Long Uyên Hạo Vũ nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, biểu tình cứng rắn.
Tần Vấn Thiên đang đuổi khách, không cho Long Uyên Phủ chút mặt mũi. Gã đã nhường bước nên không tìm đối phương gây sự, chỉ cần hắn đưa người về. Thiên Tiên Lâu đồng ý hạ mình, việc này bỏ qua. Nhưng Tần Vấn Thiên cho rằng Thiên Tiên Lâu phải xin lỗi trước mới chịu thả người.
Quá cứng cỏi.
Long Uyên Hạo Vũ thốt ra hai chữ:
- Cáo từ.
Long Uyên Hạo Vũ hơi tức giận phất tay áo bỏ đi.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng dáng Long Uyên Hạo Vũ đi khuất, mặt không biểu tình. Không uổng là Giới Chủ trong thế lực đỉnh cao, ngạo khí bẩm sinh, như thể Tần Vấn Thiên nhận sai trước là chuyện đương nhiên.
Nhìn Long Uyên Hạo Vũ rời đi, Kim Chi ngơ ngẩn nhìn phía trước.
Gã cứ đi như vậy?
Nam nhân của nàng tự mình đến, Tần Vấn Thiên không chịu thả nàng, giờ phút này lòng Kim Chi tràn ngập bi ai.
Tần Vấn Thiên đưa lưng hướng Kim Chi, lạnh nhạt nói:
- Đây là chỗ dựa của ngươi? Ngươi tự cho mình cao cả vì có Giới Chủ này, nhưng hắn không nhìn thẳng ngươi một lần nào.
Giọng Tần Vấn Thiên như mũi dao đâm vào tim Kim Chi.
Đúng rồi, nàng có đáng gì đâu? Chỉ là một nữ nhân, tùy thời bị vứt bỏ. Từ bây giờ gã sẽ không muốn có chút dính dáng gì với nàng nữa.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói:
- Nữ nhân đáng thương, biến đi.
Kim Chi ngạc nhiên nhìn Tần Vấn Thiên, không dám tin hỏi:
- Ngươi định thả ta?
Tần Vấn Thiên vẫn không nhìn Kim Chi, nói:
- Cho ngươi xem rõ mình đáng buồn thế nào coi như trả giá hành vi đã làm, giữ ngươi lại có ích gì? Ta không đáng giết ngươi.
Tần Vấn Thiên không có chút đồng tình, người đáng thương tất nhiên có chỗ đáng hận.
Kim Chi ngơ ngác nhìn Tần Vấn Thiên.
Long Uyên Hạo Vũ tự mình đến đòi người, Tần Vấn Thiên mạnh mẽ đáp trả Thiên Tiên Lâu phải xin lỗi trước. Chờ Long Uyên Hạo Vũ đi hắn lại đồng ý thả nàng.
Đây là thái độ của Thanh Thành Giới Chủ, Long Uyên Phủ không thể buộc hắn thỏa hiệp, hắn thích thả người thì thả, hắn có sự kiêu ngạo của mình.
Kim Chi nhìn Tần Vấn Thiên chăm chú sau đó rời đi. Nàng sẽ không trở lại Thiên Tiên Lâu, cũng sẽ không đi tìm Long Uyên Hạo Vũ, quan hệ giữa hai người đã kết thúc, Kim Chi có đi tìm chỉ e gã không chịu gặp nàng, đúng là rất bi ai.
Sau khi Kim Chi rời đi Tần Vấn Thiên nói với không khí:
- Các hạ xem đủ chưa?
Có tiếng lầu bầu:
- Bị phát hiện.
Một nam nhân mặc áo trắng hiện ra trong hư vô, toàn thân trắng tinh không dính bụi trần, có đôi chân mày màu trắng, chỉ riêng mắt đen láy sáng ngời.
Nam nhân lông mày trắng mỉm cười nói:
- Thật thú vị, Long Uyên Phủ đến đòi người nhưng ngươi không chịu thỏa hiệp, sau đó tự mình thả, ngươi đúng là người kỳ diệu.
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương:
- Các hạ dòm ngó như vậy không được tốt lắm.
Nam nhân nhướng chân mày trắng cười nói:
- Cái đó . . . ta thấy Long Uyên Hạo Vũ đến, tưởng hắn gây sự nên mới theo dõi.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Hắn muốn gây sự liên quan gì đến ngươi?
Nam nhân lông mày trắng đương nhiên nói:
- Tất nhiên liên quan với ta, ta là lão bản của khách điếm.
Tần Vấn Thiên sửng sốt, nam nhân lông mày trắng trước mắt là lão bản Thập Lý khách điếm? Là người kỳ diệu tặng rượu và thức ăn ngon cho hắn, để hắn ở lâu dài trong khách điếm?
