Trên trời cao, cơn gió bão cuồng loạn của cuộc chiến đã dần tĩnh lặng lại, chỉ có gió nhẹ thổi qua, hơi lạnh.
Mặc dù đã tiêu tiệt Tử Vi Thần Đình nhưng Tần Vấn Thiên không hề có một chút cảm giác nhẹ nhõm nào, càng không cảm thấy một chút khoái cảm vui vẻ nào, trong lòng hắn chỉ có bi thương.
Tai họa Thái Cổ, cơn tai họa này do hắn gây ra, tất cả, vốn nên do hắn hứng chịu, nhưng mà, chính bởi vì tu vi của hắn quá cường đại, cho nên, người của Thái Cổ đã nghĩ cách để ra tay đối với người thân bên cạnh hắn, liên lụy tới Tiểu Diệp.
Thân hình khổng lồ của Tiểu Hỗn Đản vẫn vắt ngang qua bầu trời, ánh mắt hung tàn quét khắp tám phương, nó muốn giết chết Nguyệt Trường Không, nhưng mà Nguyệt Trường Không lại trốn mất rồi.
Ngoài Nguyệt Trường Không ra, Tần Vấn Thiên còn biết kẻ đầu sỏ gây chuyện còn có người khác nữa, là thế giới Tây Phương.
Lúc này ở thế giới Tây Phương, Phật Nhân Quả đang quan sát mọi việc xảy ra ở bên này, nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Tiểu Hỗn Đản tiêu hủy Tử Vi Thần Đình, hắn chắp tay trước ngực, miệng niệm nam mô.
Tần Vấn Thiên siêu phàm, thiên phú độc nhất vô nhị, tới nay hắn phát hiện, yêu thú bên cạnh y, dường như cũng có lai lịch phi phàm, đáng tiếc, thông qua một chút nhân quả đó giữa hắn và Tiểu Diệp nên hắn không thể nhìn thấu được hết, chỉ có thể nhìn được những cảnh tượng xảy ra ở bên đó.
Tần Vấn Thiên, kẻ đang ở Tử Vi Thần Đình tại Huyền Vực cách rất xa nơi đó, dường như có một cảm giác rất kỳ dị, hình như, hắn đang bị người khác nhìn trộm, ánh mắt hắn nhìn về phía tây, đôi mắt cực kỳ đáng sợ, ánh mắt sâu thẳm, dường như nhìn xuyên cả không gian, nhìn về một nơi hắn còn chưa biết, ở đó, hắn nhìn thấy một bóng người hư ảo, bóng người đó hơi chút mờ ảo mơ hồ, nhưng mà vẫn có thể phân biệt được, là một vị phật, và vị cổ Phật này, dường như là nghiệp lực nhân quả trong u minh, nhìn chăm chú vào hắn.
- Là ngươi sao?
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, hắn mơ hồ cảm nhận, chính là phật tu của thế giới Tây Phương đã từng tới Tần Thiên Thần Tông, kẻ đó đang nhìn hắn chăm chú.
Khoảnh khắc này, ở thế giới Tây Phương cách xa nơi đó một khoảng cách vô tận, Phật Nhân Quả nghe được câu hỏi của Tần Vấn Thiên, nhưng hắn không trả lời, chỉ tĩnh lặng chăm chú nhìn, đó là hắn, cũng không phải là hắn, đó là nghiệp lực nhân quả của hắn, vì đạo mà sinh, phàm là những người có quan hệ nhân quả với Phàm Diệp, đều sẽ nhập đạo, rồi vì tu vi có cường đại hay không, mà năng lực tiếp nhận đạo cũng khác nhau.
Tần Vấn Thiên, thực lực của hắn rất mạnh, bởi vì, thậm chí có thể dò được tới nhân quả nghiệp lức, nhìn được sức mạnh hư vô tồn tại trong u minh, do đó, nói chuyện với hắn.
- Ngay cả tư cách xuống địa ngục ngươi cũng chẳng có.
