Tần Vấn Thiên vẫn ngầng đầu như trước, thần sắc hơi lạnh, Dạ Tử Hiên thiết yến muốn mời tất cả thiên kiêu, duy chỉ có bỏ sót Quân Mộng Trần, hơn nữa Hắc Phong ở đây, khiến cho Tần Vấn Thiên hiểu, xem ra ngày đó chủ mưu sắp xếp đám người Hắc Phong ở khách sạn Thánh tử chính là Dạ Tử Hiên này rồi.
Dù hai người chưa từng gặp qua, nhưng coi như đã kết thù, chỉ là không mời cũng không sao, lúc này Dạ Tử Hiên cố ý nói ra ở trước mặt mọi người thì lại có vẻ đã bỏ qua mặt mũi của Quân Mộng Trần.
Quả nhiên, sau khi thanh âm của hắn vừa dứt, mọi người phía dưới sôi trào, thanh âm liên tiếp vang lên.
- Vì sao Thánh tử không mời Quân Mộng Trần, đáng tiếc ta không biết Vân Châu đại địa, không biết Quân Mộng Trần thiên phú như thế nào, chẳng lẽ là bởi vì Thánh tử Dạ Tử Hiên biết Quân Mộng Trần chỉ là hư danh nói chơi?
- Tất cả mọi người đều mời, chỉ Vân Châu đại địa Quân Mộng Trần là ngoại lệ, tất nhiên là hắn may mắn nhận được thứ hai, hữu danh vô thực, nếu không, làm sao Mục Vân thứ ba cũng nhận được lời mời, cùng thứ nhất Cổ Chiến thiên ngồi chung một chỗ.
Mọi người rối rít suy đoán, bọn họ cũng không biết tình hình Vân Châu đại địa, rất tự nhiên cho là Dạ Tử Hiên không cần thiết nhằm vào Quân Mộng Trần, vô cùng có khả năng bản thân Quân Mộng Trần không được, dù sao Vân Châu đại địa thuộc về một châu tương đối kém trong Đông Thánh mười ba châu, lúc chọn lựa xuất hiện ngoại lệ cũng rất bình thường, Quân Mộng Trần này có lẽ là vận khí tương đối tốt, cướp lấy vị trí thứ hai.
Một câu nói của Dạ Tử Hiên mặc dù để cho Quân Mộng Trần khó chịu, nhưng tựa hồ hắn ngay cả giải thích cũng không muốn, dù sao Dạ Tử Hiên chỉ nói là không có mời hắn, hắn có thể nói gì? Chẳng lẽ một người tự biên tự diễn rằng mình rất lợi hại?
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Quân Mộng Trần, thấy trong mắt sư đệ vẫn mang chấp niệm mãnh liệt, cũng không có bởi vì lời của đối phương mà tức giận, không khỏi trong lòng thầm khen, Quân sư đệ không thèm để ý người khác châm chọc, có thể thấy được ý chí kiên định.
Song, vẽ mặt của Dạ Tử Hiên như thế, hắn không thích đã đành, lại còn khó chịu.
Vì vậy, chỉ nghe Tần Vấn Thiên hắng giọng nói:
- Nghe nói Đông Thánh mười ba châu thứ nhất thiên kiêu là Đông Châu Cô Tô Thiên Kỳ, nay đến đây muốn thấy mà chưa từng thấy, chẳng lẽ Cô Tô Thiên Kỳ cũng không có được mời tới tham gia lần thịnh yến này?
Thanh âm của Tần Vấn Thiên không lớn, nhưng phảng phất như lấn át hết thảy tiếng huyên náo, khiến cho mảnh không gian này đột nhiên yên tĩnh lại.
- Ha ha, ngươi đang nói đùa ư, Cô Tô Thiên Kỳ là nhân vật bực nào, làm sao có thể không được mời.
- Người này….
Mọi người cười lắc đầu, Tần Vấn Thiên là cố ý nói đùa sao?
