Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenGG
Tinh hồn Tần Đãng Thiên hỗn loạn, giống như đang phải chịu đựng áp lực cực hạn, tinh hồn Thái Sơ của hắn có thể diễn hóa tất cả những chiêu thức, cũng có thể hấp thu công kích của người khác nhưng một chiêu công kích đạt đến trình độ đáng sợ như của Tần Vấn Thiên thì cho dù là tinh hồn Thái Sơ cũng khó lòng mà chống đỡ nổi.
Trước đây, Tần Vãng Thiên dùng tinh hồn Thái Sơ diễn hoa ra không gian hắc động thứ nguyên, thu lấy năng lượng, nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là đạo pháp Thái Sơ diễn hóa ra sự sống chứ không giống như Tần Vấn Thiên có được thứ nguyên có khả năng về thời không, gã không thể hấp thu được. Vậy nên chỉ có thể hóa giải trong đạo pháp Thái Sơ.
Tinh hồn Thái Sơ che khuất bầu trời, bên trong dường như đang xảy ra một vụ nổ lớn, đến cả tinh hồn cũng sắp sửa tan vỡ. Tóc đen của Tần Đãng Thiên bay múa điên cuồng, vẫn đang còn diễn hóa lực lượng như trước, đôi mắt sáng chói nhìn về phía Tần Vấn Thiên, kiên nghị mà lạnh lẽo.
Gã là con trai thiên tuyển, sẽ không thất bại, không thể thất bại được.
Hôm nay chính là ngày thành hôn của gã, người người đều chăm chú nhìn vào xem cuộc chiến ở đây, gã không thể bại, cũng sẽ không bại.
- Cho dù ngươi có gặp được kì ngộ như thế nào, nhưng Thái Sơ chi đạo chính là đạo pháp mạnh mẽ nhất trời đất, là chung cực thiên đạo.
Tần Đãng Thiên ngạo nghễ nói. Gã có lòng tin tuyệt đối với Thái Sơ chi đạo mà gã tu hành.
Tiếng nói của gã vang lên, bên trong tinh hồn Thái Sơ lại có lực công kích của Tần Vấn Thiên phát động, hơn nữa còn ẩn chứa đạo pháp diễn hóa ở trình độ cao nhất cả Tần Vấn Thiên đã tích lũy lâu ngày. Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy từng vệt sáng cuối ngày vụt qua bầu trời, dường như muốn hủy diệt hết thảy, dường như không có lực lượng nào có thể ngăn cản.
Ở Tần thành, vô số người ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cảnh tượng trên trời quá đáng sợ, che khuất cả mặt trời, hơi thở uy áp đè ép ngập tràn đất trời. Cho dù là lúc bọn họ đang chiến đấu ở nơi cao nhất của bầu trời nhưng mọi người vẫn cảm nhận được loại thiên uy chân chính kia.
Tất nhiên là Tần Vấn Thiên cũng cảm nhận được loại lực lượng này nhưng thần sắc hắn vẫn cứ bình tĩnh như thường. Hắn đã từng giao thủ với Tần Đãng Thiên, tất nhiên là biết Tần Đãng Thiên của hôm nay sẽ mạnh hơn lúc trước. Hơn nữa hắn cũng đã từng cảm nhận uy lực của đạo pháp Thái Sơ, cho nên không hề kì lạ gì với một cảnh này.
Nhưng mà Tần Đãng Thiên liều mình không tiếc mạng mà đánh ra một kích vẫn không được như ý muốn.
Chỉ vì mảnh thế giới này thuộc về thế giới đạo pháp của hắn.
Hai tay hắn đưa ra, trong khoảng khắc đã xuất hiện một hắc động thứ nguyên thời không rất lớn ở trước người, chiêu thức của Tần Đãng Thiên hạ xuống trong chớp mắt, đánh vào không thời không thứ nguyên trong hắc động, giống như là vào trong thời không thứ nguyên mà hắn tự tạo thành.
Hơn nữa, khắp đất trời này chính gã dùng thời không thứ nguyên tạo nên thành tựu.
