Sau khi đưa ra quyết định cuối cùng, Lộc Tri Vi ngả người dựa vào lưng ghế, mắt nhìn lên trần nhà.
Một khi đã quyết định, cả trái tim bỗng trở nên tĩnh lặng.
Cuối cùng cô cũng không cần phải giằng co thêm nữa.
Đây là một quyết định rất tốt, và cũng là quyết định tốt nhất.
Tuy nhiên, bây giờ cô không vội vàng thực hiện quyết định này ngay, cô vẫn còn một chút tư tâm cuối cùng.
Cô muốn đợi đến khi sức khỏe của Tang Vãn Từ bình phục rồi mới hành động.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn hy vọng Vãn Từ của cô luôn được khỏe mạnh.
Nhưng mà, cô cũng chẳng còn tư cách gì để nói "Vãn Từ của cô" nữa...
Lộc Tri Vi bỗng nghĩ đến một chuyện.
"Nếu toàn bộ thế giới đều trở về tầng thứ nhất, có phải Vãn Từ sẽ không còn bị đau đầu nữa không?"
Cô nhớ Lão Ngũ từng nói, khi kẻ xâm nhập tấn công thế giới, nhân vật chính với tư cách là trung tâm của thế giới chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu thế giới này không có nhân vật chính, không có trung tâm thế giới nữa, vậy có phải sẽ không một ai bị ảnh hưởng nữa không?
Lão Ngũ thật sự không muốn thừa nhận, không muốn củng cố thêm quyết tâm tự hủy của cô.
Nhưng anh ta không có cách nào phủ nhận sự thật này.
Kẻ xâm nhập thực sự đang tấn công vào tầng thứ hai, chỉ cần tầng hai sụp đổ, không còn tồn tại nữa, thì sẽ không còn bất kỳ ai phải chịu ảnh hưởng.
Thế giới sẽ quay trở về trạng thái bình thường.
【 Lộc Tri Vi... 】
Lão Ngũ không trả lời câu hỏi của cô, chỉ gọi tên cô như vậy.
Ở bên nhau lâu như thế, Lộc Tri Vi đã sớm nắm bắt được tính cách của anh ta.
Có thể là có thể, không thể là không thể, nếu hệ thống không cho phép nói, Lão Ngũ sẽ im lặng.
Cho nên trước đây Lộc Tri Vi luôn có thể nhận được đáp án chính xác từ Lão Ngũ, còn bây giờ, sự im lặng của anh ta đã tự cho cô câu trả lời, mọi thứ đúng như cô đã nghĩ.
Vậy thì quyết định này của cô lại càng không sai.
Cô yêu Tang Vãn Từ.
Cô hy vọng Tang Vãn Từ vạn sự thuận lợi, không bị ràng buộc, cũng hy vọng Tang Vãn Từ luôn khỏe mạnh, vĩnh viễn không còn bị những cơn đau đầu hành hạ.
Quyết định này, chính là tình yêu tốt nhất, và cũng là cuối cùng mà cô có thể dành cho Tang Vãn Từ.
"Cảm ơn anh," Lộc Tri Vi nhẹ giọng nói, "Tuy anh là người của hệ thống, nhưng anh đã giúp tôi rất nhiều."
"Thật ra có thể gặp được anh, tôi cũng rất vui."
Tang Vãn Từ là người đầu tiên đưa tay về phía cô.
Còn Lão Ngũ lại là người đã luôn ở bên cạnh cô.
Anh ta thậm chí còn làm "người mẹ nam tính" của cô, quan tâm cô, trò chuyện cùng cô, vừa giống một người bạn, lại vừa như người thân.
Cô không phải là người không có gì cả...
Lộc Tri Vi đưa tay lên, che đi đôi mắt bỗng hoe đỏ.
Thật ra... ông trời đã cho cô rất nhiều rồi.
Cô nên biết đủ.
Lão Ngũ ngồi trong phòng điều khiển, lặng lẽ nhìn người trên màn hình.
Anh ta cảm thấy Lộc Tri Vi bây giờ giống hệt như Bạch Chỉ, một khi đã quyết định, sẽ dũng cảm tiến về phía trước, không đạt được mục đích quyết không bỏ cuộc.
Trước đây Lão Ngũ không có cách nào giữ được Bạch Chỉ, bây giờ cũng không có cách nào giữ được Lộc Tri Vi...
Cả hai đều ngồi lặng thinh, không khí tĩnh mịch.
Không ai nói lời nào, mỗi người đều mang tâm sự riêng.
...