- Ngươi cho rằng Cô Tô Thiên Kỳ là ngươi sao?
Trong hư không, trên Đông Tiên lâu, thuộc hạ của Dạ Tử Hiên đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, châm chọc một tiếng.
- Nói như vậy, Cô Tô Thiên Kỳ không phải là không mời mà là cố ý không đến đúng không?
Thần sắc của Tần Vấn Thiên biến đổi, giọng nói lạnh hơn vài phần, khiến cho thanh âm huyên náo giễu cợt xung quanh bỗng nhiên biến mất, rối rít nhìn Tần Vấn Thiên, lời này của hắn tựa hồ có ý gì a?
Quả nhiên, bọn họ chỉ thấy được ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua mọi người, ánh mắt kia vốn đang cực kỳ bình tĩnh đột nhiên lóe ánh sáng màu, chỉ nghe hắn lạnh giọng nói:
- Cũng đúng, Cô Tô Thiên kỳ đâu phải ai cũng có thể mời được, Thánh tử cũng chỉ là Thánh tử mà thôi.
Dứt lời Tần Vấn Thiên vung ống tay áo, nói với Quân Mộng Trần:
- Quân sư đệ, đã thấy đối thủ tương lai của ngươi, giờ đi thôi.
- Đáng tiếc không thấy được phong thái của Cô Tô Thiên Kỳ.
Quân Mộng Trần thở dài nói, sau đó đoàn người xoay người đi, không nhìn đến tiệc rượu trong hư không mà các tuyệt đại thiên kiêu tụ tập.
Chỉ thấy phía trên từng đạo ánh mắt bắn tới, cực kỳ sắc bén, một người trong đó lại càng lạnh lùng nói:
- Đứng lại.
Thanh âm này rung động trong hư không, cực kỳ vang dội, song bốn người Tần Vấn Thiên phảng phất như không nghe được, bước chậm mà đi, cường giả kia giẫm chân bước ra, trực tiếp đuổi theo đám người Tần Vấn Thiên, cản lại đường đi, người này chính là một trong các thuộc hạ của Thánh tử Dạ Tử Hiên, hôm nay xem ra, hắn tựa hồ là cố ý gây khó dễ.
Hơn nữa, người này tu vi rất mạnh, có tu vi Thiên Tượng bát trọng, khí thế mênh mông.
- Ta bảo các ngươi đứng lại.
Người này trôi nổi ở giữa hư không, lạnh giọng nói.
- Ý của ngươi hay là ý tứ của những người khác ?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lóe lên lãnh mang, đưa mắt nhìn đối phương, cặp mắt thâm thúy bắn ra hàn mang.
Thần sắc người nọ hơi chậm lại, nhưng ngay sau đó lạnh giọng nói:
- Tự nhiên là ý của ta.
- Ngươi tính là cái gì, mà kêu chúng ta đứng lại?
Tần Vấn Thiên bước về phía trước:
- Nếu ngươi là người Đông Thánh Tiên môn, tự biết quy củ, cút ngay.
- Ngươi càn rỡ.
Người nọ lạnh như băng nói, khí thế mênh mông kéo ra, người này đối với Thánh tử ngôn ngữ bất kính, Thánh tử thân là cường giả Tiên Thai, địa vị tôn quý, không tiện xuất thủ, song hắn làm thuộc hạ lại không thể ngồi yên không lý đến.
- Oanh!
Tần Vấn Thiên giẫm chân tại chỗ ra, khí thế cuồng bạo phóng xuất, thân thể trực tiếp từ mặt đất huyền phù dựng lên, lạnh giọng nói:
- Căn cứ quy củ Đế Thành, nếu tự dưng gặp gỡ khiêu khích chặn lại, người bị khiêu chiến, ở dưới Thành Vệ quân Đế Thành chứng kiến dùng phương thức khởi xướng khiêu chiến, hiện tại, mời chư vị Thành Vệ quân vì ta chứng kiến.
