Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 101

 
Lộc Tri Vi không hiểu Lão Ngũ nói vậy là có ý gì.

Cái gì gọi là không phải vì "não bộ", mà là vì cô?

Chẳng lẽ cách quay về tầng thứ nhất lại vô cùng bất lợi cho cô sao?

"Có ý gì?" Cô hỏi thẳng.

Lão Ngũ lần này lại im lặng, chỉ máy móc đáp lại theo quy tắc: 【 Vấn đề này đã vượt quá phạm vi câu hỏi của cô. 】

"..."

Lộc Tri Vi dứt khoát đổi một câu hỏi khác: "Trong cơ chế của thế giới, sau khi tầng thứ hai bị phá vỡ thì sẽ được sửa chữa ngay lập tức, hay là sẽ không thể sửa chữa, và thế giới sẽ vĩnh viễn dừng lại ở tầng thứ nhất?"

Lão Ngũ đáp: 【 Tôi đã nói thế giới này của các cô giống như một đứa trẻ sơ sinh, vẫn chưa hoàn thiện, công trình xây dựng cơ chế hai tầng cũng hoàn toàn không hề đơn giản. 】

...Cho nên đáp án là vế sau.

Lộc Tri Vi vừa nghe xong, quyết tâm quay về thế giới tầng thứ nhất lại càng thêm kiên định.

Thế nhưng cô hỏi Lão Ngũ làm cách nào để trở về tầng một, Lão Ngũ lại không chịu nói.

Không muốn nói, cũng đồng nghĩa với việc phương pháp đó thực sự tồn tại, chứ không phải là không có.

Hồi tưởng lại quá khứ của chính mình, hồi tưởng lại những lời than khóc của Phương Tiểu Dĩnh, Lộc Tri Vi nặng nề nhắm mắt lại.

Nếu cô không biết gì cả, có lẽ vẫn có thể làm một kẻ ngốc.

Nhưng một khi đã biết, cô không có cách nào ngồi yên không quan tâm được nữa.

Những đứa trẻ từng sống trong bóng tối mới có thể thấu hiểu khát vọng của những nhân vật mang nhãn xám, mới có thể thấu hiểu ước nguyện giản đơn trong lòng họ.

Họ chỉ đơn thuần muốn có một cuộc sống bình thường mà thôi...

Hơn nữa, bắt Lộc Tri Vi phải giẫm lên giấc mơ tốt đẹp của người khác để trở thành một nhân vật chính lộng lẫy, rực rỡ, điều này có khác gì mưu sát?

Chẳng qua chỉ là trên tay không nhìn thấy máu mà thôi, và một vụ mưu sát không thấy máu lại càng đáng sợ hơn.

Nếu Lão Ngũ không chịu nói cho cô, vậy thì cô sẽ tự mình suy nghĩ, tự mình đoán.

Biết đâu cách quay về tầng thứ nhất lại rất đơn giản thì sao?

Biết đâu từ rất lâu trước đây, Lão Ngũ đã từng vô tình tiết lộ cách quay về tầng thứ nhất rồi thì sao?

Cô cần phải bình tĩnh suy nghĩ lại, nhất định phải nhớ ra...

Nhất định có cách...

Nhất định có!

Lặng lẽ ngồi suy nghĩ một hồi, vẫn không có kết quả.

Lộc Tri Vi mệt mỏi che mắt lại.

Bây giờ cô không đủ bình tĩnh.

Cái cơ chế thế giới tàn nhẫn này không lúc nào là không quấy nhiễu suy nghĩ và tâm trạng của cô, khiến cô vừa tức giận lại vừa đau khổ.

Cô cần phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh lại mới có thể suy nghĩ thông suốt.

Ngoài phòng từng cơn gió lạnh thổi qua, có lẽ ra ngoài hóng gió sẽ giúp cô bình tĩnh hơn một chút.

Thế là, với đôi mắt hoe đỏ, cô chậm rãi đứng dậy.

Mở cửa ban công, bước ra ngoài.

Đúng lúc này, cô nghe thấy Lão Ngũ hỏi một câu rất căng thẳng: 【 Cô muốn làm gì? 】

Lộc Tri Vi đột ngột dừng bước.

Gió lướt qua gò má, lạnh đến buốt da, chóp mũi ửng đỏ.

Lộc Tri Vi đứng bất động trong cơn gió lạnh, thân hình mảnh mai, cô độc mà tĩnh lặng.