Tang Vãn Từ ở lại bệnh viện cho đến khi truyền xong nước.
Toàn bộ quá trình đều có Mạnh Lãng Thừa và Mạnh Liên Ngọc ở bên cạnh.
Truyền xong nước, Mạnh Lãng Thừa định đưa nàng về nhà để tiện chăm sóc.
Nhưng Tang Vãn Từ không muốn về nhà họ Mạnh, bây giờ nàng chỉ muốn trở về nơi có bạn gái của mình.
Nàng muốn gặp Lộc Tri Vi.
Nàng đã hứa với cô rằng hôm nay sẽ về nhà.
Lúc này Mạnh Lãng Thừa mới biết Lộc Tri Vi và nàng đang ở cùng nhau. Ông thậm chí không hiểu tại sao con gái mình lại chấp nhất muốn về nhà gặp cô gái này đến vậy.
Tang Vãn Từ ấn chặt miếng băng gạc trên mu bàn tay, im lặng một lúc lâu.
"Ba, Tri Vi không phải là bạn bình thường của con, cô ấy là bạn gái của con."
Rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp.
Nàng cũng không chắc liệu Mạnh Lãng Thừa có thể giống như Mạnh Liên Ngọc, tự nhiên chấp nhận chuyện con mình thích người đồng giới hay không.
Nhưng kể cả không thể chấp nhận thì đã sao?
Chỉ cần nàng và Lộc Tri Vi thật lòng yêu nhau, thì vạn vật thế gian cũng không còn là trở ngại.
Lời vừa dứt.
Động tác trên tay Mạnh Liên Ngọc cũng dừng lại.
Hai cô cháu bất giác cùng nhìn về phía Mạnh Lãng Thừa.
Xung quanh bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau.
Mạnh Lãng Thừa chậm rãi lên tiếng: "Thảo nào con bé dám vì con mà chống đối ba."
Một câu nói rất đơn giản, một giọng điệu rất bình thường.
Không có trách cứ, không có chán ghét, chỉ có sự nhẹ nhõm như vừa gỡ bỏ được khúc mắc.
Ông dường như đã chấp nhận chuyện này một cách rất đơn giản.
Đôi mắt Tang Vãn Từ hơi mở to: "Ba đồng ý cho chúng con ở bên nhau ạ?"
"Tại sao lại không đồng ý?"
Mạnh Lãng Thừa quay người nhận lấy chiếc áo khoác từ tay Mạnh Liên Ngọc.
"Cô gái ấy không phải rất yêu con sao? Làm cha mẹ, ai mà không hy vọng con mình tìm được một người thật lòng yêu thương, đối xử tốt với con mình chứ?"
Lộc Tri Vi lợi hại lắm, dám vì nàng mà mắng cả ông.
Tuy rằng những lời mắng đó cũng không sai, đều đã mắng cho ông tỉnh ngộ.
Cũng chính vì biết Lộc Tri Vi nói có lý, nên ông mới không truy cứu chuyện cô hậu bối này chống đối mình.
Sau khi gặp Lộc Tri Vi, mấy ngày nay ông đã luôn suy ngẫm, tự kiểm điểm lại bản thân.
Ông biết mình đã sai rất nghiêm trọng. Như lời Lộc Tri Vi nói, ông đã phớt lờ giấc mơ và nguyện vọng của con gái, ông không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên Tang Vãn Từ, khiến con bé ngạt thở.
Cha mẹ và con cái, đều cần có không gian tự do của riêng mình.
Sau khi nghĩ thông suốt, ông ngược lại không biết nên cúi đầu như thế nào.
Các bậc cha mẹ luôn có một vài tật xấu, thường không thể thẳng thắn nhận sai và cúi đầu trước con cái, vừa khó xử lại vừa quật cường.
Cho đến khi Mạnh Liên Ngọc báo tin, con gái của ông đang nằm trong bệnh viện.
Chính khoảnh khắc đó, ông đột nhiên buông bỏ tất cả.
Thể diện dù quan trọng đến đâu cũng không thể bằng con cái, không thể so với sức khỏe của con gái mình.
Ông nên thừa nhận lỗi lầm của mình với con gái.
Mạnh Lãng Thừa giúp Tang Vãn Từ mặc áo khoác, thỏa hiệp nói: "Vãn Từ, trước đây là ba không tốt, sau này ba sẽ không ép con nữa."
"Con muốn làm gì cũng được, làm gì ba cũng sẽ ủng hộ con."
