứ dấu vết nào để lần theo, cứ thế trực tiếp phát động tấn công từ trong hư vô, vô ảnh vô hình, đã công kích thì tất phải giết.
Nếu như nắm trong tay thiên tâm ý thức như thế thì cho dù ngươi có bao nhiêu người, chỉ cần ta mạnh hơn tất cả các ngươi một chút thôi, kể cả khi một mình đối mặt với cường giả nhiều như mây, ta vẫn có thể giết chết từng người một, trừ phi có lực lượng khác khắc chế được Thiên Tâm ý thức hư hành.
Lúc trước khi nghe Thiên thần giảng đạo, Tần Vấn Thiên đương nhiên đã hiểu rõ, rằng đừng thấy Toái Không cùng Hư Hành rất mạnh mẽ mà nghĩ rằng không có gì có thể ngăn cản chúng, tuyệt đối sẽ còn có vô số loại Thiên Tâm ý thức mạnh hơn tồn tại. Chỉ cần ngươi dám nghĩ tới thì nó sẽ có thể tồn tại. Với một vài người có ngộ tính nghịch thiên chân chính, bọn họ đã lĩnh ngộ con đường từ trước tới nay chưa có ai từng đi, mở ra một vài Thiên Tâm ý thức cường đại đến mức ngông cuồng.
- Tiếp theo sẽ là cái gì đây?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, một lần thứ nữa nhìn về phía Hư Không. Tuy rằng tư vị tử vong thật khiến cho người ta tuyệt vọng, thế nhưng khi đối diện với mỗi loại lực lượng Thiên Tâm ý thức khác nhau, trong nội tâm hắn lại cháy lên khát vọng mãnh liệt. Lực lượng Thiên Tâm ý thức ấy sẽ là lực lượng mà hắn lĩnh ngộ trong tương lại, hắn khát cầu được thấy càng nhiều Thiên Tâm ý thức cường đại hơn, mong được hiểu rõ các loại Thiên Tâm ý thức, từ đó sẽ sáng tạo ra Thiên Tâm ý thức của chính mình.
- Thiên Táng.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía một bia đía khác trong hư không, trên đó có khắc hai chữ Thiên Táng. Hai chữ Thiên Táng này bá đạo đến mức nào, lực lượng Thiên Tâm ý thức lại sẽ được thể hiện như thế nào.
Rất nhanh, Tần Vấn Thiên đã biết. Trong bia đá có một bia linh đi ra, ánh mắt liếc nhìn Tần Vấn Thiên trước sau như một vô cùng khinh bỉ. Hắn giơ tay lên, chộp một chưởng vào trong hư không. Trong phút chốc, thiên địa sản sinh ra một luồng uy thế chí cường, Tần Vấn Thiên giăng ra tầng tầng phòng ngự, thế nhưng có vẻ như lúc đó chúng đều không hữu dụng. Đối phương căn bản là không trực tiếp công phá phòng ngự của hắn, bàn tay hợp lại, đất trời sụp đổ.
Tần Vấn Thiên lại một lần nữa thể nghiệm cảm giác của cái chết, đồng thời cũng một lần thứ được trọng sinh. Liên tục ba lần, cả người hắn ướt đầm mồ hôi.
Thiên Táng, dùng lực lượng vô thượng trực tiếp táng diệt thiên địa, mai táng cả vùng thế giới. Thiên Tâm ý thức này quả là bá đạo tuyệt luân, cũng quả thực khó lý giải. Trong khi chiến đấu, Giới Chủ nắm giữ Thiên Tâm ý thức này chỉ cần khơi lên một ý nghĩ, bàn tay sờ một cái, là vô số người sẽ bị táng diệt, một phương đất trời cũng đều phải mai táng theo, giết chết cả ngàn vạn sinh linh. Đây chính là một tồn tại có lực uy hiếp siêu cường, bọn họ nắm trong tay lực lượng bễ nghễ thiên hạ, chỉ trong một ý nghi đã có thể khiến cho sông núi nát vụn, sinh linh đồ thán.
