Bầu không khí có chút ngột ngạt, những người còn lại của Thiên Thần tộc người đương nhiên sẽ không nhúng tay vào. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên vô cùng sắc bén, nhìn thẳng vị kia cường giả Thiên Thần tộc đang bị uy thế của hắn bao phủ, ba lần ép hỏi liên tục, thái độ cứng rắn, muốn đối phương phải chịu thua.
Ánh sáng của bảo hoàn vẫn rực rỡ, lúc nào cũng có thể bắn ra ánh sáng xuyên thủng vị cường giả Thiên Thần tộc kia. Dưới uy hiếp như vậy, cho dù vị cường giả Thiên Thần tộc đó cực kỳ cao ngạo, hắn vẫn phải cắn răng, mở miệng nói:
- Chỉ là vô tình phóng thích khí tức của bản thân, ta không muốn như thế nào cả.
Khi hắn nói ra câu nói ấy, nội tâm bị đả kích vô cùng. Thân là cường giả kiêu ngạo của Thiên Thần tộc, vậy mà hắn lại chịu thua một kẻ thuộc Thanh Huyền nơi Hạ giới, đường nét trên mặt cũng có chút vặn vẹo.
- Vô tình phóng thích khí tức à, thế sao lại rơi vào trên người ta?
Tần Vấn Thiên tiếp tục ép hỏi, vẫn rất hung hăng.
- Ngươi. . . . . .
Cường giả Thiên Thần tộc đó vừa định mở miệng, từ bên trong bảo hoàn đã bắn ra hào quang loá mắt. Xì xì hai tiếng một lần thứ nữa vang lên, ngón tay hắn mới vừa duỗi ra đã bắn ra máu tươi, ngón tay bị ánh sáng xuyên thủng, cảm giác nguy hiểm đáng sợ khiến hắn nuốt xuống lời muốn nói, chỉ cảm thấy cực kỳ khuất nhục.
- Xin lỗi, vô ý đắc tội.
Hắn lại cắn răng phun ra một câu, chịu thua tạ lỗi.
Rất nhiều người chứng kiến cảnh này đều thầm nói, xem ra trong lòng cường giả Thiên Thần tộc cũng biết sợ hãi như mình, đặc biệt là những người luôn khúm núm trước mặt cường giả của Thiên Thần tộc, trong lòng bọn họ dấy lên chút cảm xúc. Thiên Thần tộc thì có làm sao, trước mặt người hung hăng hơn vẫn phải thỏa hiệp chịu thua như thế, vứt sạch kiêu ngạo.
- Nơi này là địa bàn của Thanh Huyền, không phải của nội tộc các ngươi, quên thân phận của ngươi đi. Trên thực tế, bỏ đi thân phận này, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tần Vấn Thiên trào phúng nói, những lời này vừa nhắm đến người này vừa nhắm đến hết thảy cường giả của Thiên Thần tộc, ví dụ như Vương Nghị hung hăng lúc trước chẳng hạn. Nghe được những lời này, hắn liền cảm thấy mặt nóng hừng hực, có vẻ như Tần Vấn Thiên đang nhục nhã hắn vậy.
Không ít vẻ mặt của cường iả của Thiên Thần tộc đều trở nên sắc bén, chòng chọc nhìn Tần Vấn Thiên, cũng có người nhoẻn miệng nụ cười, có vẻ đầy hứng thú. Không nghĩ tới vị được xưng là Thanh Huyền chi chủ này lại thú vị đến vậy, hơn nữa còn gặp được cơ duyên trong này, đoạt về một kiện bảo hoàn cường đại, có thể uy hiếp người của Thiên Thần tộc bọn họ.
- Lời các hạ nói không phải là không có lý, chúng ta tới Cổ Thanh Huyền chinh là vì thần tàng, không bằng đi cùng nhau đi. Tòa thành này là thiên không chi thành, chính là trung tâm của Cổ Thanh Huyền, tất có thần tàng, sao không cùng nhau liên thủ tìm kiếm thần tàng.
Có một vị cường giả mở miệng nói, ngữ khí có vẻ rất ôn hòa, khiến cho người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm. Thế nhưng Tần Vấn Thiên cũng sẽ không đơn giản tin vào lời của đối phương.
