Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 826 - Gả Cho Ta Đi

Gả cho ta đi Gả cho ta đi vipTruyenGG.com

Hoàng Cực Thánh Tông cường giả vô tận, giờ phút này tất cả đều đứng ngây ra đó.

Thân là bá chủ tuyệt đối của Hoàng Cực Thánh Vực, Hoàng Cực Thánh Tông một lời có thể thành pháp lệnh thiên hạ, trong thiên hạ, ai dám không theo, nhưng hôm nay, một vị nữ tử trẻ tuổi chói mắt, quanh thân nàng bao phủ hào quang thần bí, theo không gian chí bảo buông xuống, trước mặt đám người Hoàng Cực Thánh Tông, thậm chí là mặt Thánh Hoàng, uy hiếp bọn họ, hắn nếu có chút chuyện gì, nhất định mang Hoàng Cực Thánh Tông san thành bình địa.

Cuồng vọng không ai bì nổi bực này đảo điên tư duy của cường giả Hoàng Cực Thánh Tông, là người thế nào, dám mở mồm cuồng ngôn như thế, nhưng không gian chí bảo kia thật sự rất mạnh, bọn họ rất nhiều người đều là tồn tại cường đại Thiên Tượng cảnh thượng tam trọng, lại chưa phát hiện đối phương, tựa như chỉ có Thánh Hoàng biết đối phương tồn tại.

Hơn nữa, nàng tuy rất trẻ tuổi, thanh âm thanh thúy, lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt tuyệt đẹp kia lại ẩn chứa một sự kiên định không thể hoài nghi.

Giống như, nàng nói được, thì có thể làm được.

- Bắt cô ta.

Đợi tới lúc nữ tử rời đi, mọi người tựa như mới ý thức được bọn họ thế mà bị một câu của đối phương chấn nhiếp, có thanh âm lạnh như băng truyền ra, lộ ra ý chí lạnh lùng ngập trời, chính là một vị nhân vật Thiên Tượng đỉnh phong của Hoàng Cực Thánh Tông, thân là tuyệt đại bá chủ, sao cho phép loại uy hiếp này.

Nhưng bọn họ lại thấy phía trước ánh vàng lóa trời, trong không gian khủng bố tràn ngập ra, bóng người tuyệt đẹp kia như bước lên cây cầu hư vô, trực tiếp tới giữa hư không, khi quầng sáng khép kín, bóng người đối phương đã biến mất, tan thành mây khói.

Cường giả Hoàng Cực Thánh Tông gào thét mà đi, lại nghe một thanh âm lạnh nhạt truyền đến:

- Đã đi rồi.

- Đi rồi?

Các cường giả Hoàng Cực Thánh Tông tất cả đều ngây người, không gian chí bảo thật cường đại, ẩn nấp giữa các cường giả, không ai có thể phát giác nàng tồn tại.

- Thánh Hoàng, nữ tử này uy hiếp Hoàng Cực Thánh Tông ta, đánh giết!

Một lão giả lạnh như băng mở miệng.

- Các ngươi bắt được cô ta?

Thanh âm lạnh nhạt truyền ra, khiến ánh mắt lão giả co lại, sau đó chỉ nghe Thánh Hoàng tiếp tục nói:

- Người này hẳn là không phải người Hoàng Cực Thánh Vực.

Tâm thần mọi người chấn động, lại nghe lão giả kia lại hỏi:

- Vậy chúng ta nên làm như thế nào?

- Hừ.

Một tiếng hừ lạnh truyền ra, tựa như ẩn chứa ý bất mãn, cả mảng không gian lặng ngắt như tờ, các cường giả Hoàng Cực Thánh Tông tất cả đều cảm giác được áp lực.

Thánh Hoàng, tựa như bất mãn đối với bọn họ.

Hôm nay đám người Tể Thu Hạ Thánh của Hoàng Cực Thánh Tông, không thể nghi ngờ không thể chống lại Tần Vấn Thiên, còn bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục trước mặt mọi người, cũng khó trách Thánh Hoàng có chút mất hứng, mặc dù hắn địa vị cao cả, sớm không hỏi việc Hoàng Cực Thánh Vực, nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ có vui giận.

Huống chi, Hoàng Cực Thánh Tông còn bị người ta uy hiếp.

