Tần Vấn Thiên về khách điếm trước tiên là trở lại sân của mình dàn xếp nhóm người của mình.
Sau đó Tần Vấn Thiên lặng lẽ đi tới biệt viện khác, Lạc Thần Lệ đang đợi ngoài cửa. Tần Vấn Thiên đi vào trong, nơi này bị nàng phong cấm.
Phụ thân của nàng dẫn người từ Lạc Thần thị đến, tới Huyền Vực phải điệu thấp chút, không muốn bị nhiều người biết. Huống chi thân phận của Tần Vấn Thiên mẫn cảm càng không thể để ai biết họ gặp nhau. Nếu bị người thông minh biết được đồn tới Thiên Vực, người của thế lực đó dễ dàng đoán được ngay.
Sau khi phong cấm Lạc Thần Lệ kêu lên:
- Ca!
Tần Vấn Thiên gật đầu, tâm tình hơi hồi hộp. Tần Vấn Thiên tu hành đến nay mấy trăm năm lần đầu tiên gặp người thân, cữu cữu của hắn, huynh trưởng ruột của mẫu thân.
Tần Vấn Thiên rất mong chờ cữu cữu là người như thế nào. Cữu cữu đến từ Lạc Thần thị, sẽ có phong hoa tuyệt thế ra sao? Sẽ là nhân vật đại năng Giới Chủ đỉnh cao hay càng mạnh?
Tần Vấn Thiên không biết, nhưng rất nhanh hắn sẽ biết.
Lạc Thần Lệ khẽ nói:
- Phụ thân chờ ca trong sân, chúng ta vào đi.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn không phát ra tiên niệm, đi theo Lạc Thần Lệ xuyên qua hành lang dài đến giữa biệt viện. Có đoàn người đứng tùy ý phía trước, bọn họ cho Tần Vấn Thiên cảm giác phi phàm, sâu không lường được, thực lực tuyệt đối siêu đáng sợ.
Lạc Thần Lệ đi đằng trước quay đầu lại kêu một tiếng:
- Ca!
Tần Vấn Thiên nhấc chân đi theo Lạc Thần Lệ vào sân. Hoàn cảnh trong sân rất ưu nhã, đình đài lâu vũ, cầu nhỏ nước chảy. Trong đình đài đằng trước có một người ngồi trên ghế, mắt nhìn hướng bên này, yên lặng nhìn Tần Vấn Thiên đi tới.
Khi thấy người đó Tần Vấn Thiên sửng sốt, không dám tin, tưởng mình nhìn lầm.
Đó là một nam nhân trung niên rất yếu ớt, mặt nhăn nheo, tóc bạc trông không khỏe mạnh chút nào. Rõ ràng là bộ dạng trung niên nhưng như lão nhân tuổi xế chiều, không chút sức sống, khác hẳn Lão Quỷ. Bề ngoài Lão Quỷ già nhưng đôi mắt sáng ẩn chứa tinh khí. Còn người trước mắt hắn toàn thân hết sức bình thường, giống như người bình thường không thể tu hành, bước vào thời kỳ già nua.
Trong sân chỉ có một mình nam nhân trung niên, đôi mắt đục lóe tia sáng khác lạ nhìn hướng Tần Vấn Thiên, rõ ràng đây là cữu cữu của hắn, sẽ không có người khác.
Tần Vấn Thiên đã suy nghĩ nhiều khả năng nhưng chưa bao giờ ngờ tới cữu cữu sẽ như vậy. Lạc Thần Lệ xuất chúng như thế, tuyệt sắc vô song, thiên phú kinh người, phụ thân của nàng làm sao có thể là người như vậy?
Người kia cười khẽ nhìn Tần Vấn Thiên biến sắc mặt, hỏi:
- Như thế nào? Rất thất vọng sao?
Tần Vấn Thiên sửng sốt, thất vọng?
Thế thì không, Tần Vấn Thiên muốn gặp cữu cữu là máu mủ ruột rà, đối phương thừa nhận hắn nhưng không liên quan đến thực lực.
Tần Vấn Thiên chỉ hơi bất ngờ hình tượng của cữu cữu hoàn toàn khác với trong tưởng tượng.
Lạc Thần Lệ nhẹ giọng nói:
- Ca, đây là phụ thân của ta.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm người trước mắt, hắn điều chỉnh tâm tình, hít sâu kêu lên:
- Cữu cữu!
Đối phương gật mạnh đầu, hốc mắt đỏ hoe:
- Tốt!
Nam nhân trung niên đứng dậy từng bước đến gần Tần Vấn Thiên, gã đi rất chậm, lảo đảo. Khi đến trước mặt Tần Vấn Thiên, gã vươn tay, đụng ngón tay chạm vào gò má hắn như muốn nhìn rõ hơn, ngón tay run nhẹ.
Mắt nam nhân trung niên càng đỏ dường như nhớ đến quá khứ, nhớ người xưa:
- Giống, thật sự rất giống.