Huống chi, bọn họ là vì thần tàng mà đến, còn hắn thì không phải vậy. Bí cảnh thần tàng trong tòa thiên không chi thành này đều được nắm giữ bởi ý chí của Thiên Thần, chỉ cần hắn thành thục chúng thì sẽ có thể vận dụng tất cả, ví dụ như bí cảnh của Vạn Pháp giới vậy, hay là như bảo hoàn trong tay hắn đây. Liên thủ? Hắn là muốn người của Thiên Thần tộc chạy về Thái Cổ tiên vực, nếu như vậy thì hắn cùng bằng hữu của hắn sẽ kế thừa tất cả bí cảnh thần tàng tại đây.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên sao có thể nói ra bí mật kinh thiên như vậy, hắn nhìn về phía đối phương cười nói:
- Các hạ nói có lý, chỉ có điều, ta xin khuyên các vị vẫn là không nên tiếp tục đi về phía trước, thần tàng không có dễ dàng đoạt được đâu.
- Ồ?
Vị cường giả kia cười hỏi:
- Ta nên hiểu lời ấy như nào đây?
- Lẽ nào ngươi không phát hiện ra tòa thành này có chút quái lạ hay sao? Ví dụ như, những Hoạt Tử Nhân kia.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Ngươi nói vậy thì chúng ta cũng đã từng nghĩ tới. Chẳng lẽ trong đó có cái gì chúng ta không biết?
Có một vị cường giả Thiên Thần tộc hỏi.
- Thực không dám giấu giếm, ta có thể gặp được cơ duyên cũng có thể gọi là cửu tử nhất sinh, giờ cũng chỉ dám hiếu động ở ngoài này mà thôi. Nếu như dám tiếp cận khu vực trung tâm. . . . . .
Tần Vấn Thiên cười cười lắc đầu:
- Đã từng trải nghiệm một lần, nay ta cũng là không dám đi vào đó nữa. Nếu như các vị tin tưởng ta thì hãy nghe ta khuyên một tiếng, không nên đi vào. Nếu không thì sẽ cửu tử nhất sinh, sợ là sẽ chẳng có mấy ai trong số các vị có thể sống sót trở ra.
- Trong chúng ta cường giả nhiều như vậy, sẽ cửu tử nhất sinh sao? Điều các hạ nói có chút khoa trương rồi.
Có cường giả Thiên Thần tộc hừ lạnh một tiếng, người kiêu ngạo như bọn họ sao lại dễ dang tin tưởng Tần Vấn Thiên. Hắn cố ý như vậy, chẳng lẽ ở nơi đó đã phát hiện ra thần tàng hay sao?
Nghĩ đến đây, bọn họ nhìn về phía bảo hoàn trong tay Tần Vấn Thiên, ánh mắt cất chứa vài phần nóng rực. Nếu thật sự có thần tàng, đổi lại bọn họ là Tần Vấn Thiên, thì bọn họ cũng sẽ muốn hưởng một minh. Cho dù một người có nuốt không trôi thì cũng phải bảo vệ, không chia sẻ với người khác. Bởi vì Tần Vấn Thiên biết rõ, nếu như bọn họ phát hiện ra thần tàng, lực lượng của một mình Tần Vấn Thiên hắn có mạnh hơn nữa thì cũng chẳng có phân lượng gì.
- Ha ha, ta nói vậy cũng là hết lời rồi. Nếu như các vị không tin thì cứ tiếp tục đi tìm thần tàng của các ngươi đi, chỉ là nếu mà gặp phải nguy hiểm thì cũng chớ có trách ta không nhắc nhở các vị. Ta nhờ vào cơ duyên mà đoạt được bảo hoàn, vậy nên mới thoát ra được, lúc đó đúng là cửu tử nhất sinh. Các vị nên suy nghĩ cho kĩ, còn ta thì sẽ cách xa một chút, ta không muốn bị liên lụy đâu.
Tần Vấn Thiên nói rồi chuẩn bị rời đi.
- Các hạ dừng chân.
Người có giọng nói ôn hòa vừa nãy gọi theo, Tần Vấn Thiên dừng lại:
- Có gì nên nói ta đều nói hết ồi, còn có chuyện gì sao?