Ông nhìn đứa con đã trưởng thành trước mắt, đưa bàn tay dày rộng đã lâu không chạm vào, v**t v* khuôn mặt, mái tóc của con: "Chỉ cần con khỏe mạnh là ba đã mãn nguyện rồi..."
Vô tình chạm vào trán Tang Vãn Từ, biểu cảm của ông thay đổi, cả bàn tay đều áp lên: "Sao lại nóng thế này? Con sốt à?"
Mạnh Liên Ngọc thấy ông có vẻ như sắp túm bác sĩ lại, lập tức ngăn cản, thẳng thắn nói: "Anh, bình tĩnh, nói thật cho anh biết, Vãn Từ chỉ bị cảm sốt nên mới đến bệnh viện tiêm, chứ không phải vì mệt ngất mà nhập viện."
Mạnh Lãng Thừa: "?"
Mạnh Liên Ngọc gãi cằm: "Là em lừa anh đó."
Mạnh Lãng Thừa: "..."
Ông quay người, nhìn về phía con gái.
Tang Vãn Từ vẫn đang ấn mu bàn tay của mình, sắc mặt tiều tụy.
Khoảnh khắc này, ông không thể vì bị lừa dối mà tức giận.
Mạnh Liên Ngọc không làm sai.
Em gái ông chỉ là đặt ra một tình huống có thể xảy ra trong tương lai ngay trước mắt ông, để ông biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hơn nữa, biết con gái chỉ bị cảm sốt thông thường ông còn thấy nhẹ nhõm, dù sao cũng tốt hơn là thật sự làm việc quá sức đến ngất xỉu...
"Thôi được rồi," Mạnh Lãng Thừa nói, "Không có chuyện gì lớn là tốt rồi."
Mạnh Liên Ngọc vẫn còn đang chờ ông nổi giận, chuẩn bị sẵn sàng đối chất, vừa nghe ông nói vậy, những lời đã chuẩn bị sẵn nháy mắt tan thành mây khói.
Ông ấy thật sự đã thay đổi.
"Mạnh đổng," Mạnh Liên Ngọc cười nói, "Anh thật sự buông bỏ giấc mơ của chị dâu rồi sao?"
Mạnh Lãng Thừa đáp: "Không có."
Mạnh Liên Ngọc nhướng mày.
Tang Vãn Từ nhìn ông.
Chỉ thấy Mạnh Lãng Thừa nói: "Anh có thể cân nhắc tự mình thực hiện."
Mạnh Liên Ngọc: "?"
Tang Vãn Từ: "?"
Mạnh Lãng Thừa mặt không đổi sắc: "Nếu không được thì anh sẽ tài trợ cho những nghệ sĩ dương cầm khác, giúp họ thay Chi Tình đi tiếp con đường đó."
Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome.
Trước đây đúng là ông đã quá thiển cận.
Con gái không muốn, thì đổi người khác sẵn lòng làm, hà cớ gì phải ép buộc con mình?
Mạnh Liên Ngọc và Tang Vãn Từ hoàn toàn yên tâm.
Tang Vãn Từ bỗng nhớ ra mình vẫn chưa nhắn tin cho Lộc Tri Vi, vội vàng tìm điện thoại gửi tin nhắn cho cô.
...
"Tít tít tít tít."
Cửa đột nhiên vang lên tiếng nhập mật mã.
Lộc Tri Vi lập tức ngừng hồi tưởng, bước ra cửa.
Tang Vãn Từ đã trở về.
Không chỉ vậy, phía sau còn có cả Mạnh Lãng Thừa và Mạnh Liên Ngọc.
Cả ba người nhà họ Mạnh, đông đủ cả.
Lộc Tri Vi vừa nhìn thấy Mạnh Lãng Thừa liền tròn mắt.
Sao chủ tịch Mạnh lại đột nhiên đến đây?
Ông ấy hẳn là vẫn chưa biết họ đang ở cùng nhau chứ?
Mối quan hệ cha con của họ vừa mới được hàn gắn, sẽ không vì cô mà lại tan vỡ trong nháy mắt chứ?
Cô sắp đi rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ???
Khoan đã...
Lộc Tri Vi lập tức bình tĩnh lại.
Đúng vậy, dù sao thì mình cũng sắp đi rồi, còn có gì phải hoảng hốt chứ?
Bây giờ mọi thứ trên đời, đối với cô đều là mây bay!
Nghĩ vậy, Lộc Tri Vi không khỏi đứng thẳng người, cúi đầu chào Mạnh Lãng Thừa: "Chào Mạnh đổng."
Rồi lại cúi chào Mạnh Liên Ngọc: "Chào Mạnh lão sư."