Đứng trên ban công phóng tầm mắt ra xa, dưới bầu trời âm u, những tòa nhà cao tầng san sát, vẫn phồn hoa như cũ.

Tầm mắt hạ xuống thấp hơn, trên lan can phủ một lớp tuyết mỏng trắng xóa.

Một lát sau, cô đi đến bên lan can, đưa tay phủi đi lớp tuyết trắng.

Hai tay nắm chặt lan can, nhoài người ra, nhìn xuống dưới.

Tầm mắt như đột ngột rơi thẳng xuống mặt đất, cảm giác choáng váng xộc thẳng lên trán, toàn thân lạnh toát.

Nhìn tòa nhà cao như vậy, mặt đất xa như vậy.

Trong đầu Lộc Tri Vi chỉ hiện lên hai chữ: Chết, và đau.

Cô là một người sợ đau.

Giọng Lão Ngũ vẫn vô cùng căng thẳng: 【 Như vậy nguy hiểm lắm, mau trở vào trong phòng đi!】

Lộc Tri Vi vẫn không nhúc nhích.

Cô giữ nguyên tư thế này, đột nhiên hỏi một câu: "Đây chính là cách phải không."

Lão Ngũ sững người.

Lộc Tri Vi siết chặt mười ngón tay trên lan can: "Trước đây anh từng nói, nhân vật chính chết đi, hào quang cũng sẽ hoàn toàn biến mất."

Lão Ngũ thoáng chốc cứng họng.

Lộc Tri Vi chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u.

Làm một diễn viên, phải học cách xây dựng nhân vật từ nhiều phương diện khác nhau để khiến nó trở nên chiều sâu và sống động.

Ngữ khí chính là một trong số đó.

Cho nên, phản ứng của Lão Ngũ đã cho cô câu trả lời.

Nhân vật chính là trung tâm của thế giới, thế giới tự nhiên phải xoay quanh nhân vật chính.

Một khi nhân vật chính chết đi, hào quang biến mất, toàn bộ cơ chế hai tầng chắc chắn sẽ sụp đổ.

Chỉ là nhân vật chính luôn có hào quang bảo vệ, không dễ dàng để chết .

Cho nên Lão Ngũ trước đây cũng đã nói, chỉ cần tìm được một cách chết thật tự nhiên là được.

Lộc Tri Vi nhớ rằng, lúc đó Lão Ngũ đã nói những lời này với cô bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng, khi đó không ai trong họ nghĩ rằng cô sẽ có ý định này.

Bởi vì Lộc Tri Vi sợ đau.

Đã từng, chính vì sợ đau nên cô mới luôn nỗ lực để tồn tại.

Nhưng bây giờ, không biết đã có bao nhiêu người vô hình không sợ đau đã ra đi trước cô.

Lộc Tri Vi không thể không nghĩ đến những chuyện này, không thể không nghĩ đến nỗi cay đắng và khổ sở của những nhân vật mang nhãn xám, lương tâm không cho phép cô sống như vậy.

Cô khép hờ đôi mắt, rồi lại mở ra, một lần nữa cúi xuống nhìn mặt đất bên dưới.

Cứ như vậy nhảy xuống, không có bất kỳ vật cản nào, cũng sẽ không có chiếc xe rác nào đi ngang qua đỡ lấy cô, chắc chắn sẽ chết thật tự nhiên.

Chỉ là sẽ rất đau phải không...

Nhất định sẽ rất...rất đau phải không...

Sắc mặt Lộc Tri Vi tái nhợt.

Mười ngón tay nắm chặt lan can, dùng sức đến trắng bệch.

Cơn gió lạnh buốt, nỗi sợ hãi trong lòng, cả hai đan xen vào nhau, thay phiên dày vò cô.

Lão Ngũ vẫn đang khuyên nhủ bên tai: 【 Tri Vi, cô không thể làm như vậy! 】

Cô sợ, nhưng cô vẫn cắn răng, quật cường hỏi: "Tại sao tôi lại không thể làm như vậy?"

Chỉ cần nhân vật chính chết đi là có thể đưa mọi người trở về tầng thứ nhất.

Thế giới này chỉ có hai nhân vật chính, cô đau lòng cho Tang Vãn Từ, cô không nỡ để Tang Vãn Từ đi tìm cái chết, cô cũng không muốn ích kỷ như vậy.

Từ trước đến nay chỉ có khuyên người ta sống, làm gì có ai khuyên người ta chết?

Mà bây giờ, chỉ cần cô chết đi, sẽ có rất nhiều người được tái sinh...

