Tần Chính nhìn thấy giáo chủ Càn Không nhúng tay vào thì sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng quét về phía giáo chủ Càn Khôn, nói:
- Đây là chuyện nhà Tần tộc ta, Càn Không giáo cũng muốn can thiệp ư?
- Ha ha, lúc trước Tần Vấn Thiên đến khiêu chiến Tần Đãng Thiên, hạ chiến thư, con trai Tần Đãng Thiên của ngươi đã nhận. Hôm nay chiến bại, người Tần tộc bước lên tiêu diệt, ngay trước mặt người đời. Tần Chính ngươi không sợ bị người đời phỉ báng ư?
Càn Khôn giáo chủ cười nói:
- Chuyện còn lại, Tần Viễn Phong năm đó phản bội Tần tộc, cũng bị Tần tộc ngươi giết chết. Hôm nay Tần Vấn Thiên cũng nói chỉ xem Tần tộc như người thường, không có bất kì quan hệ nào, nói gì đến chuyện nhà?
- Nói vậy nghĩa là, ngày hôm nay ở chỗ này, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện Tần tộc ư?
Tần Chính lạnh nhạt hỏi. Tần Vấn Thiên nhất định phải bị bắt lại. Trên người hắn có liên quan đến bảo vật năm đó Tần Viễn Phong lấy được. Hơn nữa, người Tần tộc cũng thấy được hiệu quả của bảo vật này, cách đây không lâu Tần Vấn Thiên thả ra được mười hai tinh hồn nở rộ, hơn nữa, hai trăm năm ngắn ngủi này đã ngộ đạo đến mức đánh bại được thiên tuyển. Tần tộc làm sao có thể bỏ qua được đây?
- Tần Đãng Thiên chiến bại rồi, nếu Tần tộc còn muốn cứu vãn mặt mũi thì không nên tiếp tục nhúng tay vào, để Tần Đãng Thiên đi cử hành hôn lễ mới phải. Còn Tần Vấn Thiên, hắn nắm bí mật Thiên Quật trong tay, há có thể để người Tần tộc các ngươi bắt giữ.
Càn Khôn giáo chủ cười nói, chỉ thấy phía dưới có không ít các cường giả của các phương thế lực bước ra. Sau khi bọn nhìn thấy Tần Vấn Thiên phô bày thực lực, không chỉ nổi dậy khát vọng mãnh liệt với Thiên Quật mà còn muốn chiếm được Tần Vấn Thiên.
Bí mật mười hai tinh hồn, rốt cuộc là Tần Vấn Thiên làm được bằng cách nào?
Còn lại, hôm nay vốn dĩ là ngày vui của Tần Đãng Thiên, hôn lễ thịnh thế, mà giờ khắc này dường như không ai để ý đến tân nương đẹp đẽ, đệ nhất mĩ nhân Thiên Vực – Thần nữ Nghê Thường – cũng bị gạt sang một bên lễ đài. Đôi mắt xinh đẹp của nàng chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên đang bị đám người bao vây lại, trong lòng có một luồng xao động.
Trong tình huống nguy hiểm như vậy, sao hắn lại xất hiện, lựa chọn khiêu chiến Tần Đãng Thiên ngay hôm nay? Thậm chí mới lúc nãy, rõ ràng nàng thấy hắ muốn giết chết Tần Đãng Thiên, là vì muốn ngăn cản hôn lễ này ư?
Tần Vấn Thiên áo trắng bay bay, hắn bình tĩnh đứng trong hư không, hắn cũng hiểu được tình huống trước mắt cũng là cảnh ngộ mà cha hắn đã từng trải qua. Hắn không thể nào quen thuộc hơn nữa, tất nhiên sẽ không chút nghi ngờ sự vô sỉ của Tần tộc. Giữa Tần Đãng Thiên và mặt mũi sẽ chọn cái nào, ắt không cần phải nghi ngờ.
- Tần Đãng Thiên, sau ngày hôm nay ngươi có còn mặt mũi nào mà đứng ở Thái Cổ nữa không? Còn mặt mũi nào mà tự xưng là thiên tuyển? Ngươi, xưng à?