Cách đó không xa, đang có một đội Thành Vệ quân, bọn họ cũng chú ý đến tình hình bên này, nghe được lời của Tần Vấn Thiên rối rít đi tới, nhìn thoáng qua tu vi của người chặn lại, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó người cầm đầu kia gật đầu nói:
- Được, nhưng một khi ngươi khởi xướng khiêu chiến, đối phương cũng có thể tru diệt ngươi.
- Được, dưới sự chứng kiến Thành Vệ quân, hiện tại ta khởi xướng khiêu chiến với ngươi.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn đối phương, khiến cho người nọ cuồng nở nụ cười, nói:
- Ngươi muốn chết.
Thanh âm vừa dứt, khí tức Thiên Tượng bát trọng cuồng bạo phóng ra, lại thấy Tần Vấn thân hình của Tần Vấn Thiên chợt lóe, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương đáng sợ.
Một cỗ hơi thở vô cũng kinh khủng hung mãnh đập ra, trường thương đâm ra, trong nháy mắt tăng vọt, có tiên quang bộc phát, người nọ cuồng tiếu như cũ, nhưng sắc mặt đột nhiên đại biến, thanh âm kinh hãi nói:
- Tiên binh.
Thân thể của hắn thoáng lui, lại thấy trường thương hóa thành trăm trượng, PHỐC một tiếng, trực tiếp đóng người nọ ở trong hư không, một tiếng ầm nổ vang, thân thể nổ tung, hồn phi phách tán.
Trái tim mọi người mạnh mẽ nhảy lên, người này….thật cuồng bạo.
Trực tiếp khiêu chiến rồi diệt sát, quá mạnh mẽ.
Chỉ thấy tia sáng chợt lóe, Tần Vấn Thiên trực tiếp thu hồi Tiên binh, thân thể rơi xuống mặt đất, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bốn người tiếp tục đi về phía trước, ngay cả những Thành Vệ quân kia cũng sững sờ tại chỗ.
- Tự rước lấy nhục.
Thanh âm của Tần Vấn Thiên truyền ra, cũng không biết là nói người bị giết hay nói những người khác.
Trên Đông Tiên lâu, thần sắc của Thánh tử Dạ Tử Hiên vô vùng sắc bén, phảng phất như xuyên thấu qua không gian trực tiếp rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, song thuộc hạ của hắn nói là mình không ưa Tần Vấn Thiên, cùng Dạ Tử Hiên không liên quan, Tần Vấn Thiên giết thuộc hạ hắn, đường đường chính chính, còn có Thành Vệ quân chứng kiến, hắn thân là cường giả Tiên Thai, nếu như đối phó Tần Vấn Thiên, vậy coi sao được? Chẳng qua là mất thể diện mà thôi.
Huống chi, Tần Vấn Thiên là người Vân Châu đại địa tới tham gia thịnh yến lần này, hắn cũng không thể thật đối phó với Tần Vấn Thiên, dù sao hắn là Thánh tử Đông Thánh Tiên môn, nếu hắn giết Tần Vấn Thiên, vậy thì uy tín của Đông Thánh Tiên môn sẽ mất sạch, danh tiếng của Đông Thánh Tiên môn không thể tổn hại, muốn giết Tần Vấn Thiên cũng phải đường đường chính chính.
Ánh mắt của Cổ Chiến Thiên ngó chừng bóng lưng Tần Vấn Thiên, hắn và Tần Vấn Thiên giao thủ qua, tự nhiên biết người này điên cuồng, lúc bình thường nhìn hắn như cả người lẫn vật vô hại, một khi điên lên thì năng lượng bộc phát cực kỳ kinh người.
Những thiên kiêu khác cũng rối rít nhìn Tần Vấn Thiên một cái, nhưng ngay sau đó tròng mắt rơi vào trên người Dạ Tử Hiên, thầm nghĩ trong lòng người này thật lớn lối.