【 Nếu cô chết đi, sẽ không còn ai nhớ đến cô nữa! 】

Thân hình Lộc Tri Vi khựng lại.

【 Lộc Tri Vi, 】 Lão Ngũ mặt lộ vẻ lo lắng, 【 Nếu cô chết, thế giới quả thực sẽ trở về tầng thứ nhất, sẽ quay về điểm xuất phát, nhưng sẽ không còn ai nhớ đến cô nữa, bởi vì cô đã chết, chết một cách triệt để, hiểu chưa?! 】

Cơ chế hai tầng tồn tại một quy tắc đặc thù.

Nhân vật chính dù có dùng phương pháp tự hủy để trở về tầng thứ nhất, bản thân cũng sẽ biến mất.

Bởi vì hệ thống sẽ phán định nhân vật chính như vậy là virus cần phải loại bỏ, và sẽ xóa sổ họ hoàn toàn khỏi thế giới này.

Đây chính là cái giá phải trả.

Đây cũng là lý do Lão Ngũ không muốn nói cho Lộc Tri Vi biết phương pháp này.

Trước đây nói là vì cô sợ đau, sẽ không tự tìm đến cái chết.

Bây giờ thì khác rồi.

【 Tri Vi, Tri Vi cô nghe tôi nói.】

【 Nếu cô chết, Lộc Tư Kiều, Ứng Tức Trạch, và cả người cô yêu nhất là Tang Vãn Từ... tất cả mọi người bên cạnh cô đều sẽ không còn nhớ đến cô nữa!】

【 Cô hãy nghĩ đến Tang Vãn Từ đi, cô yêu cô ấy nhiều như vậy, muốn ở bên cô ấy nhiều như vậy, cô nỡ lòng nào để cô ấy quên mất cô sao? Cô nỡ lòng nào cứ như vậy biến mất khỏi thế giới của Tang Vãn Từ sao?】

【 Tri Vi, cô hãy suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ vào... 】

Lộc Tri Vi nghe vậy, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hai chân không còn chút sức lực nào.

Cô từ từ ngồi thụp xuống, trán tựa vào tấm kính lạnh lẽo.

Hốc mắt bỗng hoe đỏ, cô nhắm chặt hai mắt.

Lộc Tri Vi không nỡ.

Cô sợ hãi bị lãng quên, cô đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ bắt đầu lại, bao gồm cả cô.

Cô còn sợ đau, sợ hơn bất kỳ ai.

Nhưng cô cũng không nỡ nhìn người khác cả đời bị mắc kẹt trong những nhãn nhân vật màu xám...

Giờ khắc này, nội tâm Lộc Tri Vi bị dày vò hơn bao giờ hết.

Gió lạnh buốt xương gào thét lướt qua, vô tình vỗ vào tấm lưng cô đơn của cô.

Bầu trời âm u, dường như ông trời cũng nặng trĩu tâm sự.

...

Ban đêm, những tòa nhà cao tầng lần lượt sáng đèn, từng chút một hội tụ thành một biển sao.

Dù là trong mùa đông giá rét, chỉ cần có ánh sáng, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo.

Hôm nay trời đổ tuyết, thời tiết âm u, đến tối cả ánh trăng cũng lười ghé thăm.

Lộc Tri Vi ngồi trên sofa, đắp một chiếc chăn mỏng trên chân, bất động nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.

Cứ như vậy ngồi một mình trong phòng suốt cả buổi tối, không buồn ăn uống.

Cô vẫn chưa quyết định được nên đi hay ở lại.

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng được gặp Tang Vãn Từ.

Muốn gặp nàng, muốn ôm nàng, hỏi nàng công việc có thuận lợi không, giống như trước đây, chỉ vậy mà thôi...

Lúc 0 giờ, Tang Vãn Từ gửi đến một tin nhắn.

Nàng nói tối mai nàng sẽ về thành phố An.

Lộc Tri Vi liếc nhìn thời gian, biểu cảm cuối cùng cũng có một chút thay đổi.

[Lộc Tri Vi]: Vẫn đang làm việc sao?

[Tang Vãn Từ]: Vừa mới xong việc.

[Lộc Tri Vi]: Mau về nghỉ ngơi đi.

[Lộc Tri Vi]: Phải trở về bình an nhé.

[Lộc Tri Vi]: Chị ở nhà chờ em.

...Chị ở nhà chờ .

Gần như ngay khoảnh khắc gửi đi, cô đã tạm thời gác lại mọi vấn đề.

