Tần Vấn Thiên đứng trên tiên sơn, ánh mắt nhìn về phía trước, hắn nghiêng xuống chỉ thấy tám tòa tiên sơn bên dưới, mây mù bay quanh quẩn. Trên mỗi tòa tiên sơn đều có cường giả ở đó. Hiện giờ vị trí hắn đang đứng là tòa tiên sơn thứ chín, không ngờ là tòa cao nhất.
Một ánh mắt sắc sảo rơi xuống trên người hắn. Tần Vấn Thiên chuyển mắt nhìn sang, lập tức trông thấy một hình dáng lạnh lùng ở bên cạnh, trong con ngươi màu đen thâm thúy dường như có chứa lưỡi kiếm sắc bén. Người bước lên cửu sơn đều đến vì sự kiện Đông Thánh Tiên đế thu đồ đệ. Người này vốn sáng chói nhất. Độc nhất vô nhị. Sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên đã phá vỡ thế độc tôn duy nhất của hắn.
Hơn nữa, khí tức trên người Tần Vấn Thiên yếu hơn rất nhiều so với hắn. Hiển nhiên cảnh giới thấp kém hơn hắn không ít. Nhưng lực cảm giác của Tần Vấn Thiên thì không kém cạnh hắn. Như vậy không thể nghi ngờ sẽ đoạt lấy danh tiếng của hắn.
Bên trong Hoàng cực Thánh vực, vô số người ngẩng đầu nhìn chín tòa tiên sơn phía dưới tiên cung. Bọn họ đang nhìn thanh niên đứng ở ngọn núi cao nhất. Áo trắng tung bay, tuyệt luân cao cường như vậy. Mặc dù tranh chấp cùng cường giả Tiên vực, nhưng hắn vẫn như cũ không hề yếu thế rơi xuống hạ phong, vẫn luôn luôn xuất chúng, đứng ở đỉnh núi cao nhất.
Tấm bia Tiên Vũ giới đã tên của người thứ nhất. Càng ngày càng chói mắt, không ai có năng lực ngăn cản được hào quang của hắn.
Về phần người Đại Hạ hoàng triều, vô luận là Thanh Mị Tiên Tử trong hoàng cung, hay những đại bá chủ đều thất thần nhìn trên hư không. Tần Vấn Thiên trên con đường võ đạo của mình chắc chắn càng đi càng lên cao. Như thời khắc này khiến cho bọn họ nhìn lên, cho đến một ngày đạt đến độ cao mà bọn họ muốn nhìn cũng không thể.
Người Sở quốc thì rung động trong lòng. Những thanh niên từ Sở quốc đi tới bầu trời, là tới vì đại năng giả Tiên vực thu đồ đệ.
Bên trong chín ngọn tiên sơn lúc này đã xuất hiện hơn mười vạn người. Số lượng người ở tiên sơn thứ nhất là nhiều nhất. Càng lên cao, nhân số càng ít. Tòa tiên sơn thứ chín chỉ có hai người, do đó có vẻ chói sáng phá lệ. Tòa tiên sơn thứ tám lúc này cũng đã có mấy chục người.
- Vùng Tiên vực rốt cuộc có bao nhiêu người khóa nhập Hoàng cực Thánh vực.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Đất đai một vực rộng lớn bao la, mặc dù chỉ là một người Cổ Quốc, đều là hàng tỷ sinh linh. Hoàng cực Thánh vực một vực thế giới, nhân khẩu đâu chỉ 10 tỉ, mặc dù có trăm vạn dân chúng từ Tiên vực hàng lâm các nơi Hoàng cực Thánh vực, phân tán trong đám người cũng sẽ không chút nổi bật.
Giống như Tần Vấn Thiên đánh chết thanh niên tà dị bại hoại dù sao chỉ có số ít. Càng nhiều khách Tiên vực vì bắt được cơ hội lần này đều yên lặng chờ đợi, giờ này mới đua nhau đi ra, tiến vào tiên quang tiếp dẫn.