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Dù ngươi là lão bản của khách điếm nếu muốn xem cứ trực tiếp xem, lợi dụng Giới Tâm núp trong hư vô dòm ngó là không có phong độ.
Nam nhân lông mày trắng rầu rĩ lẩm bẩm:
- Ai biết sẽ bị phát hiện.
Nam nhân lông mày trắng cười nói:
- Huống chi khách điếm vốn là của ta, ta theo dõi có gì không ổn? Ngươi đừng quên ta cho miễn phí không thu giới thạch của ngươi, đừng so đo chút chuyện nhỏ này với ta.
Tần Vấn Thiên nghe đối phương nghiêm trang nói chuyện, trán nổi gân xanh. Cái tên này đúng là quái thai, càng câm nín là hắn không cãi lại được. Khách điếm này đúng là của đối phương, hơn nữa cho hắn miễn phí, không phải trả đồng nào.
Tần Vấn Thiên không biết nên nói cái gì:
- Thôi để ta trả giới thạch đi.
Nam nhân lông mày trắng nói:
- Đừng, đùa thôi. Con người của ta rất hào sảng, lần này đến là muốn mời ngươi uống rượu. Ngươi tới Thì Quang Chi Thành chắc vì tham gia Đại Hội Vạn Giới đúng không? Ta có mấy bạn rượu cũng sẽ tham gia Đại Hội Vạn Giới, vừa lúc quen nhau, có hứng thú không? A quên giới thiệu, ta tên Thập Lý Xuân Phong, ngươi gọi ta Thập Lý được rồi, cái tên ý thơ như vậy xem như hiếm thấy trên đời, chắc ngươi rất tò mò.
Mặt Tần Vấn Thiên tối sầm gật đầu nói:
- Ừm, ta đã phát hiện.
Hắn phát hiện . . . lão bản khách điếm này siêu tự kỷ, đến rình ngó còn dám nói là hào sảng, khoe khoang tên của mình, rất vô sỉ.
Thập Lý Xuân Phong nghiêm túc nói:
- Mọi người đều nói vậy. Thanh Thành Giới Chủ nghe hơi tục chút nhưng không tệ, kém hơn tên của ta nhiều nhưng coi như sang sảng đi.
Đám người Quân Mộng Trần xoe tròn mắt ở sau lưng Tần Vấn Thiên, trợn mắt há hốc mồm nhìn Giới Chủ này. Hôm nay bọn họ thay đổi nhận tri, thì ra nhân vật Giới Chủ cũng có thể vô sỉ đến vậy.
Thập Lý Xuân Phong thúc giục:
- Đi nào, đến muộn thì mấy tửu quỷ lại đòi ta rượu uống.
Tần Vấn Thiên nhìn nhóm người sau lưng mình, hỏi:
- Các ngươi đi không?
Cả đám nói:
- Chúng ta không đi góp vui.
Lão bản khách điếm thoạt trông không kênh kiệu, hơi mặt dày nhưng tuyệt đối không phải người bình thường. Tần Vấn Thiên có tư cách ngồi cùng họ không có nghĩa là bọn họ có thể, đi cũng chán chết.
Tần Vấn Thiên gật đầu nhìn sang Thập Lý Xuân Phong:
- Chúng ta đi thôi.
Thập Lý Xuân Phong nói:
- Tốt, yên tâm, ngay trong khách điếm, bên này nếu có chuyện gì sẽ thấy được ngay, sẽ không xảy ra chuyện.
Nơi này dù sao là khách điếm của gã, Thập Lý Xuân Phong có tự tin đó.
Tần Vấn Thiên đi theo Thập Lý Xuân Phong.
Quân Mộng Trần nhìn bóng lưng hai người, bị đả kích nói:
- Không được, ta phải bế quan tu hành. Thì Quang Chi Thành này khắp nơi là Giới Chủ, rất kích thích người.
Tiểu Hỗn Đản lẩm bẩm:
- Ngươi trực tiếp dùng Thiên Tâm Ý Thức thôi diễn Giới Tâm là sớm vào Giới Chủ, đi học Vấn Thiên làm gì, tự làm tự chịu, hừ!
Quân Mộng Trần gõ trán Tiểu Hỗn Đản:
- Việc sư huynh làm được chẳng lẽ ta không thể? Không phục thì chúng ta đánh một trận thử?
Tiểu Hỗn Đản rụt cổ thì thầm:
- Cuồng bạo lực!
Tần Vấn Thiên theo Thập Lý Xuân Phong đến một đình đài lầu các độc lập. Chỗ này là vị trí tốt nhất trong khách điếm, có thể ngắm cảnh đẹp nhất, chỉ có một đình đài, hàng cây che bóng mát. Cụng rượu ngon tại đây rất là hưởng lạc.
Tần Vấn Thiên thấy trong đình đài đã có ba người, một lão nhân, một trung niên, một nữ nhân.