Nhưng sau một tiếng hừ lạnh này, khí tức Thánh Hoàng liền hoàn toàn tiêu tán, không có bất cứ thanh âm nào truyền ra, các cường giả Hoàng Cực Thánh Tông trầm mặc thật lâu, mới thở dài một tiếng, nên làm như thế nào, còn cần Thánh Hoàng dạy bọn họ sao? Cũng khó trách Thánh Hoàng mất hứng, chuyện hôm nay, vốn là đã quấy rầy đến Thánh Hoàng, còn làm cho Hoàng Cực Thánh Tông mất mặt, nghĩ đến đây, các cường giả Hoàng Cực Thánh Tông liền mơ hồ có ý phẫn nộ.

Bọn họ thống ngự thiên hạ, từng khi nào có thời điểm nghẹn khuất như thế?

...

Nhưng, Tần Vấn Thiên lại không biết nói mọi thứ xảy ra nơi này, nữ tử hơn mười năm trước đã bắt đầu thủ hộ hắn, chưa bao giờ quay lưng với hắn, một mực yên lặng đứng ở phía sau hắn, cho dù là rất nhiều thời điểm, hắn cũng không thể nhìn thấy nàng tồn tại.

Một chuyện Hoàng Cực Thánh Tông, tự nhiên lại chấn động thiên hạ, việc này tuy xảy ra ở trong Hoàng Cực Thánh Tông, nhưng dù sao đám người Tần Vấn Thiên toàn bộ bình yên rời đi, bọn họ đều còn sống, như vậy chuyện đã xảy ra, tự nhiên không thể che giấu được, đương nhiên, trừ vị nữ tử phong hoa tuyệt đại cuối cùng kia xuất hiện, dù sao khi đó, chỉ có người Hoàng Cực Thánh Tông, bọn họ sẽ không đi tuyên dương chuyện này.

Dược Hoàng đích thân tới, giới chủ Tiên Vũ giới dẫn các sứ giả Tiên Vũ giới mời Tần Vấn Thiên gia nhập một lần nữa, cho dù là đắc tội Hoàng Cực Thánh Tông, Tiên Vũ giới thần bí, xuất hiện ở tầm nhìn của đám người, thì ra Tiên Vũ giới, thế mà cũng là một thế lực, mười năm một lần đi Tiên Vũ giới, thế mà cũng là vì tuyển nhận nhân vật thiên kiêu kiệt xuất nhất.

Vì thế, Thánh Hoàng cuaru Hoàng Cực Thánh Tông cũng hiện thân, tuy có thể không phải bản tôn, nhưng dù sao hắn đã mở miệng nói chuyện.

Trước mặt Thánh Hoàng, Tần Vấn Thiên giết Hạ Thánh, bọn Thương Lệ ba vị thiên kiêu Hoàng Cực Thánh Tông, Tể Thu lúc trước cuồng ngạo bảo Tần Vấn Thiên đi tạ tội không dám chiến một trận, tránh ở dưới cường giả Hoàng Cực Thánh Tông che chở, mới tránh được cái chết.

Trước mặt Thánh Hoàng, Tần Vấn Thiên chiến một trận tuyên cáo thiên hạ, không cần gia nhập Hoàng Cực Thánh Tông, ta vẫn có thể Thiên Cương vô địch, dễ dàng giết nhân vật Thiên Cương mạnh nhất Hoàng Cực Thánh Tông, muốn gia nhập Hoàng Cực Thánh Tông, tác dụng gì?

Việc này vốn là rất nhiều người chú ý, một trận chiến này, tự nhiên lại thành đề tài câu chuyện của mọi người Hoàng Cực Thánh Vực, chỉ dùng hơn nửa năm thời gian, Tần Vấn Thiên từ lúc trước ở Thánh Chiến đài giằng co chiến đấu với Đế Thí, sau đó lĩnh ngộ võ đạo chân ý, lại đến Thiên Cương vô địch, hoàn thành lại một lần lột xác hoa lệ, loại lột xác này, là vô số người đều không thể làm được.

Rất nhiều người thiên phú có thể bước vào cảnh giới Thiên Tượng, nhưng không có nghĩa là bọn họ ở thời điểm Thiên Cương cảnh đỉnh phong có thể càn quét người Thiên Cương trong thiên hạ, dù sao cường giả Thiên Tượng cảnh có thể có rất nhiều, nhưng tồn tại giống Tần Vấn Thiên, cho tới bây giờ cũng ít ỏi không có mấy, thường thường trở thành tượng trưng của một thời đại.