Ở nơi này, gã chính là chúa tể.
- Nghịch lưu!
Tần Vấn Thiên nhả ra hai chữ cuối cùng, tim Tần Đãng Thiên cũng run lên theo đó. Xung quanh cơ thể gã, từng loại phong bạo trong không gian thứ nguyên trở nên điên cuồng. Ngay sau đó, uy lực của bàn Diệt Thế mạnh mẽ truyền từ trong ra, hướng đến thân thể gã. Những công kích này không phải là lực lượng kích sát lúc nãy gã vừa đánh đấy ư?
Gã dùng lực lượng diễn hóa của đạo pháp Thái Sơ để giết Tần Vấn Thiên, nhưng Tần Vấn Thiên thời không thứ nguyên, khiến nó thay đổi, thậm chí là nghịch lưu, đánh về phía gã.
Chỉ trong chớp mắt, thân thể Tần Đãng Thiên dường như vị vùi lấp dưới vô số công kích. Gã đã phải nếm chịu một tràng công kích hết sức mạnh mẽ, tinh hồn cũng rất rung động, chịu đựng áp lực cực lớn, vậy mà bây giờ còn có công kích càng mạnh hơn nữa đánh xuống, Tần Đãng Thiên còn có thể chịu được ư?
- Đãng Nhi!
Tần tộc, mẹ Tần Đãng Thiên kêu lên một tiếng. Đôi mắt xinh đẹp của bà ta thoáng qua một tia lo lắng, đôi chân không tự chủ mà bước về phía trước.
Không chỉ mỗi bà ta, bây giờ cả Tần Chính cũng không tự chủ mà bước đến, bay lên bầu trời. Trần chiến này đã vượt khỏi toan tính của lão. Thực lực Tần Vấn Thiên cũng ngoài dự tính, mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng.
Thần tường Tần Đãng Thiên tạo ra có chữ cổ vờn quanh, ngăn cản hết tất cả những công kích đánh tới, cơ thể gã như muốn vùi lấp trong đạo pháp cổ. Từng tiếng ầm ầm chiến đấu kịch liệt vang rền, bầu trời run rẩy, đất đai chấn động, cả thế giới đều đang rung lên.
Đôi mắt Tần Vấn Thiên thoáng lộ sát ý. Giữa hắn và Tần tộc tuyệt đối không còn cách nào chuyển thành đường sống. Nếu có cơ hội, Tần Đãng Thiên sẽ không bỏ qua cho hắn. Cũng tương tự, hắn có được cơ hội cũng sẽ không bỏ qua cho Tần Đãng Thiên. Gã là con trai của Tần Chính, hắn vẫn nên loại bỏ đi kẻ địch của cậu mình đã nói.
Hơn nữa, nếu Tần Đãng Thiên chết, bây giờ còn chưa cử hành hôn lễ xong, tất nhiên sẽ không có ý nghĩa gì. Điều này chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn chọn đi khiêu chiến Tần Đãng Thiên vào hôm nay. Chỉ cần nữ thần Nghê Thường còn chưa trở thành vợ của Tần Đãng Thiên, vì thì hắn muốn giết cũng không lo sẽ trở thành kẻ địch của nàng. Hắn không mong tương lai sau này phải đối mặt với Tần Đãng Thiên, còn phải đối mặt với nữ thần Nghê Thường.
- Giết!
Trên người Tần Vấn Thiên bộc phát ra kiếm thứ nguyên thời không, quét sạch tất cả, xem thường khoảng cách thời không, giết về phía Tần Đãng Thiên.
Ngay lúc này, trên cơ thể Tần Đãng Thiên bỗng dưng xuất hiện một vầng sáng chói lọi cực kì, bảo quang xuất hiện, sau đó dường như có thiên vạn đạo pháp. Đó là một món bảo giáp, chí bảo Tần tộc – Vạn Pháp Bảo Giáp. Trong đó ẩn chưa đạo pháp của các tiền bối đời trước của Tần tộc, giờ phút này đã ngăn cản lực lượng đánh vào người Tần Đãng Thiên. Vang một tiếng thật lớn, thân thể Tần Đãng Thiên bị đánh bay nhưng bảo giáp vẫn lững lờ trước người gã, bảo vệ những công kích đáng sợ kia.
