Thái Đản Du Hí

Chương 41

“Xem ra là có độc.” Lâm Giác nhìn vết thương, lầm bầm nói.

“Đưa tay cho tôi.” Tống Hàn Chương từ cầu thang đi xuống, giữa không gian tăm tối hoang vu, thân hình anh cao ngất đứng đó như đang tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Lâm Giác nghe lời đưa tay trái cho anh. Tuy hai người đã cùng nhau đi cả nửa ngày, nhưng tay Tống Hàn Chương vẫn ấm áp khô ráo. Lâm Giác lẳng lặng nhìn anh tỉ mỉ nghiên cứu miệng vết thương, cứ nhìn như thế cho đến khi Tống Hàn Chương cầm ngón trỏ của cậu lên ngậm vào miệng.

Lâm Giác ngẩn ra, đầu lưỡi ấm áp mềm mại đảo qua vết thương mang theo một loại xúc cảm ướt át ngứa ngáy. Vết thương bị hàm răng đẩy ra, làn da bị lực mạnh hút lấy, lại bị hàm răng đè ép, sau đó lại hút vào…

Theo máu đen cùng trào ra, hình như không chỉ có nọc độc.

Cảm giác nóng khác thường xông lên mặt, Lâm Giác lúng túng nhìn Tống Hàn Chương buông tay mình ra, nói: “Tôi chưa rửa tay…”

Tống Hàn Chương ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, bình tình nhổ máu đen trong miệng ra, sau đó lấy nước khoáng súc miệng.

“Trên tay có vết thương sẽ ảnh hưởng đến khả năng dùng vũ khí, tốt nhất nên dùng thuật chữa trị xử lý.” Tống Hàn Chương kéo tay Lâm Giác qua, những hạt màu bạc trắng trong không khí nhảy lên, cả hình đồ đằng trên cổ tay Tống Hàn Chương cũng tỏa ra một quầng sáng bàng bạc.

Chỉ một thoáng, vết thương đã biến mất vô tung.

“Cẩn thận đám nhện, chúng nó có thể trốn ở bất cứ góc nào, không được chủ quan.” Tống Hàn Chương buông tay cậu ra, nhắc nhở.

“À… Ừm…” Lâm Giác có chút không yên lòng. Ngón giữa tay trái dường như vẫn còn chìm trong loại cảm giác ấm áp tê dại đầy kích thích, còn cả những nơi được hạt sáng từ thuật chữa trị chạm tới cũng truyền tới xúc cảm rất dễ chịu, tất cả khiến trái tim Lâm Giác như ngâm trong bồn nước ấm, thoải mái khôn tả.

Đó là một loại cảm giác khó nói nên lời… Một cảm giác rất kỳ diệu…

Hai người tiếp tục đi lên cầu thang, hành lang tầng hai cũng mờ tối, chỉ có những ngọn đèn khẩn cấp tản ra ánh sáng màu xanh biếc nhàn nhạt, toàn bộ thế giới như đang trầm mình trong bóng tối, tựa hồ sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Lâm Giác bước về phía trước một bước, dưới chân bỗng có một tiếng “bép” giòn tan. Cậu cúi đầu nhìn, là một con côn trùng vừa bị cậu giẫm chết, hơn nửa thân thể nó bị khóa trong mạng nhện trắng toát.

Đúng rồi, mạng nhện.

Lâm Giác định thần nhìn lại, lúc này cậu mới phát hiện khung cảnh tranh tối tranh sáng này tiềm ẩn bao nhiêu nguy hiểm.

Mạng nhện màu trắng bị màn đêm che giấu, chúng hiện diện khắp các góc tường, đám nhện mai phục trong các góc đó, lặng thinh chờ đợi.

“Nhiều mạng nhện thật.” Lâm Giác nhẹ giọng nói.

Tống Hàn Chương không nói gì, tùy tiện đẩy cánh cửa một phòng học.

