Đám cường giả yên lặng ngồi, những đại năng Giới Chủ thế hệ trước cũng nghiêm túc nhìn Thì Quang Bi Văn bốn phía trên không trung. Họ biết câu chuyện của Kiếm Quân Lai, biết tin đồn về thì Quang Chi Chủ, Thì Quang Thần Vương bá chủ Huyền Vực đời thứ nhất, đó là nhân vật kinh thiên động địa khiếp quỷ thần.
Năm xưa Thì Quang Thần Vương chủ Huyền Vực làm bá chủ tám vực thiên hạ kiêng kị.
Nếu Thì Quang Bi Văn và Thì Quang Thần Vương có mối liên quan thì Kiếm Chi Quân Chủ cảm ngộ lực lượng từ bia đá do đó danh chấn thiên hạ, cơ duyên không thể tưởng tượng.
Tần Vấn Thiên yên lặng cảm ngộ, hắn cảm giác trong Thì Quang Bi Văn chất chứa đại đạo, dường như có lực lượng kỳ diệu khó dò như thiên cơ không thể dòm ngó, mơ hồ không rõ. Thì Quang Bi Văn bốn phía đều như vậy, Tần Vấn Thiên biết nếu Thì Quang Bi Văn dễ tham ngộ thì Lão Quỷ đã không nghiêm túc như thế, còn cố ý kể truyền thuyết của Kiếm Chi Quân Chủ Kiếm Quân Lai cho họ nghe.
Ngày càng nhiều người tụ tập lại nơi đây, trên núi cổ cường giả như mây nhưng hết sức yên lặng, mọi người yên lặng tham ngộ.
Lạc Thần Lệ cũng đến, trông thấy Tần Vấn Thiên liền đi tới cách hắn không xa ngồi xuống, bắt đầu tham ngộ Thì Quang Bi Văn.
Đại Hội Vạn Giới là thịnh hội đỉnh cao Huyền Vực, rất nổi tiếng trong toàn Thái Cổ Tiên Vực, Lạc Thần Lệ vượt vực đến, cơ duyên tình cờ đến Đại Hội Vạn Giới đương nhiên muốn thừa dịp này lĩnh ngộ một phen.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Trong cảm ngộ của Tần Vấn Thiên thì Thì Quang Bi Văn vẫn mơ hồ, nhưng rõ ràng hơn lúc đầu nhiều. Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm nhận lực lượng trong bia văn, vô cùng kỳ diệu, hắn cảm giác ý thức của mình chui vào Thì Quang Bi Văn, cảm nhận bên trong. Tần Vấn Thiên như ở trong thế giới không gian hư ảo, nơi này là thế giới đại đạo, ánh sáng phù văn vô tận bện thành đại đạo trong thiên địa, vô cùng thâm ảo.
Tần Vấn Thiên như thật sự ở trong không gian hư ảo, ý thức bơi qua lại:
- Đây là đạo gì?
Tần Vấn Thiên không thể lĩnh ngộ ra đây là lực lượng kiểu gì, trong Vạn Pháp Giới có vạn pháp nhưng hắn chưa từng cảm nhận lực lượng như vậy.
Hay đây là thời gian hư vô mơ hồ?
Nếu đúng là đạo thời gian thì làm sao bắt lấy nó?
Tần Vấn Thiên lĩnh ngộ thật lâu trong Thì Quang Bi Văn nhưng vẫn không được lợi gì, đành rút ý thức ra. Tần Vấn Thiên mở mắt nhìn quanh, đã qua nhiều năm nhưng mọi người vẫn yên tĩnh giống như lúc mới đến, mấy năm quá ngắn ngủi với Giới Chủ, chỉ trong chớp mắt.
Một số Giới Chủ tầm thường không thể được gì, không tâm tình lĩnh ngộ nữa, buông tiếng thở dài.
Tần Vấn Thiên nhìn bia đá thứ hai, hắn phát hiện không thể tiến vào bia đá này, ý thức không vào được, tựa như hư vô, có cánh cửa vô hình ngăn cách tất cả. Tần Vấn Thiên đành bỏ cuộc, nhìn bia đá khác.
Lần này không giống vừa rồi, Tần Vấn Thiên cảm ngộ, ý thức tiến vào trong, vẫn là một mảnh hư vô hỗn độn bí ẩn khó lường. Tần Vấn Thiên so sánh cảm giác trong hai tấm bia đá, cảm giác hơi khác biệt. Tần Vấn Thiên thử phát ra lực lượng của mình ở trong này nhưng không phát hiện được gì, vẫn không tìm được then chốt lĩnh ngộ.