- Vạn Pháp Bảo Giáp! Tần Chính lại đưa thứ bảo giáp này cho Tần Đãng Thiên!
Ánh mắt mọi người lóe lên. Rất nhiều cường giả các thế lực đều biết đến thần binh chí bảo này của Tần tộc.
Tần Vấn Thiên cũng từng thấy nó. Hôm ấy ở Thần tuyệt lộ, ông nội hắn xuất hiện, lúc đối phó với bọn Tần Chính, lúc Tần Chính chạy trốn đã dùng món pháp bảo này, uy lục kinh người. Không ngờ được là Tần Chính lại truyền cho Tần Đãng Thiên.
Uy lực thiên đạo trên người Tần Vấn Thiên lại bộc phát lần nữa. Hắn còn muốn ra tay tiếp, lại thấy trên ánh sáng thần phạt xuất hiện trên bầu trời. Sau đó, lực lượng thần phạt tập trung ở thế giới không gian của hắn. Tất nhiên là Tần Vấn Thiên biết ai đã ra tay, ánh mắt hắn nhìn xuống dưới, thấy Tần Chính bước tới, sau lưng gã có vợ ga cũng đi theo. Còn có những thiên thần khác của Tần tộc, đi đến chỗ bầu trời, vây quanh Tần Vấn Thiên.
Đúng như mọi người đoán trước, nếu như mà Tần Đãng Thiên chiến bại, Tần tộc không thể nào sẽ đứng yên không ra tay. Tương lai Tần tộc do gã đứng đầu, con trai trời chọn, thiên phú vô song, Tần tộc se ngồi nhìn Tần Đãng Thiên chết ư?
Mặc dù đây là một chuyện rất mất mặt, nhất là ngay trước mặt người trong thiên hạ nhưng mặt mũi so với tính mạng Tần Đãng Thiên, cái nào càng quan trọng hơn chứ?
Cái này căn bản là không cần nghĩ, Tần Vấn Thiên hắn cũng biết nên muốn nhân cơ hội này một kích tất sát Tần Đãng Thiên, nhưng mà có Vạn Pháp Bảo Giáp, hắn tất nhiên không thể nào làm được.
Trong chớp mắt ngắn ngửi, Tần Vấn Thiên đứng giữa đám thiên thần, mỗi mội người đều phô ra thiên uy, bao trùm cả bầu trời.
Tần Vấn Thiên cười cười, nụ cười óc chút lạnh lẽo, có chút châm chọc. Hắn nhìn Tần Đãng Thiên, chỉ thấy bây giờ mặt mũi Tần Đãng Thiên đã bị tóc đen che mất. Gã cúi đầu, không có chút khí thế hung hăng lúc trước. Thân là con trai trời chọn, vậy mà, chiến bại.
Đạo pháp Thái Sơ của gã, bị đạo pháp của Tần Vấn Thiên đánh bại.
Thần uy của gã có thành tựu sớm hơn cả Tần Vấn Thiên. Lúc hắn đang ở trên Thánh viện Thiên Đạo là lúc Tần Vấn Thiên còn chưa hiểu thiên đạo. Nhưng hôm nay, gã lại bại trong tay Tần Vấn Thiên, ngay trước mặt mọi người, ngay trong ngày đám cưới của gã. Tần Đãng Thiên bây giờ trái tim như bị dao cứa, từ trước đến giờ gã chưa từng cảm nhận được thất bại như vậy. Cả đời gã tiêu sái biết bao, rạng rỡ thế nào, sinh ra đã vô song, được trời cao chọn trúng, chiến Phong Thần một trận phế thiên dụ.
