*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Giác đứng gần cầu nhất, dễ dàng một đao quét con kiến đầu tiên vọt tới xuống sông. Con kiến lướt qua mặt nước “phịch phịch” hai cái rồi chìm xuống.
Cậu còn chưa kịp thở phào, đã có thêm từng đám từng đám kiến nối đuôi nhào tới. Một bầy kiến đen sì mang theo khí thế không thể chống đỡ dàn trận lao vào cậu.
Một con, hai con, ba con….
Đám săn mồi đáng sợ này có cái mồm to quá sức tưởng tượng, toàn thân là lớp vỏ đen bóng cứng cáp đặc trưng của côn trùng lại vô cùng linh hoạt khiến Lâm Giác khó mà đâm trúng được, không thể làm gì khác hơn là từng đao từng đao gạt chúng xuống nước.
Nếu chỉ là từng con đơn lẻ thì lực công kích của chúng thua xa tang thi đáng sợ, thế nhưng… chúng rất nhiều.
Lâm Vĩ ở một bên dùng mã tấu ra sức chém giết bầy quái vật này, thế nhưng chém đến tận lúc cánh tay ê ẩm muốn sưng lên rồi mà trước mắt vẫn là rừng kiến vô cùng vô tận, cứ như thể số lượng chúng chẳng giảm đi chút nào vậy.
Đám kiến thợ vóc người nhỏ hơn kiến lính biến dị thậm chí còn kinh dị hơn, mấy con còn chưa lớn bằng quả bóng rổ đó chuyên tấn công bằng chiêu đơn giản nhất, mở to cái mồm nhọn hung hăng cắn xé mắt cá chân người.
Đoàn quân kiến vô tận nối đuôi nhau nhằm bọn họ mà vọt tới.
Lực chú ý của Lâm Giác tập trung cao độ trong bán kính chưa đầy hai thước quanh mình, hễ có con kiến nào đặt chân vào lãnh địa của cậu thì thân thể sẽ theo bản năng vung đao ra, đao thứ nhất nếu không đâm trúng, đao thứ hai sẽ lập tức quét ngang.
Tốc độ, hướng di chuyển, cách tránh đòn của kiến… trong đầu Lâm Giác như đang vẽ nên một bức sơ đồ hoạt động của những con kiến lao tới mình, hầu như chưa từng sai lấy một lần.
Dựa vào lợi thế vũ khí dài, một mình Lâm Giác có thể trấn thủ được hơn nửa mặt cầu, bên còn lại là Lâm Vĩ và Tần Hàn Văn phụ trách. Thân Đồ Hồng và Thiện Lượng canh giữ ở phía sau, chuyên xử lý mấy con kiến lọt lưới. Tống Hàn Chương chạy dọc bờ sông, nếu có con kiến nào bị đá xuống nước còn may mắn bò được lên bờ thì anh sẽ giải quyết.
Cứ máy móc chém giết như vậy không biết bao lâu, Lâm Giác cảm thấy cánh tay mình đã nặng đến không vươn lên nổi, trán đổ mồ hôi ròng ròng, đầu óc cũng nhức nhối như có người không ngừng kéo cưa trong đó khiến cậu không tài nào tập trung đối phó lũ kiến được. Thế nhưng cậu vẫn ép buộc chính mình phải quên đi trạng thái mệt mỏi của bản thân, dùng ý chí để tiếp tục hành động, bởi chỉ cần cậu thả lỏng một giây thôi thì kết cục chính là cậu phải đối mặt hàng ngàn hàng vạn con kiến xông qua cầu lao tới!
Cuối cùng, thế cân bằng vẫn bị phá vỡ bởi một tiếng kêu sợ hãi của Tần Hàn Văn. Một con kiến thợ leo lên chân cậu ta, cậu ta ra sức muốn đạp rơi nó nhưng không ngờ lại chỉ tạo cơ hội cho thêm nhiều con kiến bò lên chân mình.
Thân Đồ Hồng phía sau một tay kéo Tần Hàn Văn khỏi tiền tuyến, dùng thuốc diệt côn trùng phun lên chân cậu ta. Phải phun đến bảy tám lần mấy con kiến mới chịu nhả ống quần ra, sau đó hai người lập tức giết chúng.
Chỉ chớp nhoáng hơn mười giây phòng tuyến bị hổng như vậy thôi, cả chục con kiến đã kịp qua cầu, cắn chặt lấy ống quần Lâm Vĩ tranh nhau trèo lên. Lâm Vĩ hét loạn xạ, một mặt vội vã phủi đám kiến trên người xuống, một mặt giơ chân muốn đạp chết mấy con kiến khác đang tới gần.