Tần Vấn Thiên nhìn về bóng người đang cúi đầu ở trước mắt. Cơ thể Tần Đãng Thiên hơi rung động, tuyệt thế thiên kiêu cao cao tại thương, bị đánh bại sẽ té càng đau hơn. Tần Vấn Thiên đang dao động lòng gã.
- Đãng Nhi, đánh một trận thôi mà, đừng để bản tâm bị ảnh hưởng. Tương lai cố gắng tu hành, đứng trên đỉnh Thái Cổ. Người đời chỉ biết ngửa mặt lên nhìn phong thái của ngươi, truyền kì của ngươi. Dù cho đã từng thua trận nhưng cũng sẽ chỉ trở thành chuyện cũ thôi.
Tần Chính mở miệng nói. Gã cũng đã từng đi tiếp như vậy. Gã đã từng thua trong tay Tần Viễn Phong, nhưng hôm nay, gã mới là kẻ đi đến cuối cùng. Thân là tộc chủ Tần tộc, người đời chỉ biết nhìn lên gã, đâu có ai lại nhớ đến quá khứ.
Tần Vấn Thiên muốn dao động đạo tâm Tần Đãng Thiên, sao gã lại đồng ý được. Những lúc như thế này, dù Tần Đãng Thiên là thiên thần, cũng cần một vài lời khích lệ, động viên gã.
Tần Đãng Thiên chậm rãi ngẩng đầu. Gã nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt lại trở nên kiên định, đôi mắt đen nhánh, mái tóc đen dài, từng loại khí chất trên người gã cũng khiến người khác không khỏi tán thưởng ý chí bền bỉ của gã. Gã đã từng là con trai trời chọn, Tần Đãng Thiên gã há lại có thể bị đánh bại tùy tiện đến không gượng dật nổi ư. Gã là Tần Đãng Thiên, là tương lai của Tần Tộc.
Tần Vấn Thiên nhìn ánh mắt Tần Đãng Thiên, biết gã đã khôi phục như cũ, thầm nói không hổ là thiên tuyển. Tần Đãng Thiên thật đúng là có cỗ hơn người, nhưng trên mặt gã vẫn có ý khinh miệt như lúc trước.
- Hôm nay tuy bại cũng không phải là thua ở đạo pháp hay Thái Sơ chi đạo, mà là thiên địa chung cực chi đạo. Nếu tu hành đến cực hạn, ắt sẽ đạt được vô thượng chi đạo.
Tần Đãng Thiên chậm rãi mở miệng, đạo tâm vững vàng. Gã tin tưởng rằng Thái Sơ chi đạo gã tu hành chính là chung cực chi đạo, có thể tựu thành chính đạo chí cao.
- Ngươi mượn dùng bí bảo, vượt qua cửu tinh hồn, lĩnh ngộ được năng lực kì lạ, đánh bạo ta, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngươi thắng ta. Cuối cùng rồi ta cũng sẽ vượt qua ngươi.
Tần Đãng Thiên tiếp tục mở miệng, theo lời nói của gã, trong ánh mắt càng thêm kiên trì.
- Có phải vậy không? Vậy chúng ta đợi một ngày này. Điều kiện tiên quyết là, ngươi có thể để cha ngươi và đám người Tần tộc tránh ra không?
Tần Vấn Thiên châm chọc nói. Ánh mắt Tần Đãng Thiên chợt lóe lên, nhìn Tần Chính một cái, không nói gì, vẻ châm chọc trong mắt Tần Vấn Thiên càng đậm hơn, lạnh lùng nói:
- Lấy vải thưa che mắt thánh. Chiến bại thì chiến bại, lấy đâu ra nhiều lời tự dóc như vậy. Chiến bại rồi để cha với cường giả trong tộc xông lên, còn thẳng thắn nói là tương lai vượt qua ta, đợi đến khi gia tộc ngươi cùng xông lên, đến khi ta chết rồi ngươi mới vượt qua ta ư? Cái này là thiên tuyển à?
- Thời gian sẽ chứng minh cho tất cả.
Tần Đãng Thiên mở miệng nói, thân hình gã lóe lên, rời khỏi chỗ đứng, đi về phía lễ đài Tần tộc. Dù ánh mắt gã rất kiên định nhưng trong lòng vẫn có một tia chán nản, nhìn về phía vị hôn thê xinh đẹp, dung nhan tuyệt mĩ, trong lòng có đôi chút an ủi. Gã đưa tay ra, muốn dắt tay thần nữ Nghê Thường. Nữ nhân trước mắt sẽ trở thành thê tử của gã, này là điều đương nhiên.