Bây giờ cô chỉ muốn gặp được người mình yêu.

Cô chưa bao giờ nhận ra những lời này lại có thể mang theo nhiều mong đợi đến vậy.

[Tang Vãn Từ]: Tri Vi vẫn chưa ngủ sao?

[Lộc Tri Vi]: Đang nghĩ một chút chuyện, sắp ngủ rồi.

[Tang Vãn Từ]: Chuyện gì vậy?

Lộc Tri Vi nhìn ba chữ này, đột nhiên dừng lại động tác gõ phím.

Nếu là trước đây, cô sẽ thành thật nói cho Tang Vãn Từ biết mình đang nghĩ gì, bởi vì mọi chuyện đều rất bình thường, nằm trong phạm vi mà người đời có thể chấp nhận.

Lần này cô không thể thẳng thắn được.

Cô không thể nói cho Tang Vãn Từ biết mình đang suy nghĩ về sự sống và cái chết, về những chuyện vượt ra ngoài thế giới này.

Vãn Từ của cô là vô tội, vẫn là không biết gì thì tốt hơn, không cần phải phiền não như cô, cũng không cần phải đau khổ như cô.

Vì thế, cô giả vờ thoải mái trả lời: [ Đang nghĩ ngày mai nên làm món gì ngon cho Tang lão sư đây]

[ Sủi cảo. ]

Tang Vãn Từ trả lời như vậy.

Nàng vẫn rất thích món sủi cảo cô làm, một tình yêu không hề thay đổi.

Lộc Tri Vi nhìn câu trả lời của nàng, nở nụ cười đầu tiên trong tối nay.

[Lộc Tri Vi]: Được, vậy thì làm sủi cảo.

...

Lộc Tri Vi đã xin nghỉ làm mấy ngày nay.

Tâm trạng hiện tại của cô không thích hợp để làm bất cứ công việc gì.

Cô cũng không muốn làm, không muốn nỗ lực để trở thành ngôi sao hàng đầu nữa, không muốn tiếp tay cho "não bộ" để hãm hại bất kỳ một "cô" của ngày xưa nào nữa.

Lộc Tri Vi đã làm việc chăm chỉ bấy lâu, hiếm khi xin nghỉ.

Ôn Dao vô cùng thấu hiểu và đã đồng ý.

Lộc Tri Vi sắp xếp lại tâm trạng, ra ngoài mua thức ăn, chuẩn bị làm sủi cảo cho Tang Vãn Từ.

Lão Ngũ bây giờ dù làm việc khác cũng không dám rời khỏi giao diện theo dõi.

Hắn luôn cảm thấy Lộc Tri Vi bây giờ làm gì cũng mang theo một tia tử khí, giống như là "lần cuối cùng trước khi chết".

Mà Lộc Tri Vi trước mắt chỉ toàn tâm toàn ý muốn làm cho Tang Vãn Từ một bữa sủi cảo.

...

Tang Vãn Từ vừa cùng Trương Tiêm Nhụy xuống máy bay, ngồi lên xe bảo mẫu.

Tiểu Cầu chạy một chuyến đến hiệu thuốc, mua thuốc cảm và nước khoáng.

Ngồi ở ghế phụ, cô nàng vặn nắp chai đưa cho Tang Vãn Từ, lại mở hộp thuốc, theo hướng dẫn đưa cho nàng hai viên.

"Cảm ơn." Tang Vãn Từ lên tiếng, giọng vì bị bệnh nên có chút nặng nề.

Trương Tiêm Nhụy đưa tay sờ trán nàng, rồi nói với tài xế: "Trương sư phụ, đến bệnh viện, cô ấy cần phải tiêm."

Tang Vãn Từ quay mặt đi hắt hơi một cái, mí mắt có chút trĩu nặng.

Nàng cũng không ngờ mình lại bị sốt và cảm lạnh.

Thế là đành chấp nhận bị đưa đến bệnh viện.

Trương Tiêm Nhụy từ phía sau lấy ra một chiếc chăn đắp lên người nàng: "Ngủ một lát đi, đến nơi chị sẽ gọi em dậy."

"Mấy ngày công việc tới chị sẽ giúp em dời lịch, bị bệnh thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, lần này đừng bướng nữa."

Tang Vãn Từ nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh đã mệt mỏi dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Mấy ngày nay nàng gần như không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, quả thực đã mệt lã.

Trương Tiêm Nhụy và Tiểu Cầu nhìn nhau, ăn ý giữ im lặng.