Tuy cô không biết tại sao Mạnh Lãng Thừa lại đến đây, nhưng xem tình hình này, hai cha con họ quả thực đã hòa hợp như xưa.
Điều này thật sự quá tốt rồi!
Mạnh Liên Ngọc thấy vậy, thản nhiên vẫy tay: "Đều là người một nhà cả, không cần khách sáo như vậy."
Lộc Tri Vi nghe vậy: "?"
Tình hình gì đây?
Ba chữ này có thể nói thẳng trước mặt chủ tịch Mạnh sao??
Tang Vãn Từ tháo khẩu trang, bước đến nắm lấy tay cô, mày mắt dịu dàng, trong mắt ánh lên nụ cười và niềm vui.
"Tri Vi, ba biết chuyện của chúng ta rồi."
Dấu chấm hỏi trong lòng Lộc Tri Vi lập tức bị bẻ thẳng thành một dấu chấm than.
Này, đột ngột quá vậy?
Lộc Tri Vi ngơ ngác nhìn Tang Vãn Từ, rồi lại không dám tin mà nhìn về phía Mạnh Lãng Thừa.
Vậy ý này là... Mạnh đổng cũng đồng ý?
Cô không dám hỏi ra lời.
Chỉ thấy Mạnh Lãng Thừa đưa qua một túi thuốc.
Cô mơ màng nhận lấy.
Mạnh Lãng Thừa mặt không biến sắc nói: "Đây là thuốc mấy ngày tới của Vãn Từ, không cần phải đi tiêm nữa. Uống mấy viên, lúc nào uống, một ngày uống mấy lần, trên đó đều viết rõ ràng."
"Nếu hai đứa ở cùng nhau, thì phiền cháu giám sát nó uống thuốc đầy đủ."
"Bác chỉ có duy nhất một đứa con gái này thôi."
Ông nói một câu như vậy, rồi không nói thêm gì nữa.
Lộc Tri Vi đã hoàn toàn hiểu được ý của ông.
Bác chỉ có duy nhất một đứa con gái này thôi.
Bác hy vọng nó được hạnh phúc, cho nên bác hy vọng cháu đối xử tốt với nó.
Lộc Tri Vi đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Cô rất vui vì Mạnh Lãng Thừa và Mạnh Liên Ngọc đều có thể chấp nhận tình cảm của cô và Tang Vãn Từ.
Nhưng đồng thời cô lại cảm thấy vô cùng áy náy vì đã dùng thủ đoạn ti tiện để lừa gạt tình yêu của Tang Vãn Từ.
Họ quan tâm Tang Vãn Từ như vậy, mong nàng có được hạnh phúc, hạnh phúc do chính nàng lựa chọn.
Mà cô lại...
"Mạnh đổng yên tâm," Lộc Tri Vi nắm chặt túi thuốc trong tay, "Cháu sẽ giám sát Vãn Từ uống thuốc đầy đủ, để em ấy mau chóng khỏe lại."
Lần cuối cùng.
Cô thầm an ủi mình trong lòng.
Đây là lần cuối cùng làm kẻ lừa đảo, đợi khi Vãn Từ khỏe lại, mình sẽ trả lại tự do cho nàng!
Đưa con gái đến nơi an toàn, hai anh em Mạnh gia cũng định rời đi.
Thời gian không còn sớm, về sớm nghỉ sớm.
Nhưng Mạnh Lãng Thừa vẫn không yên tâm về Tang Vãn Từ.
"Con nhớ uống thuốc đầy đủ, mau chóng khỏe lại."
"Con biết rồi ba."
"Ba sẽ bảo Trương Tiêm Nhụy hủy hết công việc của con trong thời gian này, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng."
Nghe giọng nói khó chịu vì bị bệnh của con gái, ông không kìm được mà dặn dò một hồi.
Hai cha con đã mâu thuẫn bấy lâu, ông có rất nhiều lời quan tâm đều dồn nén trong lòng, khó khăn lắm mới hòa giải, tự nhiên cũng không kìm được mà nói cho thỏa.
Mạnh Liên Ngọc tỏ vẻ thông cảm, khoanh tay dựa vào cửa chờ ông nói xong.
Lộc Tri Vi đứng một bên nhìn, đột nhiên không còn lo lắng gì nữa.
May quá, tình yêu của Mạnh Lãng Thừa dành cho con gái đã chiến thắng chấp niệm kia.