Nhưng ngay tại lúc Tần Vấn Thiên lại một lần nữa danh chấn thiên hạ, hắn lại đột nhiên mai danh ẩn tích, từ Hoàng Cực Thánh Tông sau khi theo Dược Hoàng rời đi, suốt ba bốn tháng, không nghe được bất cứ tin tức nào của Tần Vấn Thiên nữa.

Có người nói hắn có thể theo cường giả Tiên Vũ giới rời khỏi Hoàng Cực Thánh Vực, cũng có người xưng Tần Vấn Thiên đã đính hôn với Mạc Khuynh Thành, như vậy hẳn là đang bí mật tổ chức hôn lễ.

Đương nhiên, đây chỉ là mọi người đoán mà thôi.

Tần Vấn Thiên mấy tháng qua không làm nhiều việc lắm, chủ yếu nhất vẫn như cũ là tu hành.

Đế Thiên vẫn ở trong tiên cung không ngừng tiếp nhận khảo nghiệm, thực lực lột xác từng chút một, mấy tháng qua, Tần Vấn Thiên ở Dược Hoàng cốc, Mạc Khuynh Thành luyện chế rất nhiều đan dược giúp hắn tu hành, cũng không phải đan dược mạnh mẽ kéo cảnh giới lên, mà là đan dược củng cố căn cơ hắn, mở tiềm lực hắn.

Rốt cuộc, cảnh giới của Tần Vấn Thiên bước vào một tầng cuối cùng của Thiên Cương cảnh, cảnh giới Thiên Cương tầng chín, tuy lúc ở Hoàng Cực Thánh Tông, sức chiến đấu của hắn hầu như đã là Thiên Cương vô song, nhưng khi đó cảnh giới hắn còn chỉ là Thiên Cương tầng tám, dùng mấy tháng thời gian, hắn rốt cuộc bước vào Thiên Cương tầng chín.

Cảnh giới kế tiếp, đúc ra tinh thần thiên tượng, vào Thiên Tượng cảnh.

Tần Vấn Thiên hôm nay chuyện duy nhất buồn bực là, sau khi bước vào Thiên Cương cảnh tầng chín, Đế Thiên vẫn như cũ không thể chiến thắng các tiên bị phong ấn tu vi, những kẻ đó quá mạnh, linh trí ký ức của bọn họ tất cả đều chưa từng bị phong, chỉ phong ấn tu vi, vận dụng, dung hợp đối với chân ý đều là đăng phong tạo cực, bọn họ cũng có tiên pháp, uy lực vô cùng, nhưng Đế Thiên tiến bộ cũng khiến các tiên nhân đó kinh hãi không thôi.

Dược Hoàng cốc, xuân ý dạt dào, đập vào mắt một mảng màu xanh lục, từng cái sân giống như phủ đệ tiên gia xây ở giữa dãy núi cổ phong xanh biếc, mùi hoa lan tỏa, giống như không khí cũng đặc biệt tươi mát.

Trên cầu nổi màu xanh lục, có sân nhà gỗ đơn giản, sương mù hư vô mờ mịt, giống như Tiên cảnh, một vị nữ tử tựa lan can cây dây leo cổ màu xanh lục, nhìn các đỉnh núi xa xa, nữ tử áo trắng như tiên, khuôn mặt mang theo mỉm cười, người so với cảnh còn đẹp hơn.

Một bóng người đứng ở phía sau nữ tử áo trắng như tiên, hai tay vờn quanh cái eo nhỏ nhắn kia, tiên tử nhẹ nhàng dựa vào phía sau, đầu vừa vặn dán ở trên mặt bóng người sau lưng, nếu là bị người khác thấy một màn như vậy, chắc chắn hâm mộ chết thanh niên phía sau.

- Sắc lang.

Trên băng ghế dài phía sau có một con chó nhỏ trắng như tuyết nằm, vẻ mặt thảnh thơi tựa như rất thích ý, nheo mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái, lười biếng, nhưng thanh âm hơi tỏ ra non nớt đó của nó trực tiếp bị hai người không để vào mắt, đoạn thời gian qua nơi này chỉ có Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, trải qua cuộc sống tuyệt vời chỉ làm uyên ương không làm tiên.