Tể Hiên đạt tới ngọn núi thứ bảy, ngẩng đầu nhìn tiên sơn mờ ảo cao hơn ở phía trước. Hắn không nhìn thấy người quen tại ngọn núi thứ tám, khóe miệng lóe lên một tia cười lạnh. Hắn tiếp tục nhìn lên trên nữa. Khoảnh khắc hắn trông thấy Tần Vấn Thiên, trong đồng tử của hắn tuôn ra một đạo lãnh mang, mơ hồ thoáng hiện sát khí. Cơ hội Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ lần này, Hoàng cực Thánh Tông muốn trừ đi không có khôi lỗi hộ vệ Tần Vấn Thiên Dược Hoàng cốc.
-Tiên sơn thứ chín.
Lục Tử Yên cũng chỉ đến được ngọn núi thứ bảy. Nơi ngọn núi này đã có mấy trăm người, có vẻ rất bình thường. Vào lúc nàng nhìn thấy hai hình dáng ngọn núi cao nhất, trong lòng có chút cảm thán. Thiên tài thế giới thổ dân đã dần dần triển lộ phong mang của hắn rồi. Lục Tử Yên nàng tự xưng là bất phàm, nhưng trước một đợt khảo hạch tiếp dẫn chỉ chứng tỏ năng lực rất bình thường.
Một lúc lâu sau, trên ngọn núi thứ chín có người thứ ba đặt chân tới. Đó là một vị nam nhân ánh mắt kiên cường. Trông hắn rất bình thường, khí tức dao động trên người không quá mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao cứ cho người một cảm giác nguy hiểm. Nhất là cặp mắt của hắn. Thoạt nhìn qua thì rất bình thường, nhìn lần thứ hai tựa hồ có chút sắc sảo. Dù có nhìn kỹ, sẽ cảm thấy ánh mắt kia dường như lộ ra một cổ ngoan kính cực kỳ lợi hại, phảng phất có chấp niệm sâu đậm.
-Ha ha. Không tệ. Không ngờ ngọn núi thứ chín lại xuất hiện ba người. Có ý tứ.
Trong tiệc rượu tiên cung, các cường giả Tiên vực cũng có vẻ vô cùng thú vị. Tuy rằng Đông Thánh tiên đế thu đệ tử không khuếch tán bốn phía tại Tiên vực, nhưng vẫn có rất nhiều nhân vật thiên tài nhận được tin tức lập tức đến nơi này. Nhất là Đông Thánh bệ hạ thống ngự lãnh địa Tiên vực, xem ra rất nhiều người đều muốn bái sư Đông Thánh bệ hạ.
-Ngọn núi thứ tám đã có ba mươi chín người rồi. Thật không ngờ a.
Những cường giả này ánh mắt sáng quắc, chủ yếu là nhìn ngọn núi thứ chín và ngọn núi thứ tám. Chỉ có người trên hai tòa tiên sơn này, cảm giác của bọn hắn có tư cách nhảy lên Thất Trọng Thiên Cửu Thiên Tinh Hà. Mặc dù đại đa số đều có tu vi là Thiên Tượng cảnh tầng bốn trở lên, nhưng vẫn coi như không tệ. Mặc dù tinh hồn thứ năm của bọn họ không phải là Tử Kim Tinh Hồn, nhưng tinh hồn thứ sáu đã chú định.
Về phần người phía dưới, ánh mắt chú ý có vẻ tương đối ít. Nếu thu đồ đệ nhất định phải thu những người ưu tú về mọi phương diện, chính là người trên ngọn núi thứ tám và ngọn núi thứ chín. Người phía dưới trừ phi biểu hiện cực kỳ xuất chúng, bằng không rất khó tái dẫn sự chú ý.
-Chưa tới một canh giờ nữa sẽ đóng cửa đường tiếp dẫn.
Lúc này, Đông Thánh Đình đang đứng tại trống trên thiên cung vừa lên tiếng. Tiếng truyền khắp Hoàng cực Thánh vực.
Sau đó, thời gian chậm rãi qua đi. Người trên tiên sơn càng lúc càng ít. Dù sao người có thể đến thì đã đến rồi.
Một canh giờ sắp trôi qua. Trên ngọn núi thứ chín vẫn là ba người. Đỉnh núi thứ tám đã có 45 người.
-Còn mười hơi nữa.
Đông Thánh Đình nói.
-Chín hơi, tám. . . Tam, hai, một. Đã đến giờ.
Lời của Đông Thánh Đình vừa rơi xuống một tích tắc, trên ngọn núi thứ chín có quang hoa lóng lánh, kèm theo tiên quang tiếp dẫn biến mất. Hình dáng thứ tư xuất hiện, đạp thời gian một hơi thở cuối cùng.