Cảnh tượng bên trong khiến Lâm Giác chấn động.

Tất cả bàn ghế trong phòng đều bị vùi lấp trong màu trắng mờ của tơ nhện, ngay cả cửa sổ và góc tường cũng đã bị mạng nhện chiếm lĩnh, biến nơi thành thành một địa ngục trắng. Một con nhện lớn từ trong bàn học theo dây tơ bò ra, tiến về phía một con ruồi đã bị mạng nhện bẫy được.

Tống Hàn Chương đi vào phòng học, hai đao chém chết con nhện, sau đó dùng đao đẩy tơ nhện trên cửa sổ ra, lớp tơ dày như cả lát bánh mì vậy.

Từ chỗ này có thể thấy đài phun nước giữa quảng trường. Nơi đó đã hoàn toàn khác biệt so với mấy phút trước.

Lấy đài phun nước làm tâm, khắp quảng trường đã bị phủ lên một cái mạng nhện khổng lồ! Mỗi một tòa nhà xung quanh đều là một đầu dây, các sợi tơ từ đó tụ lại trung tâm, tuy rằng vẫn chưa có các sợi tơ chăng ngang giữa các tơ khung đó, nhưng cũng đã có thể nhìn ra ở đây sắp xuất hiện một tấm lưới lớn đến mức nào. Từ đài phun nước khô khốc đang có rất nhiều nhện cả lớn cả nhỏ bò ra, cái mạng nhện khổng lồ này chính là do chúng cùng nhau dựng nên. Không chỉ vậy, rất nhiều những con nhện khác cũng đang từ trên tường các tòa nhà bò xuống, tỉ mỉ kết từng sợi tơ cho nó.

Khu vực này đang dần trở thành một cái ổ nhện đúng nghĩa!

Đã có những con kiến lục tục kéo đến đây, tất cả đều bị dính trên mạng nhện, sau đó bị bọn nhện quấn thành cái kén.

“Chặn được rồi! Đám nhện có thể ngăn được lũ kiến.” Lâm Giác mừng  rỡ.

Tống Hàn Chương lắc đầu: “Chỉ tạm thời thôi. Muốn thắng được đàn kiến chỉ có cách là chạy trốn nhanh hơn nó, ngoài ra bất kỳ cách nào cũng sẽ đều thua bởi số lượng.”

“… Vậy có thể chặn bao lâu?”

“Tối đa là đến lúc các tòa nhà này sụp xuống, không có mạng nhện bảo vệ thì nhện tuyệt đối không chống nổi kiến đâu.”

Lâm Giác thở dài một cái, chợt nghe tiếng Tống Hàn Chương: “Phía sau! Cẩn thận!”

Đao của Lâm Giác nhanh như chớp quét qua, cảm giác đao đụng phải vật nào đó khiến cậu lập tức tập trung tinh thần.

Trong căn phòng mờ tối, một con nhện lớn lăn hai vòng trên mạng nhện, sau đó vững vàng bò dậy.

Lâm Giác nheo mắt, cầm đao từng bước tiến về phía nó. Con nhện cấp tốc nhảy vào đám mạng nhện.

Nó trốn sau tầng tầng lớp lớp mạng nhện dày đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra. Nếu như cậu muốn tấn công nó nhất định phải chém đứt những mạng nhện trước mặt này, nhưng như vậy việc phòng ngự sẽ lộ sơ hở. Cậu đang ở ngoài sáng lại chưa quen dùng đao, kinh nghiệm thực chiến cũng không đủ, lúc đối phó với đám kiến đã phải sử dụng cả thể lực và não bộ quá giới hạn của người bình thường rồi, cậu thật sự không muốn lại phải rơi vào tình trạng chỉ có thể chiến đấu dựa vào trực giác và ý chí đó lần thứ hai.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tống Hàn Chương đi tới bên cạnh cậu, dùng mã tấu giúp cậu gạt ra những mạng nhện trước mặt. Mạng nhện dinh dính hơn phân nửa bám lại trên thân đao, lộ ra một khe hở lớn.