Dù cho mọi thứ có quay về điểm xuất phát, bắt đầu lại từ đầu, ông cũng nhất định sẽ vì tình yêu này mà một lần nữa hòa giải với con mình.
Như vậy rất tốt.
Ít nhất ở phương diện của Tang Vãn Từ, cô không còn gì hối tiếc.
Cánh cửa lớn khép lại.
Trong phòng lại một lần nữa chỉ còn lại hai người họ.
Lộc Tri Vi cất thuốc, chuẩn bị đi rót cho Tang Vãn Từ một ly nước ấm.
Nhưng Tang Vãn Từ đã nhanh hơn một bước, nắm lấy tay cô, rồi đưa tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt hoe đỏ của cô: "Tri Vi, chị đã khóc sao?"
Lộc Tri Vi khựng lại một chút.
Thật ra cô không nghĩ tối nay Tang Vãn Từ sẽ trở về.
Cô cho rằng Tang Vãn Từ và Mạnh Lãng Thừa hòa giải xong sẽ về nhà họ Mạnh ở vài ngày, không ngờ Tang Vãn Từ vẫn quay về.
...Vì để gặp cô.
Nghĩ đến đây, lòng Lộc Tri Vi càng thêm đau xót.
Tang Vãn Từ tốt như vậy, cô lại càng yêu nàng, yêu đến vô phương cứu chữa.
Chỉ là nếu không có hào quang nhân vật chính, Tang Vãn Từ nhất định sẽ không thích cô, nhất định sẽ thích một người tốt hơn...
"Tri Vi," Tang Vãn Từ hỏi, "Sao không nói gì?"
Lộc Tri Vi không có dũng khí nói ra sự thật này, cũng không có dũng khí nói cho nàng biết mình định làm gì.
Cứ giữ như bây giờ đi, coi như là món quà cuối cùng mà ông trời dành cho cô.
Lộc Tri Vi cười với Tang Vãn Từ: "Ừ, chị khóc."
Cô nói: "Vãn Từ, thật ra chị đã đến bệnh viện, Tiểu Cầu đã sớm nói cho chị biết."
Tang Vãn Từ hơi ngạc nhiên: "Tại sao lại về?"
Lộc Tri Vi dịu dàng nói: "Thấy em và bác Mạnh đang nói chuyện, thấy hai cha con cuối cùng cũng làm hòa, chị không nỡ làm phiền. Chị cứ nghĩ em sẽ về nhà họ Mạnh ở vài ngày, nên đã về trước."
"Sau khi về nhà, nghĩ đến những khổ cực em đã phải chịu, chị thấy rất đau lòng, nên không kìm được mà khóc một mình."
"Không sao đâu, đừng lo lắng."
Nói xong, Lộc Tri Vi nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tang Vãn Từ, ánh mắt long lanh.
Tang Vãn Từ nhìn vào mắt cô, nói một câu: "Nếu có tâm sự gì thì phải nói cho em biết nhé."
Lộc Tri Vi không khỏi thầm cảm thán trong lòng.
Không hổ là nữ chính của chúng ta, thật là tinh tế.
Nhưng cô vẫn lắc đầu, cười nói: "Chị không có tâm sự gì đâu, Vãn Từ."
"Có thể có được tất cả những gì hiện tại, chị đã mãn nguyện lắm rồi."
Trong lòng Tang Vãn Từ bỗng dấy lên một cảm giác không nói nên lời, giống như một cái gai nhỏ li ti đâm vào tim, không tìm thấy nhưng lại vô cùng khó chịu.
"À, không đúng, chị có tâm sự," Lộc Tri Vi bỗng nói, "Đó chính là chuyện em bị cảm."
Lộc Tri Vi rót cho nàng một ly nước ấm, lại giúp nàng lấy đồ ngủ.
Đi đi lại lại, miệng còn lẩm bẩm.
"Cô nhóc này chắc chắn là lúc ra ngoài mặc không đủ ấm nên mới bị bệnh."
"Mau uống nước đi, cho ấm người, rồi đi tắm nước nóng, ngủ sớm một chút, bị bệnh là không được thức đêm đâu đấy."
"À đúng rồi, còn có sủi cảo nữa, nhưng lúc bị cảm vẫn nên ăn những đồ dễ tiêu hóa, sủi cảo chị làm hơi nhiều thịt, ngày mai chị sẽ làm cho em sủi cảo rau củ, hôm nay tạm thời không ăn nhé, ngoan."
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Tang Vãn Từ lập tức tan biến.
Một Lộc Tri Vi như vậy mới có thể khiến nàng cảm thấy ấm áp, cảm thấy sự tồn tại của mình cũng có ý nghĩa.
