Tần Đãng Thiên thấy Độc Cô Thiên Thần ứng chiến thì sắc mặt bình thản như thường. Hôm nay gã đến Thiên Đạo Thánh Viện hỏi đạo, phải đánh bại Thiên Thần, chuyện này không có gì bất ngờ.
Tần Đãng Thiên thốt ra một từ:
- Mời.
Độc Cô Thiên Thần đứng dậy.
Thần Đạo Đài tỏa ánh sáng chói lòa bao phủ thiên địa, Độc Cô Thiên Thần lắc người, thân thể mềm mại bay lên thoáng chốc đã đứng trên bầu trời, lơ lửng trong trời sao bao la vô ngần.
Giờ phút này Thần Đạo Đài đã bị phong tỏa, nối liền khung trời, người bên ngoài trông thấy nhưng không thể bước vào, cũng sẽ không bị văng miểng.
Ba vị Thiên Thần Thiên Đạo Thánh Viện không ngăn cản các học sinh xem cuộc chiến, dù họ có thể sẽ thua.
Thiên Đạo Thánh Viện truyền đạo dạy nghiệp, Thiên Thần đánh nhau vốn là một trong những cách truyền đạo tốt nhất, vạn năm khó gặp một lần. Cho đám đệ tử ưu tú nhất xem sẽ xúc tiến họ.
Tần Đãng Thiên đứng dậy, lắc người bay lên, đứng ngạo nghễ trên trời. Mái tóc đen bay bay, trường bào phần phật toát ra uy thế không ai bì nổi.
Trong khoảnh khắc trời sao vô ngần xuất hiện ngàn vạn Độc Cô Thiên Thần, mỗi bóng người giống hệt bản thân, xinh đẹp vô song. Nhiều Độc Cô Thiên Thần tuyệt sắc cùng xuất hiện làm trời sao mất màu sắc.
Vô số Độc Cô Thiên Thần như hóa thành các đồ án lao thẳng đến thân thể Tần Đãng Thiên tựa như sao băng vô tận có thể xuyên qua vạn cổ. Mỗi đồ án chất chứa lực lượng cả đời tu hành của Độc Cô Thiên Thần, công kích cùng lúc làm trời sao sắp tan vỡ, bầu trời bị đâm thủng.
Tần Đãng Thiên đứng sững như núi, quanh người xuất hiện bảo quang vô tận, chữ cổ đếm hoài không hết bay quanh người gã. Mỗi chữ cổ có lực lượng vô cùng, nở rộ ánh sáng bắn xuyên không trung vạn dặm. Các chữ cổ màu sắc khác nhau, Tần Đãng Thiên lúc này như hóa thân Thiên Thần, bảo quang hộ thể, trang nghiêm túc mục, thần thánh vô cùng.
Có một chữ cổ như ấn ký pháp thần bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, quanh người Tần Đãng Thiên sáng lên màu đỏ rực vô biên chiếu rọi cả thế giới trời sao, như có mặt trời hiện ra đốt hết mọi thứ trên thế gian. Các đồ án Độc Cô Thiên Thần kẹt trong đó, bị chiếu trúng. Nhưng những đồ án quá nhiều, uy lực liên miên không dứt, cuối cùng đánh bại mặt trời.
Chữ cổ quanh người Tần Đãng Thiên không ngừng phát sáng. Có một chữ cổ màu vàng bắn ra ánh sáng che trời, trời sao như lặng xuống, đồ án vô tận bị định tại chỗ không thể nhúc nhích, giống như thời không yên lặng.
Cùng khoảnh khắc chữ cổ khác bộc phát ra lực lượng không ngừng bắn thủng bóng dáng Độc Cô Thiên Thần, trong thời gian ngắn đồ án Độc Cô Thiên Thần vô tận trong trời sao mênh mông biến mất hết, chỉ có một người còn đứng đó là bản tôn.
Độc Cô Thiên Thần hỏi:
- Đây là lực lượng gì?
Tần Đãng Thiên bình tĩnh nói:
- Ta nói rồi, nhân đạo là thiên đạo, lực lượng thiên đạo, chẳng qua là cho người ta khống chế. Ta là thần minh, ta đại biểu thiên đạo này, các chữ cổ quanh người ta mỗi chữ chứa một loại lực lượng thiên đạo. Đánh bại Độc Cô Thiên Thần không cần bộc phát ra nhiều lực lượng chứ cổ, ta biết năng lực mà Độc Cô Thiên Thần am hiểu là sao chép năng lực vạn vật, nhưng Độc Cô Thiên Thần không thể sao chép năng lực của ta.
Ba Thiên Thần Thiên Đạo Thánh Viện thầm cảm khái. Các chữ cổ vòng quanh người, mỗi chữ đại biểu một loại lực lượng thiên đạo? Nếu đúng vậy thì cảnh giới Thiên Thần có ai đánh bại được Thiên Tuyển Chi Tử này? Năm xưa Thiên Dụ Thiên Thần bị đánh bại và bị phế bỏ, tuy tin tức truyền khắp thiên hạ nhưng không nhiều người biết chi tiết trận chiến ấy.
