Vùng đất Sở quốc, quân vương Sở Vô Vi cầm quyền, tuy không thể tu hành, lại một lòng tuyên dương võ đạo, khiến phong trào hướng võ của Sở quốc hàng năm cường thịnh, hôm nay đã vào thời kì cường thịnh.
Sở quốc trước kia, Nguyên Phủ cảnh thuộc về đỉnh phong, Thiên Cương thuộc về truyền kỳ, nhưng bây giờ, trên đất Sở quốc, thậm chí ngẫu nhiên sẽ có cường giả Thiên Cương cảnh hành tẩu.
Các học viện hoàng thành đã làm ra cống hiến không nhỏ cho Sở quốc võ đạo phồn thịnh, đặc biệt là quân vương Sở Vô Vi ra sức nâng đỡ Học viện Đế Tinh, tài nguyên phong phú, công pháp thần thông lợi hại nhiều như núi, bồi dưỡng ra không ít nhân vật kiệt xuất, hàng năm quân lâm yến sinh ra cường giả mười hạng đầu, phần lớn ra từ Học viện Đế Tinh, hơn nữa, tên của kinh thành thập tú, cũng thường thường bị đệ tử Học viện Đế Tinh lấy được.
Trừ quân vương dụng tâm, Sở quốc cường thịnh tự nhiên cũng không tách rời hoàn cảnh bên ngoài.
Từ sau khi năm đó Cửu Huyền Cung bị diệt, thế lực hoàng triều Đại Hạ có thể trực tiếp khống chế Sở quốc là Thanh Vân Các.
Thanh Vân Các không giống như Cửu Huyền Cung đứng ở phía sau màn như vậy, mà là trực tiếp cai quản Sở quốc, Tuyết Vân quốc… đất đai mười nước, mang nó gom làm Thanh Vân đế quốc.
Thanh Vân đế quốc này, đó là do Thanh Vân Các ở sau lưng nâng đỡ khống chế.
Bởi vậy, Sở quốc hôm nay, thuộc về phụ quốc của Thanh Vân đế quốc, giữa mười đại phụ quốc thỉnh thoảng có giao lưu võ đạo, cạnh tranh kịch liệt, thúc đẩy võ đạo Sở quốc càng thêm phồn vinh.
Tuy là phụ thuộc đế quốc, nhưng Sở quốc vẫn độc lập, có lịch sử lâu đời của nó, ngẫu nhiên có một số danh nhân lịch sử, vẫn sẽ trở thành đề tài câu chuyện của dân chúng Sở quốc, thí dụ như năm đó một thế hệ hoàng kim Tần Vấn Thiên cùng Sở Mãng.
Hoàng tử Sở Mãng, năm đó xếp hạng nhất trong kinh thành thập tú, thực lực vô song.
Lại có Tần Vấn Thiên, hắn lấy sức một người đảo điên hoàng quyền Sở quốc, chủ đạo tình thế Sở quốc, thậm chí quyết định nhân tuyển quân vương Sở quốc, có thể nói là vì Tần Vấn Thiên, Sở Vô Vi mới trở thành quân vương Sở quốc.
Hoàng thành Sở quốc, tòa đô thành cổ xưa này đã trải qua năm tháng gió sương rửa tội, vẫn đứng sừng sững ở đây, có lịch sử cùng chuyện xưa riêng của nó.
Đối với Tần Vấn Thiên hôm nay mà nói, hoàng thành Sở quốc thật sự rất nhỏ, Hoàng Cực Thánh Vực tùy ý một góc, cũng lớn hơn so với hoàng thành Sở quốc, nhưng khi hắn đặt chân trên không hoàng thành, trong lòng vẫn toát ra một nỗi lòng không hiểu.
Mười năm rồi, hắn mười tám tuổi rời khỏi Sở quốc tới Đại Hạ xông pha, hôm nay, đã có mười năm thời gian, trở lại mảnh đất xưa này, ân ân oán oán trước đây đều như mây khói, tiêu tán mà đi, trong lòng hắn có ấm áp cùng hồi ức nhàn nhạt, trên dung nhan tuấn tú treo nụ cười mỉm.
Mạc Khuynh Thành cũng tương tự, mười năm, có thể nào không tưởng niệm đất xưa, nơi nàng từ nhỏ đến lớn trưởng thành, nơi nàng cùng Tần Vấn Thiên mến nhau.
- Nhớ rõ ngay tại trong Hắc Ám sâm lâm kia, ta hiểu lầm chàng cùng Phàm Nhạc, khi đó bóng lưng của chàng, thật sự rất bướng nha.
Mạc Khuynh Thành nhìn Hắc Ám sâm lâm xa xa, dịu dàng cười nói, khiến Tần Vấn Thiên cũng nhớ lại một màn của năm đó:
- Nếu là không có một lần đó hiểu lầm, chỉ sợ nàng cũng sẽ không nhớ rõ ta nhỉ.