- Sao không tu hành nữa, sư tôn nói chàng cũng đã làm được chân ý dung hợp, xông lên Thiên Tượng cảnh giới hẳn là sẽ không quá khó, chỉ cần tu vi đạt tới Thiên Cương cảnh tầng chín đỉnh phong, có lẽ sẽ nước chảy thành sông.

Mạc Khuynh Thành quay đầu lại, cười nói với Tần Vấn Thiên.

Nhìn dung nhan tuyệt đẹp cùng với môi đỏ mọng, Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, khiến sắc mặt Mạc Khuynh Thành ửng đỏ, thấp giọng mắng:

- Chàng không chán à.

- Nàng đẹp như vậy, tam sinh tam thế cũng không chán được.

Tần Vấn Thiên cười hôn tiếp, khiến Mạc Khuynh Thành trừng mắt nhìn hắn, quay đầu đi.

- Khuynh Thành.

Lúc này, chỉ nghe Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng mở miệng, Mạc Khuynh Thành lại quay đầu lại, chỉ thấy Tần Vấn Thiên ôm nàng chặt hơn chút, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng như nước.

- Làm sao vậy?

Mạc Khuynh Thành tim đập thình thịch.

- Gả cho ta đi.

Tần Vấn Thiên thâm tình nói. Đã hơn mười năm, từ Sở quốc bắt đầu, không rời không bỏ, hai người đã trải qua quá nhiều rồi, hôm nay, toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực không ai không biết quan hệ của bọn họ, cũng đều hâm mộ chúc phúc bọn họ.

Mắt Mạc Khuynh Thành đỏ lên, trong mắt đẹp tỏa lệ quang, nàng vẫn luôn chờ đợi, đợi Tần Vấn Thiên mở miệng.

Nhìn đôi mắt ươn ướt của Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, dịu dàng nói:

- Xông lên Thiên Tượng cảnh chẳng qua là việc sớm chiều, Khuynh Thành, gả cho ta được không?

- Vâng.

Mạc Khuynh Thành trịnh trọng gật đầu, mắt đỏ lên, vui quá mà khóc, giờ khắc này nàng nở rộ khuôn mặt xinh đẹp, đẹp đến khiến lòng người ta run rẩy.

- Chúng ta đi nơi nào, ngay tại Dược Hoàng cốc sao?

Mạc Khuynh Thành dịu dàng hỏi.

- Đến từ nơi nào, tự nhiên sẽ về nơi đó, Khuynh Thành, nàng cũng đã rất nhiều năm chưa về nhà rồi nhỉ.

Tần Vấn Thiên thở dài nói, Mạc Khuynh Thành từ khi đi Đan Vương điện, liền không về Sở quốc nữa, nay nhoáng lên một cái đã hơn mười năm, Khuynh Thành có thể không nhớ nhà sao?

- Vậy sư tôn bọn họ?

- Tự nhiên đến lúc đó cùng nhau mời qua, chúng ta về Sở quốc trước.

Tần Vấn Thiên cười nói.

Trong lòng Mạc Khuynh Thành lướt qua từng tia dòng nước ấm, nhẹ nhàng tựa vào trước ngực Tần Vấn Thiên, tâm sự của mình, đại khái hắn đều biết nhỉ.

Đến từ nơi nào, thì về nơi đó, nàng quả thực rất muốn về nhà thăm chút.

- Vấn Thiên, chúng ta khi nào trở về.

Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói.

- Hiện tại, giờ là xuất phát.

Tần Vấn Thiên vuốt mái tóc dài của Mạc Khuynh Thành, sau đó ôm thân thể Mạc Khuynh Thành, thế mà lại trực tiếp lao lên trời, bay về phía hư không, khiến Mạc Khuynh Thành ngẩn ngơ, nhưng một lát sau trong đôi mắt đẹp của nàng ý cười như trước, nghiêng nước nghiêng thành.

- Đợi ta một chút!

Một thanh âm non nớt truyền đến, sau đó chỉ thấy phía dưới một ánh sáng màu trắng bổ nhào vào đầu vai Tần Vấn Thiên, hai người một thú ngự không mà đi.

Sở quốc, lần này từ biệt, đã hơn mười năm, Tần Vấn Thiên, lại há không nhớ người nhà.

Phụ thân Tần Xuyên, Tần Dao tỷ, sư phụ Mạc Thương, bọn họ đều khỏe không!

Bình Luận (0)
Comment