Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Thái Cổ Tiên Vực, tin tức Tử Vi Thần Đình bị hủy diệt lại một lần nữa làm cuộn dâng một cơn sóng dữ, Thiên Thần ngã xuống, trừ Nguyệt Trường Không ra, toàn bộ đều bị giết, một Thần Đình rộng lớn mênh mông, đã bị Thôn Thiên Thú nuốt gọn.
Tần Vấn Thiên của hiện tại đã thật sự cường đại tới mức độ khiến cho bất kỳ một nhân vật đỉnh cấp nào cũng phải kiêng dè e sợ, nhưng mà, muốn ra tay với hắn sao? Tử Vi Thần Đình, chính là tấm gương trước mặt.
Rất nhanh chóng, mọi người biết được nguyên nhân của cơn bão táp này, con gái nuôi của Tần Vấn Thiên, con gái của Phàm Lạc người huynh đệ thời niêu thiếu của hắn bị Nguyệt Trường Không giết chết, hơn nữa, bọn họ thậm chí còn biết, đứng sau lưng của trận lốc bão này, có thể chính là thế giới Tây Phương, mấy tháng trước đó, một nhân vật Phật Chủ của thế giới Tây Phương đã tới bái kiến Thiên Quật, uy hiếp Tần Vấn Thiên.
Nhưng sau đó, thế giới Tây Phương không ra tay, mà lại do Nguyệt Trường Không ra tay, hoặc cũng có thể, Nguyệt Trường Không tự tin rằng bản thân mình đã cường đại tới mức có thể giết được Tần Vấn Thiên, nhưng đáng tiếc, hắn vẫn bị thất bại.
Nghe nói, tà pháp của Nguyệt Trường Không càng ngày càng mạnh, nếu không hắn cũng chẳng thể nào chưởng quản được Tử Vi Thần Đình, được phong Nguyệt Thần, cũng có người nói rằng, Nguyệt Trường Không có thể là nhân vật chuyển thế tu hành, tiền kiếp của hắn, là một nhân vật siêu cấp đáng sợ, nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể đánh bại Tần Vấn Thiên.
Sự tồn tại của Tần Vấn Thiên, khiến cho những thế lực đầu sỏ ở Thái Cổ lại càng thêm bất an, hồi đầu, bọn họ nào có từng nghĩ hắn lại có thể lớn mạnh tới mức độ này chỉ trong thời gian ngắn như thế, mọi sự biến đổi này, đều xảy ra sau cuộc chiến ở Tần tộc, Tần Vấn Thiên lúc đó vẫn còn phải dựa vào người khác bảo vệ hắn, nhưng hiện nay, hắn đã có thể đứng độc lập vững vàng.
Tần Thiên Thần Tông, sau khi nhận được truyền âm của Âu Dương Cuồng Sinh, Tần Vấn Thiên vội vàng chạy tới, trực tiếp đi tới Thiên Quật.
Thiên Quật mở ra, Tần Vấn Thiên bước chân tới, bước vào bên trong Thiên Quật, ánh tinh quang chiếu lên người hắn, sắc mặt Tần Vấn Thiên sầm xuống, Tiểu Hỗn Đản đứng sau lưng hắn cũng sầm mặt lại, cái chết của Tiểu Diệp, muốn nhanh chóng đi ra khỏi nỗi thống khổ đó ư, rõ ràng không thể nào.
Nhanh chóng, Tần Vấn Thiên tìm được Phàm Lạc và Huyền Tâm, vào giây phút nhìn thấy hai người bọn họ, trái tim Tần Vấn Thiên co thắt dữ dội, chỉ thấy thật đau rất đau.
Âu Dương Cuồng Sinh đứng tại đó, khi thấy Tần Vấn Thiên đi tới, hắn không nói gì, sắc mặt cũng sầm lại đáng sợ.
- Tai sao lại như vậy?
Âu Dương Cuồng Sinh nắm chặt hai tay, Phàm Lạc và Huyền Tâm hai người đang ngồi bên nhau, đầu của huyền Tâm gối lên vai Phàm Lạc, thoạt nhìn thì thật an nhiên, tĩnh tại, nhưng bọn họ lại giống như hai pho tượng vậy, đến hơi thở cũng dừng lại, tim cũng không đập.