Đã ba lần tử vong liên tiếp, Tần Vấn Thiên rất muốn giải lao một chút, giảm bớt loại áp lực kia nghẹt thở, thế nhưng ngay khi bước vào Vạn Pháp giới thì tất cả tựa hồ đã không còn theo ý mình nữa. Khi Vạn Pháp thiên thần còn sống, vùng đất này là Thánh Địa của Cổ Thanh Huyền, là nơi mà vô số cường giả muốn đến, nhưng nó cũng là địa ngục rèn luyện vô cùng đáng sợ. Nếu như thực lực không đủ thì sau khi đi vào, ngươi sẽ hiểu rõ cái gì gọi là tuyệt vọng.
Như giờ khắc này khi Tần Vấn Thiên đang tuyệt vọng vậy. Hắn không có thời gian nghỉ ngơi, bởi vì trong hư không lại có một bia linh của một bia đá khác xuất hiện.
Lần này Thiên Tâm ý thức gọi là Thiên Ngục.
Bia linh chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó Tần Vấn Thiên liền rơi vào trong một mảnh lao ngục, bị giam cầm không thấy ánh mặt trời, sau đó chờ đợi kết cục diệt vong, vô cùng thê thảm.
Hết lần này đến lần khác, Tần Vấn Thiên không ngừng trải nghiệm lực lượng Thiên Tâm ý thức bên trong Vạn Pháp giới. Thiên Tâm ý thức tại đây quả là bác đại tinh thâm, thật sự là quá nhiều, chân chính có thể nói là vạn pháp.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên thấy chắc mình không thể nào thể ngộ hết. Chúng quá thống khổ, cứ không ngừng lần lượt trải nghiệm tử vong, đến người có ý chí cứng cỏi hơn nữa thì cũng sẽ phát điên mất thôi. Nếu không tự mình trải nghiệm loại cảm giác đó thì sẽ không lĩnh hội được, sẽ bị bức điên. Cho dù Tần Vấn Thiên có vô hạn chờ mong đi chăng nữa, hắn vẫn cảm thấy ý chí của mình sắp sụp đổ. Nếu như hắn không đủ cứng cỏi, đồng thời trong lòng cũng chất chưa dục vọng mãnh liệt, thì hắn đã sớm không kiên trì được nữa rồi.
Có điều, trong quá trình này, hắn cũng đã gặp được rất nhiều Thiên Tâm ý thức tuyệt diệu, có vài cái thậm chí còn có liên hệ với lực lượng pháp nguyên mà hắn lĩnh ngộ, có thể lấy đó làm gương mà cảm ngộ.
Ví dụ như có một loại Thiên Tâm ý thức tên là Dương Diễm.
Loại Thiên Tâm ý thức đó có lực lượng rất rõ ràng, Hỏa Diễm, như lửa mặt trời, hơn nữa còn lấy biểu hiện bằng hình thái ánh sang. Tần Vấn Thiên suy đoán, có khả năng Thiên Tâm ý thức này là do lực lượng của hỏa diễm pháp nguyên dung hợp với lực lượng của quang minh pháp nguyên tạo thành.
Hơn nữa, nó lại cò có một vài điểm tương tự với lực lượng mà hắn tu hành. Quang Minh Tinh Hồn của hắn phi thường lợi hại, khi quang minh tỏa ra, nó có thể thiêu đốt người ta cho tới chết, còn Dương Diễm Thiên Tâm ý thức thì lại càng đáng sợ hơn, là lực lượng biến đổi chân chinh. Lúc hắn trải nghiệm Thiên Tâm ý thức đó, ánh nắng khúc xạ mà đến, sau đó trên thân thể của hắn xuất hiện ngàn vạn lỗ nhỏ, mỗi một tia sáng đều trực tiếp xuyên thấu qua thân thể của hắn, có bao nhiêu là lỗ ánh sáng cơ chứ?
Hắn không biết, bởi vì nó là vô cùng tận. Hắn chỉ biết, thân thể của mình đang trực tiếp bị phân giải dưới Dương Diễm Thiên Tâm ý thức, còn muốn lợi hại hơn nhiều so với việc hắn vận dụng cả lực lượng ánh sáng và lực lượng kiếm khi chiến đấu. Đương nhiên, Quang Minh Tinh Hồn của hắn có thể có uy lực như vậy, thậm chí còn khá giống với lực lượng của Thiên Tâm ý thức, thì đã là siêu cấp cường đại rồi.