-Người này vận may thật tốt, vừa lúc đuổi kịp một khắc cuối cùng.
Một vị nữ tiên vương trong tiệc rượu nói vui.
-Có thể ngươi nhìn lầm. Không phải là hắn có vận khí tốt. Mà là tự tin.
Ánh mắt Diễm Uyên nhìn chằm chằm vào thanh niên cuối cùng trên ngọn núi thứ chín, đôi mắt sâu không thấy đáy. Thanh niên kia có khí tức bình tĩnh, đứng lẳng lặng, không có cảm giác hốt hoảng chút nào. Chỉ là vận khí tốt ư? Liều mạng đuổi kịp một khắc cuối cùng sao?
Nếu như hắn liều mạng vùng vẫy lên ngọn núi thứ chín, tất nhiên khí tức sẽ dao động. Nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của thanh niên ấy, rõ ràng có vẻ thật nhẹ nhàng.
-Thật sao?
Nữ tiên vương mỉm cười. Lúc này nàng cũng đã nhận ra chút manh mối.
-Công tử Thiên Nghệ Khuyết Nguyệt tiên phủ. Danh khí cũng không nhỏ. Thiên Nghệ có tu vi thiên tượng tầng bốn cảnh giới. Càng khó hơn chính là tinh hồn thứ năm của hắn chính là tinh hồn trao đổi Thất Trọng Thiên. Cái này có ý vị là thời điểm hắn mới vào Thiên Tượng cảnh đã có thể bước lên ngọn núi thứ tám. Bước chân vào ngọn núi thứ chín đối với hắn khó khăn cũng không lớn. Trong Tiên vực có thể có không ít tiên vương nguyện ý thu hắn làm đệ tử, chỉ là Khuyết Nguyệt tiên vương một mực tự tay mình dạy. Giờ này dường như muốn cho hắn bái nhập môn hạ Đông Thánh bệ hạ.
Ánh mắt Diễm Uyên chậm rãi đổi vi trí, rơi vào một lão giả áo bào trắng trong tiệc rượu, cười nói:
-Khuyết Nguyệt tiên vương, ngươi thật biết nắm lấy cơ hội, khiến cho Khuyết Thiên Nghệ rơi xuống hạt thế giới tranh thủ cơ hội lần này.
-Khuyết Nguyệt tiên vương, ngươi thật đúng là cáo già xảo quyệt.
Không ít ánh mắt mọi người đều rơi vào Khuyết Nguyệt tiên vương. Lão già này cũng biểu lộ thần sắc đắc ý. Khuyết Thiên Nghệ có Tử Kim Tinh Hồn, lực cảm giác siêu phàm, thiên phú cũng tuyệt hảo. Nếu như hắn có thể bái nhập môn hạ Đông Thánh bệ hạ, như vậy tương lai có thể thừa kế y bát của hắn. Khuyết Nguyệt tiên phủ có thể sẽ xuất hiện hai nhân vật tiên vương.
-Khuyết Thiên Nghệ tương đối khá. Nếu nó thật có thể bái nhập môn hạ bệ hạ, tương lai có khả năng thành tựu tiên vương cảnh.
Diễm Uyên nói.
-Còn sớm. Hiện tại cảnh giới của hắn còn quá thấp. Sau này khó mà nói. Hy vọng được bệ hạ thưởng thức.
Thật ra Khuyết Nguyệt tiên vương tương đối ít nổi danh, không thổi phồng quá sớm. Dù sao thiên tài Tiên vực thật sự rất nhiều. Tuy rằng Khuyết Thiên Nghệ có thiên phú rất tốt, nhưng muốn trở thành đại năng giả cần vượt qua rất nhiều khảm.
-Ngoại trừ Khuyết Thiên Nghệ, ta xem người thứ hai là người đầu tiên bước lên ngọn núi thứ chín, từ trên người của hắn, ta cảm nhận được hắn tương tự.
Diễm Uyên tiếp tục nói.
-Người còn lại là nam nhân thứ ba bước lên ngọn núi thứ chín. Trên người hắn có sự tàn nhẫn, vô cùng cố chấp.