Muội muội ruột của gã, cùng nhau lớn lên, muội muội mà gã vô cùng yêu thương.
Tần Vấn Thiên thấy kỳ kỳ, muốn tránh né nhưng ngẫm lại đối phương là cữu cữu của mình, thấy hốc mắt đỏ hoe làm hắn mềm lòng, mặc kệ đối phương.
- Ngươi và mẫu thân của ngươi rất giống.
Ngón tay Lạc Thần Dụ run nhẹ, đã nhiều năm không gặp nhưng gã còn nhớ dung nhan tuyệt sắc đó, muội muội của gã, khuôn mặt đã in trong óc gã từ lâu, sẽ không nhạt nhòa theo thời gian. Nên khi Lạc Thần Dụ gặp Tần Vấn Thiên thì như thấy bóng dáng của nàng.
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng hỏi:
- Cữu cữu cũng không biết mẫu thân của ta ở đâu sao?
Đây là điều Tần Vấn Thiên muốn biết nhất.
Lạc Thần Dụ run giọng nói, mắt nhìn Tần Vấn Thiên chăm chú:
- Mẫu thân của ngươi thật độc ác, bỏ lại tất cả hoàn toàn giấu tung tích. Ta nghe Lệ nhi nói phụ mẫu của ngươi đặt tên cho ngươi là Vấn Thiên đúng không?
Tần Vấn Thiên gật đầu nói:
- Đúng, là tên họ đặt.
Lạc Thần Dụ hỏi:
- Bọn họ không để lại manh mối gì cho ngươi sao?
Sau khi Lạc Thần Dụ biết sự tồn tại của Tần Vấn Thiên thì lòng vô cùng rung động. Điều này nghĩa là Tần Viễn Phong chưa chết, thế thì muội muội của gã tuy mất tích nhiều năm nhưng rất có thể luôn ở cùng Tần Viễn Phong.
Tần Vấn Thiên nói:
- Không, Hắc Bá chăm sóc cho ta từ nhỏ có lẽ sẽ biết chút chuyện, nhưng Hắc Bá không chịu nói, giờ họ cũng biến mất rồi. Cữu cữu, năm xưa rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tu vi của cữu cữu làm sao vậy?
Tần Vấn Thiên biết rõ hậu nhân trực hệ của Lạc Thần thị, phụ thân của Lạc Thần Lệ, ca ca của mẫu thân hắn không thể nào bẩm sinh là phế nhân. Lạc Thần Dụ bộ dạng trung niên nhưng tóc bạc phơ, mặt nhăn nheo già nua, hơi thở yếu ớt, các dấu hiệu bị thương nặng, từng bị vết thương không thể chữa khỏi mới tạo thành hậu quả này.
Lạc Thần Dụ kể ra chuyện quá khứ:
- Chuyện năm đó thật ra rất đơn giản. Mẫu thân và phụ thân của ngươi bên nhau nhưng bị phản đối. Tần tộc và Lạc Thần thị vốn có ân oán, thiên chi kiêu nữ của Lạc Thần thị sao có thể gả vào Tần tộc. Hơn nữa khi đó phụ thân của ngươi gặp rắc rối rất lớn, ngoại công của ngươi càng phản đối mãnh liệt hơn. Hai người này thì âm thầm bỏ trốn, vứt bỏ tất cả, cắt đứt tiên niệm trong thủy tinh truyền tin. Hai người đi thì nhẹ nhàng nhưng Tần tộc không chịu bỏ qua, vì tìm hai người thậm chí tới Lạc Thần thị, còn đánh nhau ầm ĩ, đánh chết người Lạc Thần thị để ép ra tung tích của phụ mẫu ngươi.
Tần Vấn Thiên biết đôi chút nhưng không rõ ràng chi tiết cụ thể, hắn hết sức nghiêm túc lắng nghe.
- Ngoại công của ngươi càng tức giận hơn, mâu thuẫn với Tần tộc đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng. Sau này phụ mẫu của ngươi bị người Tần tộc tìm được, Tần tộc muốn đối phó phụ thân ngươi, vì an nguy của mẫu thân ngươi nên ngoại công ngươi đón nàng về. Phụ thân ngươi biết chuyện xảy ra giữa Tần tộc và Lạc Thần thị, biết Tần tộc vì tìm đến hắn mà không từ thủ đoạn, hắn nóng giận giết vào Tần tộc sau đó chết trận.
Tần Vấn Thiên siết chặt hai nắm tay, không ngờ bên trong câu chuyện càng khúc chiết.
Tần Vấn Thiên nói:
- Phụ thân để lại nhiều ký ức cho ta, đúng là Tần tộc luôn điều tra tung tích của phụ thân, một tộc huynh của phụ thân từng tìm tới cửa đánh với phụ thân. Ân oán của người đó và phụ thân ta bắt đầu từ khi còn nhỏ, người đó là ai?