Hôm nay họ mới thật sự biết Thiên Tuyển Chi Tử mạnh cỡ nào.
Độc Cô Thiên Thần nhìn chăm chú vầng sáng chữ cổ quanh người Thiên Tuyển Chi Tử, thầm thở dài.
Độc Cô Thiên Thần mở miệng nói:
- Ta không bằng ngươi.
Nàng là Thiên Thần nhưng thừa nhận mình không bằng Tần Đãng Thiên.
Đám đệ tử Thánh Viện nhóm Tần Vấn Thiên giật mình. Độc Cô Thiên Thần bị thua? Rõ ràng hai bên cách biệt lớn, có lẽ đây chưa phải năng lực thật sự của Tần Đãng Thiên. Cái gì gọi là Thiên Tuyển? Thì là đây, gã sinh ra đã phi phàm, cùng là Thiên Thần nhưng gã có thể dễ dàng làm Thiên Thần khác cảm thấy không bằng.
Tần Đãng Thiên lạnh nhạt nói:
- Có thể thản nhiên đối diện thất bại, khí độ bất phàm. Nhưng tại sao không thừa nhận các ngươi cảm ngộ thiên đạo là sai lầm?
Thiên Thần ngồi giữa trả lời:
- Dù đánh thua nhưng người ta vẫn kiên trì đạo mình lĩnh ngộ, ngươi cho là đúng nhưng không chính xác với người khác.
Tần Đãng Thiên nói chuyện quá mạnh mẽ, có hơi hướm bắt bọn họ thừa nhận mình cảm ngộ thiên đạo đã sai.
- Ha ha, cãi chày cãi cối. Nếu tiền bối đã cho rằng như vậy thì hai vị Thiên Thần cùng chỉ giáo đi.
Tần Đãng Thiên mời hai Thiên Thần khác chiến, hơn nữa là cùng lên, nghĩa là gã muốn cùng lúc đấu với hai cường giả Thiên Thần?
Lão nhân ngồi giữa bình tĩnh nói:
- Hai chúng ta sẽ không xuất chiến cùng lúc, nhưng một người đấu e rằng giống như Độc Cô thua trong tay Thiên Tuyển, vậy không cần thiết chiến đấu.
Đám người Thiên Đạo Thánh Viện tim rung lên, họ không biết sự cường đại của Tần Đãng Thiên nhưng gã thật sự mạnh đến mức làm ba vị Thiên Thần nhận thua hết sao?
Bọn họ không muốn thừa nhận nhưng sự thật đúng là vậy.
Có một số người sinh ra đã khác với người ta, cùng cảnh giới nhưng có thể dễ dàng nghiền áp đối thủ.
Tần Đãng Thiên hùng hổ dọa người, ngữ điệu cứng rắn:
- Có can đảm nhận thua lại không có gan thừa nhận sai lầm? Hoặc nên nói các người lo tư cách truyền đạo của Thiên Đạo Thánh Viện bị chất vấn?
Tần Đãng Thiên và Độc Cô Thiên Thần đã đáp xuống Thần Đạo Đài, ngồi xuống chỗ cũ, phong cấm trong Thần Đạo Đài bị giải trừ.
Ba Thiên Thần bị hỏi á khẩu, thực lực không bằng người ta thì nói chuyện tự nhiên không có sức thuyết phục.
Một giọng nói vang lên:
- Thiên Đạo Thánh Viện truyền đạo năm tháng vô tận sao có thể vì một trận chiến với ngươi đã bị chất vấn? Vớ vẩn.
Tần Đãng Thiên chậm rãi nhìn ra ngoài Thần Đạo Đài, dừng lại trên người Tần Vấn Thiên.
Tần Đãng Thiên lạnh nhạt nói, không thèm để Tần Đãng Thiên trong lòng:
- Còn có gì có sức thuyết phục hơn là một trận chiến luận đạo?
- Thắng một trận chiến đã bắt người ta thừa nhận mình tu hành sai lầm, công nhận ngươi sao? Nếu ngươi đạp trên chúng sinh thì sẽ là ai thuận ta thì sống, không cho phép ngỗ nghịch tiếng nào. Giá trị quan của ngươi bắt buộc người ta công nhận tuyệt đối, đây không phải lĩnh ngộ thiên đạo mà là hôn dong vô đạo.
Tần Đãng Thiên thấy Tần Vấn Thiên còn dám nói chuyện, gã hỏi ngược lại:
- Ngươi hiểu thiên đạo không?
Không đợi Tần Vấn Thiên trả lời Tần Đãng Thiên nói tiếp:
- Là ta hiểu thiên đạo hay ngươi hiểu? Kẻ con kiến như ngươi còn chưa chạm đến thiên đạo thì có tư cách gì nói chuyện trước mặt ta? Câm mồm đi.