- Chàng đi đi.
Mạc Khuynh Thành lườm Tần Vấn Thiên một cái, khiến Tần Vấn Thiên cười to, lúc trước Mạc Khuynh Thành chính là mỹ nữ số một Sở quốc, mà hắn là người Tần phủ hoàng thất muốn đối phó, ai có thể ngờ được bọn họ cuối cùng có thể đi đến với nhau chứ?
- Cái cây nọ, còn ở nơi đó, chàng còn nhớ rõ tuyết hôm đó không?
Hai người ở không trung bước chậm, Mạc Khuynh Thành lại chỉ vào một cái cây cổ thụ cười nói.
- Sao có thể quên, một tiếng đồ ngốc đó, liếc một cái ngoái đầu nhìn lại, đã mang hồn của ta câu đi rồi, khi đó Khuynh Thành nhà ta chính là tiểu yêu tinh.
Tần Vấn Thiên đùa, khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành ửng đỏ, hung hăng véo Tần Vấn Thiên.
Hai người nhớ lại chuyện cũ, ở trên không Sở quốc bước chậm, nhớ tới từng chi tiết nhỏ.
Trên đường cái của Sở quốc, có người ngẩng đầu nhìn không trung, trong lòng không khỏi run mạnh lên.
- Nữ tử thật đẹp.
Những bóng người đó nhìn Mạc Khuynh Thành, chỉ cảm thấy ánh mắt không cách nào dời đi, so với nữ tử trước mắt, Sở quốc đệ nhất mỹ nữ bây giờ tỏ ra bé nhỏ không đáng kể như vậy, nhưng giờ phút này nữ nhân như tiên tử này, mặt mỉm cười, đang kéo tay một vị thanh niên, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc, nàng có lẽ không biết điều này động lòng người bao nhiêu.
Nhưng lại không có ai dám bước lên không trung quấy rầy, chỉ vì thanh niên kia cũng là tuyệt đại phong hoa, khí chất không kềm chế đó, tóc dài tung bay, đôi mắt giống như tinh tú, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
- Chúng ta đi thành Thiên Ung trước được không?
Mạc Khuynh Thành dịu dàng nói, nhà Tần Vấn Thiên, ở thành Thiên Ung.
- Cũng đến hoàng thành rồi, tự nhiên đi nhà nàng trước.
Tần Vấn Thiên cười nói, nhìn ánh mắt Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành cười gật đầu, nàng tin tưởng lấy tâm tính Tần Vấn Thiên hôm nay, căn bản sẽ không so đo với người nhà của nàng chuyện trước kia.
Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không đi so đo, hắn không có nhỏ nhen như vậy, hắn yêu nữ tử bên cạnh, tự nhiên sẽ bao dung những chuyện cũ đó, tất cả trước kia, đều để cho nó chôn ở trong gió đi.
Mạc phủ, vẫn như cũ là gia tộc lớn có hạng của Sở quốc, Mạc lão gia tử sau khi đột phá Thiên Cương cảnh, địa vị Mạc phủ tăng lên rất nhiều, hơn nữa có lời đồn xưng, tiểu thư Mạc gia, Sở quốc đệ nhất mỹ nữ năm đó Mạc Khuynh Thành, được đại nhân vật thế lực siêu nhiên nào đó của hoàng triều Đại Hạ thu làm đệ tử, nhưng có không ít người là giữ thái độ hoài nghi, dù sao nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy Mạc Khuynh Thành trở về, nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu nói bên ngoài gặp kẻ xấu gì, chỉ sợ cũng là bình thường nhỉ.
Nhưng mặc dù không có Mạc Khuynh Thành, địa vị Mạc phủ cũng cực kỳ siêu nhiên, nhân khẩu thịnh vượng, thị vệ đông đảo, gia tộc cường thịnh.
Giờ phút này, ở ngoài Mạc phủ, không ít thị vệ thủ hộ ở đây, ngay lúc này, bọn họ ngẩng đầu nhìn phương xa, sau đó ánh mắt không thể dời đi nữa.
Nam nữ thật tuấn tú, tuyệt đại phong hoa, hơn nữa hai người này thế mà lại trực tiếp bay tới trên không phía trước bọn họ.
- Các ngươi là?
Thị vệ nhìn hai người, nghi hoặc hỏi.
- Chúng ta vào đi.
Tần Vấn Thiên kéo tay Mạc Khuynh Thành đáp trên mặt đất, sau đó bước chậm mà ra, các thị vệ chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bóng hai người lập tức biến mất ở trước mắt, mọi người hoảng hốt, xoay người chạy vào trong phủ đệ.