Tiếng nói của Tần Vấn Thiên bình tĩnh đến thế, lại lạnh lùng tới vậy, băng lạnh thấu xương, hắn biết, hắn đã coi thường vị phật tu từng tới Tần Thiên Thàn Tông, hắn ta cường đại hơn rất nhiều so với tăng nhân Thất Giới, có năng lực lớn khủng khiếp, quỷ thần khó lường, với thủ đoạn không ai biết hắn gây ảnh hưởng lên Tiểu Diệp, thậm chí, đến hắn còn không thể tra ra được, điều càng đáng sợ hơn là, bản thân Tiểu Diệp cũng không cách nào cảm giác ra dược, Tiểu Hỗn Đản và nàng cũng nhau ra ngoài thế giới, nhưng nó cũng không cảm nhận được bất kỳ điều gì khác thường, bằng không, chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra rồi.
Điều này có nghĩa là, khi sức mạnh thần bí khó lường này phát tác trên người Tiểu Diệp, thì số phận của Tiểu Diệp đã được định sẵn, không thể nào thay đổi.
Lời của Tần Vấn Thiên vừa dứt, một luồng sức mạnh tràn vào hư không, hủy diệt bóng dáng phật đạo hư ảo đó, sau đó, cảm giác bị người khác nhìn trộm mới biến mất, Phật Nhân Quả của thế giới Tây Phương nhắm hờ mắt, khẽ tụng một tiếng a di đà, đạo âm thanh vừa rồi của Tần Vấn Thiên, rất lạnh, dường như, thật sự muốn cho hắn không xuống nổi cả địa ngục.
Mặc dù hắn là Phật Nhân Quả, nhưng trên thực tế, bản thân hắn cũng không biết tương lai của mình sẽ thế nào, chỉ biết rằng, vào thời khắc khi đạo nhân quả giáng xuống trên người của Phàm Diệp, giữa hắn và Tần Thiên Thần Tông đã hình thành nhân quả, bất luận là những người ở cạnh Phàm Diệp hay là bản thân hắn, đều đã nhập đạo rồi.
Nếu đã nhập đạo, đương nhiên sẽ cứ tiếp tục đi mãi, ván cờ nhân quả, không cách nào dừng lại, Tần Vấn Thiên có thể hủy diệt nhân quả nghiệp lực, nhưng mà, không có nghĩa là những người khác cũng có thể hủy diệt.
Phụ mẫu của Phàm Diệp, Phàm Lạc và Huyền Tâm, đạo hạnh của bọn họ, vẫn còn kém quá xa.
Trong Thiên Quật, Phàm Lạc và Huyền Tâm đã biết con gái của mình ngọc nát hương tan, mặc dù bọn họ không chứng kiến, cũng không đi hỏi, nhưng cảm giác trong u minh quả thực nó thật tới khủng khiếp, khiến bọn họ cảm thấy, không sai đâu, dường như, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy vậy.
Thậm chí, bọn họ biết nữ nhi là do ai giết, là thế giới Tây Phương, là tăng nhân phật môn, hơn nữa, còn là cao tăng phật môn có đại thần thông.
Bọn họ đau buồn, tuyệt vọng, lệ đã không còn để rơi xuống, bọn họ muốn đi ra khỏi Thiên Quật, nhưng mà, cửa Thiên Quật đã đóng rồi, bọn họ không ra ngoài được, Tần Vấn Thiên, cũng không cho bọn họ ra ngoài.
Bọn họ không tìm Tần Vấn Thiên để hỏi xem xảy ra chuyện gì, không cần phải hỏi, hỏi rồi thì có thể làm gì được?
Tần Vấn Thiên sẽ để cho bọn họ đi tìm tới cái chết sao.
Cái chết của con gái, còn có thể trách ai đây?
Có thể trách Tần Vấn Thiên sao? Không có Tần Vấn Thiên, làm gì có bọn họ ngày hôm nay, sợ rằng, bọn họ đã sớm bị dòng nước xô đẩy không biết đến góc khuất nào trong cái thế giới này, có thể đã là những kẻ già nua lụ khụ, có thể đã về với đất rồi.
Có thể trách Tiểu Hỗn Đản sao? Tiểu Diệp thích nhất là chơi với nó, lẽ nào nó đứng nhìn Tiểu Diệp chết sao?
Bất luận là Tần Vấn Thiên hay là Tiểu Hỗn Đản, đều là những người thân thiết nhất của Tiểu Diệp.