Một mảng kiến lớn khác đã vượt qua cầu!
Mọi người thất kinh chạy tán loạn tứ phương, Tống Hàn Chương vội vọt tới trước cầu gỗ, châm lửa đốt.
Trong nháy mắt, màn đêm bị nhuộm thành một màu rực đỏ, thế lửa như vũ bão, chỉ trong vài giây đã nuốt trọn cả cây cầu và đám kiến trên mình dính xăng không kịp chạy trốn. Cuộc tấn công của đàn kiến bị biến cố bất ngờ phá hủy, hàng loạt bóng đen trong ngọn lửa giãy giụa, liên tục có những quả cầu lửa từ trên cầu ngã nhào xuống nước, nhanh chóng biến mất dưới mặt sông.
Lâm Giác ép buộc chính mình giữ tỉnh táo, giơ cánh tay đang nhức nhối không ngừng diệt nốt mấy con kiến đã kịp qua sông trước khi cầu cháy. Mấy người vừa bỏ chạy cũng chậm chạp quay về, đặt mông ngã ngồi xuống đất há miệng thở dốc.
Ngắn ngủi mười mấy phút đồng hồ, tinh thần tập trung cao độ, máy móc chém giết khiến thể lực của từng người đều gần như cạn kiệt, ai nấy mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi, xém chút là chết rồi.
Lâm Giác xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác nhức đầu đã đỡ hơn rồi, ít nhất hiện giờ cậu không thấy như có ai đang cầm búa nện vào đầu mình nữa.
“Cậu đau đầu à?” Tống Hàn Chương để ý thấy Lâm Giác cứ bấm loạn vào thái dương.
“Chắc là vì tập trung tinh thần quá độ, đã đỡ rồi.” Lâm Giác buông tay ra, thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hàn Chương đứng bên cầu nhìn đám cháy hừng hực, quay đầu nói với mấy người phía sau: “Các cậu nếu còn không nhanh đứng dậy, tiếp theo sẽ phải chiến đấu với đám bướm, rất rất nhiều bướm đấy.”
“Vậy tiếp theo phải đi hướng nào đây?” Thân Đồ Hồng từ nãy tới giờ cứ vội vội vàng vàng trốn mà không hề có kế hoạch gì, lo lắng hỏi.
“Lửa không chặn chúng được bao lâu đâu, chúng sẽ nhanh chóng tìm ra những thứ khác thay thế cầu để qua sông. Chỉ có thể thử vận may một chút, đi!”
Mọi người uể oải theo Tống Hàn Chương đi về phía nam, cứ dọc theo con sông mà đi, đến trung tâm hoạt động học sinh thì rẽ trái, tiến vào khu vực quảng trường phía nam. Dọc theo đường đi cây cối tươi tốt, ngay cả đường xi măng cũng thành thảm thực vật rồi, mọi người chạy trốn quả thực không dễ dàng.
“Ở đây an toàn sao?” Mọi người đang dừng lại bên đài phun nước giữa quảng trường phía nam, Thân Đồ Hồng nhìn ngó xung quanh, hỏi.
“Không có chỗ nào là an toàn cả.” Tống Hàn Chương thong thả trả lời.
Quảng trường này vẫn chưa hoàn toàn bị cây cối chiếm lĩnh, thế nhưng các tòa kiến trúc xung quanh đã bị quấn đầy dây leo rồi. Ngay cả đài phun nước cũng đã chẳng còn chút nước nào, thay vào đó là một cái giếng toàn cây cỏ, xi măng và gạch men sứ cũng bị phá tan tành, thoạt trông cứ như di tích cổ trăm năm vậy.
Thiện Lượng từ đài phun nước chạy tới bồn hoa, chạy cả một vòng quảng trường hết nhìn đông lại nhìn tây: “Giờ chúng ta làm gì? Tìm bừa một chỗ chờ sáng sao?”
Lâm Vĩ nhổ nước bọt, đặt mông ngồi xuống đất bắt đầu xả giận: “Vừa nãy mà không phải tại cái đồ mập mạp chết bầm ngu xuẩn kia thì chúng ta đã chẳng đến mức phải vắt chân lên cổ mà trốn thế này. Này, thằng mập chết bầm, cái thân mỡ này của mày ngoài làm mồi cho kiến thì có tác dụng gì nữa không?”