Trương Tiêm Nhụy cầm điện thoại nhắn tin cho Mạnh Liên Ngọc: [ Cháu gái cô bị cảm sốt rồi. ]

Mạnh Liên Ngọc trả lời ngay lập tức: [ Đã đưa nó đến bệnh viện chưa? ]

[Trương Tiêm Nhụy]: Đang trên đường.

[Trương Tiêm Nhụy]: Định để con bé tiêm xong rồi mới về nhà.

[Mạnh Liên Ngọc]: Làm tốt lắm.

Bà lén liếc nhìn Mạnh Lãng Thừa.

[Mạnh Liên Ngọc]: Bệnh viện nào thế? Tôi qua đó bây giờ.

...

Tang Vãn Từ truyền nước xong lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Lúc Mạnh Liên Ngọc chạy đến, nàng đã ngủ rồi.

Trương Tiêm Nhụy để nàng được nghỉ ngơi yên tĩnh, không bị làm phiền, trong tình hình phòng bệnh còn trống, đã đặc biệt yêu cầu một phòng riêng.

Mạnh Liên Ngọc tỏ ý mình sẽ chi trả toàn bộ chi phí.

Trương Tiêm Nhụy xua tay: "Không cần, Mạnh đổng nhà cô đã cho đủ tiền rồi. À đúng rồi, ông ấy có biết chuyện Vãn Từ bị bệnh không?"

Mạnh Liên Ngọc nhìn người đang say ngủ trên giường bệnh, dặn Tiểu Cầu chăm sóc Tang Vãn Từ cho tốt, sau đó cùng Trương Tiêm Nhụy ra ngoài nói chuyện.

"Vãn Từ tỉnh thì gọi tôi nhé." Mạnh Liên Ngọc lúc đi đã dặn dò như vậy.

Tiểu Cầu gật đầu, nhẹ giọng đáp vâng.

Hai người tìm một cửa sổ không có ai đứng nói chuyện.

Mạnh Liên Ngọc nói: "Anh trai tôi vẫn chưa biết."

Trương Tiêm Nhụy hỏi: "Không phải ông ấy quan tâm nhất đến sức khỏe của người nhà sao? Cô không định cho ông ấy biết con gái bị bệnh à?"

"Đương nhiên là không phải, chuyện này ông ấy bắt buộc phải biết."

Mạnh Liên Ngọc khoanh tay trước ngực, nụ cười đầy ẩn ý nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nhưng phải đợi đến lúc Vãn Từ tỉnh dậy."

Trương Tiêm Nhụy: "?"

Mạnh Liên Ngọc cười nói: "Tôi định nói với anh trai tôi là Vãn Từ vì đóng phim mệt đến ngất xỉu, bị đưa vào bệnh viện."

Bà chính là muốn cho Mạnh Lãng Thừa biết không thể ép buộc con cái.

Vừa hay điều ông quan tâm nhất chính là sức khỏe của người nhà, vậy thì cô ta sẽ cho ông biết trước cảm giác con gái vì công việc mà mệt đến nhập viện là như thế nào, xem sau này ông còn muốn ép con gái nữa không!

Trương Tiêm Nhụy nghe xong nhướng mày: "Cô không sợ anh trai cô biết chuyện rồi sẽ giận cô à."

Mạnh Liên Ngọc không quan tâm mà vuốt tóc: "Giải quyết mâu thuẫn cha con quan trọng hơn, giận thì có là gì? Dù sao ông ấy cũng bị tôi chọc cho tức giận không ít lần rồi."

Trương Tiêm Nhụy cười cười, không bình luận gì về cách hai anh em họ ở chung với nhau.

Hai người nói chuyện hơn mười phút, Tiểu Cầu bước ra.

"Mạnh lão sư, chị Trương, Tiểu Tang tỉnh rồi ạ."

Mạnh Liên Ngọc xoay người lập tức đi về phía phòng bệnh.

Sau khi ngủ một giấc, tinh thần của Tang Vãn Từ đã tốt hơn rất nhiều.

Nàng nằm trên giường, thấy Mạnh Liên Ngọc thì có chút kinh ngạc: "Cô?"

"Nằm yên đi, nằm yên đi," Mạnh Liên Ngọc nói, "Thời tiết lạnh rồi, ra ngoài phải mặc nhiều áo vào, con xem, không cẩn thận là bị bệnh ngay."