Lạc Thần Dụ chợt cười phá lên:
- Ha ha ha! Hỏi hay lắm! Người này hiện giờ đã là người cầm lái của Tần tộc, tên Tần Chính. Lúc Tần Chính còn nhỏ được bồi dưỡng như người nối nghiệp của Tần tộc, là thiên chi kiêu tử, phụ thân của ngươi luôn ẩn dưới ánh sáng của hắn. Ta biết lúc trẻ phụ thân ngươi từng thầm mến một nữ nhân, nàng ta và Tần Chính yêu nhau, là một thiên chi kiêu nữ thuộc mạch khác của Tần tộc, hiện là thê tử của Tần Chính, cùng nhau chấp chưởng Tần tộc. Bọn họ có một đứa con tên là Tần Đãng Thiên, ý là san bằng thiên hạ, người này ở Thiên Vực được tiếng là Thiên Tuyển Chi Tử.
Mắt Tần Vấn Thiên bắn ra tia sáng sắc bén, mặt lạnh băng:
- Thiên Tuyển Chi Tử! Năm xưa thực lực của Tần Chính đã không bằng phụ thân, phụ thân của ta từng thắng hắn.
Lạc Thần Dụ nói:
- Thiên hạ chỉ có một Tần Viễn Phong, sự cường đại của Tần Chính là không thể nghi ngờ. Thiên Tuyển Chi Tử kế thừa thiên phú của phụ mẫu mình, trò giỏi hơn thầy. Cái gọi là Thiên Tuyển tức là được trời chọn, hắn từ lúc còn nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú kinh thế. Ta nghĩ hắn lấy tên Tần Đãng Thiên ý là san bằng thiên hạ, phụ mẫu ngươi đặt tên Vấn Thiên cho ngươi có ý nghĩa gì? Hai ngươi đều có tư chất cao bằng trời, đặt tên này phải chăng có ý tranh phong?
Tần Vấn Thiên nói:
- Phụ mẫu khi đặt tên cho ta từng nói hỏi trời này, hỏi đất này ai chủ chìm nổi, nên mới lấy tên Vấn Thiên.
Con ngươi Lạc Thần Dụ co rút sau đó cười phá lên:
- Không uổng là Tần Viễn Phong, rất khí phách! Một người muốn san bằng thiên hạ, một người hỏi thiên địa ai chủ chìm nổi, hai ngươi dường như sinh ra đã đối địch, số phận định trước.
Mắt Tần Vấn Thiên lạnh băng:
- Số phận định trước, sinh ra vì đối địch nhau.
Tiểu nhân tồi tệ năm xưa đối phó phụ thân của hắn, con của kẻ tiểu nhân đã mạnh đến mức này sao?
Lạc Thần Lệ ở bên cạnh xen lời:
- Ca chẳng phải vừa hỏi tại sao phụ thân ta thành ra nông nỗi này sao?
Tần Vấn Thiên nhìn hướng Lạc Thần Lệ, thấy mắt nàng đỏ hoe, dường như vấn đề này làm nàng buồn lòng.
Tần Vấn Thiên đâu biết phế nhân vô dụng đứng trước mặt mình từng là Thiên Dụ Thiên Thần danh chấn thiên hạ, là người chấp chưởng Lạc Thần thị tương lai. Nhưng sau trận chiến đó tất cả thành hư vô, phụ thân của nàng chịu đựng vô cùng ánh mắt coi thường, nghĩ đến đây làm nàng đau xé tim.
Tần Vấn Thiên nhìn phản ứng của Lạc Thần Lệ, thầm nghĩ không lẽ có ẩn tình?
- Tại sao?
Lạc Thần Lệ siết chặt hai nắm đấm rớt nước mắt nói:
- Phụ thân từng là Thiên Dụ Thiên Thần của Lạc Thần thị, phụ thân đi Tần tộc muốn đòi lại công đạo cho phụ mẫu của ca, muốn khiêu chiến Tần Chính. Vừa lúc cái người Thiên Tuyển Chi Tử Tần Đãng Thiên mà phụ thân vừa nhắc đến đi vào cảnh giới Thiên Thần, xuất chiến thay phụ thân, trận chiến đầu tiên khiêu chiến Thiên Dụ Thiên Thần, đánh bại, phế tu vi, từ đó danh dương thiên hạ. Cái tên Thiên Tuyển Chi Tử danh chấn tám vực, người đời nói vô song cõi đời, Thần Vương tương lai.
Tần Đãng Thiên thay phụ thân xuất chiến phế tu vi của phụ thân nàng dương danh thiên hạ, còn nàng thì sao? Nàng có thể làm cái gì? Một ngón tay của đối phương đủ bóp chết nàng.
Thiên Tuyển Chi Tử giẫm lên thân thể phụ thân nàng dương danh thiên hạ.