Nhưng mà, thần nữ Nghê Thường không đưa tay ra, bước chân nàng có hơi lùi về sau.
Tần Đãng Thiên cau mày, hô lên:
- Nghê Thường!
Thần nữ Nghê Thường ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về Tần Vấn Thiên trong hư không, mở miệng hỏi:
- Hôm nay ngươi đến đây khiêu chiến Tần Đãng Thiên, là bởi vì ta ư?
Tần Vấn Thiên nghe thấy câu hỏi của thần nữ Nghê Thường cũng sửng sốt một hồi, sau đó nhìn nàng rồi cười một tiếng, khẽ gật đầu:
- Đúng vậy.
Hắn khiêu chiến Tần Đãng Thiên có thể lựa chọn bất kì một ngày nào, nhưng vừa lúc lại chọn đúng hôm nay, quả thực là vì không mong muốn nhìn thấy thần nữ Nghê Thường gả cho Tần Đãng Thiên nên cố gắng làm một chút việu. Nếu một chút cố gắng ấy của hắn là vô dụng vậy cũng chỉ đành than thở, ít nhát là hắn đã làm hết sức rồi, không thẹn với lòng mình.
Vô số ánh mắt dừng lại, kinh ngạc nhìn hai người Tần Vấn Thiên và thần nữ Nghê Thường nói chuyện, tiên vực Thái Cổ đã có nhiều lời đàm tiếu liên quan đến hai người, ngày hôm nay thần nữ Nghê Thường tự mình đưa ra câu hỏi, mà Tần Vấn Thiên lại rất thản nhiên mà thừa nhận. Điều này ...
Những lời đàm tiếu kia dường như là muốn được xác minh rõ ràng, trong tình huống như vậy, được người người làm chứng cho lại thành ra có chút vả mặt. Tần tộc nên làm thế nào? Đứa con trai trời chọn Tần Đãng Thiên, mặt mũi gã đâu rồi?
Chỉ thấy người Tần tộc không có nóng lòng đối phó với Tần Vấn Thiên mà nhìn về phía thần nữ Nghê Thường ở phía bên kia, sắc mặt của từng người từng người không có ai là tốt đẹp cả, nhất là đôi vợ chồng Tần Chính, chân mày nhíu chặt.
- Nghê Thường, ngươi sẽ là Tần tộc chi mẫu trong tương lai, há có thể nói chuyện với nghiệt chủng Tần tộc. Chú ý thân phận của ngươi.
Thê tử của Tần Chính mở miệng nói, nhắc nhở thần nữ Nghê Thường một tiếng, lo lắng rằng thần nữ Nghê Thường sẽ nói ra một vài lời không nên nói.
- Ta biết.
Thần nữ Nghê Thường bình tĩnh mở miệng. Nàng khom người với đám cường giả Tần tộc, sau đó nói:
- Ta xin lỗi Tần tộc.
Sác mặt cả đám người cứng ngắc lại, nhóm cường giả Tần tộc càng nhíu mày chặt hơn nữa, Tần Đãng Thiên siết quả đấm rất chặt, trong lòng có một loại dự cảm bất thường.
- Ban đầu tu hành ở trong Thiên Quật, ta gặp phải uy hiếp, trải qua một vài chuyện cho nên hôm nay hắn đến tìm ta. Ta tự biết ta có thẹn với Tần tộc, chuyện hôn sự hôm nay đến đây đành thôi.
Thần nữ Nghê Thường thản nhiên nói. Tiếng răng rắc vang lên. Nắm tay của Tần Đãng Thiên nổi lên gân xanh, sắc mặt nhắn nhó. Vừa trải qua một trận chiến bại, tâm cảnh của gã đã dao động, nhưng vừa củng cố lại được lòng mình, không còn dao động nữa, nhưng bây giờ lại thêm một đả kích to lớn hơn nữa đánh vào gã.