Đôi mắt Tang Vãn Từ tĩnh lặng nhìn Mạnh Liên Ngọc, không hề phản bác.

Mạnh Liên Ngọc kéo lại góc chăn cho nàng, v**t v* đỉnh đầu nàng.

"Vãn Từ, cô có một chuyện muốn bàn với con một chút."

...

Đôi giày da màu đen bước vội trên sàn nhà bóng loáng của bệnh viện, bước chân vừa nhanh vừa dồn dập.

Các y tá chỉ kịp chớp mắt, đã chỉ còn thấy được một góc áo gió của người đàn ông, nhanh như một cơn gió.

Mạnh Lãng Thừa cau mày, mặt mày lo lắng.

Mạnh Liên Ngọc vừa mới nói trong điện thoại rằng con gái ông vì làm việc quá sức mà ngất xỉu, bị đưa vào bệnh viện.

Bây giờ con gái ông đang nằm trong phòng bệnh, truyền nước.

Ông không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tim ông đột nhiên rất sợ hãi.

...Ông không thể mất đi đứa con gái này nữa.

Ra khỏi thang máy, rất nhanh Mạnh Lãng Thừa đã thấy gương mặt quen thuộc của em gái.

Ông không kìm được mà lên tiếng, giọng điệu vô cùng nôn nóng: "Liên Ngọc."

"Anh," Mạnh Liên Ngọc chỉ tay về phía cửa phòng bệnh, "Vãn Vãn ở trong đó."

Mạnh Lãng Thừa gật đầu, mở cửa bước vào.

Ngay khoảnh khắc bước vào phòng, bước chân của ông đột nhiên lại vững vàng trở lại.

Trương Tiêm Nhụy thấy Mạnh Lãng Thừa đến, chào hỏi Mạnh Liên Ngọc xong, chuẩn bị dẫn Tiểu Cầu rời đi.

Đây là chuyện nhà của họ, người ngoài không cần phải đứng đây cho chướng mắt.

Mạnh Liên Ngọc chủ động đề nghị mời họ ăn cơm ở gần bệnh viện, xem như là cảm ơn họ đã chăm sóc cho Tang Vãn Từ.

Dù sao nhìn bước chân vội vã của anh trai mình vừa rồi, hai cha con này có lẽ sẽ có thể nói chuyện tử tế.

Trương Tiêm Nhụy thấy vậy cũng không từ chối, vui vẻ đi ăn ké một bữa.

Cô còn dẫn theo cả tài xế của họ.

Tiểu Cầu thì sao cũng được, có ăn là được.

Nhưng đi được một lúc, cô nàng bỗng nhớ đến Lộc Tri Vi.

Tang Vãn Từ suốt đường đi cứ mơ màng ngủ, chưa hề đụng đến điện thoại, chắc chắn vẫn chưa báo bình an cho Lộc Tri Vi, Lộc Tri Vi nhất định sẽ lo lắng không biết tại sao nàng vẫn chưa về.

Nghĩ vậy, Tiểu Cầu mở WeChat.

[Tiểu Cầu]: Chị Tri Vi, Tiểu Tang bị cảm sốt, bây giờ đang ở bệnh viện tiêm, nên sẽ về muộn một chút ạ.

Lộc Tri Vi trả lời ngay lập tức.

[Chị Tri Vi]: Bệnh viện nào?

...

Tang Vãn Từ nằm trên giường bệnh, áo khoác và túi xách đặt trên ghế.

Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vắng lặng không một tiếng động.

Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, nàng mới quay đầu lại.

Cha nàng lúc này đang đứng ở cửa.

Mạnh Liên Ngọc đã hỏi nàng có muốn xem thử Mạnh Lãng Thừa rốt cuộc có quan tâm đến mình hay không.

Nàng đã gật đầu.

Trong lòng nàng thực sự có băn khoăn về chuyện này.

Không có đứa con nào lại không để tâm việc cha mẹ có quan tâm đến mình hay không.

Huống chi, nàng và ba trước đây đã từng thân thiết đến vậy.

Nàng đã từng tự hào vì mình là con của họ.

Sau đó Mạnh Lãng Thừa đã đến.

Ông đứng ngay ở cửa, trên vai còn vương những bông tuyết chưa kịp phủi đi.

"Ba..."

Tang Vãn Từ không hiểu sao mũi đột nhiên cay cay.

Vừa nghe thấy giọng nói khàn khàn mang theo tiếng nức nở của con gái, trái tim Mạnh Lãng Thừa lập tức mềm nhũn.