Lộc Tri Vi nhìn cánh cửa phòng tắm khép lại, cuối cùng cũng ngừng những động tác bận rộn.
Tầm mắt cô bất giác dừng lại thật lâu trên cánh cửa.
Cho đến khi sống mũi cay cay mới cúi đầu che mắt.
Vãn Từ, sau này em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, phải thật khỏe mạnh... và yêu người mà em thật sự yêu thích.
Lão Ngũ ở phòng điều khiển nhìn Lộc Tri Vi lén lút đỏ hoe mắt.
Hắn tháo kính xuống, nặng nề nhắm mắt lại.
Cả hai đều im lặng.
...
Trong thời gian Tang Vãn Từ bị bệnh, Lộc Tri Vi dốc hết sức chăm sóc nàng.
Đây là cơ hội cuối cùng cô có thể đối xử tốt với nàng, có thể tiếp tục ích kỷ làm người trong lòng của nàng.
Lộc Tri Vi muốn trong khoảng thời gian cuối cùng này, để lại cho cả hai một hồi ức tốt đẹp.
...Dù cho cuối cùng Tang Vãn Từ sẽ quên mất cô.
Tang Vãn Từ không nghĩ nhiều.
Nàng cho rằng Lộc Tri Vi là vì mình bị bệnh, nên mới quan tâm mình gấp bội.
Tri Vi của nàng, vẫn luôn hy vọng nàng có thể khỏe mạnh, không bệnh không tai.
Ăn cơm xong, Lộc Tri Vi liền hóa thành một "fan cuồng trông vợ", nhìn nàng uống hết thuốc mới hài lòng gật đầu.
Lộc Tri Vi đưa ly nước cho Tang Vãn Từ: "Sau này bác Mạnh sẽ không ép em nữa, phải không?"
Tang Vãn Từ gật đầu, uống nước cho thông họng.
Lộc Tri Vi vui mừng nói: "Trong lòng bác ấy, con cái vẫn là quan trọng nhất."
Tang Vãn Từ đặt ly nước xuống, ôm lấy eo cô, nói: "Tri Vi, từ nay về sau, họ cũng là ba và cô của chị."
Cha mẹ Lộc Tri Vi không thương cô, không sao cả, còn có nhà họ Mạnh của nàng.
Nàng đảm bảo, có nàng ở đây, Lộc Tri Vi nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.
Lộc Tri Vi nghe mà hơi sững người.
Rất vui, nhưng cũng có chút muốn khóc, thế là biểu cảm lại cười lại khóc, trông không được đẹp cho lắm.
"Ừ... chị nhớ rồi."
Cảm ơn em đã yêu chị, cảm ơn em đã đối xử tốt với chị như vậy, cảm ơn em đã cho chị một hồi ức mỹ mãn đến thế, chị thật sự không còn gì hối tiếc.
Tang Vãn Từ ôm Lộc Tri Vi vào lòng.
Nàng muốn cho Lộc Tri Vi tình yêu, cho Lộc Tri Vi sự ấm áp, cho Lộc Tri Vi tất cả.
"Tri Vi, em muốn chia sẻ với chị mọi thứ em có. Sau này những gì em có, Tri Vi của em cũng phải có."
Lộc Tri Vi vùi mặt vào cổ nàng, đè nén nỗi chua xót trong lòng mà gật đầu: "Được..."
Hy vọng một người tốt như em có thể gặp được lựa chọn đích thực của đời mình.
Người đó nhất định sẽ là một người vô cùng ưu tú, cũng nhất định sẽ vô cùng yêu thương em.
Hai người ở bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc mãi mãi.
...
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lộc Tri Vi, cuối cùng Tang Vãn Từ cũng khỏi cảm.
Nhưng nàng vẫn bị Mạnh Lãng Thừa bắt ở nhà nghỉ ngơi.
Sức khỏe của nàng vừa mới hồi phục, Mạnh Lãng Thừa không muốn nàng chạy lung tung.
Thế là mấy ngày nay nàng lại ở nhà, không đi đâu cả.
Đọc sách xem phim, cùng Lộc Tri Vi nấu cơm, một cuộc sống thanh nhàn hiếm có.
Sức khỏe của nàng đã hồi phục, cũng có nghĩa là một chuyện khác sắp đến.
...Lộc Tri Vi phải đi rồi.
Nhưng cô cũng không định đi vào ban ngày.
Ban ngày người đông, cô sợ hào quang nhân vật chính sẽ có hiệu lực, khiến cô không đi được.