Con nhện bắt đầu điên cuồng chạy trốn, Lâm Giác cảm thấy không gian trước mặt thông thoáng hẳn, tia sáng vốn mờ ảo cũng sáng rõ hơn, có vài lần con nhện thả chậm tốc độ, cậu đều thấy được từng cử động chi tiết của nó.

Là bên trái, nó định tấn công Tống Hàn Chương!

Lâm Giác tức thì quét đao qua, gạt con nhện ngã nhào xuống mặt đất, sau đó một đao đâm chết. Con nhện với cái bụng thủng bị ghim vào đầu lưỡi đao giãy giụa hai cái, cuối cùng cũng hoàn toàn bất động.

Tống Hàn Chương đẩy kính mắt, dùng ánh mắt thận trọng đánh giá Lâm Giác. Lâm Giác bị anh nhìn đến cứng ngắc cả người: “Sao anh nhìn tôi ghê thế?”

“Cậu không hề được huấn luyện chuyên nghiệp, kinh nghiệm đánh nhau cũng không nhiều, tôi chỉ mới hướng dẫn cậu ba ngày, theo lý thuyết cậu không thể nào chém ra một đao nhanh chuẩn như vừa rồi, chưa kể trạng thái của cậu lúc đối phó với đàn kiến… Liện hệ với triệu chứng nhức đầu của cậu khi nãy, cậu hẳn đã tiến vào trạng thái tập trung cao độ khiến tinh thần lực tiêu hao. Lúc đó cậu cảm thấy thế nào, nói thử xem?”

Lâm Giác gãi gãi mặt: “Nói thế nào nhỉ? Tinh thần cực kỳ tập trung, cảm giác như tôi đã biến thành một người khác vậy, có thể dự đoán hành động của lũ kiến, thế nhưng cứ như vậy một lúc lâu sau thì đầu đau vô cùng, đau đến tưởng như có người cầm dùi xuyên vào đầu vậy. Lúc đang chặn ở đầu cầu thực ra tôi đã kiệt sức rồi, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống ấy.”

“Thế thì đúng như tôi nghĩ, là tinh thần tập trung quá độ nên bị tiêu hao. Chỉ là tôi không gặp tình trạng đó bao giờ nên cũng không biết giúp cậu thế nào.” Tống Hàn Chương vẻ mặt băn khoăn nhìn cậu “Chỉ có thể nói cậu có thiên phú hơn người, cũng có khả năng thích ứng hoàn cảnh nhanh hơn người khác. Trực giác khi chiến đấu của cậu, vô cùng xuất sắc.”

“Thế nhưng lúc ở vườn cây trời toàn sương tối om mà anh vẫn có thể đoán được vị trí của lũ ong mật, tôi lại không làm được đấy thôi.”

“Cái này chỉ cần được huấn luyện sơ qua là làm được, không khó. Như cậu tốt nhất nên đi hỏi Lục Nhận, tên đó cứ như con dã thú thứ thiệt được huấn luyện trong rừng rậm ấy, cậu ta hẳn sẽ có kinh nghiệm về mấy chuyện này.”

Lâm Giác vẻ mặt không tình nguyện chút nào: “Không được đâu, tôi không muốn học hành gì với biến thái hết.”

Tống Hàn Chương cũng không tiếp tục chủ đề chiến đấu nữa: “Đi thôi, bọn Thân Đồ Hồng chạy đến tòa nhà thực nghiệm đối diện rồi, chúng ta có thể đi theo cầu nối giữa các tòa nhà sang đó.”

“Anh định hợp tác với bọn họ sao? Thế nhưng còn Judas…”

Tống Hàn Chương vừa dùng ngón tay vân vê một mảnh tơ nhện, đánh giá độ dính của nó vừa nói: “Giết Thiện Lượng cũng được, tuy nhiên không thể để bọn Thân Đồ thấy.”