Câu này làm người ta nghẹn họng, nhưng ánh mắt Tần Vấn Thiên vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Đãng Thiên, thản nhiên nói:
- Như lúc trước ngươi nói, biết đạo có trước sau, khi các Thiên Thần Thiên Đạo Thánh Viện truyền đạo thì ngươi còn chưa ra đời, giờ cuồng vọng trước mặt họ. Ngàn năm sau ta sẽ hỏi ngươi là ngươi hiểu thiên đạo hay ta hiểu.
Mắt Tần Đãng Thiên lóe tia mỉa mai:
- Ngàn năm?
Tần Đãng Thiên một đường đi tới đã thấy nhiều cuồng đồ nhưng đều bị gã giẫm dưới chân, người này cũng không ngoại lệ, gã lười quan tâm. Tần Đãng Thiên quay đầu đi không thèm nhìn Tần Vấn Thiên nữa, gã không biết, chưa từng nghe về Thanh Thành Giới Chủ, không phải Thiên Thần thì không vào mắt gã.
Tần Đãng Thiên chợt hỏi:
- Viện trưởng không có trong Thánh Viện sao?
Gã hỏi về chủ Thiên Đạo Thánh Viện.
Ba Thiên Thần khuôn mặt nghiêm túc nhìn đối phương:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Không lẽ Tần Đãng Thiên muốn khiêu chiến với chủ Thiên Đạo Thánh Viện?
Tuy thiên phú của Tần Đãng Thiên rất mạnh nhưng chuyện này là không thể được, gã bây giờ chưa có tư cách đó, có lẽ tương lai sẽ được.
Tần Đãng Thiên mở miệng hỏi:
- Nếu các vị tiền bối tự nhận không bằng ta, Thiên Đạo Thánh Viện vâng theo ý chí truyền đạo vậy ta có thể vào một nơi không?
Ba Thiên Thần mắt lóe tia sáng chói mắt nhìn Tần Đãng Thiên chăm chú, đây mới là mục đích của gã?
Tần Đãng Thiên có dã tâm như thế, muốn bước vào mảnh đất truyền thuyết kia.
Lão nhân nói:
- Ngươi là Thiên Tuyển, đã vào Thiên Thần, không phải học sinh của Thánh Viện nên không thể vào trong.
Tần Đãng Thiên bình tĩnh nhìn lão:
- Cả đời ta theo đuổi cực hạn của đạo, vào Thiên Thần rồi lĩnh ngộ càng sâu, chẳng phải càng tốt? Còn về học sinh của Thiên Đạo Thánh Viện, ta đến Thiên Đạo Thánh Viện hỏi đạo cũng có thể cầu đạo, trở thành học sinh không có gì không được, chỉ cần Thiên Đạo Thánh Viện đồng ý cho ta vào trong. Ba vị tiền bối đều tự nhận không bằng ta, thử hỏi có ai thích hợp vào trong hơn Tần Đãng Thiên này?
Lão nhân nói:
- Ngươi cưỡng từ đoạt lý.
- Xem ra Thiên Đạo Thánh Viện chỉ có tiếng ảo. Ta sẽ ở trong Vấn Đạo Cư ba tháng chờ các người hỏi ý chủ Thánh Viện, nếu cho phép thì ta vào Thánh Viện, nếu không chịu thì cái gọi là giáo hóa chúng sinh, dạy cho tất cả không kỳ thị ai chẳng qua là lời nói giả tạo.
Tần Đãng Thiên nó xong lại đứng lên:
- Cáo từ.
Nói rồi Tần Đãng Thiên dứt khoát đi ra Thần Đạo Đài không chút lưu luyến.
Thần Nữ Nghê Thường bình tĩnh nhìn tất cả, từ đầu đến cuối không nói một lời. Thấy Tần Đãng Thiên đi, Thần Nữ Nghê Thường cất bước cùng nhau ra ngoài Thiên Đạo Thánh Viện. Ba Thiên Thần yên lặng nhìn bóng lưng Tần Đãng Thiên.
Hôm nay Thiên Đạo Thánh Viện chịu nhục vì một người.
Cái gọi là giang sơn lớn có thiên kiêu, hậu sinh khả úy.
Thái Cổ Tiên Vực có ai ngăn được Thiên Tuyền nổi lên? Thiên Đạo Thánh Viện gặp rắc rối.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng dáng Tần Đãng Thiên rời đi, khi đi gã không thèm nhìn hắn cái nào, dường như ở trong mắt đối phương thì Tần Vấn Thiên chỉ là nhân vật nhỏ bé không đáng kể.
Gã là Thiên Tuyển Chi Tử, chủ Tần tộc tương lai, trong mắt gã làm sao chứa một Giới Chủ? Tần Đãng Thiên bây giờ sẽ không ngờ rằng trong tương lai Giới Chủ này sẽ quyết định cuộc đời gã, trở thành kẻ địch lớn nhất đời gã, kẻ địch số phận.