Tần Hàn Văn nghẹn đỏ mặt, cúi đầu không nói tiếng nào.
“Không phải lỗi của Tần Hàn Văn, nhiều kiến như thế, chúng ta sớm hay muộn cũng phải chạy. Nhân lúc các tòa nhà còn chưa đổ nát, vẫn có thể tránh được kiến chúng ta vào đó trốn trước đã. Tuy nhiên phải cẩn thận không để bị bao vây, lúc trước ở sân vận động cũng vì…” Thân Đồ Hồng đang nói dở bỗng cảm thấy bất an vô cùng, cứng đờ quay đầu qua…
Con nhện, là một con nhện khổng lồ!
Nó không một tiếng động từ bụi cỏ tươi tốt trong đài phun nước chui ra, tám cái chân loằng ngoằng làm giá đỡ cho cái bụng tròn to tướng chậm rãi nhô lên. Hai chi trước của con nhện bám lên thành đài phun nước gần như to bằng bắp đùi người, lông tơ đen kịt tua tủa, đầu chân còn có vuốt nhọn, cái đầu cũng đen sì y như hai con mắt to tướng, sáng bóng lên trong màn đêm.
Rõ ràng là loài vật bình thường ở đâu cũng có thể nhìn thấy, thế nhưng giờ phút này, nó đã trở thành thứ quái vật dữ tợn kinh khủng.
Thân Đồ Hồng hoảng hốt bỏ chạy. Không chỉ cậu ta, tất cả mọi người đều bắt đầu cuống lên, lộn xộn chạy về các hướng.
Lâm Giác và Tống Hàn Chương lao vào tòa nhà khoa y học, mạng nhện giăng trên cửa chính bị Lâm Giác dùng đao gạt khuấy tan tác. Con nhện khổng lồ sau lưng không đuổi theo, nó chậm rãi bò quanh tại chỗ, sau đó lại bò lại vào đài phun nước.
“Sao nó không đuổi theo?” Lâm Giác đứng sau cửa nhìn con nhện lớn kia, hỏi.
“Nhện cũng không phải loài thích chủ động săn mồi, hành động lúc trước của nó kỳ thực chỉ để đe dọa, hoặc có thể nó đang có việc khác quan trọng hơn, đẻ trứng chẳng hạn.” Tống Hàn Chương đứng nhìn cái đài phun nước cũ nát thật lâu.
Lâm Giác không khỏi run một cái: “Anh nói… bọn nhện ở đây sẽ giống như bọn kiến ở quảng trường đồng hồ lúc nãy, đàn đàn lũ lũ bò ra sao?”
“Đúng là thế, nhưng có thể…” Tống Hàn Chương bỗng nhếch khóe môi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng đến khác thường nói: “Nó sẽ không có cơ hội này.”
Học trưởng đang cười?
Lâm Giác ngốc lăng nhìn gò má của anh, mãi đến tận khi dáng cười kia hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Rất nhanh, cậu đã hiểu được ý của Tống Hàn Chương. Mấy con kiến lạc đàn đang bò vào quảng trường, con nhện nhạy bén cảm giác được lãnh địa của mình bị xâm phạm, nó chậm rãi từ trong đài phun nước khô cạn lộ ra thân hình dữ tợn.
Cuộc chiến, đã bắt đầu rồi.
Đám kiến nhanh nhẹn bao vây con nhện, nhưng nhện khổng lồ không hề dễ bắt nạt, nó phóng chân trước hung hăng đâm vào thân kiến, những con kiến khác muốn đánh vào bụng nó cũng bị tơ nhện rất dính phun ra một lưới trói chặt, sau đó lập tức bị cắn.
Nhện khổng lồ đem nọc độc của mình mạnh mẽ rót vào cơ thể những con kiến, cuộc chiến mau chóng kết thúc.
Số lượng kiến tới quá ít, hoàn toàn không đủ sức chống lại con nhện này.
“Chẳng có gì đáng xem. Có một quái vật như thế trấn thủ ngoài kia, hơn nữa trong nhà chắc chắn cũng có nhiều con nhện khác, đám kiến nếu muốn công phá nơi này cũng chẳng đơn giản đâu. Chúng ta có thể ở đây nghỉ ngơi khôi phục thể lực một chút, đi tìm chỗ nào tương đối an toàn trốn thôi.” Tống Hàn Chương theo dõi từ đầu đến cuối màn chiến đấu không cân sức xong, liền đi về hướng hành lang mờ tối.