Bước chân Tần Vấn Thiên vô cùng nặng nề, từng bước, từng bước hắn đi về phía Phàm Lạc, ngồi xuống trên mặt đất, ngồi trước mặt Phàm Lạc, bàn tay run rẩy đưa ra, khẽ vỗ vỗ lên mặt Phàm Lạc, nói:
- Mập tử, tỉnh dậy.
Nhưng mà, Mập tử hình như sẽ không tỉnh lại, hắn muốn đi vào giấc ngủ say vĩnh hằng, cũng với người mà hắn yêu quý, tim hắn đã chết.
Sức mạnh sinh mệnh theo bàn tay của Tần Vấn Thiên điên cuồng chảy vào trong cơ thể hai người, muốn cho bọn họ lấy lại được sinh mạng, nhưng mà, cho dù là sức mạnh sinh mệnh mạnh tới cỡ nào đi chăng nữa, cũng không cách nào lay tỉnh được người đã không muốn tỉnh, tim đã chết, tỉnh lại làm gì?
- Mập tử, ngươi cứ thế này mà vứt bỏ lại huynh đệ của mình sao?
Tần Vấn Thiên vuốt vuốt khuôn mặt quen thuộc trước mặt, trong đầu bất giác nhớ lại những cảnh tượng thủa thiếu thời, cảnh bọ họ quen nhau khi ở trong học viện Đế tinh, lúc đó bọn họ cũng trẻ trung như thế, tràn đầy sức sống, Mập tử thiên tài đó, đê tiện tới như thế nhưng lại luôn sáng rực ấm áp như mặt trời.
Nhưng tới nay, Mập tử say ngủ rồi, vĩnh viễn ngủ rồi.
Chỉ vì cái chết của Tiểu Diệp mà tim hai người bọn họ cũng chết sao?
Đương nhiên không thể nào, mặc dù cái chết của Tiểu Diệp sẽ khiến cho hai người bọn họ thương tâm tới tuyệt vọng, nhưng tuyệt đối không tới mức đó, tâm chết say ngủ, lại như hai pho tượng, bọn họ, nhất định là bị ảnh hưởng bởi sức mạnh trong u minh đó, cũng giống như Âu Dương Cầm Tâm mà Âu Dương Cuồng Sinh đã nói, đều bị ảnh hưởng bởi sức mạnh chưa biết đó.
- Âu Dương, Cầm Tâm có khỏe không?
Tần Vấn Thiên nhìn Âu Dương Cuồng Sinh, hắn không muốn Cầm Tâm lại xảy ra chuyện gì.
- Tâm trạng còn chưa ổn định, ta đã bảo Khương Đình ở cùng nó, giúp tinh thần nó ổn định.
Âu Dương Cuồng Sinh đáp, hắn nhìn thấy Phàm Lạc và Huyền Tâm, bản thân hắn cũng rất sợ, sợ Cầm Tâm cũng sẽ giống như bọn họ.
- Vấn Thiên, đây rốt cuộc là năng lực gì, tại sao có thể điều khiển người khác, thậm chí, chúng ta còn chẳng nhìn thấy người đó?
Âu Dương Cuồng Sinh phẫn nộ, hiện tại hắn là Giới Chủ, đương nhiên biết tất cả mọi chuyện này đều có người đứng sau điều khiến, là một loại năng lực siêu cường, thậm chí, cái chết của Tiểu Diệp, e là cũng có liên quan tới.
- Thế giới Tây Phương.
Tần Vấn Thiên nói với một giọng trầm thấp tới đáng sợ, thủ đoạn của phật môn, hắn cũng không được rõ, nhưng sau khi tiêu diệt Tử Vi Thần Đình, thân hình phật đạo xuất hiện ở chốn hư không đó, theo dõi hắn, đến hắn mà cũng có thể theo dõi được, thì huống hồ gì là bọn Phàm Lạc, Huyền Tâm.
Tần Vấn Thiên phất tay, một đạo thân ảnh xuất hiện, cơ thể của Phàm Diệp, nàng dường như đã khôi phục lại xác thịt như xưa, nhưng không có một chút khí tức sinh mệt nào, bay tới bên hai người Phàm Lạc và Huyền Tâm, sau đó, một sức mạnh vô hình nâng cả nhà họ lên, Tần Vấn Thiên tiến bước đi tới, mang theo bọn họ rời đi.