- Cụ thể thì nguy cơ đó là cái gì, mong các hạ chỉ giáo.
Vị cường giả Thiên Thần tộc này bán tín bán nghi với lời của Tần Vấn Thiên, không thể tin hết nhưng cũng không thể hoàn toàn không tin.
- Lời ta nói đã hết sức rõ ràng, nếu các vị vẫn muốn kiên trì, hà tất hỏi nhiều làm gì. Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Dứt lời, Tần Vấn Thiên liền trực tiếp cất bước rời đi, rất nhiều người nhìn theo bóng lưng của hắn, vẻ mặt lấp loé, có vẻ như đang suy tư.
- Các vị nghĩ sao?
Vương Kỳ hỏi đám người.
- Đương nhiên phải tiếp tục đi chứ. Cho dù thật sự có nguy cơ thì chúng ta sẽ liên thủ với nhau, kiểu gì chẳng ứng phó được.
Có người tự tin nói. Trong đám bọn họ cũng có một vài cường giả có được ý chí của Thiên Thần, hơn nữa còn có bảo vật trong tay, mặc dù Hoạt Tử Nhân có thật sự quái lạ thì cũng không đủ khiến cho bọn họ sợ hãi.
- Các vị cùng đi thôi.
Bọn họ đều đến từ thượng thiên giới, các nhân vật của Thiên Thần tộc đều đã từng tham gia rất nhiều thí luyện nguy hiểm. Lần này tới chiến trường diệt thế tại Cổ Thanh Huyền, chỉ chút nữa thôi là đã đến trung tâm Cổ Thanh Huyền rồi, sao lại có khả năng lùi bước vì vài câu đe dọa của Tần Vấn Thiên cơ chứ.
Có điều, trong lòng bọn họ cũng thật sự có mấy phần cảnh giác và cẩn thận phòng bị.
Bọn họ không biết, sau khi Tần Vấn Thiên rời đi, hắn liền lấy ra thạch anh truyền tin để đưa tin cho Bắc Minh U Hoàng:
- U Hoàng, có thể chuẩn bị động thủ rồi.
Lúc trước, khi Bắc Minh U Hoàng gọi hắn đến, hai người bọn họ đã thương lượng xong xuôi, một sáng một tối phối hợp. Chuyện ở đây sẽ do hắn và Bắc Minh U Hoàng xử lý.
Các cường giả Thiên Thần tộc dẫn đầu đám người tiếp tục đi về phía trước. Ngay khi bọn hắn tiến lên, vô số Hoạt Tử Nhân trong Thiên Không Chi Thành bắt đầu hội tụ về phía khu vực trung tâm.
Không chỉ có vậy, rất nhiều Hoạt Tử Nhân tại khu vực trung tâm cũng đồng dạng hành động, giống như thủy triều mà ào ào đi về một phương hướng nào đó.
Khi các cường giả Thiên Thần tộc dẫn người đi về hướng khu vực trung tâm, rốt cục đã có người cảm nhận được một chút động tĩnh không đúng, cước bộ tạm ngừng lại.
- Tử khí dày đặc quá, các ngươi có cảm nhận được hay không?
- Ân, càng ngày càng mãnh liệt, có tử khí đang tiến về phía chúng ta, hơn nữa còn phi thường khổng lồ.
Có người gật đầu, tiên niệm của bọn họ đều điên cuồng khuếch tán, bao phủ cả một khu vực mênh mông. Không bao lâu sau, bọn họ rốt cuộc đã biết nguồn gốc của tử khí, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Có người đeo vẻ mặt cứng ngắc.
- Những gì người kia nói là sự thật đó. Hoạt Tử Nhân trong tòa thành này quả nhiên là quái lạ, sao lại vây lại đây thế này. Chẳng lẽ, có người biết hướng đi của chúng ta hay sao? Bên trong toà Thiên Không Chi Thành này có người từ Cổ Thanh Huyền còn chưa chết sao?
- Chẳng lẽ thực sự có người đang khống chế những Hoạt Tử Nhân này sao?