Ông rốt cuộc còn muốn nàng phải làm gì nữa đây?

Ông rốt cuộc đã làm những gì?

Sao ông có thể ép con mình đến mức này...

Lộc Tri Vi nói rất đúng, ông áp đặt giấc mơ của vợ lên người con gái là sai.

Ông chìm đắm trong chấp niệm, bỏ qua nguyện vọng của con gái là sai.

Ông làm con gái mất đi sự tự tin, là sai...

Ông không thể tiếp tục như vậy nữa.

Chi Tình đã không còn, ông không thể mất đi Vãn Từ nữa...

Mạnh Lãng Thừa gạt bỏ tất cả, ngồi xuống bên giường bệnh, chủ động nắm lấy tay con gái.

Tang Vãn Từ nhìn cha mình, nàng nói: "Ba, con vẫn muốn làm diễn viên."

Nàng thích diễn xuất, nàng thích làm những việc mình thích.

Nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng vẫn sẽ chọn như vậy.

Lần này Mạnh Lãng Thừa không còn tức giận nữa.

Ông nắm tay con gái: "Còn gì nữa không? Chỉ muốn làm việc này thôi sao?"

Tang Vãn Từ lập tức nhớ về lúc còn nhỏ.

Khi còn nhỏ, trước khi đi ngủ nàng thích nhất là nghe ba mẹ kể chuyện cổ tích.

Mạnh Lãng Thừa dù công việc có bận rộn đến đâu, chỉ cần nàng nói muốn nghe ba kể chuyện, ông sẽ ngồi bên giường kể chuyện dỗ nàng ngủ.

Khi đó giọng điệu của Mạnh Lãng Thừa cũng giống như bây giờ, sau khi kể xong một câu chuyện, sẽ dịu dàng hỏi nàng: "Còn gì nữa không? Vãn Từ của chúng ta chỉ muốn nghe chuyện này thôi sao?"

Hồi ức quyện cùng vị chua xót của nước mắt.

Hốc mắt Tang Vãn Từ bỗng ươn ướt.

Nàng không biết hai cha con họ đã bao lâu rồi không nói chuyện với nhau như thế này.

"Ba," nàng nói trong tiếng nức nở, "Con chỉ muốn lựa chọn cuộc đời của riêng mình, con không muốn bị người khác sắp đặt.

"Con là một con người bằng xương bằng thịt, con không phải là một con rối...

"Con không muốn làm con rối..."

Nói đến đoạn sau, nàng đã nước mắt lưng tròng, nức nở không thôi.

Nàng ghét làm con rối, nàng không muốn bị kiểm soát.

Nàng chỉ muốn lựa chọn cuộc đời của riêng mình, chỉ muốn làm một người tự do tự tại.

Đây là lần đầu tiên Tang Vãn Từ khóc trước mặt ba mình kể từ khi lớn lên.

Không có sự bình tĩnh thường ngày, không có sự thong dong trên màn ảnh, giờ phút này nàng chỉ là một đứa trẻ muốn được cha thấu hiểu.

Nguyện vọng của nàng đơn giản đến thế.

Mạnh Lãng Thừa biết mình đã sai, sai một cách nghiêm trọng.

Ông đã khiến con gái mình phải chịu quá nhiều khổ cực.

Ông không phải là một người cha đủ tư cách.

Ông có lỗi với người vợ đã khuất...

"Xin lỗi," ông đứng dậy ôm lấy đứa con gái đang khóc nức nở, áy náy vô cùng, "Xin lỗi Vãn Từ... Ba sai rồi, ba xin lỗi con..."

Thấy ba cúi đầu, nghe thấy lời xin lỗi của ba, những uất ức trong lòng Tang Vãn Từ đột nhiên như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nước mắt không ngừng rơi.

Nàng tựa vào lòng cha, đem tất cả những uất ức phải chịu đựng trong mấy năm qua trả lại cho ông bằng nước mắt, để ông nghe thấy, để ông biết.

Mạnh Lãng Thừa nghe mà hốc mắt đỏ hoe, hết lần này đến lần khác nói xin lỗi, hứa sau này sẽ không như vậy nữa.

Cửa phòng bệnh lại một lần nữa được nhẹ nhàng đóng lại, như thể chưa từng có ai đến.

Lộc Tri Vi không đi vào làm phiền hai cha con nàng.

Nguyện vọng của Tang Vãn Từ, Mạnh Lãng Thừa đã nghe thấy, và cô cũng đã nghe thấy.