Muốn trách, chỉ có thể trách thiên đạo vô tình, lòng người tàn nhẫn, muốn trách, chỉ có thể trách bản thân bọn họ, đến con gái ruột của mình cũng không thể bảo vệ được, nếu đã không thể bảo vệ được, vậy tại sao còn sinh làm gì? Bọn họ căm giận bản thân mình vô năng, bất lực.
Bọn họ, thậm chí mơ hồ nhìn thấy xác của con gái mình, hóa thành bộ xương khô, nỗi đau khắc cốt ghi tâm đó, ai có thể hiểu được?
Hơn nữa, nỗi đau như vậy, càng nghĩ càng thấy đau.
Không chỉ Phàm Lạc và Huyền Tâm, mà bằng hữu của Phàm Diệp, Âu Dương Cầm Tâm, nàng cũng cảm nhận một cơn đau kỳ lạ không hiểu từ đâu kéo tới tấn công trái tim nàng, nàng ngồi nhà mà tự nhiên nước mắt rơi đầm đìa trên khuôn mặt, một nỗi đau thống khổ, Khương Đình nhìn thấy, chạy lại hỏi:
- Cầm Tâm, con làm sao vậy?
Âu Dương Cầm Tâm vẫn khóc, khóc tới đứt ruột đứt gan, thậm chí nàng quỳ xuống đất mà khóc, dung nhan xinh đẹp của nàng đắm chìm trong nước mắt, khiến cho Khương Đình sợ hãi không biết phải làm sao, vội vàng lấy ra truyền tấn thủy tinh nói:
- Âu Dương, huynh mau qua đây một chút.
Không lâu sau, Âu Dương Cuồng Sinh chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của Âu Dương Cầm Tâm, hắn cảm thấy rất đau lòng, ôm lấy con gái vào lòng, nói:
- Cầm Tâm, xảy ra chuyện gì, nói cho cha nghe.
Âu Dương Cầm Tâm ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng đầy những vạch hằn tia máu, sau đó nhào vào lòng phụ mẫu nàng, nức nở nói:
- Tiểu Diệp xảy ra chuyện rồi.
- Cái gì?
Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình run lên trong lòng, hỏi:
- Cầm Tâm, con nói cho rõ, có chuyện gì?
Âu Dương Cầm Tâm thút thít, khóc nói:
- Tiểu Diệp, nàng bị người ta giết chết rồi.
Lòng Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình bị câu nói đó cả con gái khiến cho run rẩy điên cuồng, tại sao lại như vậy được chứ?
- Cầm Tâm, con đừng suy nghĩ bậy bạ, Tiểu Diệp làm sao mà xảy ra chuyện được, nó chẳng phải cùng với Tiểu Hỗn Đản ra ngoài du ngoạn rồi sao?
Khương Đình nhìn chằm chằm vào con gái nói.
- Thật sự đã xảy ra chuyện rồi, con có thể cảm giác được rất thật, Tần thúc thúc đưa mọi người từ Thần Tông vào trong Thiên Quật, còn thúc ấy đã ra ngoài, trước đó con chưa hiểu nhưng cách đây không lâu, con đột nhiên cảm giác được, con cũng không thể nói rõ thế nào, nhưng đó là thật mà.
Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình nhìn nhau, nói như vậy, bọn họ cũng cảm nhận được, điều Cầm Tâm nói, rất có khả năng là thật, nhưng mà, vì sao Cầm Tâm vừa rồi lại đột nhiên cảm nhận được cơ chứ?
Điều này căn bản không phù hợp với lẽ thường, Cầm Tâm có thể dự cảm được sao?
Cho dù là dự cảm, tại sao khi Tiểu Diệp xảy ra chuyện nàng không cảm nhận được, mà mãi tới khi Tần Vấn Thiên biết chuyện, nàng mới đột nhiên có cảm giác đó.
- Ta hỏi xem
Âu Dương Cuồng Sinh lấy ra truyền tấn thủy tinh, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, một đạo tiên niệm được truyền vào trong, truyền cho Tần Vấn Thiên, hỏi:
- Vấn Thiên, Cầm Tâm đột nhiên khóc lớn, nó nói, Tiểu Diệp xảy ra chuyện rồi, là thật sao?