Cho nên cô định vào lúc đêm khuya vắng lặng sẽ lặng lẽ rời khỏi thế giới này, ngay cả nơi để rời đi cô cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Trong thời gian chăm sóc Tang Vãn Từ, cô cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, nỗ lực làm cho mình quên đi chuyện sợ đau.
Đi rồi là xong hết, có đau hay không, chẳng là gì cả!
Hôm nay Tang Vãn Từ lại muốn ăn sủi cảo.
Lộc Tri Vi đồng ý ngay, sáng sớm đã dậy đi mua nguyên liệu tươi ngon nhất, về nhà cùng Tang Vãn Từ vào bếp làm sủi cảo.
Cô cố ý làm nhiều thêm một chút, định mang qua cho Phương Tiểu Dĩnh.
Mỗi người bên cạnh cô đều có người thân, người yêu, bạn bè vây quanh.
Chỉ riêng Phương Tiểu Dĩnh là khác, cô bé vẫn lẻ loi một mình, cho nên người mà Lộc Tri Vi không yên tâm nhất trước khi đi chính là cô bé ấy.
Lộc Tri Vi nghĩ, ít nhất cũng phải mang cho cô bé một phần sủi cảo, rồi trò chuyện với em ấy một lần nữa.
Tang Vãn Từ biết Lộc Tri Vi vẫn luôn lương thiện, giàu lòng trắc ẩn, nên cũng không ngăn cản.
Nàng còn định đi cùng cô, kết quả bị từ chối.
"Ba em đã nói, em phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, không được chạy lung tung. Hơn nữa," Lộc Tri Vi sờ sờ má nàng, giọng điệu khoa trương, "Vãn Từ của chúng ta xinh đẹp thế này, ra đường dễ bị nhận ra lắm, lỡ gây tắc nghẽn giao thông thì sao. Cho nên vì hòa bình thế giới, Tang lão sư của chúng ta vẫn nên ở nhà thì hơn."
Lại là màn nịnh nọt quen thuộc.
Tang Vãn Từ bắt lấy tay cô, dứt khoát quấn lấy môi cô, cùng cô triền miên một hồi lâu ở huyền quan.
Mấy ngày bị bệnh, vì sợ lây bệnh cho Lộc Tri Vi, nàng đã rất thành thật, bây giờ cuối cùng cũng khỏi, nàng nhất định phải bù lại hết những lần thân mật đã thiếu trong mấy ngày qua.
"Về sớm nhé." Tang Vãn Từ thấp giọng dịu dàng nói.
Lộc Tri Vi nhìn đôi mắt dịu dàng của nàng, bất giác chủ động tiến lên hôn nàng.
"Ở nhà chờ chị."
...
Lộc Tri Vi xách theo hộp giữ nhiệt ra khỏi nhà.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng ấm rực rỡ, chiếu rọi lòng người cũng như đang ấm lên.
Lộc Tri Vi muốn gặp mặt ở một nơi không có ai làm phiền.
Phương Tiểu Dĩnh liền đề nghị gặp ở gần nhà mình, cô bé biết có một nơi rất yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Địa điểm gặp mặt cứ như vậy được quyết định.
Lộc Tri Vi đeo khẩu trang, đội mũ, vừa đi vừa ngắm nhìn.
Dòng người qua lại, từng người một hiện lên nhãn nhân vật "Người qua đường".
Trước đây khi nhìn những nhãn này, cô không có cảm giác gì.
Bởi vì nó tượng trưng cho một cuộc sống bình thường và yên tĩnh, đúng như những gì cô từng ao ước.
Nhưng bây giờ khi nhìn lại những cáu nhãn này, cô lại cảm thấy rất khó chịu.
【 Anh thấy không? 】 cô nói với Lão Ngũ, 【 Mỗi một nhãn nhân vật ở đây đều không công bằng. 】
【 Bất kỳ ai cũng không có tư cách định nghĩa dáng vẻ của người khác.】
【 Bởi vì chúng ta là những con người bằng xương bằng thịt. 】
Họ không phải là những nhân vật trong sách sống giữa những dòng chữ, họ chính là những con người bằng xương bằng thịt.
Trên đời này có hàng vạn người ưu tú, hệ thống dựa vào đâu mà dùng một cái nhãn để định đoạt cả đời họ?
Muốn trở thành người như thế nào, muốn tỏa sáng hay bình thường, nên là do mọi người tự mình lựa chọn, chứ không phải do người khác quyết định.