Trong lòng bọn họ nảy lên một luồng cảm giác bất an. Bọn họ cảm nhận được số lượng Hoạt Tử Nhân đang kéo đến, tuyệt đối là một con số kinh khủng. Tuy rằng bọn họ có rất nhiều cường giả, thế nhưng đối mặt những Hoạt Tử Nhân hung hãn không sợ chết kia thì kết cục sẽ như thế nào vẫn là một điều khó nói.
- Bây giờ nên làm gì?
Có người nói.
- Còn có thể làm sao, chuẩn bị chiến đấu cho tốt vào.
Một vị cường giả Thiên Thần tộc mở miệng, trên người phát ra khí tức đáng sợ, thần binh nắm sẵn trong tay. Bọn họ đã đến nơi này thì không có lựa chọn nào khác. Nếu như có Hoạt Tử Nhân chặn phía trước thì liền giết sạch chúng là được.
Các cường giả bài bố các trận thế đại quy mô, uy nghiêm cực thịnh, mạnh mẽ khó mà tin nổi. Rất nhiều người đi theo Thiên Thần tộc lại rất hoảng loạn, những cường giả Thiên Thần tộc nắm giữ sức chiến đấu siêu cường, bọn họ có thể đối phó được với Hoạt Tử Nhân, thế nhưng đối với mình thì chúng lại rất khó đối phó. Khi thấy đại quân Hoạt Tử Nhân cuồn cuộn ngập trời đất mà kéo đến, rất nhiều cường giả quanh vùng thế giới này đều treo lên sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Hơn nữa, càng ngày càng có nhiều Hoạt Tử Nhân chạy tới đây hơn. Ánh mắt của những Hoạt Tử Nhân này lóe lên tia sáng yêu dị, cực kỳ đáng sợ, như thể vẫn còn có ý chí vậy, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ quái dị.
- Giết, giết, giết. . . . . .
Trong phút chốc, tiếng hô "Giết" rung trời, vô tận Hoạt Tử Nhân ngập trời đất ùn ùn đánh giết về phía đoàn người. Tốc độ của rất nhiều Hoạt Tử Nhân cực kỳ khủng bố, cường giả Thiên Thần tộc không núp ở phía sau mà là những người đầu tiên cất bước tiến đánh. Có vài cường giả Thiên Thần tộc thật sự giống như là Thiên Thần vậy. Con mắt màu vàng óng của Vương Kỳ bao phủ thiên địa, xé nát hư không, đỉnh cổ trong tay hắn vung ra vờn quanh trong hư không, không ngừng phóng đại. Từ trên thân đỉnh thâm thúy cực kỳ bắn ra vô tận hào quang hủy diệt, trong phút chốc đã có không ít Hoạt Tử Nhân bị xé nát.
Phía sau một cường giả Thiên Thần tộc khác lại dường như có một vị thần minh xuất hiện, toàn bộ những nơi hào quang đi qua đều bị xoá bỏ.
Bọn họ đều có huyết mạch thiên phú kỳ lạ, thực lực cực mạnh, giờ khắc này lại cùng lúc bộc phát sức mạnh, nhất thời toàn bộ thế giới vô cùng rực rỡ, như thể bọn họ chính là chủ nhân vậy.
Thế nhưng đại quân Hoạt Tử Nhân rất đông, vẫn không ngừng có Hoạt Tử Nhân lao vào trong đám người bắt đầu giết chóc. Nhân vật Siêu Phàm thông thường căn bản là không ngăn được cáiloại giết chóc hung hãn không sợ chết đó, huống chi còn có rất nhiều nhân vật Tiên Đế thuần túy trở thành bia đỡ đạn. Chỉ nghe thấy những tiếng hô “giết” rung trời, không ngừng có người phát ra những tiếng kêu thảm, cục diện trong nháy mắt trở nên cực kỳ hỗn loạn, tử thương vô cùng thảm trọng.
Có rất nhiều người lập tức trở nên nhát gan, nhìn thấy bên mình không ngừng có người bị xé nát, máu thịt tung toé, ý chí có mạnh hơn nữa cũng phải dao động. Huống chi người mà bọn họ giết bản chất lại đã là người chết, căn bản là không hề có bất kỳ ý nghĩa gì. Từ lúc bắt đầu đã nhất định phải thua, chiến đấu như vậy có vẻ như cũng chỉ là để tô điểm cho những người Thiên Thần tộc kia mà thôi!