Đương nhiên, loại tử vong này vẫn được coi là khá tốt, trực tiếp và không thống khổ. Hắn còn đã từng trải qua một loại Thiên Tâm ý thức cực kỳ tàn nhẫn, khi ấy thân thể của hắn từng chút một mục nát, từng chút một chết đi. Tư vị đó, hắn tuyệt đối không muốn thử nghiệm lần thứ hai.
Sau nhiều lần liên tục chết đi, từ trong yết hầu của Tần Vấn Thiên gào lên một tiếng thét trầm thấp. Hắn cảm thấy mình thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa, thế nhưng bên trong Vạn Pháp giới này, hắn căn bản không có lựa chọn, chỉ có thể cứ tiếp tục như vậy hay sao?
- Tiền bối.
Ý thức của Tần Vấn Thiên trực tiếp câu thông với Ty Thần thiên thần.
- Còn kiên trì được không?
Ty Thần thiên thần hỏi.
- Không kiên trì nổi.
Không phải vạn bất đắc dĩ thì Tần Vấn Thiên cũng sẽ không cầu cứu Ty Thần thiên thần, thế nhưng hắn xác thực đã đến cực hạn. Bây giờ, chỉ có Ty Thần thiên thần là có thể trợ giúp hắn mà thôi.
- Được rồi.
Ty Thần thiên thần đáp lại một tiếng. Trên thực tế, Tần Vấn Thiên có thể kiên trì được đến giờ phút này, không ngừng thể ngộ nhiều Thiên Tâm ý thức, cứ lần lượt tử vong như vậy đã khiến cho hắn rất bất ngờ rồi.
Một loại cảm giác mãnh liệt kéo tới, Tần Vấn Thiên nảy sinh một loại cảm giác kỳ diệu, như thể ý thức đã trở về với bản thể.
- Hô. . . . . .
Đột nhiên phun ra một ngụm khí, Tần Vấn Thiên cảm thấy có chút hư thoát, vô lực nằm ở trên đất, ngẩng đầu nhìn lên. Nơi này là một toà cung điện.
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Tần Vấn Thiên khiếp sợ trong lòng, đánh mắt nhìn sang bên cạnh. Nơi đó, bất ngờ thay, lại chính là nơi mà hắn cho là lối vào của Vạn Pháp giới, là nơi có vô tận phù văn lưu động. Còn chỗ hắn đang nằm lại chính là bên cạnh lối vào, lúc này nó đang phát ra hào quang óng ánh, như thể là một trận pháp siêu cường vậy. Trận pháp ánh sáng này đang dần dần mờ đi.
- Chô ngươi đang nằm chính là lối vào Vạn Pháp giới, ngươi vừa nãy đã đi vào, bây giờ đã đi ra.
Ty Thần thiên thần nói rằng.
- Đã đi vào?
Tần Vấn Thiên không rõ.
- Ý thức đi vào, chỉ là thân thể của ngươi không cảm giác được mà thôi. Bản thân Vạn Pháp giới đã là một sự tồn tại trong hư vô. Ngươi thấy loại cảm giác này như thế nào?
Hư ảnh của Ty Thần thiên thần xuất hiện.
- Thật là đáng sợ.
Tần Vấn Thiên cười khổ nói:
- Ta cũng có chút sợ sẽ phải vào lần thứ hai. Chỉ có điều, chân chính thể ngộ lực lượng của những Thiên tâm ý thức đó, kết hợp với các vị tiền bối giảng đạo, cảm ngộ của ta đã sâu sắc hơn rất nhiều, Ta nghĩ, ta hiện tại rốt cuộc đã biết cái gì gọi là lực lượng Thiên Tâm ý thức.
- Ân, chỉ có như vậy thì ngươi mới có thể ngộ ra, nếu không biết thì làm sao có thể lĩnh ngộ được.
Ty Thần thiên thần gật gật đầu:
- Sau này nếu muốn cảm thụ , bất cứ lúc nào cũng có thể vào Vạn Pháp giới.
Tần Vấn Thiên lộ ra một thần sắc cổ quái. Hắn cũng có chút sợ phải đi vào lần nữa, tuy rằng biết rõ đó là giả nhưng vẫn là quá thống khổ mà!