Ngay trước mặt tất cả mọi người, trước đêm cử hành hôn lễ, thần nũ Nghê Thường nói lúc nàng đang bị Tần Vấn Thiên uy hiếp đã xảy ra một vài chuyện, bởi vì Tần Vấn Thiên đến tìm nàng, khiêu chiếu thiên tuyển, vậy thì, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Còn nữa, đả kích một nam nhân ư?
Không chỉ là Tần Đãng Thiên mà là hàng trăm hàng nghìn người Tần tộc đều cảm giác nhục nhã vô cùng, sắc từng người từng người đều khó chịu hết sức. Hôm nay Tần tộc bọn họ mời khách đến đây là để cử hành hôn hễ thịnh thế, nhưng không ai ngờ rằng sẽ xảy ra một màn cẩu huyết đến vậy.
Người của các thế lực đến chúc mừng nghe thấy lời nói của thần nữ Nghê Thường cũng trợn mắt há mồm. Cái này cũng thật là ... Thần nữ Nghê Thường đã là người của Tần Vấn Thiên? Điều này ...
- Lợi hại!
Lâm Tiêu khen một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên có chút bội phục, thậm chí còn có mấy phần sùng bái. Như vậy cũng được ư?
Hắn nhìn một huyền nữ của Cửu Thiên Huyền Nữ Cung, huyền nữ này dường như là cảm giác được điều gì, táo tợn trợn mắt nhìn Lâm Tiêu một cái. Tên khốn này dám có tâm tư đó với nàng?
Lâm Tiêu Chiến cười một tiếng, hắn tự hỏi gan lớn bao nhiêu nhưng mà cái này đúng là hơi quá. Tần Vấn Thiên, cực phẩm!
- Này là trả thù Tần tộc à?
Mọi người thầm nói. lúc đó thần nữ Nghê Thường cũng đã là vị hôn thê của Tần Đãng Thiên, Tần Vấn Thiên lại cưỡng ép nàng!!
Cừu hận, ghen tị, sùng bái có đủ các loại ánh mắt đều dừng lại trên người Tần Vấn Thiên. Nhưng mà Tần Vấn Thiên bây giờ cũng cảm thấy sầu não. Hốt đống vỏ này cũng hơi oan ức.
Chỉ là trong lòng hắn cũng rất khiếp sợ. Căn bản hắn không hề nghĩ đến việc thần nữ Nghê Thường sẽ nói ra những lời như vậy. Những lời này hoàn toàn hủy hết danh dự của nàng. Mà mục đích, tất nhiên là để xóa bỏ hôn lễ này. Nàng vậy mà lại quyết tâm đến thế.
Thần nữ Nghê Thường đều đã nói vậy, Tần tộc hẳn là sẽ không cưới nàng nữa?
Tần Vấn Thiên cười khổ, cũng không hiểu được thần nữ Nghê Thường đang suy nghĩ thế nào.
- Nghê Thường, nói cho ta, đây không phải là sự thật.
Tần Đãng Thiên chăm chú đôi mắt nhìn bóng người phía trước. Đệ nhất mĩ nhân tiên vực, vốn sẽ trở thành thê tử của gã, nhưng bây giờ lại đưa gã vào một cái tròng lớn đến vậy.
- Nếu ngươi hận ta thì giết ta đi.
Thần nữ Nghê Thường bình tinh nói. Rất nhiều ánh mắt lạnh như băng của người Tần tộc nhắm vào dung nhan tuyệt đẹp của nàng. Có một số người thật sự đã động sát tâm. Chuyện này chính là sỉ nhục không thể nào xóa sạch của Tần tộc. Hôm nay Tần tộc đã phải chịu nhục hai lần liên tiếp.
- Cút!
Từ phía đám người Tần tộc truyền ra một giọng nói lạnh như băng hàn, cực kì lạnh lùng. Giết thần nữ Nghê Thường cũng không làm được gì, chỉ khiến Tần tộc càng mất mặt hơn nữa. Luận trên mặt chữ mà nói thì Tần tộc với Khúc thần là bạn, thần nữ Nghê Thường bị Tần Vấn Thiên làm nhục, bọn họ giết thần nữ Nghê Thường thì có là sao?
Tần Vấn Thiên!
Nghĩ đến đây, từng luồng khí tức kinh người lại phủ xuống trên người Tần Vấn Thiên, mối thù này, lại càng sâu hơn nữa!