Đi vào trong phủ đệ, Mạc Khuynh Thành bước chậm, nhìn từng cái cây ngọn cỏ trong Mạc phủ, lộ ra nụ cười hồn nhiên như thiếu nữ, không ít người nhìn thấy hai người đều ngây ra, rốt cuộc có một vị quản gia tuổi hơi lớn nhận ra Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy thân thể hắn ở trong gió run run, lập tức khom người, hỏi:
- Là Khuynh Thành tiểu thư về nhà sao?
- Ừm, ta về nhà rồi.
Mạc Khuynh Thành gật gật đầu, lão quản gia nhìn Mạc Khuynh Thành cười, thế mà lại lão lệ tung hoành, sau đó xoay người chạy vào bên trong Mạc phủ hô:
- Tiểu thư đã trở lại, Khuynh Thành tiểu thư về nhà rồi...
Các thị vệ đi theo vào nghe được lão quản gia la trong lòng tất cả đều run lên, Khuynh Thành tiểu thư, Mạc phủ, chỉ có một Khuynh Thành tiểu thư, Sở quốc đệ nhất mỹ nữ mười năm trước, Mạc Khuynh Thành.
Trên dưới Mạc phủ một mảng chấn động, ở Mạc phủ, một thế hệ trẻ tuổi chưa từng có ai so với Mạc Khuynh Thành càng xuất chúng hơn, nàng mặc dù đã rời nhà hơn mười năm, vẫn ngẫu nhiên có người sẽ đề cập Sở quốc đệ nhất mỹ nữ năm đó.
Không bao lâu, trước mặt Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành xuất hiện rất nhiều người, đối với Tần Vấn Thiên mà nói đều rất xa lạ, hắn chỉ nhận ra Mạc phụ Mạc Thiên Lâm, nhưng đối với Mạc Khuynh Thành mà nói, những người này đều là người thân của nàng.
Các trưởng bối nhìn Mạc Khuynh Thành lớn lên một lần nữa gặp được Mạc Khuynh Thành, trong lòng cực kỳ rung động, đẹp hơn, khí chất sâu hơn ngày xưa, nàng tùy ý đứng ở đó, giống như tất cả trong thiên địa đều phải ảm đạm thất sắc.
Các hậu bối trưởng thành lên thì ai cũng dại ra, bọn họ lúc còn nhỏ chỉ thích quay quanh bên người Khuynh Thành tỷ tỷ, bởi vì nàng quá đẹp, hôm nay bọn họ đều đã trưởng thành, gặp lại Mạc Khuynh Thành, mới chính thức lý giải vẻ đẹp của Mạc Khuynh Thành rốt cuộc là động lòng người như thế nào.
Dẫn tới rất nhiều người nhìn thấy Tần Vấn Thiên kéo tay Mạc Khuynh Thành ánh mắt đều mơ hồ có chút không tốt, đặc biệt một ít thanh niên nam tử, không biết người này là ai, nữ tử Mạc phủ bọn họ đẹp như thế, thế mà bị hắn bắt tù binh rồi sao?
- Cha, mẹ.
Mạc Khuynh Thành đi lên trước, nhào vào trong lòng cha mẹ nàng, ôm nhau thật chặt, thật lâu sau mới tách ra.
Mạc Thiên Lâm nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng có vô tận cảm thán, thiếu niên trên quân lâm yến danh chấn Sở quốc này, tựa như đã hoàn thành lột xác hoa lệ, đôi mắt hắn thâm thúy khiến người ta không thể nhìn thấu, nhiều năm như vậy, hắn thế mà có thể nắm tay Khuynh Thành, mang theo nàng cùng nhau về nhà.
Mười năm, chưa bao giờ lạc đường.
- Mạc thúc thúc.
Tần Vấn Thiên gọi.
- Ừm.
Mạc Thiên Lâm lên tiếng, gật đầu nói:
- Nhìn thấy các ngươi còn có thể bên nhau, trong lòng ta cũng dễ chịu chút.
Lúc trước Mạc Thiên Lâm thật ra là rất thích Tần Vấn Thiên, chỉ là vì về sau Hoa Tiêu Vân xuất hiện, lão gia tử cùng hắn lập trường khác nhau, hắn cũng chỉ có thể nghe lão gia tử.
- Vâng, lần này về Sở quốc, con sẽ kết hôn với Khuynh Thành, Mạc thúc thúc ngài hẳn là không phản đối chứ.
Tần Vấn Thiên ôn hòa cười nói, nghe được hắn nói tất cả người chung quanh đều run lên, kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên.
Ngay cả Mạc Thiên Lâm cũng sửng sốt, nhìn Mạc Khuynh Thành một cái, thấy Mạc Khuynh Thành đi đến bên người Tần Vấn Thiên nắm tay hắn, Mạc Thiên Lâm biết mặc dù hắn phản đối cũng không thay đổi được cái gì, huống hồ, hắn cũng sẽ không đi phản đối, gật đầu cười nói:
- Khuynh Thành nó đồng ý, ta đương nhiên không ý kiến gì.