Lâm Giác vội vã đi theo.
Dưới ảnh hưởng của rừng mưa hóa, khắp nơi trong tòa nhà này cũng đã lộ ra cảm giác hoang tàn. Dưới gầm cầu thang đã dày đặc các loại thực vật ưa bóng*, ngay cả trên tường cũng xuất hiện những khe nứt, vách tường vốn trắng tinh không nhiễm một hạt bụi cũng đã đầy vết rêu xanh ẩm mốc. Ngay cả ánh trăng cũng bị chặn bên ngoài, không cách nào xuyên qua tầng dây leo bọc kín cửa sổ.
(*: Các loại cây cối ưa bóng tối ấy, ai muốn tìm hiểu thêm thì link đây)
Trong đầu Lâm Giác thoáng qua một từ…
Tử địa.
Trong tòa nhà lớn vốn hoàn chỉnh này tản mát không khí tiêu điều thê thảm, còn đậm đặc cảm giác hoang tàn.
Một con nhện lớn bằng bàn tay bỗng bò qua trước mặt hai người, dọc theo lan can gỗ của cầu thang đã mọc đầy rêu xanh thoắt cái chìm vào bóng tối.
“Cẩn thận trên đầu.” Tống Hàn Chương nhắc nhở.
Lâm Giác ngẩng phắt lên. Một con nhện lớn bằng nắm tay từ trần nhà đột ngột rơi xuống, bụng phun tơ nhện, chuẩn xác hướng đến đỉnh đầu cậu khiến cậu nháy mắt hoảng sợ.
Rất gần, con nhện đang cách cậu rất gần, đôi mắt cậu trong bóng tối đã có thể nhìn rõ mỗi một chi tiết trên thân thể nó.
Cái bụng đầy những hoa văn quỷ dị, cẳng chân dài lông lá, chi trước với đầu vuốt sắc nhọn, cả đôi con ngươi tròn xoe đen bóng, cả cái miệng há ra hợp lại vô cùng dữ tợn…
Lâm Giác cảm nhận được sát ý rõ ràng, theo bản năng tránh được.
Con nhện vẫn chậm rãi rớt xuống, khi rơi đến ngang ngực Lâm Giác thì bất ngờ thay đổi.
Con nhện mạnh mẽ bắn mình lên, trong lúc Lâm Giác còn chưa kịp phản ứng đã nhảy tới bám vào ngực cậu. Lâm Giác theo phản xạ vung tay trái lên, dùng tay trần chụp lấy nó… Ngón tay bất ngờ đau nhói.
Sinh vật trong tay lập tức bị bóp thành thịt nát, chất lỏng màu xanh đen phụt ra, Lâm Giác bỗng có dự cảm… Hỏng rồi!
“Nhện này có độc sao?” Lâm Giác xòe tay.
Đốt thứ hai ngón giữa tay trái có một lỗ thủng rất nhỏ, máu dưới da đã bầm đen lại, vết thương bắt đầu sưng lên.
—
Hết chương 11 – Quyển II
Chương 10 – Quyển 2
Chương 12 – Quyển 2
—
Một ngày chủ nhật đẹp trời, không nắng không mưa, 11 giờ trưa tớ mở mắt, giật mình vì máy báo mail từ wordpress liên tục.
Lật đật mở wordpress ra xem thì, lượt view trong ngày 202, sau còn tăng nữa, mặt tớ đúng kiểu “ơ mình tỉnh ngủ chưa ấy nhỉ?”, trời đất từ trước tới giờ lượt view ngày chưa bao giờ vượt qua được 50 chứ đừng nói là lên ba con số.
Xong lại còn báo có mấy comment nữa.
Và trong tâm trạng vui sướng tớ đã lập tức bò dậy, mở máy làm nốt chương 11 dang dở từ cả tuần nay, đăng lên rồi mới dám đi rep comt mọi người cho khỏi xấu hổ:3
Mong là trong tâm trạng vui sướng này tớ có thể hoàn thành luôn vài chương nữa để mọi người không phải chờ lâu. Cám ơn các bạn đã ủng hộ hí hí >_<
P/s: Tặng mọi người cái ảnh phong cảnh ngày đẹp trời từ ban công phòng tớ này:3:3 Tiếc là vừa rồi tớ mới nảy ra ý định chụp ảnh, trời sắp tối mất rồi, nhưng không sao vẫn đẹp:3:3