Ba người bề ngoài khác nhau lại tụ cùng một chỗ, cộng thêm Thập Lý Xuân Phong thành bốn loại phong cách.
Ánh mắt đầu tiên Tần Vấn Thiên nhìn lão nhân, vì hắn từng gặp qua. Lúc mới đến Thì Quang Chi Thành vô tình gặp lão nhân lọm khọm ăn mặc mộc mạc, không ngờ là bằng hữu của Thập Lý Xuân Phong và gặp nhau tại đây. Lão nhân nheo mắt thành khe hở hẹp đánh giá Tần Vấn Thiên.
Nam nhân trung niên mặc áo đỏ như máu rất bắt mắt, để râu, mày rậm mắt to, tóc dài xõa vai. Ánh mắt nhìn qua rất uy nghiêm, khí thế khiếp người, khí chất như đế vương, không tầm thường.
Nữ nhân trông rất trẻ, váy dài bó sát hoàn mỹ tôn lên vóc dáng nóng bỏng. Nàng đẹp ngang ngửa Kim Chi nhưng anh khí hơn.
Lão nhân híp mắt nhìn Thập Lý Xuân Phong, cười nói:
- Tiểu Bạch Mi, đi lâu như vậy là chuẩn bị rượu ngon gì cho chúng ta sao?
Ánh mắt của lão trông rất xấu xa.
Thập Lý Xuân Phong mới khoác lác với Tần Vấn Thiên đã bị vạch mặt, tức giận nói:
- Ngươi còn xưng hô ta kiểu đó thì hôm nay không có rượu uống!
Lão nhân như con ma men luôn miệng xin rượu:
- Tốt, Xuân Phong Giới Chủ tuấn tú tiêu sái chuẩn bị rượu ngon gì?
Thập Lý Xuân Phong vừa lòng gật đầu nói:
- Xưng hô vậy mới được.
Thập Lý Xuân Phong dẫn Tần Vấn Thiên đến trước đình đài, lấy ra bình rượu nói:
- Đây là rượu hôm nay.
Lão nhân buồn bực nói:
- Mới có chút xíu này? Không đủ nhét răng, ngươi cho bố thí sao?
Thập Lý Xuân Phong lại lấy một bình rượu ra:
- Hôm nay có bằng hữu mới đến, thêm một bình.
Lão nhân cười nói:
- Lúc trước Phượng Hoàng tham gia ngươi không keo kiệt như vậy, hay coi thường bằng hữu mới?
Thập Lý Xuân Phong hắng giọng, hào sảng nói:
- Khụ khụ! Ta là loại người như vậy sao? Đùa với các ngươi thôi, còn lại ba bình rượu cuối cùng đây. Lão Quỷ cũng biết rượu này không dễ lấy được, mỗi người một bình, chỉ có bấy nhiêu.
Lão nhân nói với nữ nhân:
- Phượng Hoàng, hắn coi thường ngươi.
Lúc Phượng Hoàng lần đầu tiên đến Thập Lý Xuân Phong chỉ thêm hai bình rượu.
Nữ nhân xoay người đi:
- Chán chết, ta đi đây, sau này đừng kêu ta.
Thập Lý Xuân Phong không ngờ mấy người này hố người như vậy, một vạn năm không gặp càng vô sỉ:
- Được rồi, ta tăng thêm hai bình xin lỗi được chưa!
Nữ nhân xoay người nở nụ cười trăm hoa đua nở:
- Vậy mới là Thập Lý ca ca của ta.
Thập Lý Xuân Phong mếu, quay sang nhìn nam nhân trung niên:
- Tào huynh, lần này ta đủ nghĩa khí đi?
Nam nhân trung niên bình tĩnh nói, giọng chất chứa uy nghiêm:
- Ta thống ngự vô tận cương vực, muốn gì không có, mỹ tửu mỹ nhân, thiên hạ dễ như trở bàn tay. Chỉ có chỗ của ngươi muốn uống ly rượu quá khó khăn, hơn nữa một vạn năm mới có một lần, còn gì để nói?
Thập Lý Xuân Phong lại lấy ra tám bình rượu:
- Xem như các ngươi giỏi!
Thập Lý Xuân Phong ném trữ vật giới chỉ lên bàn, nói:
- Đã trống rỗng, không tin các ngươi tự xem!
Nam nhân trung niên thay khuôn mặt cười, biến sắc mặt nhanh hơn lật sách:
- Đây mới là Thập Lý huynh, sảng khoái!
Lão nhân cười nhìn Tần Vấn Thiên:
- Được rồi, có thể giới thiệu bằng hữu mới. Gần đây ngươi nổi tiếng nhiều, dám chọc cả Long Uyên Phủ.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói:
- Có vẻ như lão tiên sinh đã biết.
Phượng Hoàng cười với Tần Vấn Thiên:
- Ở khách điếm rách nát này muốn không biết cũng khó.