Lần này người Mạc phủ đều kinh hãi, người kia là ai? Vì sao Mạc Thiên Lâm dễ dàng đáp ứng hắn như thế?
Chỉ luận Mạc Khuynh Thành mỹ mạo, thiên hạ này sẽ có bao nhiêu nhân vật ưu tú đến Mạc phủ cầu hôn? Mặc dù là vương hầu Thanh Vân đế quốc, thậm chí nhân vật ưu tú của Thanh Vân Các đều hẳn là sẽ động lòng nhỉ.
- Thiên Lâm.
Có trưởng bối Mạc gia hô, lại thấy Mạc Thiên Lâm ngắt lời nói:
- Đi, đừng đứng ở đây, chúng ta đi trong phủ ngồi.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành gật gật đầu, tới trong phủ an vị, Mạc Khuynh Thành lại bị mẫu thân của nàng lôi đi, không ít người thì quay quanh ở bên người Tần Vấn Thiên đánh giá hắn, thậm chí có người mở miệng hỏi Tần Vấn Thiên hắn tu vi, gia thế, Tần Vấn Thiên chỉ là cười mà không đáp, chỉ lo uống rượu.
Giờ phút này, một vị lão giả đi tới, lão giả này long hổ tinh thần, mơ hồ có một uy thế, lão lúc nhìn thấy Tần Vấn Thiên cũng sửng sốt.
- Phụ thân, người này cầu hôn với Khuynh Thành, nói là muốn cưới Khuynh Thành.
Có một người báo cáo nói, là một vị huynh đệ của Mạc Thiên Lâm.
- Ừm.
Mạc lão gia tử giờ phút này trong lòng thật ra đã nhấc lên sóng triều tận trời, Tần Vấn Thiên, thế mà mang theo Mạc Khuynh Thành trở lại, lão còn tưởng, sẽ không còn được gặp lại hai người.
Mọi người chỉ thấy Mạc lão gia tử đi đến bên người Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên đứng dậy, thân thể Mạc lão gia tử cũng hơi còng một chút, nhìn Tần Vấn Thiên khách khí nói:
- Ngươi ngồi đi.
Tần Vấn Thiên sửng sốt, trái lại không ngờ Mạc lão gia tử sẽ khách khí với hắn như vậy.
- Mạc lão gia tử.
Tần Vấn Thiên muốn nói chuyện, lại thấy Mạc lão gia tử tự mình rót cho hắn chén rượu, nói với Tần Vấn Thiên:
- Tần Vấn Thiên à, chuyện năm đó, là lão nhân ta hồ đồ, có lỗi ngươi cùng Khuynh Thành, hôm nay nhìn thấy các ngươi trở về, ta cũng đã hài lòng, lần này hôn sự các ngươi, nhất định chuẩn bị cho tốt.
- Tần Vấn Thiên!
Không ít người nghe được cái tên này đều run mạnh lên, thì ra là hắn, khó trách có chút quen mắt, năm đó trên quân lâm yến còn xa xa từng thấy hắn vài lần, thanh niên đó từng ở Sở quốc nhấc lên sóng to gió lớn, năm đó hắn và Mạc Khuynh Thành đã mến nhau, hôm nay, bọn họ thế mà vẫn như cũ cùng một chỗ, chưa từng tách ra.
Chỉ là, Mạc lão gia tử năm đó không phải không đồng ý sao, vì sao hôm nay đối với Tần Vấn Thiên khách khí như vậy?
Bọn họ nào biết, Mạc lão gia tử năm đó thời điểm nhìn thấy Tần Vấn Thiên dưới sự phẫn nộ nở rộ tinh hồn, đã bị chấn động tới mức tâm thần run rẩy, cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm giác mình có lỗi Mạc Khuynh Thành.
Về sau, lão đi ra ngoài xông pha, hành tẩu hoàng triều Đại Hạ, đến bây giờ, có một tin tức, lão cũng chưa hoàn toàn tiêu hóa.
Thiên Mệnh bảng thủ Tần Vấn Thiên, kéo kiếm mười vạn dặm, huyết tế yêu kiếm, thân hóa đại bằng, kiếm bổ Đan Vương điện!
Đan Vương điện, đó là thế lực cấp bá chủ của hoàng triều Đại Hạ, kiếm bổ Đan Vương điện, chỉ vì hồng nhan, hồng nhan là ai? Mạc Khuynh Thành!
Không có ai biết lúc Mạc lão gia tử năm đó nghe được tin tức này rung động, như là ngũ lôi oanh đỉnh, cho tới bây giờ, lão cũng nhớ rõ vẻ mặt phấn chấn của người Đại Hạ lúc bàn luận về truyền kỳ Tần Vấn Thiên!