Tần Vấn Thiên lại rút ra, thử lĩnh ngộ bia đá cuối cùng. Tần Vấn Thiên đi vào trong, hắn cảm giác bên trong cực kỳ an tĩnh, dường như không có cái gì, vẫn không được đến gì.
Trên núi cổ, Tần Vấn Thiên mở mắt ra, lòng thầm thở dài nhìn Thì Quang Bi Văn xoay tròn bốn phía.
Thập Lý Xuân Phong vừa lúc nhìn hắn, mở miệng hỏi:
- Tần huynh, lĩnh ngộ không thấu?
Tần Vấn Thiên lắc đầu khẽ thở dài:
- Bí ẩn khó bắt, dường như có lực lượng kỳ diệu nhưng không bắt lấy được.
Thập Lý Xuân Phong cười nói:
- Ha ha, nếu dễ lĩnh ngộ thì đã chẳng thể chỉ thành tựu một vị Kiếm Chi Quân Chủ. Đừng gấp, ta cũng chưa lĩnh ngộ ra nhưng muốn trở thành Quân Chủ thì phải chịu được cô đơn, ta cảm ngộ tiếp đây.
Trán Tần Vấn Thiên nổi gân xanh, nhưng đã thói quen Thập Lý Xuân Phong vô sỉ.
Một góc núi cổ, người của một thế lực cường đại giao lưu với nhau.
- Các ngươi cảm giác như thế nào?
Người khác khẽ nói:
- Khó dò.
Người thứ ba hỏi:
- Ý thức vào bia văn nhưng không cảm nhận được lực lượng gì, hay đây là thời gian?
- Rất có thể, thời gian vô hình, chúng ta ở trong Thì Quang Giới tốc độ thời gian chảy khác nhau nhưng ai có thể cảm nhận được?
- Đúng thế, thời gian là khái niệm tương đối, nó vô hình, một loại đạo rất bí ẩn khó đoán.
Tần Vấn Thiên thì thào:
- Thời gian, vô hình.
Đạo vô hình đương nhiên khó dò, nên tuy rằng cảm giác kỳ diệu vô cùng lại không thể nói rõ kỳ diệu ở chỗ nào.
Một giọng nói truyền vào đầu Tần Vấn Thiên:
- Ca có cảm ngộ gì không?
Đó là giọng của Lạc Thần Lệ, chỉ có nàng gọi Tần Vấn Thiên như vậy. Tình Nhi gọi hắn là Vấn Thiên ca ca.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ:
- Ý thức của ta vào ba mặt Thì Quang Bi Văn, có hai mặt chuyển động lực lượng kỳ diệu, một mặt bia đá hết sức yên lặng, một mặt bia văn không thể nhìn thấu, không vào được.
Lạc Thần Lệ cười truyền âm:
- Lợi hại vậy, ta mới vào được hai mặt. Ca, chủ nhân Huyền Vực đời thứ nhất là Thì Quang Thần Vương, Thì Quang Giới do Thì Quang Thần Vương có danh hiệu Thì Quang Chi Chủ mở ra, nếu bia văn bốn mặt liên quan Thì Quang Thần Vương thì ca không thể suy nghĩ thử về thời gian. Ta từng đọc sách cổ trong thời gian ghi lại Thì Quang Thần Vương có năng lực thông thiên triệt địa, nhưng đạo thời gian lực lượng cơ bản nhất là thay đổi tốc độ thời gian chảy. Cường giả cảnh giới Giới Chủ cũng làm được điều này, có lẽ đây là một hướng.
Tần Vấn Thiên gật gù đồng ý, Lạc Thần Lệ nói rất có lý. Lạc Thần Lệ sinh ra trong Hoang Vực Lạc Thần thị hơn hẳn Giới Chủ kiến thức tầm thường, lời góp ý của nàng chỉ thẳng trung tâm.
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng nói:
- Ta lại cảm nhận cẩn thận ba mặt bia văn xem sao.
Lạc Thần Lệ lên tiếng:
- Ừm!
Có câu Lạc Thần Lệ không nói là nàng biết hình thái sơ cấp của đạo thời gian, nàng không thể nói cho Tần Vấn Thiên, vì bản thân lĩnh ngộ mới là của mình, mới có cơ hội được cơ duyên.
Ý thức của Tần Vấn Thiên lại vào bia văn cảm ngộ, lần này hắn tạm từ bỏ bia văn không thể tiến vào, đặt mặt Thì Quang Bi Văn xếp chót, xuống tay ba mặt khác trước.