Bên đó trầm mặc một hồi, sau đó, một đạo âm thanh truyền tới:
- Cầm Tâm, làm sao biết được?
Âu Dương Cuồng Sinh chỉ cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong lòng, hắn và Khương Đình nhìn nhau, đứa trẻ đó, không ngờ thật sự đã xảy ra chuyện.
Tại sao lại như vậy!
- Cầm Tâm nói, trước đó không lâu nó có cảm giác ấy, hơn nữa còn rất mãnh liệt, đứa trẻ đó, nó khóc suốt.
Âu Dương Cuồng Sinh trả lời, hắn hơi lo lắng cho Phàm Lạc và Huyền Tâm, nếu như biết Tiểu Diệp bị giết rồi, phu thê hai người bọn họ, sẽ đau lòng tuyệt vọng tới mức nào, hắn không cách nào tưởng tượng được bản thân mình nếu mất đi Cầm Tâm sẽ như thế nào, đó thật sự chắc chắn còn khó chịu còn đau khổ hơn cái chết.
Tần Vấn Thiên nghe truyền âm của Âu Dương Cuồng Phong xong, đột nhiên có một dự cảm không tốt lành kéo tới, nếu sức mạnh trong u minh đó còn có thể nhìn trộm cả đến hắn, vậy thì, những người khác thì sao?
Mặc dù hắn không biết rốt cuộc đó là sức mạnh phật môn như thế nào, nhưng tất nhiên đặc biệt đáng sợ, Cầm Tâm, không ngờ lại chịu ảnh hưởng mạnh tới vậy, đau thương tột cùng.
- Âu Dương, mau đi xem Phàm Lạc và Huyền Tâm, không để bọn họ xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên Tần Vấn Thiên truyền âm nói, giọng có hơi gấp rút, trong lòng Âu Dương Cuồng Sinh cũng thấy căng thẳng, nói:
- Được, ta lập tức đi tìm bọn họ.
Đặt truyền tấn thủy tinh xuống, hắn nói với Khương Đình:
- Nàng ở đây chăm sóc Cầm Tâm, nha đầu, không được nghĩ lung tung.
Nói rồi, thân hình hắn lóe lên, vội vàng rời đi, gần như cùng lúc đó, Tần Vấn Thiên rời khỏi Tử Vi Thần Đình ở Huyền Vực, nhanh chóng quay về phía Thiên Vực, sức mạnh tu sĩ phật môn đó đã không chỉ phát huy tác dụng trên người Tiểu Diệp, thậm chí còn ảnh hưởng tới những người khác của Thiên Quật, chuyện này, phải được giải quyết, hắn có một dự cảm không lành, Phàm Lạc và Huyền Tâm có thể sẽ gặp chuyện.
Sau khi Tần Vấn Thiên và Thôn Thiên Thú rời đi, đống đổ nát Tử Vi Thần Đình, không ngừng có người chạy tới, bọn họ nhìn những tàn tích còn sót lại, trong lòng cảm thán vô cùng.
Huyền Vực, thế lực đỉnh phong, Tử Vi Thần Đình, hủy diệt rồi.
Hiện tại, trong ba đại bá chủ của Huyền Vực, Thiên Thần Sơn, Tử Vi Thần Đình đều đã bị diệt, chỉ còn lại Ma Thần cung, tin tức ở bên này rất nhanh lan truyền đi khắp nơi, lan toàn cõi Thái Cổ Tiên Vực, Thái Cổ chấn động.
Sau khi Tần Vấn Thiên rời đi không lâu, từ thiên ngoại có một đám sương mù màu đen đáng sợ tràn tới, đám sương mù màu đen này cực kỳ tà ác, khiến cho mọi người xung quanh nhanh chóng rút đi, sau đó, chỉ thấy đám sương đen đó lao về phía các thi thể, đặc biệt là các xác người, đềup bị cuống vào trong đám sương mù màu đen, rồi bị đem đi, biến mất không còn tông tích.
- Đó là… Nguyệt Trường Không sao?
Có người sợ hãi, Nguyệt Thần của Tử Vi Thần Đình, Nguyệt Trường Không, việc hắn tu hành tà pháp không phải là bí mật gì, rất nhiều người biết, nhưng tới nay, đến xác của thần mà hắn cũng không buông tha sao?