Muốn một cuộc đời tự do.

Muốn một cuộc đời có thể lựa chọn.

Muốn được tùy tâm sở dục, không bị ràng buộc.

Cô đứng bên ngoài phòng bệnh.

Tang Vãn Từ và cha nàng đã làm hòa, cô đáng lẽ phải mừng cho nàng, nhưng khoảnh khắc này, cô lại không có một chút vui vẻ nào.

Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình.

Lão Ngũ trước đây từng nói, cô có hệ thống, tất cả hào quang nhân vật chính đều không ảnh hưởng đến cô, cô có thể nhìn thấy một Tang Vãn Từ chân thật nhất.

Nhưng Tang Vãn Từ không có hệ thống.

Vậy thì tình yêu của Tang Vãn Từ dành cho cô có thật sự là do cô dùng chân tình, dùng bản lĩnh để có được không?

Sự tốt đẹp của cô, trong mắt một Tang Vãn Từ không có hệ thống, chẳng phải đã bị hào quang tô điểm hay sao?

Nếu cô không có hào quang nhân vật chính, Tang Vãn Từ có thật sự còn có thể nhìn thấy cô, còn sẽ thích cô không?

Giống như nam chính ban đầu là Khâu Lạc.

Mất đi hào quang nam chính, chẳng phải anh ta cũng đã bị Tang Vãn Từ từ chối hay sao?

Vậy thì sau khi cô mất đi hào quang, liệu có thật sự còn được Tang Vãn Từ yêu thích không?

Cô không có tự tin.

Cô đột nhiên cảm thấy tất cả tình yêu này đều tràn ngập sự dối trá.

Tang Vãn Từ rõ ràng muốn một cuộc đời tự do, cô lại tiếp tay cho cái ác, giúp đỡ hệ thống để nàng trở thành nữ chính theo cốt truyện.

Cô rõ ràng đã hứa với Mạnh Liên Ngọc, sẽ cho Tang Vãn Từ một cuộc sống mà nàng mong muốn...

Lão Ngũ cảm thấy ý định tự hủy của cô lại tăng thêm, vội vàng an ủi: 【 Đừng nghĩ như vậy. 】

"Vậy tôi phải nghĩ như thế nào?"

Lộc Tri Vi bước đi vô định trên hành lang bệnh viện.

"Anh có tự tin nói cho tôi biết, nàng thích tôi không phải vì hào quang, mà là vì chính bản thân tôi không?"

Lão Ngũ lập tức cứng họng.

Lộc Tri Vi nhếch mép, nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Đúng vậy, Lão Ngũ không thể.

Không ai có thể.

Lộc Tri Vi quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh của Tang Vãn Từ, ánh mắt sâu thẳm.

Cô yêu Tang Vãn Từ, hơn bất kỳ ai trên đời này.

Cô hy vọng Tang Vãn Từ được hạnh phúc, hy vọng nàng vạn sự như ý, hài lòng toại nguyện.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không có đủ dũng khí để gõ cửa phòng bước vào gặp nàng, dù chỉ là một cái liếc mắt.

Bởi vì cô không còn là người yêu đủ tư cách của Tang Vãn Từ nữa, mà là một kẻ lừa đảo ích kỷ.

Cô đã dùng hào quang để che mắt Tang Vãn Từ, lừa gạt tấm chân tình của nàng.

Không, đó thậm chí còn không thể được gọi là chân tình.

Dùng thủ đoạn ti tiện là sự hấp dẫn bẩm sinh của hào quang để có được tình yêu, làm sao có thể xứng với hai chữ "chân tình"?

Chỉ sợ làm ô uế hai chữ ấy mà thôi.

Lộc Tri Vi một mình trở về nhà, ngồi trước bàn làm việc.

Cuốn sổ ghi chép của cô vẫn nằm trên bàn, bên cạnh là những mẩu giấy ghi chú nhỏ.

Cô nhớ lại những nhãn nhân vật mà mình đã thấy trên suốt chặng đường, nhớ lại từng người bị giam cầm trong những cái nhãn đó.

Cô lại nghĩ đến những lời Tang Vãn Từ nói với Mạnh Lãng Thừa.

"Điều này không công bằng."

Lộc Tri Vi đột nhiên lên tiếng.

Tiếp theo, Lão Ngũ liền thấy cô xé bỏ những mẩu giấy ghi chú, tất cả đều ném vào thùng rác.

Cô đã đưa ra quyết định của mình.
 

Bình Luận (0)
Comment