Tần Vấn Thiên thử một lần, ý thức không ngừng vào bia văn khác nhau. Cuối cùng Tần Vấn Thiên dựa vào lực lượng Bất Tử Kinh, lực lượng linh hồn mang theo ý thức thể cùng lúc vào ba mặt bia văn. Cảm giác ngày càng kỳ diệu trở nên rõ rệt hơn, có dấu vết lần theo, so sánh thì đã không vô hình.
Tần Vấn Thiên thử lấy ý thức hình thái phát ra lực lượng công kích trong Thì Quang Bi Văn, chém ra kiếm quang. Uy lực kiếm quang trong ba mặt Thì Quang Bi Văn đều như nhau, tốc độ mau giống nhau, không cảm nhận được có gì khác.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm:
- Thời gian tương đối.
Dù tốc độ thời gian chảy thay đổi, ví dụ hắn ở trong Thì Quang Giới phát ra công kích không khác gì với ở bên ngoài phát ra công kích, vì toàn bộ thời gian đều là tốc độ thời gian chảy giống nhau.
Trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra một ý nghĩ:
- Vậy nếu muốn nó khác biệt phải ở trong tốc độ thời gian chảy khác nhau.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, đứng dậy vung tay chém hư không.
Nhiều người nhìn Tần Vấn Thiên, một kiếm đơn giản không hoa lệ, không có gì đặc biệt. Đám người vẻ mặt khó hiểu, đường kiếm quá bình thường, không có gì đặc biệt thì chém ra làm gì?
Thật ra Tần Vấn Thiên đang dùng tâm cảnh cực kỳ cường đại thôi diễn, chém ra đường kiếm này trong ba mặt Thì Quang Bi Văn như xuất hiện một kiếm từ ngoài vào trong, đây là kiếm từ bên ngoài vào.
Cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện, kiếm trong mặt Thì Quang Bi Văn thứ nhất tốc độ mau hơn, trong mặt Thì Quang Bi Văn thứ hai chậm lại, trong mặt Thì Quang Bi Văn thứ ba yên lặng.
Tim Tần Vấn Thiên đập nhanh:
- Quả nhiên!
Tốc độ thời gian chảy quả nhiên không giống nhau, chẳng qua vì thời gian tương đối không có tham chiếu nên không cảm nhận được.
Thì Quang Bi Văn mặt thứ nhất là tăng tốc độ thời gian chảy, mặt bia đá thứ hai là giảm tốc độ chảy, mặt thứ ba là thời gian ngừng chảy, hèn gì yên tĩnh như không tiếng động.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm:
- Vậy là đạo thời gian có ba loại hình thái, tăng tốc, giảm tốc, yên lặng.
Đây là chân ý cần cảm nhận từ ba mặt Thì Quang Bi Văn sao?
Thế thì mặt Thì Quang Bi Văn cuối cùng là gì?
Tần Vấn Thiên cảm ngộ ra tốc độ chảy của ba mặt Thì Quang Bi Văn khác nhau nhưng hắn không có tinh hồn, không thể lĩnh ngộ ra lực lượng thời gian, thiếu lực lượng thuộc tính, không cách nào thật sự thay đổi thời gian.
Ý thức của Tần Vấn Thiên tiến vào mặt Thì Quang Bi Văn thứ bốn. Mặt Thì Quang Bi Văn này không ngăn cản ý thức của hắn vào nữa, Thì Quang Bi Văn bốn mặt bắn ra ánh sáng chói lòa chiếu trên người Tần Vấn Thiên. Hắn cảm nhận lực lượng vô cùng đáng sợ, lực lượng đó khiến hắn sợ hãi, hắn như xuyên toa trong dòng sông thời gian.
Một chớp mắt thời gian biến đổi, năm tháng đổi thay. Khi cảm giác đó biến mất, mọi thứ dường như thay đổi, mảnh không gian này có vô số điện cổ huy hoàng, giống như trần gian thịnh thế.
Tần Vấn Thiên nhìn mọi thứ xa lạ, tim đập nhanh:
- Đây là nơi nào?
Lực lượng này quá nghịch thiên, nghịch thiên đến nỗi Tần Vấn Thiên không cách nào tưởng tượng, nó không nên tồn tại trên cõi đời.
Một thanh âm hư vô vọng đến:
- Đây là quá khứ.
Tần Vấn Thiên thót tim.
Đây là . . . quá khứ.
Giọng nói kia lại hỏi:
- Ngươi có biết cái gì gọi là quá khứ?
Tần Vấn Thiên thì thào:
- Đạo thời gian chung cực siêu thoát dòng sông thời gian, nghịch lưu thời gian quay về quá khứ?
Cái gì gọi là quá khứ? Chỉ có siêu thoát.