Lâm Giác ngạc nhiên: “Anh xác định cậu ta là Judas sao? Không phải đâu, Lục Nhận nói lúc ở quảng trường đồng hồ Judas không xuất hiện mà.”

“Tôi không bảo cậu ta là Judas. Thế nhưng quá tam ba bận, hành động của cậu ta quá đáng nghi.” Tống Hàn Chương nhàn nhạt nói.

“Cái gì… Ba là sao? Ngoại trừ lúc lấy phần thưởng ở quảng trường cậu ta còn làm gì nữa sao?” Lâm Giác hồi tưởng lại một chút, nhưng vẫn không thể tìm ra sơ hở nào.

Tống Hàn Chương liếc mắt nhìn cậu. Anh chẳng nói gì cả, thế nhưng cái ánh mắt kia vẫn khiến Lâm Giác cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị người ta xem thường.

Lâm Giác cố gắng nhớ lại thật kĩ, bỗng nhiên có một ý nghĩ xẹt qua trong đầu: “Chẳng lẽ là lúc chiến đấu với lũ kiến trên cầu? Khi đó chặn ở phía trước là tôi, Lâm Vĩ và Tần Hàn Văn, Thân Đồ Hồng và Thiện Lượng phụ trách phòng vệ phía sau, còn anh phụ trách những con kiến từ dưới nước bò được lên bờ. Lúc Tần Hàn Văn sơ ý bị kiến tấn công, Thân Đồ Hồng bận giúp cậu ta đã đành, nhưng Thiện Lượng một mình phía sau lại không tiến lên bổ sung vào chỗ trống của Tần Hàn Văn, vì thế nên phòng tuyến của chúng ta mới bị phá. Có phải là chuyện này không?”

Tống Hàn Chương có chút kinh ngạc nhíu mày: “Thân Đồ Hồng sao? Cậu ta không giúp gì ở phía sau cả. Nếu như trong hai người đó thật có Judas, tôi sẽ nghi ngờ là Thân Đồ Hồng.”

“Nhưng anh ta chẳng phải là bạn học của anh sao? Hơn nữa đối xử với mọi người cũng rất tốt.” Lâm Giác thanh minh cho Thân Đồ Hồng.

“Cậu ta tốt thì có tốt, nhưng đáng ra cũng không thể quá tốt như vậy.” Tống Hàn Chương nhìn bên ngoài cửa sổ, thanh âm trầm xuống.

Lâm Giác cảm thấy trong lòng chợt lạnh.

“Nghỉ ngơi ăn chút gì đó bổ sung thể lực đi, sau đó đi tìm Thân Đồ Hồng. Thiện Lượng vừa rồi không chạy cùng hướng với bọn họ, nếu như gặp cậu ta đi một mình thì trước tiên bắt cậu ta lại đã, tôi có chuyện cần hỏi cậu ta.”

“Được.”



Lời tác giả: Ha ha ha rốt cục nội dung cũng dần kịch tính hơn rồi. Phần trước diễn biến quá chậm, tôi vẫn luôn cảm thấy tiết tấu có vấn đề thế  nhưng không khống chế được, chắc là bút lực có vấn đề OTZ

~Lâm Giác vẻ mặt không tình nguyện chút nào: “Không được đâu, tôi không muốn học hành gì với biến thái hết.”~

Lúc viết câu này tôi đã tưởng tượng ra giọng nũng nịu đó wwww~

Lâm Giác còn được hộ lý học trưởng đặc biệt chăm sóc ngón tay đó nha, ai dám bảo truyện này chả có tí tình  nào, trong lòng đã có định hướng thì nơi nơi chốn chốn đều có thể thấy tình  nha, dòng nào chữ nào cũng lai láng tình  nha ╭(╯^╰)╮
Bình Luận (0)
Comment