【 Ừm... 】
Lộc Tri Vi nghe thấy Lão Ngũ đáp lại như vậy.
Dường như từ sau khi cô quyết định tự hủy, anh ta cũng không còn nhiệt tình nữa.
Nhưng cô vẫn rất biết ơn vì Lão Ngũ không bỏ đi ngay lúc này.
Một khi Lão Ngũ để người khác tiếp quản thế giới này, cô thật sự không biết phải làm sao, không biết trước khi chết mình có còn đủ thời gian để gặp người muốn gặp, làm việc muốn làm hay không.
Nghĩ vậy, Lộc Tri Vi bước nhanh hơn để đến gặp Phương Tiểu Dĩnh.
Nhà của Phương Tiểu Dĩnh ở khá xa.
Dựa vào núi, cách trung tâm thành phố một đoạn, quả thực rất yên tĩnh.
Cô cuối cùng cũng đến được điểm hẹn, rất nhanh đã thấy một cô gái đứng bên chiếc ghế đá dưới một gốc cây lớn, đang vẫy tay với cô.
Cô gái ấy vẫy tay rất mạnh, như thể sợ rằng cả cô cũng không nhìn thấy mình.
Lộc Tri Vi không nghĩ ngợi, giơ tay đáp lại.
Phương Tiểu Dĩnh lập tức trở nên vô cùng vui vẻ, vẫy tay cũng hớn hở hơn hẳn.
Cành cây trên đầu trơ trụi, không có sức sống.
Còn cô bé đứng dưới gốc cây, lại tràn đầy sức sống bừng bừng.
Lộc Tri Vi càng thêm chắc chắn với quyết định tự hủy của mình.
Cô hy vọng vô số người giống như họ có thể quay trở lại cuộc sống bình thường, không còn phải phiền muộn vì mức độ chú ý nữa.
Cô hy vọng họ có thể tự do thi triển tài năng, kết bạn, yêu đương, làm tất cả những gì mình muốn, sống như một người bình thường.
Đây chính là ý nghĩa sự ra đi của cô.
"Mang sủi cảo cho em này." Lộc Tri Vi nói.
Phương Tiểu Dĩnh nhất thời vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: "Thật ạ? Oa, chị Tiểu Lộc tốt quá, đi xa như vậy còn mang sủi cảo đến cho em!"
"Hôm nay bạn gái chị muốn ăn sủi cảo, nên chị làm nhiều thêm một chút."
Lộc Tri Vi đưa hộp thức ăn cho cô ấy.
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi, nếu em đói thì có thể vừa ăn vừa nói, chị không sao đâu."
Phương Tiểu Dĩnh có chút không nỡ ăn.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bạn bè mang đồ ăn đến cho mình.
Lộc Tri Vi thấy vậy, lập tức hiểu ra ý của Phương Tiểu Dĩnh , bèn cười: "Đứa ngốc này, ăn đi, sủi cảo không để lâu được đâu."
Phương Tiểu Dĩnh chậm rãi gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.
Lộc Tri Vi mỉm cười.
Đến lúc này, cô bỗng cảm thấy mình cũng không có gì phải che giấu với cô bé nữa.
Ít nhất trước khi đi, có thể làm cho người bạn này vui vẻ một chút.
Lộc Tri Vi hỏi: "Tiểu Dĩnh, em chưa từng tò mò chị làm nghề gì sao?"
Phương Tiểu Dĩnh nói: "Có tò mò chứ ạ, vì chị lúc nào cũng không có thời gian... Nhưng thấy chị không muốn nói, nên em không hỏi."
Lộc Tri Vi đáp: "Cũng không phải là không muốn nói, mà là trước đây không tiện nói, nhưng bây giờ có thể nói cho em biết rồi."
Phương Tiểu Dĩnh nghe vậy, lập tức nhìn về phía cô, vừa ngạc nhiên lại vừa tò mò.
Lộc Tri Vi cong mắt, nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống.
Trong ánh mắt dần mở to của cô ấy, cô một lần nữa tự giới thiệu: "Chào em, chị tên là Lộc Tri Vi."
Phương Tiểu Dĩnh không dám tin mà che miệng lại.
Tiếp theo bỗng nhớ ra một chuyện, ngón tay run rẩy chỉ vào cô: "Vậy bạn gái của chị không phải là..."
"Đúng vậy," Lộc Tri Vi mi mắt cong cong, nụ cười dịu dàng động lòng người, "Là Tang Vãn Từ."
Phương Tiểu Dĩnh chết lặng.
Cái gì, couple mà mình đẩy thuyền lại là thật ư?!