Sự việc đã tới mức này, thương cảm cũng có ích lợi gì, điều hắn muốn làm, là làm sao để cứu được Phàm Lạc và Huyền Tâm, linh hồn của bọn họ còn ở đâu, không hoàn toàn tử vong.
Âu Dương Cuồng Sinh và Tiểu Hỗn Đản âm thầm lặng lẽ đi sau lưng hắn, trong lòng của bọn họ cũng trĩu nặng, Tần Vấn Thiên đưa bọn Phàm Lạc tới tòa cung điện lơ lửng trên bầu trời nơi hắn ở, rất nhiều người đã tới, là người thân bằng hữu của hắn, sau khi nhận được tin tức, đã tập trung lại, thậm chí Khương Đình còn đưa cả Cầm Tâm tới.
Cầm Tâm thấy Phàm Diệp nằm ở đó, nàng lại càng khóc run lên càng thương tâm hơn, nàng run rẩy chạy tới trước Phàm Diệp, quỳ xuống bên cơ thể nàng, khóc một cách bất lực.
- Cầm Tâm.
Tần Vấn Thiên thấy cảnh tượng như vậy thì không đành lòng, kéo nàng lên ôm vào lòng, Cầm Tâm ôm lấy cổ Tần Vấn Thiên, khóc nức nở:
- Tần thúc thúc.
Tần Vấn Thiên nhẹ xoa xoa mái đầu của Cầm Tâm, nói:
- Cầm Tâm, con không được có chuyện gì xảy ra, có biết không?
- Ừm.
Cầm Tâm khóc gật đầu, nước mắt làm ướt cả áo của Tần Vấn Thiên.
- Ca, là Phật môn phải không?
Lạc Thần Lệ đứng cạnh Tần Vấn Thiên hỏi.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Thần Xuyên, hỏi:
- Ông ngoại, Phàm Lạc và Huyền Tâm, không hề tiếp xúc với thế giới Tây Phương, nhưng lại bị ảnh hưởng tới mức này, còn có Cầm Tâm, nó cũng bị ảnh hưởng, thậm chí tới con, cũng từng cảm thấy bị nhìn trộm, nhìn thấy bóng dáng phật môn trong hư vô, nhưng mà, người của thế giới Tây Phương, chỉ đến đây có một lần vào mấy tháng trước, người có biết đây là năng lực gì không?
Lạc Thần Xuyên nhíu mày, chỉ thấy lão nhíu mày rất chặt, sau đó lắc đầu nói:
- Thế giới Tây Phương trước giờ cường đại và thần bí, sâu lường khó đoán, nghe đồn bọn họ có ba nghìn phật đạo, là chân lý thế gian, khả năng bất kỳ năng lực nào bọn họ cũng am hiểu và giỏi về là rất cao, nhưng cụ thể là năng lực gì, ta cũng không dám nói.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên trở nên trầm lặng, muốn cứu Phàm Lạc và Huyền Tâm, nhất định phải phá giải đạo này.
Nhưng mà hiện tại, ngay cả đạo này là gì, năng lực gì hắn cũng còn chưa biết rõ.
- Ta ra ngoài một chuyến, mọi người ở cả trong Thiên Quật, cố gắng tu hành.
Tần Vấn Thiên nói với mọi người, tất cả đều gật đầu, không ai hỏi hắn đi đâu làm gì, hắn muốn ra ngoài, đương nhiên có lý do của hắn, Mạc Khuynh Thành nắm lấy tay Tần Vấn Thiên, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu với nàng tỏ ý hãy yên tâm, lúc này nàng mới khẽ buông tay ra.
Ánh sáng lấp lánh lóe sáng trong không gian, thân hình Tần Vấn Thiên biến mất.
Thành Vấn Đạo, Thiên Đạo Thánh Viện vẫn sừng sững nơi đó, thánh địa này không vì tai họa mà chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thậm chí, địa vị của nó còn càng cao hơn nữa, mọi người đều đã biết, trong Thiên Đạo Thánh Viện có một vị Viện trưởng có thuật thông thiên, có thể ở trong thế bất bại khi tai họa lớn ập tới.
Hơn nữa, hiện nay nhân vật chấn động Thái Cổ là Tần Vấn Thiên cũng đã từng tu hành ở Thiên Đạo Thánh Viện, có thể tính là bán đệ tử của Thiên Đạo Thánh Viện, Thái Cổ, không biết có bao nhiêu nhân vật thiên kiêu đã tìm tới bái kiến, muốn bái nhập vào tu hành trong Thánh Viện.