Bất quá, bọn hắn cũng không hiểu vì sao Dạ Tử Hiên lại nhằm vào bằng hữu của Tần Vấn Thiên là Quân Mộng Trần, một câu nói kia đồng nghĩa với việc vũ nhục, chẳng qua bọn họ không nghĩ tới một thiên kiêu xếp hạng hai mươi bảy của Vân Châu đại địa, lại có thể để cho cục diện nghịch chuyển, ngược lại làm Thánh tử Dạ Tử Hiên bị động như vậy.
- Chư vị mời về chỗ a.
Rất nhanh Dạ Tử Hiên đã điều chỉnh tâm tình, chào hỏi mọi người, đám người cũng thức thời không bàn lại chuyện vừa nãy, đối với bọn họ mà nói, đây cũng chỉ là khúc nhạc đệm mà thôi, mục đích của bọn họ tới đây, một là vì cho Dạ Tử Hiên mặt mũi, hai là muốn quan sát đối thủ của mình, người mà Dạ Tử Hiên mời sẽ là một nhóm đối thủ mạnh nhất sắp sửa đối mặt, người gây trở ngại cho bọn họ đi về phía trước cũng sẽ xuất ra từ nơi này.
Đám người rất nhanh lại cười nói, phảng phất như chuyện vừa xảy ra chỉ là nhạc đệm mà thôi.
Mà đám người chung quanh cũng dần dần quên mất đám người Tần Vấn Thiên, dù sao ở trong mắt bọn họ, những người ở trước mắt mới thật sự là tồn tại chói mắt.
Chuyện này đối với đám người Tần Vấn Thiên cũng chỉ là khúc nhạc đệm mà thôi.
Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần, Tử Tinh Hiên, ba người bọn họ thủy chung ghi khắc lấy mục đích tới đây, trở thành ba người mạnh nhất, cướp lấy top ba, bắt được phần thưởng, cự tuyệt Đông Thánh, thông qua khảo nghiệm Thiên Phù giới.
Đây mới là mục tiêu không thay đổi của bọn họ trong chuyến đi này, về phần những tuyệt đại thiên kiêu của Đông Thánh mười ba châu kia, nhất định bọn họ sẽ bước qua.
Khách sạn, trong sân u tĩnh, mấy người ở riêng trong viện của mình an tĩnh tu hành, củng cố tu vi, lần lượt tự thân cường hóa, tại đây, Đông Thánh mười ba châu 130.000 thiên kiêu, cùng với nhiều cường giả Tiên Thai, còn có người Đế Thành tụ tập ở đây.
Mặc dù là thời gian còn sớm, trên cổ đạo đã có người đi lại, nhưng như cũ hiện ra chút yên lặng.
- Thiên kiêu Đông Châu, tụ.
Giờ khắc này, một thanh âm rung động phá vỡ phía chân trời, vang dội khu vực phương viên nghìn vạn dặm, giống như một đạo kinh lôi.
- Càn Châu thiên kiêu, tụ.
- Ly Châu thiên kiêu, tụ.
- … …
- Vân Châu thiên kiêu, tụ.
- Kiềm Châu thiên kiêu, tụ.
Liên tục mười ba thanh âm, rung động thiên địa, không chỉ chấn động ở khu vực này, đồng thời chấn động cả Đông Châu đại địa.
Đông Thánh mười ba châu đồng thời phát động triệu tập lệnh, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Đây là Đông Thánh Tiên môn triệu tập, đến từ Đông Thánh mười ba châu, địa vực vô tận bát ngát, 130.000 nhân vật thiên kiêu rốt cuộc sắp giao phong.
Trong hư không, từng đạo thân ảnh không ngừng phá không, đi về cùng một phương hướng, từng đạo thân ảnh nhanh như chớp, vô số người đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn thân ảnh các cường giả lóe lên, trong ánh mắt có một tia nghiêm túc, rốt cuộc đã sắp bắt đầu a!