-Vì sao Diễm vương không quan tâm đến người thứ hai. Hắn trẻ tuổi nhất. Hơn nữa lực cảm giác cũng mạnh, tu vi mới thiên tượng nhất trọng cảnh. Theo lý mà nói. Hắn phải xếp hàng thứ hai mới đúng.
Nữ tiên vương mặt mũi nhu hòa, chậm rãi lên tiếng.
-Hắn quá trẻ tuổi, từ trong đôi mắt trẻ trung của hắn không ngờ có thể nhìn thấy sự tự tin gần như cuồng ngạo. Thiên phú của hắn có thể xếp hạng thứ hai tại trong bốn người, thậm chí có thể tương đồng cùng Khuyết Thiên Nghệ. Nhưng hắn thiếu hụt ma luyện, cho nên không thể đi được xa tại nơi của chúng ta.
Diễm Uyên nói, lời lẽ sắc bén, chém sắt như chém bùn.
-Trong ánh mắt của hắn quả thật có thể nhìn thấu sự tin tin mãnh liệt. Còn trẻ thiên kiêu, cuồng ngạo cũng là tự nhiên. Cách nhìn của Diễm vương ngươi hơi bất công rồi.
Vị nữ tiên vương duy nhất phản bác.
-Ha ha. Vậy xem đi.
Diễm Uyên cười to, lập tức ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Vô Nhai và hỏi:
-Bạch Vô Nhai, ngươi có ý kiến gì không?
-Ngay cả bản thân mình cũng không có tự tin cường đại, làm thế nào để cho người khác tin tưởng ngươi chứ. Nhất gia chi ngôn, chậm rãi mà nói, ngươi cảm giác không phải là gần như cuồng ngạo.
Bạch Vô Nhai châm chọc một tiếng, nói:
-Nếu ta như bệ hạ, nhất định thu người này làm đồ đệ. Tiềm lực của hắn lớn nhất, vượt qua Khuyết Thiên Nghệ.
-Hai người đều nói có lý.
Mọi người đều nở nụ cười. Sở dĩ Diễm Uyên coi thường Tần Vấn Thiên, không phải bởi vì ánh mắt của Tần Vấn Thiên và Bạch Vô Nhai có chút tương tự, loại tự tin gần như cuồng ngạo đó, mơ hồ cho người một ảo giác không biết trời cao bao nhiêu.
Chỉ thấy lúc này Đông Thánh Đình đang đi tới. Hắn nhìn một nhân vật tiên vương trong đó, cười nói:
-Phụ thân đã phân phó cho ta, nếu như chư vị tiền bối đến thì mời chư vị tiền bối khảo nghiệm bọn họ thay thế cho phụ thân. Sau đó, ta hy vọng có thể thỉnh Vạn Hóa tiên vương xuất thủ giúp đỡ.
Vạn Hóa tiên vương chính là vị nữ tiên vương duy nhất trong tiệc rượu. Mặc dù nàng thân là nữ tử, nhưng thực lực cũng cường đại siêu cấp. Tiên vương tầm thường không phải là đối thủ của nàng. Năng lực thiên biến vạn hóa của Vạn Hóa tiên vương khiến cho vô số người khiếp sợ.
Nữ tiên vương cười nhìn Đông Thánh Đình, nói:
-Có thể xuất thủ vì Đông Thánh bệ hạ là vinh hạnh của ta.
-Tiền bối tu vi phi phàm, rất thích hợp để khảo nghiệm bọn họ. Lần này chúng ta trực tiếp chọn lựa ra một trăm người ra quan sát đi.
Đông Thánh Đình lên tiếng.
-Không thành vấn đề.
Nữ tiên vương gật đầu. Lập tức nàng nhắm mắt lại. Một luồng tiên niệm từ mi tâm của nàng phun trào ra. Ngay sau đó, trên ngọn núi thứ chín xuất hiện một hình dáng mỹ lệ tuyệt luân. Chính là tiên niệm của nữ tiên vương.
-Tiếp theo đây, ta sẽ khảo hạch đối với các ngươi. Một trăm người kiên trì lâu nhất có thể lưu lại.
Nữ tiên vương chậm rãi lên tiếng. Ngay sau đó, một luồng tiên niệm kinh khủng trực tiếp bao phủ tiên sơn thứ chín. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vạn Hóa tiên vương. Toàn bộ đều lâm vào thế giới của nàng.