Nhưng hết thảy này đều tan nát hết trong trận chiến hôm nay. Tất cả vinh dự, tất cả kiêu ngạo, đều sụp đổ trong trận chiến này.
Tần Đãng Thiên gã, thua rồi.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tần Đãng Thiên đang cúi đầu trong hư không, cũng với dáng với ngạo nghễ như cũ, trong lòng cảm khái không ngừng, Tần Đãng Thiên đứa con thiên tuyển, tuyệt thế thiên kiêu của Tần tộc, khi mà tất cả mọi người cho là gã sẽ chiến thắng thì gã lại bị đánh bại. Bại bởi Tần Vấn Thiên, con trai Tần Viễn Phong, một thiên thần trẻ tuổi giữ thần vị hơn hai trăm năm.
Danh tiếng Tần Đãng Thiên sớm lan rộng khắp Thái Cổ nhưng mọi người không ai cho là danh tiếng hắn cũng không như thực lực. Càng được bàn tán nhiều hơn nữa chính là những lời vì có nữ thần Nghê Thường, có Thiên Quật, nhưng hôm nay tất cả mới biết được, cho dù không có nữ thần Nghê Thường, không có Thiên Quật thì Tần Vấn Thiên vẫn cứ như vậy, không gì có thể cản được hào quang trên người hắn. Danh tiếng của hắn, nhất định phải vang dội khắp Thái Cổ.
Cách nghĩ của người đời, tất nhiên là Tần Vấn Thiên không biết, hắn chỉ là nhìn xung quanh mà thôi.
- Một màn này quen thuộc biết mấy. Hẳn là người Tần tộc cũng không xa lạ gì một màn này.
Âm thanh của Tần Vấn Thiên trầm thấp, lạnh lẽo đến tột cùng. Bởi vì cha của hắn cũng từng trải qua như vậy. Ông ấy đánh bại Tần Chính, lại bị đám lão già Tần tộc vây giết, cuối cùng phải chết trong tay Tần tộc.
Hôm nay giống như là một vòng luân hồi, hắn đánh bại Tần Đãng Thiên nhưng lại gặp phải đãi ngộ tương tự. Kết cục, liệu có phải sẽ giống như cha hắn trước đây?
- Tần Vấn Thiên! Năm đó cha ngươi chiếm được trọng bảo nhưng giữ lấy một mình, không chịu giao ra cho gia tộc. Thậm chí còn không tiếc nuối mà trở mặt với gia tộc, chỉ vì lợi ích cá nhân. Hôm nay, tất cả những gì của cha ngươi đều chuyển đến trên người ngươi, kể cả thù hận. Nếu đã vậy, gia tộc này không còn nào khác là phải thanh lí môn hộ thôi.
Tần Chính lạnh lùng mở miệng. Tần Đãng Thiên cũng đã thua, gã còn có thể nói gì nữa đây, dù nói thế nào cũng sẽ bị người đời lên án nhưng cuối cùng đành phải ra tay.
- Ha ha ha
Tần Vấn Thiên cười phá lên.
- Đường đường là gia chủ Tần tộc, lại có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy, lại còn nói trước mặt thế nhân đây.
Cha hắn lấy được bảo vật lại buộc phải giao cho gia tộc ư? Vậy thì phải giao cho ai? Cho cha con Tần Chính bọn hắn ư?
Nghe thấy vậy thật là buồn cười.
- Tần Chính, làm như vậy e là làm nhục uy danh của Tần tộc rồi.
Bấy giờ, một âm thanh lạnh nhạt truyền đến, ánh mắt mọi người chợt lóe, nhìn về người đang nói chuyện, chính là giáo chủ Càn Khôn.
Quả nhiên là giáo chủ Càn Khôn là người đầu tiên không nhịn được mà lên tiếng. Tất nhiên là sẽ không muốn thấy Tần Vấn Thiên cứ vậy mà rơi vào trong tay Tần tộc.
Nhưng mà, ở đây là Tần tộc, chẳng lẽ Càn Khôn giáo chủ muốn giao thủ với Tần tộc ư?