Lúc này, bên ngoài Thiên Đạo Thánh Viên, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này dường như đột nhiên từ đầu xuất hiện trên bầu trời, toàn thân hắn mặc một bộ trang phục màu trắng, khí chất tiêu sái vô song, giống như hòa hợp cùng với trời đất, hòa thành một khối.
Khi nhìn thấy hắn xuất hiện, không ít người sững sờ, sau đó kêu lên kinh ngạc.
- Tần Vấn Thiên.
Năm đó, Tần Vấn Thiên từng tu hành trong Thiên Đạo Thánh Viện, ở thành Vấn Đạo, nhiều lần lộ mặt, có người nhận ra hắn.
Trong chớp mắt, vô số ánh mắt hướng về phía thân ảnh của hắn, kẻ mới cách đây không lâu hủy diệt Tử Vi Thần Đình, Tần Vấn Thiên, hắn tới Thiên Đạo Thánh Viện làm gì.
Và khoảnh khắc tiếp theo, Tần Vấn Thiên bước thẳng vào trong Thánh Viện, rất nhiều người còn chưa kịp hồi lại, thì hắn đã biến mất rồi, khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ hối hận, tiếc nuối, hiện giờ Tần Vấn Thiên là nhân vật truyền thuyết của Thái Cổ đó, chẳng dễ dàng gì mà có thể được nhìn thấy đâu, hắn là Tông Chủ của Tần Thiên Thần Tông, là người nắm giữ Thiên Quật, hắn đã dùng sức của một mình hắn để phá hủy hoàn toàn Tử Vi Thần Đình.
- Hiện nay, Tần Vấn Thiên đã không còn gì phải e dè nữa, có thể tùy ý vào ra Thiên Quật, một mình tới Thiên Đạo Thánh Viện.
Có người nói, nếu như là năm đó, tuyệt đối không dám, dù sao, ở Thái Cổ có quá nhiều người muốn đối phó với hắn.
Nhưng hiện tại, Tần Vấn Thiên đã tự tin tới mức độ như vậy, hắn không sợ bất cứ kẻ nào tới tìm hắm.
Trong Thiên Đạo Thánh Viện, ba vị Thiên Thần đang đợi hắn, thấy Tần Vấn Thiên đến liền nói:
- Viện trưởng đang đợi ngươi.
- Đa tạ các vị lão sư.
Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó được đưa tới một nơi, nhìn thấy Viện trưởng Diệp.
- Tần Vấn Thiên bái kiến Viện trưởng.
Tần Vấn Thiên khom người chào, rõ ràng rất khách khí.
- Ngồi đi.
Viện trưởng Diệp cười ôn hòa, tỏ ý kêu Tần Vấn Thiên ngồi xuống, Tần Vấn Thiên cũng không khách khí liền ngồi xuống.
- Mục đích của ngươi tới đây ta cũng có thể đoán được, trên thực tế, trước đó ta và mấy người bọn Cô Độc mới nói tới chuyện của ngươi.
Viện trưởng Diệp đợi Tần Vấn Thiên chủ động mở miệng Tần Vấn Thiên nói:
- Viện trưởng Diệp, xin hay chỉ dạy.
- Lần trước, người tới bái kiến Tần Thiên Tông là một vị Phật Chủ, Phật Nhân quả, hắn am hiểu đạo nhân quả.
Viện trưởng Diệp nói.
Đôi mắt Tần Vấn Thiên chú ý tập trung, nói:
- Hồi đó hắn truyền cho nghĩa nữ của ta một bộ công pháp, như thế đã gieo được nhân hay sao?
- Ừm, từ đó về sau, tất cả mọi thứ thuộc vveef nghĩa nữ ngươi, đều ở trong đạo nhân quả, hơn nữa, người bên cạnh thân thiết với nàng, đều đã nhập đạo, bị sự khống chế ảnh hưởng của nhân quả nghiệp lực.
- Làm sao để phá giải?
Tần Vấn Thiên lại hỏi
- Nếu muốn phá nhân quả, tự mình giải quyết căn nguyên của nó, nếu diệt Phật Nhân Quả, nhân quả tự tiêu tán, nếu muốn hắn chủ động hóa giải, sợ rằng, điều đó là không thể nào.